Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1630: Lần đầu chiến Thiên ma (3)

Thiên ma không cẩn thận một chút, không ngờ đã bị thương.

Thiên ma quái nhân lập tức thu hết ý coi thường lại.

Ma khí vừa tiếp xúc với niết bàn chi hỏa, xèo xèo xèo... một tràng thanh âm kỳ quái liên tiếp vang lên trên không trung, một bộ phận nhỏ lập tức hóa thành khói nhẹ, độc thủ cũng run lên, tiếp đó biến mất, đúng là bi đốt cháy sạch sẽ.

Thiên ma quái nhân rống lớn một tiếng, tràn ngập đau lòng và tức giận: "Phượng hoàng đáng chết! Niết bàn chi hỏa đáng giận!" Tâm niệm vừa động, lại một đại thủ bay ra. Chiếc đại thủ này càng ngưng thực hơn lúc trước, ngang nhiên chụp xuống một trảo.

Thiên ma quái nhân vẻ ngoài vẫn thong dong tự tin như cũ, nhưng trong lòng lại đang thầm kêu khổ: "Không biết mấy con hàng kỳ quái này chui từ đâu ra nữa... Tu vi thì tạm không cần nói tới, nhưng phương thức công kích của bọn hắn, đều quái dị và nằm ngoài dự liệu như thế. Đều không muốn sống nữa sao...."

Thiên ma chi khí không sợ đao thương binh khí gì, nhưng đối với niết bàn chi hỏa, hiệu quả lại không lớn, hơn nữa còn ẩn ước bị niết bàn chi hỏa khắc chế!

Nhưng tu vi Nhuế Bất Thông thủy chung vẫn còn kém một chút. Sau khi giằng co chốt lát, ma khí liên tục tràn lên, bao vây niết bàn chi hỏa lại.

Thủy có thể dập tắt lửa, nhưng hỏa vượng lại khiến nước bay hơi. Ma khí cường đại tới mức độ nhất định, lại có thể áp chế ngược lại niết bàn chi hỏa.

"Ngao ô....." La Khắc Địch tung người bay lên, liều lĩnh từ trong niết bàn chi hỏa xông ra. Một kiếm chớp động thanh quang, như một tia chớp ngang trời, tả xung hữu đột trong hắc vụ, quát lớn một tiếng: "La nhị gia ngươi có kiếm!"

"Cẩu đại di!" Kỷ Mặc cùng từ một phương hướng khác mạnh mẽ xông ra, cuồng chửi: "Quái vật chim gì chứ, xem Kỷ nhị gia giáo huấn ngươi!"

Rốt cuộc cũng có người lên tiếng rồi, nhưng không ngờ lại là mắng chửi....

"Ta fuk! Còn có hai... liều mạng...." Thiên ma quái nhân gần như đã không còn dư lực, trong lòng thầm bi ai, cố gắng thôi động công lực, ma khí lại bắt đầu toàn lực khởi động, lại có hai hắc sắc đại thủ lăng không xuất hiện, đối đầu với trường kiếm của La Khắc Địch và Kỷ Mặc.

Tất cả những điều này gần như đều phát sinh trong một thời gian, hơn kém bất quá cũng chỉ là giây lát. Thiên ma quái nhân tổng cộng huyễn hóa ra chín chiếc đại thủ, ngạnh kháng với chín đợt công kích!

Không ngờ vẫn không rơi xuống hạ phong mảy may.

"Cửu Tâm Đoạn Ma Hồn!" Ánh mắt Mạc Thiên Cơ chợt lóe, đột nhiên vung tay lên, chín miếng tiền đồng bay vụt lên không trung, giống như chín tiểu thái dương, phát ra tiếng gió rít chói tai, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi.

"Đoạn Ma Hồn?" Chỉ cần nghe tên chiêu thức thôi cũng thấy cực kỳ bá đạo rồi. Thiên ma quái nhân chấn động, chẳng lẽ là nhằm vào công pháp Thiên ma? Nào dám có nửa điểm bất cẩn, lại cố gắng huyễn hóa ra một chiếc hắc sắc đại thủ nữa, lăng không một trảo, chụp về phía chín miếng tiền đồng.

