"Vậy... Vậy còn Tiêu Ngọc Long kia thì sao? Xử lý hắn thế nào?" Sở Hùng Thành vẻ mặt tức giận. Tên hỗn đản này không ngờ dám hạ thủ tôn nhi của mình, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho hắn. Cho dù không thể trả thù trắng trợn, thì cũng phải lén đánh cho hắn một côn...

Vừa hỏi như vậy, Dương Bạo lập tức nhớ ra, vội hỏi tiếp: "Chính là thằng nhãi Tiêu Ngọc Long sinh con không chim? Con mẹ hắn ở nơi nào? Lão tử phải xé xác hắn."

Sở Dương thở dài nói: "Nguyện vọng của lão nhân gia ngài chỉ sợ phải thất vọng rồi. Tiêu Ngọc Long cản trở chấp pháp, chửi rủa tổ chức chấp pháp, đánh chấp pháp giả, khiến cho mười chấp pháp giả trọng thương tàn phế... trước mắt đã bị bắt vào tử lao chấp pháp... chờ đợi phán quyết cuối cùng."

Xung quanh, một loạt tiếng hít hơi lạnh cùng vang lên.

"Tiêu Ngọc Long này thật đúng là có gan nha...." Dương Bạo không ngờ không nhịn được, tán thưởng một câu: "Con bà nó, cản trở chấp pháp, đánh chấp pháp giả. Lão tử cũng không dám làm như vậy... người của cửu đại thế gia chúa tể đúng là trâu bò nha."

Mọi người năm mồm mười miệng hỏi han, nhưng Sở Dương lăn qua lộn lại cũng chỉ nói là chấp pháp giả công chính, Tiêu Ngọc Long đáng giận, sau đó liền nói tới kết quả, đối với quá trình, hỏi gì cũng không biết, nếu hỏi gắt quá thì giả vờ ngây ngốc: "Ta vừa mới tới... đối với mấy cái này, thật sự không hiểu a....."

Mọi người bị nghẹn một bụng đại tiện, đến một chữ chi tiết cũng hỏi không ra.

"Dương Dương, ngươi biết Sa thống lĩnh của chấp pháp giả?" Trong đám đông, ánh mắt Sở Phi Long chợt lóe, hỏi.

"Biết chứ." Sở Dương lộ ra nụ cười hàm hậu, thiên chân khả ái: "Lần trước mời ta đi hỏi một số việc, chính là hắn hỏi. Lần này đến chủ trì công đạo cho ta, cũng chính là hắn. Sa thống lĩnh đúng là người tốt a."

Sở Phi Long mỉm cười một chút, nói: "Ừm, bất quá phúc khí Dương Dương đích thật không tệ."

Sở Dương ngượng ngùng cười cười: "Nhị thúc quá khen rồi."

Sở Phi Long ôn hòa cười nói: "Ngươi là chất nhi ta, phúc khí ngươi lớn, nhị thúc đương nhiên cũng được nhờ, ha ha."

Sở Dương chân thành nói: "Nhị thúc, nếu tiểu chất lớn lên thật sự có phúc khí như vậy, nhị thúc ngài nhất định sẽ được nhờ."

Sở Phi Long cười sang sảng, thần sắc từ ái vô cùng: "Hảo hài tử."

Sở Dương ngượng ngùng hé miệng mỉm cười: "Nhị thúc quá khen."

Hai người thúc cháu, hòa thuận vô cùng, truyện trò cười nói, thật khiến người ta phải hâm mộ a.

Bên cạnh, Dương Bạo lão gia tử trố mắt nhìn hai thúc cháu nói chuyện, đột nhiên quay đầu, truyền âm cho Dương lão phu nhân nói: "Quái thật, hai người thúc cháu bọn hắn nói chuyện, nhìn qua thì ấm áp vô cùng, nhưng ta thế nào lại cảm thấy âm phong từng chập? Cả người nổi hết cả da gà rồi."

