Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2456: Có thể đi ra ngoài hay không?

Lâm Tôn hiển nhiên đã là lòng như lửa đốt, khẩn cấp chờ Sở Dương nói tiếp.

Mọi người hô hấp lần này cũng trầm trọng, nhưng không có một người nào mở miệng nói chuyện, lẳng lặng cùng đợi Sở Dương hạ văn.

" các huynh đệ... ừ, năm đó hiểu lầm... Hôm nay cũng đã được giải khai." Sở Dương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bảy vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ, trầm giọng nói: "Hiện tại, các huynh đệ cũng đã không hề hận các ngươi nữa, hơn nữa... Bọn họ hiện tại cũng vô cùng hối hận, vô cùng đau lòng, hiện tại tâm nguyện lớn nhất chính là muốn thấy được các ngươi, nói với các ngươi một câu xin lỗi."

Đám người Phong Bạo thần sắc trên mặt cũng là đột nhiên chấn động, mở to hai mắt nhìn nói: "Ý của ngươi là... Bọn họ đà biết được chân tướng năm đó?"

Sở Dương gật đấu.

"Bọn họ làm sao mà biết được?" Bảy người cùng nhau hỏi tới, tính cả Tần Phương đang đau đớn cực kỳ mở miệng nói: " Đúng là ngươi nói cho bọn hắn biết ư?"

" Đúng a." Sở Dương gật đầu thừa nhận.

"Ai bảo ngươi nói cho bọn hắn biết?!" Bảy người cùng nhau nổi giận gầm lên một tiếng, ai nấy trước mặt con mắt dữ tợn, giống như muốn sống nuốt sống Sở Dương vậy.

"Ách..."

Cái này toàn bộ ngoài dự tính của Sở Dương làm hắn mắt mũi trợn tròn trợn mắt há hốc mồm á khẩu không trả lời được, hoàn toàn không biết nói cái gì, làm những thứ gì!

Cái này là tình huống nào? Ta nhưng là thay các ngươi làm sáng tỏ hiểu lầm, coi như các ngươi không tập thể cảm tạ ta đi, làm sao còn trăm miệng một lời oán giận ta? có còn thiên lý hay không, có đạo lý hay không, có tình lý hay không?

Làm sao như vậy.

"Sở huynh đệ, chúng ta mắng ngươi như vậy đúng là không hợp lý, chẳng qua là... Ngươi không biết... Ai, ngươi nói nếu như chân tướng lộ ra, bọn họ khẳng định sẽ chịu không nổi..." Phong Bạo nhướng mày, buồn rầu nói: "tính tình đám huynh đệ của ta ta biết, nếu để cho bọn họ biết được chuyên năm đó là ta oan uổng, hơn nữa thời gian hiểu lầm ta dài như vậy... như vậy... Không biết trong lòng sẽ cực kỳ khó chịu, biết làm những chuyên gì... Ai."

"Các huynh đệ của ta cũng là như thể." Mạnh Thương đứng lên, tâm hoảng ý loạn đi qua đi lại nói.

"Ai nói không phải là đây..." Vận Đông có chút tâm phiền ý loạn, đem một chén trà ở trong tay quay tròn nói: "Đám khốn kiếp kia ngàn vạn lần không nên làm ra một chút việc ngu ngốc a..."

Sở Dương tiếp tục trợn mắt hốc mồm, cuối cùng á khẩu không trả lời được, chỉ vào lỗ mũ mình nói: "Chư vị lão đại, tất cả mọi người là Cửu Kiếp Kiểm Chủ? Các ngươi nghĩ đến chuyện tình này ta lại sẽ không nghĩ tới sao? Ta làm sao không có suy nghĩ về lợi hại trong đó? Ta nếu đã nói ra, nhất định là trước đó đà làm tốt đề phòng, làm tốt việc khắc phục hậu quả; chẳng lẽ ta thoạt nhìn rất không đáng tin sao?"

Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn hắn, một hồi lâu sau, cùng nhau ngượng ngùng cười nói: "nếu như là vậy..."

Sở Dương hung ác thanh nói: "Cái gì? Vì sao lại nói như là, căn bản là! Uổng phí ta đây coi các ngươi... trước đây ta lao tâm lao lực, tốn hao đại lực khí, không có công lao thì cũng có khổ lao? Lúc đó vất vả cực nhọc? Không nghĩ tới hôm nay vừa nói ra, không được một câu lời hữu ích, còn bị các ngươi khiển trách, Thương Thiên không có mắt mà!"

Một bữa oán trách diễn xuất đem không khí sầu nào hòa tan đi không ít.

