Hơn nữa, Vương miện của Đàm Đàm so với Vương tọa bình thường rõ ràng lớn hơn. Mạnh Siêu Nhiên hỏng mất.

Hắn thậm chí không có phát hiện, ở chính giữa Vương miện của Đàm Đàm là một vầng thái dương hào quang bắn ra bốn phía, mặt phải là trăng rằm, mặt trái là một ngôi sao!

So với Vương tọa bình thường có vẻ giống nhau, nhưng trên thực tế là hai loại khác hẳn! Cái này, mới là Vương miện chân chính! Nếu nói Vương miện Vương tọa bình thường là Vương gia, như vậy, Đàm Đàm chính là hoàng đế!

Mà hào quang của ngôi sao bên trái rất giống với ấn ký trên trán Đàm Đàm!

"Sư phụ...sư phụ ngươi không sao chứ?"

Thấy Mạnh Siêu Nhiên té xỉu, Đàm Đàm nhất thời sốt ruột vọt lên.

Mạnh Siêu Nhiên mấy ngày nay lo lắng cho Sở Dương và Đàm Đàm đã lao lực quá độ. Hai cái đồ đệ đều rất quan trọng với hắn. Bất cứ người nào xảy ra việc ngoài ý muốn, Mạnh Siêu Nhiên cũng không thừa nhận được. Hiện tại một cái đi ra ngoài không trở về, một cái gặp quái bệnh luân phiên....

Nay lại bị kinh hách nghiêm trọng như vậy... Tinh thần thật sự là không chịu nổi.

Đàm Đàm kêu to, Mạnh Siêu Nhiên rốt cuộc từ từ tỉnh lại.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại đó là nói Đàm Đàm làm lại..."

Kết quả làm cho Mạnh Siêu Nhiên thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Quả nhiên, Vương tọa cửu phẩm!

Mạnh Siêu Nhiên hai mắt vô thần, vô lực phất tay: "
Ngươi đi ra ngoài trước... cho ta ở trong này yên lặng một chút...ta muốn điên rồi, ta..."

Chuyện này thật sự là rất quỷ dị! Chỉ sợ cho dù Sở Dương ở đây, cũng không biết trên người Đàm Đàm đã xảy ra chuyện gì...

Đàm Đàm chân tay luống cuống đứng đó, gãi gãi đầu, muốn cười, lại cảm thấy ngượng ngùng không thể cười, muốn nói gì đó, lại cảm giác nói cái gì cũng không thích hợp, đành phải gãi gãi đầu. Thuận tiện, gãi gãi lưng.

Mạnh sư phụ cúi đầu: "Ta cả đời này, không có cái gì đáng kiêu ngạo. Chỉ có một khỏa kiêu ngạo tâm! Định lực ta rèn luyện đủ để ngạo thị Cửu trùng thiên, vi sư dám nói cho dù có người ở thời điểm thần trí vi sư hoàn toàn thanh tỉnh đem vi sư ngàn đao vạn khắc, vi sư cũng có thể không chau mày..."

"
Nhưng... cái phân kiêu ngạo này trong vài ngày đã bị hai thằng nhãi con phá nát thành mảnh nhỏ! Hôm nay cả kinh, ngày mai đột ngột, có đôi khi trong vòng một ngày có mấy thứ cả kinh đột ngột... cái này gọi là cái gì?"

Hắn chán ngán thất vọng phất tay: "
Đi ra ngoài, đi ra ngoài, để cho ta bình tĩnh lại...."

Đàm Đàm nháy mắt mấy cái, lo lắng lắp bắp một hồi, mới xoa tay nói: "
Sư phụ, ta đi ra ngoài..."

"
Đi đi." Mạnh Siêu Nhiên nghiêm mặt, phất tay.

"
Sư phụ, ta sẽ đi ra ngoài..." Đàm Đàm đi hai bước lại quay đầu.

"
Đi đi."

"
Sư phụ, ta thật đi ra ngoài a...." Đàm Đàm đi ba bước lại quay đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"
Đi!"

"
Sư phụ, ta thực sự đi ra ngoài...phốc!!

Một tiếng cuối cùng, biến thành tiếng kêu thảm thiết. Đàm Đàm bị Mạnh Siêu Nhiên một cước hung hăng đá vào mông, giống như đạn pháo bắn thẳng ra ngoài.

Phía sau truyền đến một tiếng rống của Mạnh Siêu Nhiên: "Cút! *** ngươi còn ngại không đủ phiền sao!!!"

Oanh! Đàm Đàm phá vỡ một cái trụ băng, bay lên không trung, qua nửa đỉnh núi rồi đâm vào một gốc cây đại thụ. Tuyết trắng rơi xuống, phủ lên người Đàm Đàm.

