Sở Dương sờ lên cằm, cũng biểu hiện giống Mạc Thiên Cơ, nói: "Ngươi cũng không nhìn một chút là nhi tử của ai, thông minh là chuyện đương nhiên, yêu nghiệt tính là cái gì, ngươi cũng không phải là yêu nghiệt sao..."
Chỉ thấy Mạc Khinh Vũ đã ôm Thiết Dương bắt đầu cướp đoạt quà gặp mặt, người thứ nhất đương nhiên chính là Mạc Thiên Cơ: "Tiểu Dương, đây là cậu của ngươi, kêu cậu."
"Cậu tốt..."
"Uhm, lấy quà gặp mặt của, thì đừng làm như người xa lạ nha."
Mạc Thiên Cơ nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt xanh lét. Là em gái của mình, nhưng vừa quay người lại đem mình bán?
"Ta biết rồi, chắc chắn cậu có đồ tốt nhất..." Tiểu tử kia khờ dại đưa cánh tay mập mạp ra, rất ngây thơ nói: "Đồ vật không tốt thì chắc cậu sẽ không lấy ra đâu..."
Mặt Mạc Thiên Cơ, liền biến thành tái nhợt.
"Đây là Độc Hành thúc thúc."
"Độc Hành thúc thúc tốt..."
"Lấy quà gặp mặt của Độc Hành thúc thúc, thì cũng đừng coi như là người xa lạ, đều là huynh đệ tốt của cha ngươi cả."
"..." Tròng mắt Cố Độc Hành gần như rớt ra ngoài, nhìn cánh tay mập mạp nhỏ bé trước mặt, đành phải cố gượng cười, bắt đầu moi ruột moi gan lục lọi trong giới chỉ, rốt cuộc mình có cái gì thích hợp cho tiểu hài nhi nhỉ? Mà còn phải thích hợp tiểu hài trước mắt nhỉ... Này thật đau đầu quá...
Tuy rằng còn chưa tới lượt các huynh đệ còn lại, nhưng tất cả đều đã bắt đầu mở nhẫn tìm kiếm, bởi vì hình như mình cũng là huynh đệ tốt của Sở Dương, cả đám đều chảy mồ hôi đầy đầu.
Đây chính là đứa cháu đầu tiên trong các huynh đệ.
Còn rất có thể là lão đại đời sau, xem tiểu tử này thông minh như vậy, thì mấy chữ "Rất có thể" này rất có thể sẽ phải xóa bỏ. Biến thành "Tuyệt đối là lão đại đời sau! "
Quà gặp mặt nhất định là không thể sơ sài được.
Nhưng mà... Rốt cuộc nên đưa cái gì là tốt nhất?
"Các thúc thúc không cần khó xử... Ta không sao đâu, thật sự không sao đâu..." Tiểu tử kia cười một cách đáng yêu, lộ ra hàm răng cửa còn thiếu hơn một nửa, nói: "Thật ra, ta không thích nhất là đồ chơi của tiểu hài nhi, mụ mụ thường nói, nam tử hán đại trượng phu, tại sao có thể mê muội mất cả ý chí như thế. Cho nên... Ta chỉ cảm thấy tương đối hứng thú với một ít thiên tài địa bảo mà thôi, hì hì... Tuy rằng ta cũng không biết cái gì gọi là thiên tài địa bảo..."
Bảy tám người đồng thời té ngã ngữa. Quá rung động rồi.
Bó tay rồi, tên nhóc con này thật không hổ là nhi tử của Sở Dương, sở thích y chang cha của hắn. Thích thiên tài địa bảo?
Này này này...
Nếu là món đồ chơi của tiểu hài nhi, cho dù ngay bây giờ đang không có, nhưng không phải bây giờ đang đi về thành Trung Đô hay sao? Chỉ cần vào thành, thì những thứ kia rất nhiều, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Những thứ đó có đáng giá gì, cho dù mỗi ngày đều cho thì có sao...
Nhưng mà thiên tài địa bảo...
Trời ạ.
Hình như một gốc cây nhân sâm ngàn năm cũng không có đi?...
