Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1675: Cửu kiếp xuất, phong vân vũ!

Sở Dương trầm mặc một chút, cuối cùng trầm giọng đưa ra một kết luận, nói: "Hắn nhất định sẽ tới."

Mạc Thiên Cơ gật đầu, muốn nói lại thôi.

Sở Dương ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ, Nhạc Nhi cũng tới."

Mạc Thiên Cơ quay phắt đầu đi, nhìn ra bên ngoài, thở dài nói: "Không khí hôm nay thật khủng bố." Ở sâu trong đáy mắt hắn, thoáng lộ ra một tia bối rối.

Mạc Thiên Cơ trí tuệ tuyệt luân, nhưng giờ khắc này, hắn lại hoàn toàn không nghe ra trong một câu nói bình thản của Sở Dương, ẩn chứa điều gì. Chỉ cảm thấy tim mình nháy mắt đã loạn cả lên.

Với tu vi Mạc Thiên Cơ hiện giờ, với tâm tính của thần bàn quỷ tính, nếu không chân chính mất bình tĩnh, làm sao có thể nói ra một câu không khôn ngoan như vậy. Khí tức hôm nay đương nhiên khủng bố, nếu là người bình thường, có hù chết người cũng không có gì lạ, nhưng làm sao có thể dao động tâm chí Mạc Thiên Cơ chứ, có thể khiến nhất đại trí giả như thế mất bình tĩnh, chỉ có thể liên quan tói người đặc biệt nào đó mới có thể như vậy.

Sở Dương im lặng chăm chú nhìn Mạc Thiên Cơ một lát, giống như vô tình hữu ý chuyển đề tài: "Đáng tiếc, Ninh tiền bối đang ở Hạ Tam Thiên... Có lẽ cũng không biết tin mà trở về. Nếu như có hắn trợ chiến, có lẽ có thể thoải mái hơn một chút."

Tâm tình Mạc Thiên Cơ nhanh chóng trầm ổn trở lại, cười nói: "Trận chiến này, chú định là của chúng ta."

Sở Dương gật đầu: "Bên kia ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Mạc Thiên Cơ gật đầu.

"Vậy... bắt đầu đi." Sở Dương thở ra một hơi thật dài.

Mạc Thiên Cơ trầm trọng gật đầu, tiếp đó vỗ vỗ tay.

Ba ba.

Đám người Cố Độc Hành nhanh chóng tập hợp lại đây, ai nấy hai mắt tỏa sáng: "Bắt đầu động thủ rồi sao?"

Mạc Thiên Cơ khẽ cười: "Truyền thuyết cửu kiếp, từ xưa tới nay, cửu kiếp hợp nhất, vô địch thiên hạ.... Mấy người Cố Độc Hành mỗi người một lộ, Đổng Vô Thương và Mặc Lệ Nhi một lộ, các ngươi chia làm tám phương hướng, tỏa ra. Hết thảy đều dựa theo kế hoạch thương nghị tối qua mà hành động. Mỗi người đều có thể tự hành động, chú ý duy nhất, chính là an toàn bản thân. Lấy an toàn của mình làm đầu, nhất định phải bình an trở về."

"Được."

"Biết rồi!"

"Hiểu rồi!"

"Về phần ta và lão đại tọa trấn trung ương, chờ đợi tin tức của các ngươi." Trong đôi mắt nho nhã của Mạc Thiên Cơ lộ ra một đạo hàn quang, thanh âm càng lúc càng lạnh lẽo: "Phàm là kẻ cản trờ, giết không tha!"

Trong mắt mọi người đột nhiên sát khí sung mãn!

Trong một chớp mắt này, sát khí của một đám cường giả đỉnh phong đương thời cũng hợp lại, quả là uy lăng thiên hạ, bá đạo vô cùng!

Mạc Thiên Cơ quay đầu nhìn Mạc Khinh Vũ, thanh âm trở nên ôn nhu: "Tiểu muội, ngươi..."