"Khụ khụ khụ..."

Đàm Đàm ho khan, hai tay từ trong tuyết chui lên, khóc không ra nước mắt: "Cái này là sao đây, ta làm đồ đệ hiếu thuận muốn quan tâm quan tâm sư phụ lại bị đả kích như thế...cái này..."

Hắn khóc thút thít hai tiếng, thực ủy khuất nói: "Nếu không phải ta thật sự rất anh tuấn tiêu sái, sợ cô phụ ý tốt của lão thiên, ta... ta liền tự sát cho ngươi xem!"

Nói xong đứng dậy, đột nhiên lại có cảm giác đói, gãi gãi đầu, thầm nghĩ: "Sư phụ hiện tại cũng không nhìn thấy ta, trong khoảng thời gian ngắn lại không cho ta trở về...ta có thể đi đánh mấy đầu linh thú ăn vài cái nội hạch?"

Nghĩ là làm, Đàm Đàm lén lút bay qua mặt sau đỉnh núi, đi chung quanh tìm linh thú....

Đi một đoạn đường, đột nhiên, cảm giác tựa như có chút không thích hợp.

Ngẩng đầu, chỉ thấy trên không trung tiếng gió vù vù, ba thân ảnh như u linh, từ ba phương hướng bay lại đây.

Có thể nhìn ra ba người này đang dùng toàn lực phóng lại!

Đàm Đàm da đầu run lên, trong lòng hú lên quái dị, vô hạn bi ai Ta không phải mới đi ra ngoài một chút sao? Như thế nào liền gặp ba quái vật cường đại như vậy? Xem bộ dáng ba quái vật này... ta cũng đánh không lại.

Chạy!

Đàm Đàm quay người bỏ chạy!

Nhưng, xoát một tiếng!

Trước mặt hắn đã xuất hiện một Hồng y nhân! Đôi mắt đỏ bừng, khẩn trương nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo sự nóng bỏng cực độ!

Đàm Đàm cũng không ngẩng đầu, xoay người chạy hướng khác. Nhưng một cái Bạch y nhân lập tức chặn trước mặt hắn.

Lại quay qua, lại xoát một tiếng, một Ngân y nhân chặn đường hắn!

Ba người thành hình chữ phẩm, mỗi người chặn một con đường của Đàm Đàm, sáu con mắt sáng quắc đồng thời nhìn Đàm Đàm.

Đàm Đàm trong lòng nhất thời lạnh lẽo! Không khỏi mắng: "Chó ngoan không cản đường, các ngươi ba cái giống như tử thi đứng ở đây làm cái gì?

Nếu không phải đối thủ của đối phương, đối phương lại ngăn không cho mình đi, như vậy... Khẳng định là kẻ địch. Đối mặt kẻ địch cường đại như vậy, một chút hy vọng cũng không có. Cho nên Đàm Đàm quyết định, trước khi chết phải kéo theo một tên!

Về phần thông tri sư phụ... Đàm Đàm ngay cả suy nghĩ cũng không dám.

Không phải là không làm được, cho dù là làm được, Đàm Đàm cũng tuyệt đối không làm!

Ba người này đều sâu không lường được, cho dù sư phụ đến đây, chỉ sợ cũng không phải đối thủ bọn họ! Ta có thể chết, nhưng sao có thể liên lụy lão nhân gia?

Ta chết... Sư phụ còn có Sở Dương, cũng sẽ không quá thương tâm. Nhưng nếu ta cùng sư phụ đều chết, chỉ còn lại một mình Sở Dương... hắn sẽ cô đơn rất nhiều.

Ngoài dự đoán của Đàm Đàm, hắn mắng một câu khó nghe như vậy nhưng lại không đưa tới sự tiến công điên cuồng của ba người kia. Ngược lại họ còn kinh dị lui một bước, sáu con mắt đồng thời nhìn Đàm Đàm từ trên xuống dưới. Trong mắt mang theo kích động cùng nghi hoặc.

Đàm Đàm trong lòng ngẩn ra chẳng lẽ ba người này không có ác ý?

Thử thăm dò nói: "Tránh đường cho ta đi!"

Nhưng không ai động đậy.

Đàm Đàm chớp mắt mấy cái,, sau đó vọt về một hướng, từ bên cạnh Bạch y nhân rời đi. Trên người bọn hắn không có sát khí, cũng không có loại cảm giác giương cung bạt kiếm. Hẳn là sẽ cho mình đi?