Các huynh đệ trong vài năm nay, trừ bỏ những gì mọi người cộng đồng đoạt được, thì mỗi người vẫn có chút nhiều ít của riêng đấy, nhưng mà một chút của riêng này, hôm nay sẽ biến mất rồi...
"Các thúc thúc yên tâm. Về sau nếu như có các đệ đệ, muội muộn, thì ta sẽ quan tâm chăm sóc tốt bọn chúng, sẽ chơi đùa vui vẻ cùng bọn chúng~~~" tiểu tử kia cười cười một cách ngây thơ: "Ta rất là chờ mong ngày đó nha~~~~~~ "
Huynh đệ mấy người lại trợn tròn con mắt.
Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp!
Tên khốn khiếp này!
Khuôn mặt mọi người đều biến thành màu đen, trợn mắt há hốc miệng, chân tay lại có chút luống cuống rồi... Ai cha, lão đại Sở Dương, ngài sinh ra một tên nhi tử kiểu gì thế này... Cứu mạng, chúng ta không tặng quà gặp mặt thì hắn lại có thể sẽ ăn hiếp nhi tử của bọn ta?
Bà mẹ nó...
Nhìn bên kia ầm ĩ như vậy, ánh mắt Sở Dương nhìn về phía thân hình nho nhỏ của nhi tử, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Đúng vậy. Trải qua bao nhiêu trận chiến. Bao nhiêu gian nan. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vài lần mưa gió, vài lần xuân thu. Gió mưa bão tuyết rơi xuống, nhiều lần trải qua cực khổ cuồng dại không thay đổi, chí khí thiếu niên cũng vẫn vậy... Khụ khụ khụ khụ...
Bắt đầu từ hai bàn tay trắng dưới Hạ Tam Thiên, thực lực thấp kém, thẳng đến bây giờ siêu thoát cực hạn của Cửu Trọng Thiên, dậm chân một cái thì giang hồ sẽ rung động, ho khan một tiếng thì sông núi cúi đầu.
Trong đó bỏ ra những gì? Lại đã trải qua những gì?
Bao nhiêu lần tưởng chết nhưng vẫn còn sống? Bao nhiêu lần đảo quanh ở trước điện Diêm vương? Bao nhiêu lần đi trên con đường xuống Địa ngục?
Rốt cuộc ở giờ này ngày này, đạt tới đỉnh cao nhất của trời đất! Tay nắm Cửu Trọng Thiên!
Thế giới này nằm trong tay của ta, thiên địa chấn động vì ta!
Nhưng mà, tất cả những điều này đáng giá không?!
Giờ phút này, trong lòng Sở Dương cũng cảm thấy không quá vui mừng. Sau đó hắn lại có một loại cảm giác: Thật ra đứng ở trên đỉnh, cùng với đứng ở đất bằng, thì bản chất cũng giống như nhau: Đều là đứng ở phía trên mặt đất này mà thôi!
Nhưng chỉ có làm đến nơi đến chốn, thì trái tim mới cảm thấy yên ổn nhất!
"Nhưng mà, cao cùng thấp, vẫn sẽ có một chút khác biệt đấy." Trong lòng Sở Dương cười khổ một tiếng.
Hai người Phong Nguyệt đã đi tới bên cạnh: "Sở kiếm chủ."
"Uhm, hai vị tiền bối." Sở Dương sửa sang lại suy nghĩ một chút: "Có chuyện gì sao?"
Nguyệt Linh Tuyết cười khổ, nói: "Hiện tại Pháp Tôn đã chết, thế lực Chấp Pháp Giả cũng chỉ còn trên danh nghĩa, toàn bộ lực lượng nòng cốt đã bị giết sạch, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, có lẽ đã chẳng khác gì một mảnh hoang vu; rốt cuộc sau này phải làm như thế nào, thì chúng ta còn phải bàn bạc quyết định mới được."
Nói đến đây, Sở Dương cũng cảm thấy đau đầu, gãi gãi đầu nửa ngày, rốt cuộc nói ra một câu: "Chuyện này à, lúc này tính thì không thích hợp cho lắm, dù sao việc này cũng liên quan rất rộng, chúng ta nên trở về rồi từ từ hãy tính, hai người Mạc Thiên Cơ cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu phải có mặt, sau đó còn phải thông báo một tiếng cho một ít thế lực còn sót lại trên đại lục... Tuy rằng cục diện rối rắm này thật sự khó giải quyết, nhưng từ từ rồi mọi việc cũng sẽ được giải quyết mà thôi."
