Sở Dương cũng không quay đầu, tuyệt không quan tâm tới chiến cuộc, thản nhiên nói: “Ngươi không biết ý là... Nếu tương lai có loại chuyện này, ngươi sẽ đứng ở bên gia tộc, vì vô lý mà chiến? Vì mặt mũi Lăng gia, buông tha tín ngưỡng của chính ngươi?” Lăng Hàn Vũ cười khổ nói: “Ngươi không phải đang ép ta lựa chọn nói ra đáp án chứ?”

Sở Dương gật gật đầu.

Lăng Hàn Vũ dài hít một hơi: “Gia tộc sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, mãi cho đến khi ta lớn như vầy. Nếu gia tộc đúng, gia tộc chính xác, ta tự nhiên phải toàn lực vì gia tộc mà chiến! Nhưng nếu gia tộc không đúng, gia tộc không chính xác...”

Lăng Hàn Vũ từng chữ một nói: “Chính ta sẽ đi thỉnh cầu kẻ địch tha thứ, hóa giải ân oán, nếu là thù hận không thể hóa giải, ta sẽ lựa chọn rời xa gia tộc của ta.”

Hắn ảm đạm cúi đầu: “Vì thế, ta đã ly khai một lần.”

“Nhưng ngươi đã trở lại!” Sở Dương thản nhiên nói.

“Cho nên, ngươi thề giết hết thiên hạ hoàn khố, giết hết người bắt ép nữ tử trong thiên hạ, nhưng ở bên cạnh ngươi, ở bên trong gia tộc của ngươi lại có một tên, nhưng ngươi cũng không có giết.”

“Ngươi muốn giết, nhưng ngươi cũng sẽ không tự mình động thủ. Cho nên ngươi mượn đao giết người, làm cho chúng ta giết hắn. Nhưng sau khi chúng ta giết hắn, mọi việc đã trở thành mâu thuẫn. Chính là tình huống hiện tại! Mà đến loại tình huống này, ngươi lại để cho bọn họ chiến một trận! Dùng chiến đấu để hóa giải ân oán!”

Sở Dương thản nhiên nói: “Cho nên, ngươi là một người chính nghĩa, nhưng trong lòng không nắm chắc. Ta chỉ có thể nói như vầy: Ngươi là một ngọn cỏ đầu tường chính nghĩa!”

Ngọn cỏ đầu tường chính nghĩa!

Những lời này tựa như rất buồn cười, nhưng Lăng Hàn Vũ nghe xong, trong lòng cũng chấn động, lẩm bẩm nói: “Mặc kệ là chính nghĩa hay là vĩ đại, nhưng cỏ đầu tường, chính là cỏ đầu tường.”

Sở Dương hừ nói: “Cho nên, Dạ Sơ Thần không thích ngươi, mà thích sư phụ ta.

Bởi vì một điểm này, ngươi so với sư phụ ta kém xa. Sư phụ ta mặc kệ gặp được cái dạng đả kích gì thì vẫn không hề thay đổi! Nhưng ngươi lại tùy thời biến hóa! Tuy rằng ngươi si tình, trái tim không hề thay đổi, nhưng lập trường đã thay đổi không biết bao nhiêu lần!”

Lăng Hàn Vũ thần sắc chua xót, lẩm bẩm nói: “Ngươi biết không, năm đó ta sở dĩ buông tha chính là vì một điểm này, ta không bằng sư phụ ngươi ở điểm này. “

“Cho nên ngươi đáng thương hơn sư phụ ta!” Sở Dương có chút thương hại nói.

Lăng Hàn Vũ thở dài.

“Đúng rồi, ngươi có vẻ không lo lắng về trận chiến này.” Lăng Hàn Vũ nói.

“Lo lắng cũng vô dụng!” Sở Dương ha ha cười nói: “Nếu ta lo lắng, mà tiểu Tử có thể thắng, ta đã sớm bắt đầu lo lắng.” Trong lời nói của hắn, có điều giữ lại.

