Sinh Tử Thần Đao - Khúc Hướng Ca lưng đeo một thanh đại đao đen nhánh vô sắc, hình dáng cổ xưa, cùng đi xuống bên cạnh Lệ Xuân Ba.

Hai đại cửu phẩm hộ vệ Lệ Tả, Lệ Hữu gắt gao đi theo.

Trên mặt bốn người hờ hững, không chút biểu tình.

Tiếp đó chính là đám người Lệ Tương Tư. Tất cả đều bình thản đi theo ở phía sau, nối đuôi nhau mà bay xuống dưới núi.

Có không ít người, khóe miệng thậm chí còn ẩn ước mang theo ý cười, ý cười không còn tiếc nuối gì nữa.

Quang cảnh này thật sự không giống như sắp sinh tử quyết chiến, ngược lại lại giống như đi tham gia yến hội hay cuộc vui náo nhiệt nào đó.

Cuối cùng là hơn mười người thân thụ trọng thương của Lệ gia. Cả đám dìu đỡ lẫn nhau, chuyện trò vui vẻ chậm rãi đi tới. Khi đi tới bên người Mạc Thiên Cơ, thậm chí còn mỉm cười bắt chuyện với hắn: "Mạc quân sư, kiếp này không còn cơ hội gặp lại, hi vọng kiếp sau tái kiến."

Mạc Thiên Cơ hít một hơi thật sâu, cố gắng nở một nụ cười: "Lên đường bình an, kiếp sau tái kiến!"

Đối diện, được Tiêu Thần Vũ suất lĩnh, hơn chín ngàn người phe liên quân xếp thành từng chi đội ngũ, đội hình chỉnh tề tiến tới. Đem ra so sánh, Lệ gia bên này chỉ có chừng sáu trăm người, lại có vẻ quá mức vô tổ chức vô kỷ luật rồi.

Túm năm tụm ba, quàng vai bá cổ chậm rãi đi tới, tổng cộng chỉ có chừng sáu trăm người, nhưng toàn bộ đội hình đều kéo ra thật dài.

Song phương ăn ý dừng lại cách nhau trăm trượng, đứng trên mặt băng trơn nhẵn như gương, đối diện mà nhìn.

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn trận hình đối phương, thở dài một tiếng, nhanh chóng từ trong đội ngũ bay ra, lẻ loi đứng một bên, toàn thân như bất động rồi.

Cuộc chiến này, hắn đã không còn đất trình diễn nữa rồi!

Bởi vì đối phương rõ ràng đang đi tìm cái chết! Mục đích duy nhất chỉ có chết trận mà thôi!

Đây là một trường quyết chiến thuần thúy nhất, danh phù kỳ thực.

Bây giờ nếu như mình còn muốn tham dự, chỉ huy tác chiến, vậy không khỏi quá bắt nạt người rồi, lương tâm cũng không vượt qua được.

Trên chiến trường có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng cũng phải phân trường hợp, địa điểm, thời gian, thế nào cũng phải lưu lại cho địch nhân chút thể diện cuối cùng.

Cứ để bọn họ quyết chiến một trận đi!

Để bọn họ lên đường không còn tiếc nuối gì nữa!

Trừ những điều này ra, Đệ Ngũ Khinh Nhu còn phát hiện, ở vị trí trận doanh đằng xa của đối phương, có một vị thanh niên bạch y đang đứng đơn độc. Người vốn nên tiêu dật xuất trần, giờ phút này lại có một khí thế khác thường. Chính là một loại cô độc thê lương, không thể nói rõ nên lời.

Tung tích người này, cũng là một nguyên nhân trọng yếu khác khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết định không nhúng tay vào trận chiến này.

Vào thời khắc mấu chốt mà quyết chiến chung cuộc sắp bắt đầu, hai vị tuyệt thế quân sự, có lẽ là cố ý, có lẽ là vô tình, không hẹn mà cùng thối lui khỏi vị trí chỉ huy.

Một trận chiến này, chỉ còn lại tử chiến, không cần tới chỉ huy nữa.

Không cần tới trí tuệ!

Cái cần, cũng chỉ là cắn xé giống như dã thú.

Khi Đệ Ngũ Khinh Nhu phát hiện ra Mạc Thiên Cơ, Mạc Thiên Cơ cũng lập tức phát hiện ra hắn. Hai người cùng do dự một chút, sau đó lại cùng cất bước, đi về phía đối phương.

Giữa trường, Lệ Xuân Ba cùng Tiêu Thần Vũ đang nói chuyện, không biết là nói cái gì, hai người đều không nghe, bởi vì không còn quan trọng nữa rồi.

Càng đi càng gần, đã bước vào phạm vi có thể công kích lẫn nhau, nhưng hai người đều không dừng bước, tiếp tục đi tới.

Ba trượng. Đây có thể là một ranh giới sinh tử.

Hai người rốt cuộc cũng dừng bước, đối diện mà đứng, nhìn nhau.

"Mạc Thiên Cơ?"

"Đệ Ngũ Khinh Nhu?"

"Ha ha ha..."

"Ha ha ha..."