Tú mi Mạc Khinh Vũ thoáng nhướng lên, khẽ cười nói: "Nhị ca... yên tâm. Tiểu muội bình sinh bất khinh vũ, từ giờ khắc này, cùng hắn sóng vai vũ trường thiên!'

Khóe miệng Mạc Thiên Cơ khẽ giật giật, nói: "Được rồi! Nhị ca lải nhải một câu cuối cùng. Mọi sự cẩn thận, không cần miễn cưỡng!"

Sở Dương không nói gì, chỉ nhìn Mạc Khinh Vũ thật sâu.

Ánh mắt Mạc Khinh Vũ như nước, sóng mắt nhẹ nhàng nhìn lại hắn, cũng không nói một lời.

Hai người đều không nói gì thêm, nhưng con ngươi đã biểu lộ tất cả.

"Người trong giang hồ, có một số việc chú định không thể tránh được, có một số việc nhất định phải làm. Ngươi phải bảo trọng."

"Ta sẽ. Ngươi cũng phải bảo trọng!"

Một tiếng cười khẽ giống như tiên âm phiêu vọng, xua tan u ám nơi này, hồng y chợt lóe, trong phút chốc, một đạo hồng ảnh lướt đi như một tia chớp, chớp mắt đã ở đi xa trăm trượng. Bóng lưng thướt tha dịu dàng, giống như trường thiên tiên nữ, đột nhiên xuất hiện giữa nhân thế gian huyên náo, hiển lộ tư thái vũ điệu tuyệt mỹ kinh diễm thương khung.

Hồng ảnh vẫn chớp động giữa không trung, nhưng thân ảnh yểu điệu của Mạc Khinh Vũ đã biến mất ở phía Đông Bắc rồi.

Từ giờ trở đi, ta không cần núp dưới đôi cánh che trở của ngươi nữa. Ta muốn dùng lực lượng của ta, cùng ngươi sóng vai chiến đấu, đăng lâm đỉnh phong!

Ta biết ngươi cần không phải là đóa hoa trong nhà ấm...

Cả đời này của ngươi chắc chắn phải trải qua băng đao sương kiếm, xông vào thập diện mai phục, vô số hung hiểm quấn thân. Ta đầu liền quyết tiến lên phía trước, một đường vượt qua. Cho dù là tinh phong huyết vũ, ta bồi ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi thấy ta, nhất vũ động cửu thiên!

Mạc Khinh Vũ là người duy nhất trong đám người Sở Dương, từ trước tới nay chưa bao giờ một mình ra ngoài thực hiện nhiệm vụ gì. Tất cả mọi người đều chiếu cố nàng, giúp đỡ nàng, trân trọng nàng, bất cứ chuyện nguy hiểm nhơ bẩn nào cũng không để nàng nhúng tay.

Nhưng lúc này đây, trong lúc thiên hạ đại loạn, thập diện mai phục nguy cơ trùng trùng, người đầu tiên bước ra vai gánh một phương, lại là Mạc Khinh Vũ.

Ngàn nan vạn hiểm, ta giúp ngươi gánh!

"Hay! Thống khoái!" Cố Độc Hành thét dài một tiếng, cũng tung người mà lên, mang theo một đạo kiếm quang rực rỡ vô cùng, phá lẫn một phần ngạo nghễ cô tuyệt thiên hạ, nhằm thẳng phương bắc là phóng đi như một tia chớp.

"Hai chúng ta cũng đi thôi." Đổng Vô Thương đứng lên, cười ha ha. Hắn nói chuyện, cho dù là hoàn toàn vô thức, cũng tự nhiên tỏa ra một loại khí thế hào hùng phóng khoáng.