Thật ra câu mà trong lòng thằng này muốn nói là: Dù sao ta cũng sắp đi, còn đó là chuyện của các ngươi... Nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra.
Nếu nói ra, chỉ sợ tiếp theo sẽ bị quần ẩu...
Đối với chuyện này thì Phong Nguyệt cũng cảm thấy cực kỳ rắc rối, đều gật gật đầu, sau đó thở dài.
Nhìn thấy thi thể chồng chất như núi ở bên kia, Sở Dương cũng nhíu nhíu mày, lôi Nhuế Bất Thông lại đây: "Nếu cứ đốt như vậy thì phải đốt đến khi nào? Nhanh phun ra Niết Bàn chi hỏa cho ta! Kết thúc việc này nhanh lên một chút!"
Nhuế Bất Thông ngồi bệt xuống đất, tí nữa là bật khóc: "Lão đại à, ngài nghĩ rằng Niết Bàn chi hỏa là lấy đá đánh lửa là được hay sao? Sao ngài nói một cách nhẹ nhàng như vậy cơ chứ..."
Sở Dương trừng mắt nhìn: "Thì sao? Thế ngươi có ý gì khác sao?"
Vẻ mặt Nhuế Bất Thông tỏ ra đầu hàng: "Ta đi... Ta đi còn không được sao... Mẹ nó, vừa mới bị nhi tử dọa dẫm, lại bị sai bảo, tại sao ta lại xấu số như vậy cơ chứ..."
...
Giờ phút này có thể nói khắp cả thành Trung Đô là đống đổ nát, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn.
Tuy rằng cũng không có chiến đấu ở trong thành, nhưng dư âm chấn động mãnh liệt của trận quyết chiến cuối cùng này mang đến, cũng đã làm hư hỏng vô số nhà cửa, trong thành gần như không còn tòa nhà nào còn nguyên vẹn.
Tòa nhà vốn rộng lớn nhất trong thành Trung Đô là đại viện Dạ gia, hiện tại đã là một mảnh đất chết, thi thể che kín khắp mặt đất, đây cũng là do Chấp Pháp Giả chấp hành lệnh đánh lén phụ nữ và trẻ em Dạ gia của Pháp Tôn gây nên. Giờ phút này thi thể khắp mọi nơi. Máu tươi tràn khắp nơi, chưa hoàn toàn đọng lại, ruồi bọ đen kịt bay tới bay lui, đám người Sở Dương nhìn thấy hình ảnh như thế này, trong lòng đều cảm thấy buồn bã.
Thế cuộc thay đổi nhanh chóng, ngay tại vài tháng trước, Dạ gia vẫn là gia tộc chói mắt nhất trên đại lục này, nhưng hiện nay thì nhà đã tan người đã chết. Trên thế gian đã không còn bao nhiêu người của Dạ gia.
Không nói thật lâu trước đó, cho dù một tháng trước có người nói ra những lời này, thì sẽ có ai tin cơ chứ?
Gọi những võ sĩ còn thừa lại của Lăng gia mở ra toàn bộ kho hàng của Dạ gia, lấy ra tài sản, cứu giúp dân chúng trong thành. Hiện tại, cũng chỉ có Lăng gia còn có người sót lại rồi. Những đại gia tộc khác, trên cơ bản đã chết sạch sẽ rồi.
Nhìn thấy kho hàng vô cùng to lớn của Dạ gia, Sở Nhạc Nhi cảm thấy tràn đầy cảm xúc, một năm trước, chính mình còn cướp đoạt ở nơi này, hiện tại, người bên trong nhà này lại chết không còn bất cứ người nào nữa rồi, thế sự thay đổi. Biển xanh biến thành nương dâu.
Đối với những thứ trong bảo khố của Dạ gia, Sở Dương chỉ lấy mấy vị linh dược nhất định, những thứ tài bảo khác thì không hề đụng vào.