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Lần đầu tiên nói chuyện với nhau.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt giao lưu, vậy mà lại ở trong thời khắc này – thởi khắc lẽ ra nên đang chỉ huy quyết chiến mới phải.

Thế sự huyền diệt, thật vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, chưa hẳn đã không phải hợp lý.

"Trận chiến này, ta thua rồi..."

"Ta thua rồi!"

Đều là một câu nhận thất bại, nhưng lại cùng từ miệng hai người phát ra, không phân trước sau.

Lập tức hai người nhìn nhau cười.

"Là ta thua mới đúng. Ngươi dùng binh lực yếu thế tuyệt đối, xử lý gần năm thành chiến lực liên quân. Nếu không phải có một chút ngoài ý muốn, liên quân có lẽ đã chết sạch toàn bộ rồi cũng không chừng." Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười nói: "Bội phục, vạn lần bội phục."

Mạc Thiên Cơ cười nói: "Nói tới ngoài ý muốn, ta có thể tiêu diệt gần năm thành liên quân, cũng đều là nhờ ngoài ý muốn. Duy nhất một điểm có thể tự hào cũng chỉ là lực lượng kỳ trận, nhưng đó cũng không phải lực lượng cá nhân ta. Trận chiến này, ta bại tâm phục khẩu phục!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu nghiêm túc nói: "Nhưng đối với mấy trận pháp thượng cổ này, ta thật không biết nhiều bằng người. Trên chiến trường, một cái không biết, không rõ ràng, không hiểu, không nắm được, cũng có thể tạo nên thắng bại."

Mạc Thiên Cơ nói: "Nhưng nói về tính kế, tàn nhẫn, quyết đoán mấy phương diện, ta lại không bằng ngươi. Từ bất chưởng binh..." ( Nhân từ không thể nắm binh quyền)

Đệ Ngũ Khinh Nhu cười: "Đó là bởi vì ngươi có tâm." Hắn cười tự giễu: "Mà ta lại vô tâm."

Hai người vừa mới gặp mặt, giống như là đang tâng bốc lẫn nhau. Nhưng trên thực tế, nói như vậy, song phương lại đều biết, đối phương nói có đạo có lý chứ không phải tâng bốc. Đây là sự thật.

Không thể phủ nhận.

Nếu như phủ nhận, hoặc là mặc nhận, ngược lại sẽ bị đối phương coi thường.

Giờ phút này, Đệ Ngũ Khinh Nhu nói ra một câu "Ngươi có tâm, ta vô tâm" đã định hạ kết luận, cũng tỏ rõ nguyên nhân rồi.

Mạc Thiên Cơ trầm tư một chút, nói: "Có lẽ là như thế."

Hai người cùng mỉm cười.

Hai người đều là đại địch đương thế của nhau. Trí tuệ có thể nói là Du - Lượng một thời ( Má nó, mãi mới nghĩ ra là Chu Du với Gia Cát Lượng =]]), quan hệ vốn nên thủy hỏa bất dung, không đội trời chung, nhưng giờ khắc này lại gặp gỡ trò chuyện với nhau, giống như hai lão bằng hữu vô cùng thân thiết vậy. Chậm rãi luận chuyện, hoàn toàn không có cảnh giác.

Hai người đều biết, cái gọi là cảnh giác, cái gọi là phòng bị, cái gọi là tâm cơ, ở trước mặt hai người bọn họ, hoàn toàn vô dụng!

Hai vị chỉ hủy đều đã đi tới tuyệt đỉnh, giờ phút này nói chuyện, lại thẳng thắn thành khẩn nhất, giản dị nhất.

Mỗi câu mỗi chữ đều là thật lòng!

Nhân sinh có mấy tri kỷ. có thể gặp đã là duyên phận lớn lao rồi, há có thể nhân cơ duyên này, luận tới cuối cùng!

"Ngươi nói ngươi bại rồi, là bởi vì số lượng binh lực liên quân bị ta tiêu diệt vượt qua dự đoán của ngươi ban đầu. Cho nên ngươi cho rằng mình đã bại." Mạc Thiên Cơ nói: "Còn nữa, quyết chiến tối hậu lập tức bắt đầu. Một chi quân đội hoàn toàn không sợ chết là cực độ đáng sợ, cho nên khẳng định phải còn phải tiếp tục tiêu hao, thậm chí còn phải trả giá thật nhiều... Nếu chỉ từ điểm này mà nói, ngươi thật sự thua rồi."

Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu: "Đúng vậy, đối với điểm này, ta bại không có gì để nói."

Hắn mỉm cười nói: "Mà ngươi tự nhận ngươi thất bại, lại là bởi vì, chiến lược ban đầu, mục đích tối hậu của ngươi còn chưa đạt được. Khoảng cách với chiến quả mong muốn còn kém rất nhiều. Mà ta, mục đích chiến lược dĩ nhiên đã đạt thành, cho nên ngươi xem chính là chiến quả cuối cùng... Nếu từ điểm này mà nói, trận chiến này bại chính là ngươi."

Mạc Thiên Cơ trầm tư một chút, khẽ cười rộ lên: "Đúng vậy, đối với điểm này, kết cục là minh chứng tốt nhất."