Giữ lại là thực lực của Tử Tà Tình.

Hiện tại, đối với Lăng Hàn Vũ si tình đáng thương này, Sở Dương cũng không dám tin.

Con bài chưa lật!

Lăng Hàn Vũ... Dù sao cũng là người Lăng gia.

Trên thực tế Sở Dương muốn nói: Ta có cái gì lo lắng? Ta chỉ có thể lo lắng vị đại tỷ này có thể giận dữ quá mà đi đồ sát Lăng gia hay không!

Giữa sân, Tử Tà Tình áo trắng bềnh bồng, thản nhiên tiêu sái tay áo tung bay, tựa như tiên tử, nhanh nhẹn chiến một trận.

Lăng gia ba vị Chí Tôn liên thủ, trầm tĩnh tiến công!

Toàn bộ lực lượng tiết ra ngoài, đều bị Tử Tà Tình phong tỏa chặt chẽ.

Bọn họ quyền cước đấm đá, nhưng cho dù đứng gần trong gang tấc, cũng không cảm giác được một chút gió nào.

Lấy tu vi Tử Tà Tình, lật tay là có thể giải quyết ba người này dễ dàng.

Nhưng nàng lại không đánh hết sức.

Bởi vì một vị Lăng gia chí tôn trong đó, ở trong chiến đấu kịch liệt, ở dưới áp lực cường đại của Tử Tà Tình, lại tiến nhập Đạo Cảnh!

Hơn nữa, lực lượng Đạo Cảnh Chí Tôn so với Sở Dương càng thêm tinh thuần. Bởi vì, đây là đạo cảnh kích phát từ trong sinh tử!

Tử Tà Tình gặp được, sao có thể dễ dàng buông tha?

Tay nàng không ngừng làm ra một đám thủ thế huyền ảo, đem Đạo cảnh lực, tất cả thu vào!

Thậm chí ngay cả một chút cảm ngộ, cũng không lưu lại!

Nói cách khác: Vị Chí Tôn này sau khi chiến đấu xong, cho dù biết rõ mình tiến nhập Đạo Cảnh nhưng một chút chỗ tốt cũng không đạt được!

Chiến đấu liên tục, Tử Tà Tình không nóng nảy nhưng hai vị Chí Tôn Lăng gia nóng nảy. Không hẹn mà cùng phát động công kích cường đại. Bọn họ hai cái vừa động, vị Chí Tôn chìm đắm trong Đạo Cảnh cũng nhất thời tỉnh lại.

Đồng thời ra tay.

Tử Tà Tình nổi giận!

Ta thật vất vả mới thu thập một ít Đạo Cảnh lực, các ngươi lại phá của ta! Trong lòng giận dữ, nhất thời thân hình như điện, chỉ thấy một đạo bóng trắng, xoát một tiếng.

Bang bang phanh, ba vị chí tôn lảo đảo lui về phía sau.

Từng bước một lui về, lại có thể liên tục chín mươi bước, sắc mặt trắng bệch, đồng loạt phun ra một ngụm tiên huyết.

Tử Tà Tình hai ống tay áo màu trắng vung lên trời.

Đem lực lượng hội tụ trong trận đánh đồng thời ném đi. Tựa quẳng một trái bom ra ngoài, thật lâu sau sau, trên bầu trời truyền đến một tiếng oanh, trên không xuất hiện một cái hắc động, rồi lập tức biến mất.

Tử Tà Tình khoanh tay mà đứng, thản nhiên nói: “Chớ đến tìm ta đòi câu trả lời hay là luận công đạo! Nếu không, ta sẽ tìm tới toàn bộ gia tộc các ngươi, đến đàm luận cái gì là công đạo. Cho gia tộc các ngươi biết, cái gì là câu trả lời!”