Nhưng hắc sắc đại thủ của hắn còn chưa kịp chạm tới, chín miếng tiền đồng đã biến mất không thấy tung tích đâu nữa. xem tại TruyenFull.vn

Mạc Thiên Cơ cười một tiếng: "Ngu vãi. Ta nói Đoạn Ma Hồn mà ngươi cũng tin à?"

"Ngươi!" Thiên ma quái nhân thiếu chút nữa tức hộc máu.

Thừa dịp cơ hội hiếm có này, Mạc Thiên Cơ chậm rãi thét dài: ""Xuy triệt cửu trọng thiên hồ thủy, duy ngã chưởng trung tử ngọc tiêu!"

Quang mang tử sắc chợt lóe lên trong lòng bàn tay, một chiếc ngọc tiêu tử sắc, tựa như huyễn hóa ra từ hư không, lăng không bay lên, phát ra tiếng tiêu u u, bay vụt tới nhanh như một tia chớp.

"Đây mới là sát chiêu?" Thiên ma quái nhân mắt thấy địch nhân thế tới không tầm thường, cũng không dám thất lễ, hắc sắc đại thủ chuyển hướng, hung hăng chụp xuống tử ngọc tiêu.

"Nói ngươi ngu thật không oan. Sát chiêu là kiếm! Ngươi đã thấy người nào dùng tiêu giết người chưa?" Mạc Thiên Cơ lại một lần nữa lạnh lùng chế nhạo. Tử ngọc tiêu chẳng biết từ lúc nào đã biến thành một thanh kiếm chớp động thanh quang, nhất kiếm hoành không, không ngờ chém rụng xuống một chiếc hắc sắc đại thủ.

Thiên ma quái nhân hét thảm một tiếng, phẫn nộ nói: "Tiểu nhân đê tiện! Thì ra kiếm mới là sát chiêu của ngươi!" Trong lúc cấp bách, lại một lần nữa kiệt lực thôi phát ma khí, gần như dốc hết khí tức tích cóp từ lúc bú tí mẹ tới giờ, hung hăng chụp xuống kiếm Mạc Thiên Cơ. Hắn đúng là hận thấu xương rồi, quyết ý chỉ cần tóm được thanh kiếm này là lập tức bóp nát cho hả giận!

Thật sự quá ghê tởm!

"Quả thực là ngu hết thuốc chữa. Địch ta đối đầu, lời ta nói ngươi cũng tin sao. Không ngờ mắc mưu tới bốn lần!" Kiếm quang trong tay Mạc Thiên Cơ chợt lóe, lại đột nhiên biến thành tiêu: "Kỳ thật sát chiêu chân chính của ta là tiêu! Nói cái gì ngươi cũng tin, làm sao ngươi lại thật thà như vậy nhỉ?"

Tử quang chợt lóe, đánh thật mạnh vào mu bàn tay Thiên ma quái nhân.

Thiên ma quái nhân lại một lần nữa mắc sai lầm, bị đánh cho ma hồn run rẩy, cuồng nộ điên cuồng gào thét. Trong cơn nóng giận, trực tiếp không tiếc bất cứ giá nào, bạo phát hắc khí ma hồn tới cực hạn, quấn chặt lấy tử ngọc tiêu.

Đúng vào lúc này, thanh quang chợt lóe, lợi kiếm Mạc Thiên Cơ rời khỏi tay, xoạt một tiếng đã vọt vào trong hắc vụ, nhắm thẳng vào thân thể mơ hồ của Thiên ma quái nhân trong hắc vụ, nhanh như một tia chớp, chuẩn xác đâm trúng ngực trái!

"Thật ra vẫn là kiếm!" Mạc Thiên Cơ dở khóc dở cười: "Thiên ma đều không có đầu óc nghư ngươi sao? Nếu thật đều giống như ngươi, ta thật thoải mái rồi. Đùa giỡn mấy loại ngu ngốc não phẳng như ngươi đúng là không có cảm giác thành tựu."

Thiên ma quái nhân oa một tiếng, phun ra một ngụm máu đen. Máu đen vừa gặp gió liền hóa thành khói đen, tiêu tán.

Lần này đúng là bị thương nặng thật sự rồi.

Một phần là bản thể thụ thương chỗ yếu hại, nhưng có phần nhiều là tức tới thụ thương.

Thiên ma quái nhân từ thấy từ trước tới giờ, mình chưa bao giờ tức giận như vậy.