Dương lão phu nhân trợn trắng mắt, truyền âm, nói: "Đúng là có chút không hợp lý...." Nàng trầm tư một hồi, nói: "Cụ thể là ở chỗ nào, thì không thể nói rõ được."

Dương Bạo lão gia tử ừ một tiếng, truyền âm nói: "Ngươi nói... lần trước Lan Lan từng đề cập qua một lần, nói chuyện năm đó, Sở Phi Long này rất có hiềm nghi... Ngươi thấy sao?"

Dương lão phu nhân thoáng nhìn qua Sở Phi Long một chút, nhíu mày, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Thấy Sở Dương bình an vô sự, hơn nữa hỏi cái gì cũng không biết, mọi người yên tâm hơn rất nhiều, tuy trong lòng vẫn có chút buồn bực, biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhưng cũng chẳng còn cách nào, trong chốc lát đã giải tán đi rồi.

Sở Dương mượn cớ lưu lại Tử Tinh Hồi Xuân đường, trong lòng không yên, thầm nghĩ, cầu mong tứ thúc và tiểu nha đầu đừng có lỡ miệng. Vừa vào cửa thì thấy Sở Phi Yên cùng tiểu nha đầu đã ở bên trong, không ngờ chưa cùng đại đội nhân mã rời đi.

"Trong nhà đang chuẩn bị bày tiệc, các ngươi làm sao lại không trở về." Sở Dương ngạc nhiên.

Sở Phi Yên cười khổ, chỉ chỉ Sở Nhạc Nhi: "Tiểu nha đầu này không cho ta đi."

"Ồ?" Sở Dương vừa ngạc nhiên vừa quay sang nhìn Nhạc Nhi.

Sở Nhạc Nhi chun mũi, nói: "Có một số việc, chúng ta còn chưa chuẩn bị khẩu cung. Cái này bất lợi cho ca ca ngươi."

"Chuẩn bị khẩu câu?" Sở Dương cười nói: "Khẩu cung gì chứ?"

Sở Nhạc Nhi trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đừng đùa giỡn nữa, đang nói chuyện chính sự với ngươi đó."

Sở Phi Yên cười khổ: "Nha đầu này người nhỏ quỷ lớn, ngươi không trở lại, nàng liền cảnh cáo ta, bất kể người khác hỏi cái gì, cũng không được trả lời trước ngươi. Hết thảy cứ nói là không biết. Sau đó ngươi cũng biết rồi, toàn bộ đều đẩy hết lên người người. Mà ngay cả vừa rồi gia gia ngươi hỏi ta, nàng cũng nhéo sau lưng ta... Ai zô, eo ta bị nhéo tím hết cả rồi...."

Sở Dương ngẩn ra, liếc mắt nhìn Sở Nhạc Nhi một cái thật sâu, nhẹ giọng nói: "Nhạc Nhi... tiền đồ vô lượng a...." Hắn nói một câu này, tới chữ cuối cùng lại ngân thật dài. Ánh mắt nhìn muôi muội mình cũng có chút ngưng trọng, giống như nhìn bạn cùng lứa.

Cũng không dám khinh thường nữa.

Tiểu hài tử có thể khiến Sở diêm vương lộ ra vẻ mặt này, trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có một người mà thôi.

Sở Dương sắc mặt trầm trọng, ôm Sở Nhạc Nhi, đặt lên đùi mình, ôn nhu hỏi: "Nhạc Nhi, tại sao ngươi lại phải làm như vậy? Nói cho ca ca lý do."

Sở Nhạc Nhi mười hai tuổi, nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể, cho nên phát dục hơi trễ. Bây giờ nhìn qua cũng chỉ có bộ dáng tám chín tuổi. Cho nên Sở Dương ôm tiểu nha đầu này cũng cảm thấy không có gì là không đúng.

Tiểu la lỵ thì ngược lại, có chút thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên, khẽ ngọ nguậy người một chút, sau đó mới như thuyết phục chính mình, nhu thuận ngồi trên đùi Sở Dương.