Nhưng chờ thời điểm hắn tiến lên, lại phát hiện Bạch y nhân nọ đang đứng trước mặt mình, Đàm Đàm giận dữ quát: "Sao lại thế này? Các ngươi có phiền hay không?"

Một tay bắt lấy vạt áo Bạch y nhân, hắn cũng không động đậy!

Hướng bên cạnh kéo đi... vẫn bất động!

Đẩy! Xô! Kéo! Ôm cổ dùng răng cắn....

Đàm Đàm phẫn nộ triển khai tất cả thủ đoạn, nhưng người này vẫn không nhúc nhích, cứ đứng thẳng như một gốc cây đại thụ ngàn năm sừng sững, Đàm Đàm làm gì cũng vẫn lù lù bất động!

Đàm Đàm ngồi xuống đất, giận dữ nói: "Đánh các ngươi không đánh! Giết các ngươi cũng không giết! Lui các ngươi còn không lui! Cản đường ta làm cái gì? Các ngươi ăn no rửng mỡ sao?"

Nói xong lời cuối cùng một câu, đột nhiên ủy khuất: "
Các ngươi ăn no còn ta đang đói…"

Ba người vẫn như cũ lẳng lặng nhìn hắn không nói một lời: Tựa như đem mỗi một cọng lông trên người Đàm Đàm tra xét rõ ràng.

Đàm Đàm một trận mao cốt tủng nhiên, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy trên trán Hồng y nhân có một hào quang bắn ra bốn phía, chỉ lớn cỡ đồng tiền. Mà trên trán Bạch y nhân lại có hình trăng rằm. Ngân bào nhân cũng có một ngôi sao ở đó!

Hơn nữa Hồng y nhân làm cho người ta cảm giác như lửa nóng thái dương. Bạch y nhân như ánh trăng lạnh lẽo mà nhu hòa. Ngân bào nhân lại thần bí thâm thúy như tinh không.

Còn ánh mắt ba người lại giống hệ nhau: Kích động, nghi hoặc, sợ hãi, khát vọng, lo lắng....

Quả thực là cực kỳ phức tạp!

"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"

Đàm Đàm nổi giận, kêu lên: "
Muốn phóng rắm thì cũng phóng được rồi đi? Nói cũng không nói, đi cũng không đi, mão mẹ các ngươi đang đùa giỡn sao"

Ba người sắc mặt hơi thay đổi, trong mắt đồng thời lộ ra một tia hưng phấn...

Đàm Đàm nghi hoặc, gãi đầu, hồ nghi nói: "
Chẳng lẽ các ngươi thích bị mắng? Các ngươi đem ta vây trong này, chính là muốn cho ta chửi mắng các ngươi?"

Lại giằng co một hồi, vẫn một mảng lặng im, Đàm Đàm rốt cuộc chịu không được, chửi ầm lên: "
Các ngươi ba cái vương bát đản rốt cuộc muốn thế nào? Mẹ nó, muốn làm gì thì cũng phải nói chứ? Mẹ các ngươi một tiếng cũng không nói được hả? Một cái rắm cũng không nói được sao? Con mẹ các ngươi đều là người chết sao?"

Sau khi Đàm Đàm tức giận mắng chửi, sắc mặt ba người rốt cuộc có biến hóa, đồng thời nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, tựa như rất khó mở miệng, không biết nói từ đâu, lại có vẻ xấu hổ, ngượng ngùng...

Còn có chút sợ hãi, chờ mong, cuồng nhiệt... Đủ loại cảm xúc, trong nháy mắt hiện ra trên mặt ba người, nhất thời ba người giống như đang biểu diễn sắc mặt vây.

Nhưng vẫn không có ai phẫn nộ!

Hiện tại ánh mắt ba người rõ ràng đang thúc giục lẫn nhau.

Ngươi nói trước đi!

Không, là ngươi nói trước!

Không, vẫn là ngươi nói trước đi!

Đàm Đàm hôn mê, nhìn ba người rõ ràng muốn nói lại thôi, rõ ràng trong lòng đều có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng một chữ cũng không nói được, Đàm Đàm đột nhiên mao cốt tủng nhiên. Trong lòng dâng lên một cái ý tưởng làm cho chính mình sợ tới mức tè ra quần: Chẳng lẽ ba người người này thấy ta bộ dáng anh tuấn, đã yêu ta?

Ý niệm này dâng lên, sắc mặt Đàm Đàm nhất thời tái mét, các ngươi đều là nam nhân, cái này làm cho ta có chút không tiếp thụ được.

"Này..."

Đàm Đàm run run nói: "
Các ngươi ba người... sẽ không yêu ta đi?"

Ba người nhìn nhau, nhất thời mỗi người đều là một đầu hắc tuyến.