Thân ảnh yểu điệu của Mặc Lệ Nhi đột nhiên lẻn vào, lại đột nhiên biến mất. Trong hắc khí Thiên ma, Hắc Ma độn ảnh của nàng lại càng như cá gặp nước, kiếm quang vừa chớp động, liên tục ba thanh đoản kiếm đã vọt vào trong hắc vụ, đâm thẳng vào người Thiên ma quái nhân.

"A... tiện tỳ khốn kiếp!" Thiên ma quái nhân lại một lần nữa bị thương, kêu gào thảm thiết. Ma khí ầm ầm bạo tán, che trời lấp đất. Phanh một chưởng, một chưởng này không ngờ chuẩn xác đánh lên người Mặc Lệ Nhi. Mặc Lệ Nhi khẽ hự một tiếng, toàn bộ thân thể bắn văng ra ngoài.

Nhưng Thiên ma xuất kích lần này lại ảnh hưởng tới đại cục. Ma khí bạo tán, vô hình trung lại buông lỏng áp lực. Đám người Sở Dương, Úy công tử, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương lập tức giãy thoát khỏi ma khí kiềm chế, phi thân trở ra.

Nhưng đúng vào lúc này, quang mang hồng sắc chợt lóe lên, như mộng như ảo, như thật như giả, mông lung vô cùng. Thân ảnh yểu điệu của Mạc Khinh Vũ lăng không bay múa, trong phút chốc toàn bộ thiên đại đã ngập tràn hồng ảnh nhảy múa, yêu kiều quát: "Cửu Thiên Vũ, Nhất Vũ Thiên Địa Nhất Phiên Tiên...."

Trong điệu múa tuyệt diệu như mộng như ảo, Tinh Mộng Khinh Vũ đao hóa thành một tia chớp mộng ảo, liên tục chém xuống.

Chém vào trong ma khí, đao phong không ngờ coi ma khí như không, liên tục ba đao, chém đứt ma vụ hắc khí, xuyên thấu vào, bổ lên thân Thiên ma quái nhân.

"Ba" một tiếng vang nhỏ, nửa cánh tay rơi trên mặt đất.

Đúng là cánh tay thật thể của Thiên ma, cũng không phải là đại thủ do ma khí biến ảo ra.

Một kích này có thể nói là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Vô luận địch ta.

Một tiêng kêu bi thảm chói tai vang lên: "Đây... dây là thứ công pháp gì? Con mẹ nó, vị diện thấp kém rách nát thế này, làm sao lại có công pháp thần binh như vậy, làm sao có thể, điều này không thể nào..."

Trong tiếng kêu bi thảm, Sở Dương quát lên một tiếng lăng lệ: "Cửu Kiếp kiếm! Chém!" Kiếm quang khởi động cực tộc, xoẹt xoẹt xoẹt, mười hai chiêu phía sau của Cửu Kiếp kiếm toàn bộ thi triển, Cửu Kiếp kiếm thế toàn lực thôi động.

Nhất Nhận Hoành Thiên Vạn Thế Thu, Thử Lộ Hoàng Tuyền Thông Cửu U: Trảm Đoạn Hồng Trần Đa Tình Khách, Phong Mang Đáo Xử Nhất Thiết Hưu.

Thiết Bích Đồng Tường Chiến Vị Hưu, Đắc Thử Nhất Sinh Hựu Hà Cầu? Cửu Tiêu Phong Vân Tề Tụ Hội, Ngã Vị Vong Thì Quân Vô Ưu. Tàng Phong Ẩn Quang Dạ Vị Ương, Vận Trù Duy Ác Nhật Nguyệt Trường: Ninh Tương Nhất Sinh Toàn Ẩn Một, Khước Hoán Thanh Tiêu Sát Lục Cuồng!

Úy công tử, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh, Nhuế Bất Thông, Kỷ Mặc, La Khắc Địch cùng liều mạng xông tới, kiệt lực xuất chiêu.

Đổng Vô Thương đau lòng ái thê bị thương, điền cuồng tấn công như không muốn sống. Mặc đao trầm trọng tựa như một ngọn núi lớn không ngừng điên cuồng giáng xuống!

Mạc Thiên Cơ nhẹ nhàng thối lui về phía sau. thở dốc.