Trước tiên nghịch nghịch tóc mai, sau đó mới nói: "Làm như vậy, đương nhiên là có lý do."

Nàng giơ một ngón tay trắng nõn lên, nói đâu vào đấy: "Thứ nhất, chuyện này rõ ràng là do ngươi bày ra. Chúng ta cũng không biết ngươi có hậu chiêu hay là không có hậu chiêu. Cho nên trước khi chúng ta trả lời, chúng ta nói gì cũng sai."

"Thứ hai, cho dù chúng ta tin tưởng mọi người trong gia tộc, nhưng dù sao bí mật nhiều người biết cũng khó giữ. Vạn nhất truyền ra ngoài, càng truyền đi càng biến tướng. Bất lợi cho ngươi. Thứ ba, phương diện này, dù sao cũng liên lụy tới chấp pháp giả cùng Tiêu gia. Hai con quái vật khổng lồ này đánh nhau, Sở gia chúng ta bị kẹp ở giữa, nhất định không dễ chịu gì. Mà điểm này, nếu ngươi an bài thì tất có biện pháp. Chúng ta nói gì gì đi nữa thì cũng có thể khiến biện pháp của ngươi hỏng bét."

"Trước khi mấy người gia gia tới đây, ta đã từng nói với tứ thúc. Đại ca trở về khẳng định cái gì cũng không nói, không biết. Cho nên chúng ta tốt nhất cái gì cũng không nói."

Sở Nhạc Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, thông minh, cười: "Ta đã đoán đúng."

Sở Phi Yên ngồi bên cạnh nghe mà ngây người. Đây là một tiểu cô nương mười hai tuổi sao? Nàng nghĩ tới những điều này, có một số chính mình cũng không nghĩ tới.

Sở Dương thở ra một hơi thật dài, ánh mắt ngưng lại trên mặt Sở Nhạc Nhi, chân thành nói: "Nhạc Nhi tương lai nhất định sẽ phi thường tài giỏi."

Hắn nhẹ nhàng nói: "Sở gia có Nhạc Nhi, ch odù không có Sở Dương ta... cũng có thể bảo trì ngàn năm bất bại."

Sắc mặt Sở Phi Yên thay đổi, ánh mắt nhìn Sở Nhạc Nhi cũng có chút quái dị, thậm chí còn có chút kính ý.

Toàn bộ Thượng Tam Thiên, có lẽ cũng chỉ có hắn mới biết được, một câu nói kia của Sở Dương có phân lượng thế nào.

Bởi vì câu này, là xuất phát từ miệng Sở diêm vương. Kẻ chỉ cần nửa năm đã đảo điên toàn bộ Hạ Tam Thiên, không tới một năm đã lật nhào Hạ Tam Thiên. Vừa mới tới Thượng Tam Thiên còn chưa tới mười ngày, đã khuấy lên phong vân, khiến cho cửu đại thế gia đau đầu.

Những ngày kế tiếp, lại có chút an tĩnh rồi.

Đoàn người Dương gia sau khi đã thăm cháu ngoại, lại ở lại vài ngày, rốt cuộc cũng cáo từ. Trước khi đi còn đặc biệt dặn dò Sở Dương, có thời gian nhất định phải tới Bạch Dương cốc chơi mấy ngày.

Sở Dương luôn miệng đáp ứng.

Tất cả mọi người rất nhiệt tình, chỉ có ánh mắt biểu muội Dương Nha Nha nhìn Sở Dương là có chút cố kỵ, còn có chút xa cách.

Đối với loại ánh mắt, Sở Dương vốn định không quan tâm. Nhưng sau khi cẩn thận phân tích lại một phen, rốt cuộc xác định, vị biểu muội thoạt nhìn có tính cách hướng nội ngại ngùng này của mình, đã có ý trung nhân rồi... Điểm này, Sở Dương đương nhiên nói cho mẫu thân, không giấu giếm làm gì. Mà mẫu thân cũng lén lút nói cho đại tẩu của mình...