Vừa thấy Sở Dương diễn xuất, mặc dù biết rõ Sở Dương cố ý diễn trò, nhiều vị Cửu Kiếp Kiểm Chủ vẫn là cảm giác khó xử, lão Tứ Bạch y nhân Vân Đông lúng túng mở miệng nói: "Sở tiểu huynh đệ, mới vừa rồi là bọn ta nhất thời tỉnh thế cấp bách, tuyệt đối không phải là không tôn trọng ngươi, xem nhẹ ý của ngươi, ngươi đại nhân đại lượng, trong bụng Tể tướng có thể đi thuyền, trong bụng Kiếrn Chủ có thể phi ngựa, ngươi chắc chắn sẽ không để ý đúng không!"

Sở Dương có chút tức giận nói: "Đại nhân đại lượng, trong bụng Kiếm Chủ có thể phi ngựa, ngươi đây là khen ta hay là khen bản thân ngươi? Hay hoặc giả là thổi phồng mọi người nơi đây, tất cả mọi người đều là Kiểm Chủ mà!"

Lão đại Phong Bạo mở miệng nói: "Chính là, chính là như vậy, ngay cả dễ nói cũng sẽ không nói, bàng không sẽ kéo thấp địa vị của Cửu Kiếp Kiếm Chủ, cái... Sở tiểu huynh đệ,?"

Sở Dương đau bụng cố nén cười nói: "thôi, chúng ta cũng là người nặng tình nghĩa nhất, biết các ngươi nóng lòng, ta sẽ cẩn thận nói cho các ngươi biết..."

Mọi người cùng kêu lên khen ngợi nói: "Sở tiểu huynh đệ quả nhiên là hảo huynh đệ, khí độ rộng rãi, độ lượng rộng rãi cao thượng..."

Lại có thể được tất cả Cửu Kiếp Kiếm Chủ muôn miệng một lời thổi phồng, Sở Dương một trận lâng lâng, khoan thai, chắc hẳn phải vậy...

Nhưng ngay sau đó, đoàn người ngồi thành một vòng, tập trung tinh thần nghe Sở Dương giảng thuật.

Đang lúc mọi người mãnh liệt yêu cầu, Sở Dương đầu tiên là giảng thuật phát sinh chiến đấu ở Tử Tiêu Thiên, mà được bảy Kiếm Chủ nhất trí yêu cầu, Sở Dương trọng điểm miêu tả hình thái diện mạo chiêu thức tu vi của mỗi người hiện nay như thể nào.

Thuận lý thành chương một cách tự nhiên để cho Sở Dương lâm vào trong hồi ức vượt mọi khó khăn gian khổ.

Ngay cả Sở Dương trí nhớ xuất sắc như thế nào đi nữa, có thể nhớ kỹ được tất cả đặc điểm của từng người cũng rất không dễ dàng, nhưng muốn toàn bộ miêu tả rò ràng căn bản là một chuyện tuyệt đối không thể nào!

Nhưng đám người này cũng không suy nghĩ đến thực tế này, không thuận theo không buông tha, thất chủy bát thiệt hỏi tới, nếu Sở Dương nói không ra lời thì ngay tiếp theo không ngừng nhắc đến.

Sở Dương lần này bể đầu sứt trán thật vất vả nói ra, hắn tự cho là mình đã tận tâm tận lực, tuy nhiên mọi người lại cho là chưa đủ.

Sau đó mọi người tiến thêm một bước yêu cầu Sở Dương kể lại quá trình từ Cửu Trọng Thiên đại lục đến Cửu Trọng Thiên Khuyết, nói tới đây, nói xong Sở Dương tự mình một người đã uống cạn không dưới bốn năm bình nước, sau đó... Đang khi Sở Dương cho là rốt cục kết thúc rồi, kết thúc thời gian thống khổ rồi thì lại bị yêu cầu: Ngươi đem chuyên các huynh đệ ở Tử Tiêu Thiên nói lại một lần xem sao...

Sở Dương trong nháy mắt hỏng mất nói: "Các ngươi muốn mạng người sao? Còn muốn nữa sao!"

Sở Dương vô cùng dứt khoát kiên quyết kiên định lập trường cự tuyệt cái yêu cầu vô lý này, cuối cùng một đám Cửu Kiếp Kiếm Chủ cũng coi như là người hiểu lí lẽ, cũng biết đây là yêu cầu quá mức. Hơn nữa chính là Sở Dương hiện nay cũng quả thật miệng đắng lưỡi khô, nguyên khí hao tổn rất lớn, Tinh Khí Thần nghiêm trọng hao tổn, quả thực so sánh với đại chiến một cuộc còn muốn hao phí tinh thần nhiều hơn, phải tạm thời bỏ qua cho.

Đang lúc thở dài ra một hơi Sở Dương tính toán quay lại yêu cầu mọi người đem kinh nghiệm riêng của mình tất cả giới thiệu nói ra một lần thì lại phát hiện ra trời sáng rồi... không ngờ mình một vòng "Bình thư." lại kéo dài suốt một đêm.

Nhưng mọi người đều là tinh thần căng đầy, trừ Sở Dương.