Mặc Lệ Nhi nhẹ nhàng đứng lên. Hai người đều một thân hắc ý, sóng vai mà đứng. Ngay sau đó, thân ảnh khôi ngô của Đổng Vô Thương sải bước mà ra, mỗi một bước đạp trên mặt đất, cả đại đại tựa hồ cũng phải run rẩy theo.

Chỉ một người bước đi, khí thế lại giống như vạn mã thiên quân cùng nhau tuyên thệ trước khi xuất chinh!

"Hảo khí phách! Hảo nam nhi!" Ánh mắt Hoàng Hà Liễu lộ ra hâm mộ cuồng nhiệt cực độ.

Cơ duyên của con người, thiên ý khó lường, trong lần dầu tiên cửu kiếp hợp nhất, cùng liên thủ hành động, nhân chứng của bọn họ lại chính là đại hoàn khố Hoàng Hà Liễu. Nếu không tính Mặc Lệ Nhi là gia quyến cửu kiếp, siêu cấp đại hoàn khố Hoàng Hà Liễu đúng là nhân chứng duy nhất của truyền thuyết cửu kiếp khai màn!

thiên ý trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi.

Dáng vẻ uy vũ thiên hạ vô song của Đổng Vô Thương, khiến cho vị quý công tử hoàn khố từ đầu tới chân như Hoàng Hà Liễu đột nhiên hai mắt tỏa sáng, lập tức hiểu được: Cái gì gọi là nam nhân? Đây mới là nam nhân! Nam nhi thật sự, hảo hán tử thật sự!

Những trò mình làm thường ngày, đối diện với hảo hán như vậy, xách giày cho người ta cũng không sứng!

Hoàng Hà Liễu - vị công tử hoàn khố, siêu cấp bại gia tử ăn hại cả nửa đời người, chưa bao giờ thức tỉnh, giờ phút này lại cúi đầu, lần đầu tiên bắt đầu nghĩ lại, tự hỏi lại con đường nhân sinh sau này của mình.

"Ngạo Tà Vân, ngươi đi phía đông, ta đi phía tây." Nhuế Bất Thông thét dài một tiếng, giống như phượng minh cửu thiên, thân hình bay vụt đi, hai chân gập lại trên không trung, hai cánh tay giang rộng, hai chân đạp ra, đột nhiên giống như một con chim lớn, giang rộng hai cánh lướt đi.

Tư thế tuyệt đẹp.

Ngạo Tà Vân cười ha ha: "Lại còn cố làm dáng phượng hoàng xuất hành, hoàng giả bách điểu quân lâm thiên hạ. Cuối cùng lại diễn thành quạ đen vỗ cánh, thật đúng là ngu ngốc. Quên đi, để mọi người đại khai nhãn giới, cái gì gọi là long hành thiên hạ, bá đạo vô song."

Trong tiếng cười của chúng huynh đệ, xương cốt toàn thân Ngạo Tà Vân chợt vang lên rôm rốp giống như xào đậu, một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, thân hình đã như một con viễn cổ bạo long, hung mãnh vô song từ mặt đất phóng lên thiên không.

Một đường lướt đi, giống như long quyển phong thổi quét thiên địa, tàn phá tứ phía, biến mất ở phía đông.

Tạ Đan Quỳnh cười nói: "Dựa theo kế hoạch hôm trước, ta phía nam." Thân hình tiêu sái vô cùng, nhẹ nhàng lướt đi, mang theo một vẻ phiêu dật gần như trời sinh, giống như một đám mây nhẹ biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

"mụ nội nó, cả đám đều đi phong tao như vậy, lại còn ra vẻ rất tùy ý. Thật là con mẹ nó, bao nhiêu kiểu show hàng đều bị bọn hắn dùng hết rồi, Kỷ nhị gia nhà ngươi làm sao bây giờ? Ngươi bảo ta đi thế nào?" Kỷ Mặc tức giận mắng lớn: "Đám hỗn đản kia, không đứa nào tốt lành gì! Ta đi Đông Nam, đi thôi đi thôi..."