Nói tới mục đích cuối cùng của hai người, Lệ gia có bị diệt hay không hoàn toàn không liên quan trực tiếp, thậm chí là hoàn toàn không có quan hệ.

Mạc Thiên Cơ là muốn khơi lên đại loạn, tận hết mọi cơ hội để tiêu hao thực cửu đại gia tộc. Đồng thời cũng phải tích cực chèn ép thế lực của Đệ Ngũ Khinh Nhu, khiến cho Đệ Ngũ gia tộc không có cơ hội trở thành thế gia tối cường.

Một nửa trước xem như thành công, tuy rằng không phải thành công toàn bộ, nhưng vẫn tính là thành công. Mà nửa phía sau, mặc dù có thu hoạch nhưng cũng không chân chính thành công.

Về phần mục đích của Đệ Ngũ Khinh Nhu, một là đánh bại Mạc Thiên Cơ, cửu kiếp trí nang trong truyền thuyết. Hai là thành lập Đệ ngũ gia tộc, trải qua trận chiến Tây Bắc này, xu thế quật khởi đã không thể chống đỡ, cho dù Mạc Thiên Cơ, Sở Dương muốn ngăn cản, trong thời gian ngắn cũng không thể làm gì được!

Nửa trước thất bại, nửa sau thành công.

Hai người nói chuyện tới tâm đầu ý hợp cũng chẳng để ý tới hình tượng nữa, dứt khoát sóng vai ngồi với nhau, bắt đầu bình luận các loại lợi hại từ khi tiếp chiến tới nay. Đây quả thực là một cảnh tượng kỳ quái tới mức có thể khiến người ta giận sôi!

Hai tử cừu đại địch hoàn toàn đối lập, hai người hoàn toàn không nên bình thản cùng tồn tại, cứ như vậy sóng vai ngồi với nhau, giờ phút này lại hoàn toàn không phân địch ta, không, phải nói là thảo luận không có khoảng cách mới đúng...

Trường hợp vốn nên tuyệt đối không tồn tại, lại cứ thế xuất hiện một cách hài hòa quỷ dị như thế!

Đảm lượng của Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể nói là rất cao, tu vi của hắn so với Mạc Thiên Cơ đâu chỉ kém một chút. Nếu như Mạc Thiên Cơ đột nhiên muốn giết Đệ Ngũ Khinh Nhu, thật sự là dễ như trở bàn tay. Bởi vì chỉ lật tay một cái là có thể rồi.

Nhưng Mạc Thiên Cơ lại không động thủ, tuy chỉ cần phất tay một cái là có thể giải quyết đại địch bình sinh này rồi.

Về sau, hai người không ngờ lại bắt đầu thảo luận được mất, kể từ khi trận chiến bắt đầu, trong đó có không ít lần kinh tâm động phách. Ít nhất mấy vạn cao thủ đỉnh cấp đi Tây Bắc, Cửu Trọng Thiên cửu đại gia tộc vạn năm lần đầu tiên liên thủ quy mô lớn như vậy.

Đệ Ngũ Khinh Nhu trước sau từng vô số lần vứt bỏ. Vứt khỏ đâu chỉ là hơn vạn cao thủ thánh cấp trở lên! Đây tuyệt đối là đại thủ bút!

Mạc Thiên Cơ vung tay một cái, lập tức ném ra mấy chục ức tử tinh mở đường, một đường các loại trận trận huyền diệu ùn ùn xuất hiện. Dùng lực lượng một gia tộc đánh cho liên quân luống cuống tay chân, thiếu chút nữa là toàn quân bị diệt.

Đủ loại đại thủ bút của hai người, thật sự không liệt kê ra hết. Nhưng đối với những cái này, hai người căn bản không đàm luận. Ý nghĩa hai người trao đổi chính là xoay quanh tâm tính, tâm tính của nhau!

Sau mỗi một lần giao chiến, mỗi một trường chiến đấu, đều phỏng đoán tâm tình, tâm cảnh, tâm thái của đối phương.

Hai đại trí nang tranh luận như vậy hồi lâu, rốt cuộc đi tới kết luận.

Cái kết luận này, khiến hai người đều thở dài, thật sự vô lực thay đổi.

"Cho dù diễn ra một lần nữa, bỏ qua các nhân tố ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng chính là kết quả trước mắt rồi."

Đây là kết luận Đệ Ngũ Khinh Nhu đưa ra.

Mạc Thiên Cơ cũng tỏ vẻ thừa nhận.

"Ta và ngươi nếu thật muốn phân thắng bại, không kéo dài không được. Có lẽ phải chờ tới mấy chục năm, thậm chí là trăm năm cũng không chừng... Chờ ngươi tích lũy được kinh nghiệm chiến tranh, đạo đối nhân xử thế, theo tuổi tác tăng lên, tâm tính trầm lắng xuống...." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nếu thật sự tới lúc đó, ngươi thắng, ta tất bại không nghi ngờ."

Mạc Thiên Cơ gật đầu.

Hắn rõ ràng thế yếu của mình, có lẽ chính là phương diện này, không còn chỗ nào khác!