Vừa rồi dùng trí mê hoặc địch nhân, may mắn đắc thủ đã là cực hạn. Bây giờ, nếu như còn liều mạng chiến đấu thì không thích hợp. Mạc Thiên Cơ miễn cưỡng xuất thủ chỉ là dư thừa, thậm chí là vướng chân vướng tay.

Cửu Thiên Vũ của Mạc Khinh Vũ khắp chế ma khí nhất, tiêu diệt mũi nhọn. Niết bàn chi hỏa của Nhuế Bất Thông cũng có khả năng thiêu đốt ma khí, áp chế duệ khí đối phương. Sở Dương toàn lực thôi động Cửu Kiếp kiếm, tiến thêm một bước xua tan ma khí, những người khác lại cùng nhau liều mạng, toàn lực ứng phó, ý đồ một lần là kết thúc!

"Oanh!"

Sở Dương hoàng toàn chính diện sống mai với nhau!

Thiên ma quái nhân kêu lên thất thanh, tràn đầy kinh hãi: "Hoang đường!"

Lại cuồng phun ra một ngụm máu đen, giống như một đám khói đen, một nửa chui vào mặt đất, một nửa bay lên trời cao, mạnh mẽ phóng ra khỏi chiến trường, thoáng vặn vẹo biến ảo trong không trung, hai cỗ hắc khí lại một lần nữa hợp lại với nhau, ngưng tụ, sau đó hắc khí chậm rãi biến mất, rốt cuộc lộ ra diện mạo thật sự.

Hoang đường! Thật sự quá hoang đường!

Đại Thiên ma ta là nhân vật trâu bò như thế, không ngờ ở vị diện thấp kém rác rưởi này, lại bị mười mấy con sâu kiến nho nhỏ liên thủ đả thương thành bộ dáng này.

Trên mặt đất, còn có một đoạn cánh tay đứt, co giật, tỏa ra khói đen nhàn nhạt.

Nhuế Bất Thông một bước lướt tới, niết bàn chi hỏa trong tay bốc lên hừng hực, chụp lấy cánh tay đứt đó, niết bàn chi hỏa bạo phát, bao phủ hoàn toàn cánh tay đứt đó. hỏa diễm sí bạch sắc cuồng mãnh thiêu đốt.

Việc này giao cho Nhuế Bất Thông là đúng đắn, không thể thích hợp hơn. Đối phó ma vật không còn lực lượng duy trì, niết bàn chi hỏa đúng là tiêu diệt vô cùng dễ dàng.

Cánh tay đứt không ngừng vặn vẹo giãy dụa bên trong hỏa diễm phượng hoàng, đau đớn giống như có sinh mạng, chỉ là kết cục của nó đã được xác định rồi.

Phía xa, Thiên ma quái nhân chỉ lẳng lặng đứng nhìn, trong con ngươi toát lên đau lòng phẫn nộ vô hạn, nhưng lại không hề xông tới cướp lại.

Cánh tay đứt chung quy cũng bị thiêu đốt hoàn toàn trong niết bàn chi hỏa, hóa thành khói đen, chậm rãi tiêu tán vào thiên địa.

Duy nhất lưu lại, cũng chỉ có một thứ mùi kỳ quái trong không trung.

Mùi vị này, thật giống như nướng cháy một cái móng heo vậy.

Trên bầu trời, Thiên ma quái nhân cứ như vậy lạnh lùng tất cả phát sinh. Trong giây lát, ma khí trên người hắn bắt đầu khởi động, cái lỗ lớn trên ngực, các vết thương trên người, bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại như cũ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Cánh tay trái bị chặt rụng lúc trước, giống như một khúc gỗ từ trong ống tay áo thò ra ngoài, theo ma khí liên tục dũng động, một bàn tay mới, chậm rãi mọc ra trên cánh tay cụt.

Cổ tay, bàn tay, ngón tay....

Cứ như bây mọc ra! Trong chớp mắt đã khôi phục lại như lúc chưa bị thương, ngón tay khẽ nhúc nhích, không ngờ linh hoạt tự nhiên, cười cạc cạc một tiếng quái dị.

Cảnh tượng như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng. Chưa từng thấy bao giờ! Chúng huynh đệ nhất thời đều trợn trừng mắt lên...

Lại có chuyện như vậy?

Nếu như như thế, vậy Thiên ma chẳng phải là giết không chết sao?