Đột nhiên ngửa mặt lên trời gào lớn: "Cẩu đại di... Cẩu đại di!" Sưu một tiếng biến mất vô tung vô ảnh.

"Ngao ô...." La Khắc Địch tru lên một tiếng, không nói hai lời đã biến mất.

Trong nháy mắt, chín người trước mắt đã biến mất.

Trên bầu trời, đột nhiên ngàn vạn phong vân đột nhiên hội tụ, gió nổi mây phun, nhanh như điện chớp! Tựa hồ giang hồ nổi sóng, phong ba bão táp nối thiên liền địa, ầm ầm mà tới, ầm ầm mà đi.

Cửu kiếp xuất, phong vân vũ!

Nhìn các huynh đệ lần lượt rời đi, trên mặt Sở Dương cũng chỉ có mỉm cười, giống Mạc Thiên Cơ, trên mặt hai người đều phát quang.

Còn có chút kiêu ngạo, kiêu ngạo từ đáy lòng.

Trong niên đại phong vân rung chuyển, ta cùng huynh đệ của ta, chính là như vậy, không sợ gian khó, động thân mà ra!

Cười trước tinh phong, ngạo thị huyết vũ, hoành kiếm giang hồ, chấp đao thiên hạ!

Giờ phút này đã xuất động toàn bộ. Đừng nói là Hoàng Hà Liễu bàng quan bên ngoài, cho dù là Sở Dương và Mạc Thiên Cơ cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

"Có một điểm, ta thế nào cũng không hiểu đượ! Cẩu đại di của Kỷ Mặc... rốt cuộc là ý gì. Đại di của cẩu không phải là cẩu sao? Chẳng lẽ chỉ mẫu cẩu?" Mạc Thiên Cơ cười khổ lắc đầu, lộ vẻ mình cũng có ngày phải đi thỉnh giáo người khác.

"Ta cảm thấy...." Sở Dương buồn cười nói: "Chính hắn cũng chưa chắc đã biết được câu đó có nghĩa gì. Có lẽ hắn cho rằng nói như vậy rất có khí thế!"

"Ha ha, đồng cảm đồng cảm..."

Hai người cùng cười lớn.

"Các ngươi...." Hoàng Hà Liễu trợn mắt há hốc miệng nhìn bọn họ: "Các ngươi xuất động lần này, chẳng lẽ là muốn... đảo loạn Thiên Đỉnh thịnh hội?"

"Đảo loạn Thiên Đỉnh thịnh hội? Không đúng không đúng!" Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ cùng ký quái nhìn hắn: "Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng, tại thời điểm như thế này, còn có Thiên Đỉnh thịnh hội gì sao? Làm sao còn Thiên Đỉnh thịnh hội nữa! Nếu đã không còn, làm sao còn nói là đảo loạn?"

"Đã không còn? Làm sao lại không còn chứ?" Hoàng Hà Liễu trợn mắt líu lưỡi: "Nếu Thiên Đỉnh thịnh hội không còn thì nó là cái gì?"

"Chiến trường! Chỉ có chiến trường mà thôi." Trên mặt Sở Dương lộ ra hàn ý, chậm rãi nói: "Hơn nữa còn là một siêu cấp chiến trường... xưa nay chưa từng xuất hiện! Trận chiến này tàn khốc, nhất định khoáng cổ tuyệt kim!"

"Một trận chiến này, một trường quyết chiến này, bắt đầu từ nơi này bình định Thượng Tam Thiên, toàn bộ Cửu Trọng Thiên!" Mạc Thiên Cơ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói, tao nhã, nhưng nội dung lại giống như kim lôi cửu thiên, oanh đỉnh mà xuống: "Rốt cuộc là đăng phong thiên hạ, khắp chốn yên bình, hay là thất bại thảm hại, xương khô thành núi... Chờ đánh xong trận này, tất cả sẽ được quyết định."