Ân, dường như không dừng lại thì Sở Dương, còn có Tần Phương tinh thần cũng rất đê mê, ngoại trừ thời điểm hỏi những huynh đệ khác ra còn có thể vui sướng vui mừng cười một tiếng ra, phần lớn thời gian khác cũng là bi thống trầm mặc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Bởi vỉ, tự nhiên là vì huynh đệ của hắn, Đệ Ngũ Trù Trướng.

Mọi người hứng thú nói chuyên, nhìn nay nhớ xưa, định cứ như vậy nói chuyên đi xuống. Ngay cả Sở Dương cũng không thấy mỏi mệt chút nào vì lúc trước len lén uống một chén Sinh Mệnh Tuyền Thủy, Tinh Khí Thần trong nháy mắt khôi phục như cũ.

Cứ như vậy nói chuyên cả thảy bảy ngày bảy đêm!

Tám người, thủy chung không có một người đi ra phòng trà.

Những vị Kiếm Chủ phu nhân cũng rất ngạc nhiên. Tình huống như thể, vài ngàn năm qua chưa xuất hiện quá một lần nào, lần này đây là tại sao?

Mặc dù mỗi vạn năm sẽ có một vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ tiến vào nơi này, mỗi lần hoan nghênh Kiếm Chủ mới tới tất cả cũng sẽ tụ hội tương tự, cũng sẽ có Kiếm Chủ tụ nói chuyện, nhưng nhiều lắm là một đêm là đủ, cũng chưa từng kéo dài thời gian dài như vậy.

Chẳng qua là sau khi mọi người tò đám người Mạc Khinh Vũ biết được Sở Dương cố nhiên là vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ thứ chín và cũng là vị Cửu Kiếp Kiểm Chủ cuối cùng thì tập thể cũng trầm mặc.

Mọi người rốt cục có thể phỏng đoán được, trong mấy ngày này, rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì.

Thanh niên mới tới này hẳn là đà vượt qua trượng phu của mình, làm được chuyên mà bọn họ tập vô số tâm lực đều không thể làm được! Cường thể sửa chữa Cửu Kiếp số mệnh!

Tất cả mọi người trầm mặc lại, yên lặng sửa sang lại tất cả cơm canh, chút thức ăn đúng hạn đưa đến phòng trà, sau đó lẳng lặng thối lui khỏi.

Mỗi người cũng biết, lần gặp nhau này là không dễ dàng cỡ nào, đáng quý cỡ nào.

Dường như còn có kỷ niệm vô cùng khó được, vượt thời đại!

Bởi vì... đây là lần đầu Cửu Kiếp Kiếm Chủ toàn bộ viên tụ! Dĩ nhiên, trừ đời thứ nhất...

"Các ngươi làm sao tới đây ta tạm thời không có hứng thú, điều ta quan tâm nhất ngược lại là làm như thế nào mới có thể trở ra được?" Sở Dương hỏi.

Đi ra ngoài!

Đề tài này làm cho tất cả mọi người quy về trầm mặc. Mà sự trầm mặc khác thường lại kéo dài thật lâu, thủy chung không có ai mở miệng.

Một lúc lâu sau, Phong Bạo ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: "Mới vừa tiến vào, ta ngày ngày cũng nghĩ tới việc đi ra ngoài, tìm đường đi ra ngoài, nhưng thủy chung không có làm được... Từ từ cũng quen, sau đó, phía sau các huynh đệ lục tục đi tới, cơ hồ môi lần nghênh đón một tân nhân, chúng ta cũng sẽ hợp mưu hợp sức, tiếp thu ý kiến quần chúng nghĩ biện pháp nếm thử việc đi ra ngoài. Tuy nhiên thủy chung không có kết quả, đi ra ngoài rất có thể là một hy vọng xa vời."

"Ban đầu... sau khi đưa các huynh đệ đi rồi, ta chân chính rất đau khổ. Cái loại cảm giác khó chịu này thật sự là khó có thể hình dung được." Mạnh Thương lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng nói: "Mặc dù biết rõ bọn họ sẽ không chết, bọn họ kì thực phải đi sáng tạo kỳ tích, trở thành truyền kỳ, trở thành khai sáng nhân sinh mới tinh, huy hoàng tương lai... nhưng... Trong lòng luôn luôn chút ít bồn chồn."

"E sợ cho quyết định đó là sai, có thật hại chết các huynh đệ không."

"Còn có... Chính là..." Mạnh Thương lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Coi như là hiện tại từ trong miệng ngươi chứng thật bọn hắn còn khoẻ mạnh... nhưng, ban đầu thân thể các huynh đệ mình toàn bộ bị hủy ở trên tay mình, tứ chi không hoàn toàn, trong lòng sự thống khổ này... không văn tự nào có thể hỉnh dung được?

"Một khắc này tương đương với đem thân thể của một đám huynh đệ toàn bộ nghiền xương thành tro, hồn phi phách tán a!"