Ba vị chí tôn tim mật lạnh lẽo, kinh ngạc không dám đi tới một bước.

Ba người đồng thời cảm giác được, lấy thực lực nữ nhân này, nếu muốn giết chết ba người, thật sự là so với lấy đồ trong túi còn dễ dàng hơn!

“Các ngươi ở trước mặt ta, không có công đạo” Tử Tà Tình thản nhiên nói: “Lúc này không giết các ngươi, chính là trả một phần nhân tình cho sư phụ Sở Dương. Vị đại cung phụng kia của các ngươi nếu không phục, thì ta chờ ở chỗ này, các ngươi gọi hắn đến!” Sở Nhạc Nhi ở một bên nhìn, nhịn không được tâm tình kích động, hai mắt tỏa sáng, gần như muốn vỗ tay ủng hộ! Rất uy mãnh, rất bá đạo!

Thân là nữ nhân, lại bá đạo như thế!

Đã trải qua sự tình bực này, hai bên tự nhiên không tiện đi lại cùng một chỗ, Sở Dương và Lăng Hàn Vũ cười khổ. Đương nhiên, mọi người vẫn có cùng một mục tiêu, chẳng qua là có trước có sau mà thôi.

Sở Dương và Tử Tà Tình đi trước, mấy người Lăng Hàn Vũ đi phía sau.

Không khí tràn ngập xấu hổ.

May mắn ven đường càng ngày càng gặp nhiều người, đến cuối cùng đã là đạo đạo nhân mã nối liền không dứt.

Phía trước là một con đường lớn thẳng tắp! Ước chừng dài hơn trăm trượng, phía xa xa cuối đường, là một tòa thành thị thật lớn!

Ở trước đường lớn, chính là mấy trăm vị áo hán tử xanh, chỉnh tề đứng thẳng.

Một khi có một vị dược sư tiến đến, sau khi chứng thực thân phận, sẽ lập tức an bài một hán tử áo xanh đi ra dẫn bọn họ tiến vào trong thành, tiến vào nơi nghỉ ngơi chỉ định.

Đâu vào đấy, tất cả đều rất trật tự.

Dược sư chen chúc mà đến nhưng đứng ở trước đường lớn, lại không hề cảm thấy chật chội chút nào.

Bởi vì những hán tử áo xanh này, sau khi một dẫn một nhóm dược sư vào, thì liền lập tức ra roi thúc ngựa trở lại.

Thời điểm Sở Dương đến, lập tức có một vị áo xanh hơn bốn mươi tuổi đi lên nghênh đón: “Vị công tử này, là vì tham gia Vạn Dược Đại Điển mà đến?”

Sở Dương mỉm cười nói: “Không sai.”

Người áo xanh kính cẩn nói: “Xin hỏi công tử họ gì? Thỉnh công tử đưa ra dấu hiệu thân phận xuất thân.”

” Ta họ Sở.” Sở Dương thản nhiên ồ một tiếng. Lấy ra ngọc bài chứng minh thân phận y sư Hàn Tiêu Nhiên chuẩn bị cho hắn.

Người nọ tiếp nhận, vừa thấy, liền nhất thời nghiêm nghị cung kính: “Thì ra là thủ tịch y sư Đông Nam Chấp Pháp Đường đã đến, tại hạ không tiếp đón từ xa.”

Nói xong, cẩn thận đánh giá Sở Dương một cái, lập tức gọi một gã đại hắn áo xanh lại nói: “Ngươi đưa Sở công tử tới Lan Hương Viên nghỉ ngơi.”

Áo xanh đại hán cúi đầu lên tiếng: Đứng ở bên người Sở Dương, cung kính nói: “Sở công tử, mời theo ta.”

Sở Dương mỉm cười nói: “Đa tạ ngươi.”

Liền đi theo phía sau hắn.