Kết quả là mẫu thân Dương Nha nha trên đường trở về, lại có thêm một mối tâm sự...

Khi Dương gia rời khỏi, kiếm linh nói vơi Sở Dương: "Trong nhà ngoại công ngươi... tựa hồ có phiền toái."

Sở Dương ngẩn ả nói: "Phiền toái?"

"Ngoại công ngươi lần này dẫn theo gia đình tới đây thăm ngươi, có chút quá mức long trọng. Hơn nữa, còn có chút mùi vị tránh né... Ở trong Huyết Y đội của hắn, có rất nhiều người tu vi hơn xa người khác. Rõ ràng là cao thủ trọng yếu của gia tộc cải trang giả dạng..." Kiếm linh nói.

Sở Dương rơi vào trầm tư.

"Hơn nữa, ta từng nghe ngoại công ngươi nói với cữu cữu ngươi: Chắc cũng ổn rồi? Sau đó cữu cữu ngươi nói: Qua hai ngày rồi. Nói xong câu đó, hôm sau bọn họ đã lập tức cáo từ." Kiếm linh nói: "Mà từ Bạch Dương cốc tới nơi này cũng không gần, trên đường cũng phải đi năm sáu ngày. Nói cách khác, hắn nói đã qua hai ngày, lại cộng thêm một ngày, trên đường lại mất thêm năm sáu ngày... có thể nói là thập phần dư dả."

Sở Dương trầm mặc suy nghĩ.

"Cho nên ta đưa ra kết luận, lần này không chỉ đơn thuần là thăm ngươi." Kiếm linh nói: "Chỉ là ngươi trở về, trùng hợp tạo ra một lý do danh chính ngôn thuận. Không hơn."

Sở Dương càng trầm mặc, thật lâu sau mới nói: "Cuối cùng cũng có một ngày rõ ràng cả thôi."

Kiếm linh không nói.

Dương gia đi rồi, Sở Dương vẫn tiếp tục tọa trấn y quán của mình. Sở Phi Yên vẫn như cũ làm tiểu nhị, Sở Nhạc Nhi vẫn là cái đuôi nhỏ cắt không đứt. Chẳng qua cái đuôi nhỏ này lại đang chậm rãi nảy nở, chậm rãi lớn lên...

Chấp pháp giả bên kia cũng chậm chạp không truyền tới tin tức.

Bảo gia cùng Liêu gia cũng không có động tĩnh gì. Tiêu gia lại càng không có phản ứng, hoặc cũng có thể nói là không kịp phản ứng...

Dược liệu của Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện cũng chỉ còn thiếu hai vị thiên tài địa bảo đang trên đường tới thôi....

Y quán của Sở lão bản cũng vì việc này là có chút danh tiếng, khách nhân bắt đầu ngẫu nhiên tới cửa.

Ừm, không thể không nói tới một điểm, cứ sau vài ngày, ban đêm Sở đại lão bản lại không ở y quán, mà là đi ra ngài 'phát triển khách hàng'.... Không thể không nói, chỉ cần buổi tối hắn không ở y quán, sáng sớm ngày hôm sau, ngoài cửa y quán nhất định sẽ có một vị 'khách hàng' bị đả thương vô cùng cổ quái, chờ trị liệu...

Cứ như thế lặp đi lặp lại, Sở đại lão bản hầu bao căng tròn, làm không biết mệt... Tuy mỗi ngày chỉ có một hai vị khách, nhưng vị đại lão bản Tử Tinh Hồi Xuân đường này tuyệt đối có thể nói là người thu thập nhiều nhất trên con đường dài cả ngàn dặm này...

Giá cả xem bệnh... thật sự là quá hắc ám.

Không qua được mấy ngày, Sở diêm vương đã được một cái biệt danh bất nhã: Hắc Tâm Thánh Thủ - Công phu trị thương quả thực rất cao, có thể coi là thánh thủ, nhưng lòng dạ, thực sự đen tới không thể đen hơn...