Tiếng gió vang lên, Đệ Ngũ Khinh Nhu từ đằng xa tiến đến, vẻ mặt vô cùng đau khổ, còn có một chút bất đắc dĩ.
"Chuyện gì vậy?"
"Ta vừa mới nhận được tin báo, Đệ Ngũ thế gia của ta cũng không thể tránh khỏi lần tai hoạ lớn này, tất cả mọi người trong gia tộc... Trừ bỏ ta ra, đều đã chết không còn một ai." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ, trong mắt cũng đã ngấn lệ.
Mọi người không biết nói gì, thật sự không nghĩ tới, ngay cả Đệ Ngũ thế gia mới phát triển lại cũng bị tiêu diệt rồi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu liên tục lắc đầu, cười một cách thê thảm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, người thông minh trầm ổn giống như hắn, giờ phút này cũng là nhiều cảm xúc đan xen với nhau, tràn đầy trong đầu.
Pháp Tôn chính là Đệ Ngũ Trù Trướng đời trước, cũng là tổ tiên năm đó của Đệ Ngũ gia tộc.
Lúc này đây hắn tiêu diệt thiên hạ, lại có thể tiêu diệt sạch sẽ gia tộc ngày xưa của bản thân... Chuyện này, làm cho tất cả mọi người không biết nên nói cái gì.
Lúc trước Đệ Ngũ Khinh Nhu đã suy nghĩ mọi cách, thật vất vả mới có thể làm cho Đệ Ngũ gia tộc phát triển trở lại, không ngờ lại bị lão tổ tông của mình hủy diệt mất.
Nhớ tới sự cố gắng, tâm sức, trí tuệ mà Đệ Ngũ Khinh Nhu đã bỏ ra vì chuyện này... Thì chuyện này làm cho người ta dở khóc dở cười.
Máu lạnh sao? Vô tình sao? Thủ đoạn độc ác sao?
Trong tim đám người Sở Dương đều cảm thấy nặng nề giống như bị rót chì vào.
Pháp Tôn, không, nên gọi là Đệ Ngũ Trù Trướng, vì tẩy sạch Cửu Trọng, quả nhiên đã làm tới mức tận cùng, ngay cả gia tộc của mình mà cũng nhẫn tâm tiêu diệt sạch, phần quyết tâm, phần suy nghĩ này bất kể là Sở Dương, Mạc Thiên Cơ, hay là bất kỳ người nào khác, thì cũng cảm thấy không thể làm được!
Vài ngày sau, tất cả mọi người đều chạy tới Trung Đô, cũng chính là những người nên đến đều đã đến.
Sau đó, mọi người bắt đầu tiếp thu ý kiến của quần chúng, sau đó bàn tính con đường xây dựng lại, diện tích bao phủ của lần tai hoạ diệt thế do Pháp Tôn phát động lần này là rất rộng lớn, đúng như hắn nói, không chỉ là Thượng Tam Thiên, mà ngay cả Trung Tam Thiên cũng bị quét sạch một lần, toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng chỉ có Hạ Tam Thiên có trình độ quá thấp, nên mới may mắn thoát khỏi mà thôi.
Sau khi bàn bạc mấy ngày, thì mọi người đã quyết định: Hai người Nguyệt Linh Tuyết, Phong Vũ Nhu cùng nhau đảm nhiệm chức Pháp Tôn, cải tạo quyền lực cũng như cơ cấu của Chấp Pháp Giả. Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu lại được mời làm tổng quân sư của Chấp Pháp Giả, trở thành nhân vật số ba của Chấp Pháp Giả, quản lý mọi chuyện của thiên hạ.
Chức vị này đưa cho Đệ Ngũ Khinh Nhu đúng là vô cùng chính xác; bằng vào suy nghĩ cẩn thận của Đệ Ngũ Khinh Nhu, thì chuyện này có thể giảm bớt rất nhiều điều phiền não.
Vốn là chín vị tổng Chấp Pháp, trước mắt đã chết sạch, chỉ còn lại có một mình Hàn Tiêu phía Đông Nam mà thôi.
Thế nên Hàn Tiêu được tăng lên làm tổng Chấp Pháp thiên hạ, giám thị tất cả Chấp Pháp Giả trong thiên hạ.