Trong lòng cũng là có chút nghi hoặc: Thầm nghĩ, vừa rồi xa xa nghe loáng thoáng, nơi nghỉ ngơi có cái gì “khách sạn”, “tửu lâu” hoặc là “trụ sở”, nhưng cấp cho mình lại là... Lan Hương Viên?

Trước đó, có vẻ không có người nào tiến vào chỗ nào có chữ “Viên” đi?

Chẳng lẽ y sư Chấp Pháp Giả, đều có lễ ngộ đặc biệt?

Đi ra hơn mười dặm đường, Sở Dương đột nhiên đứng lại!

Trước mặt, chính là một cửa thành lớn, trên cửa thành là ba chữ to rõ đập vào mắt.

“Thiên Cơ thành!” Sở Dương ngưng thần nhìn ba chữ này, không khỏi nhớ tới Mạc Thiên Cơ, thầm nghĩ, nếu thành chủ thực sự là Mạc Thiên Cơ thì thật đúng là danh xứng với thực.

“Sở công tử, Thiên Cơ thành Gia Cát gia tộc chúng ta, nổi tiếng khắp Cửu Trùng Thiên,, tin tưởng Sở công tử vào bên trong tuyệt đối sẽ không thất vọng.” Đại hán dẫn đường áo xanh nói.

“Ừm, tên rất bá đạo.” Sở Dương khen: “Gia Cát gia tộc không hổ là gia tộc trí tuệ, ngay cả tên, cũng mang theo hai chữ Thiên Cơ. Thật sự là thần bàn quỷ tính, nắm giữ Thiên Cơ.”

“Không sai, Gia Cát gia tộc thần cơ diệu toán, đực xưng là “Thiên Cơ tiết lộ giả” Hán tử áo xanh ha ha cười, rất là quang vinh nói: “Ở Gia Cát gia tộc của ta, không có Thiên Cơ không thể giải.”

Sở Dương thản nhiên cười nói: “Xem ra sau khi đi vào, ta nhất định phải xem một quẻ.” Hắn nhẹ giọng nói: “Tính toán cát hung họa phúc.”

Hán tử áo xanh nở nụ cười nói: “Sở công tử nếu muốn xem bói, thì đã đến đúng nơi. Trong thành, gần như là năm ba bước, liền có một thầy tướng số, hơn nữa, đại bộ phận cũng đều có vài phần bản sự.”

Sở Dương cười ha ha.

Chậm rãi tiến vào.

Một đường mà đi, nhìn thấy quả nhiên nơi nơi đều là sạp thầy tướng số. Hơn nữa, hai bên đường có rất nhiều quán trọ

Một đám chủ quán trọ mặc y phục thanh tao, tướng mạo xuất trần đứng trước quán.

“Mẹ, không hổ là nơi xuất thân của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nơi này người nào cũng có bộ dáng âm hiểm.” Trong lòng Sở Dương nói thầm.

Ở trong đan điền, Kiếm Linh đã bế quan khôi phục thần hồn, rất lâu không có động tĩnh, đột nhiên ngóc đầu nói: “Đây là địa phương nào? Sao lại quen thuộc như vậy?”

“Đây là Thiên Cơ thành.” Sở Dương nói trong ý niệm. Tử Tà Tình một bên, thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì.

“Thì ra là nơi này.” Kiếm linh rõ ràng rất hưng phấn nói: “Thiên Cơ thành, có một tiết Kiếm Cương ở trong này. Chỉ cần ngươi thu lấy, sau đó ta dùng Kiếm Cương trợ giúp ngươi, ngươi có thể đem Thất Âm Hàn Khí, Nghiệt Long Chủy Hàn Khí, còn có Huyền Âm Tuyền Hàn Khí tụ lại, hóa thành lực lượng chỉ ngươi mới có. Hơn nữa, thiên địa tinh hoa lấy được từ trên người Độc Long Giao năm đó cũng có thể hấp thu.”

Sở Dương vui vẻ: “Thật sao?!”