Dư âm một câu vẫn còn chưa tắt, một chưởng kia đã đánh ra một lỗ thủng lớn trên tầng tuyết vốn chưa bị phá hủy. Tuyết đọng phía trước càng nhanh chóng bốc hơi thành một làn khói nhẹ, nham thạch nóng chảy mênh mông lập tức ồ ạt tràn xuống, càng không thể vãn hồi!
Vị chí tôn thất phẩm kia đứng mũi chịu sào, hoàn toàn không có hề phòng, căn bản còn chưa kịp hiểu được chuyện gì xảy ra, đã bị nham thạch nóng chảy đổ thẳng xuống đỉnh đầu, cả người lập tức đều bị nham thạch bao phủ. Chỉ kịp gào lên một tiếng đau đớn sợ hãi, cả người đã bốc cháy khét lẹt....
Xứng đáng với câu tai họa ngập đầu!
Hắn cũng vội vàng vận công, ý đồ giảm bớt thương thế, đối kháng nhiệt lượng bên ngoài nhưng lúc này đã hoàn toàn không làm nên chuyện gì. Hắn kêu thảm một tiếng, nhan thạch nóng nảy lại vừa vặn đổ thẳng vào miệng hắn, một làn khói đen bốc lên, cả người đã bốc hơi vô tung vô ảnh rồi.
Tất cả mọi người bên cạnh thấy tình thế không đúng, đã sớm chạy ra xa, hoảng sợ nhìn cảnh tượng khủng bố này. Cho dù hiện giờ đang nóng bức tới cực điểm, nhưng mỗi người đều cảm thấy chân tay lạnh ngắt, giống như rơi xuống động băng.
"Đây... đây là chuyện gì..." Một vị chí tôn kêu lên giống như khóc. Một vị chí tôn thất phẩm đó, nhoáng cái đã biến thành tro bụi. Mình có thể may mắn thoát được sao?!
Lão tử nào có bổn sự lớn như vậy....
Hiện giờ, màu sắc đỏ sậm trên đỉnh đầu càng lúc càng đậm. Lỗ hổng bên kia cũng dần dần mở rộng. Nham thạch nóng chảy rót vào không ngừng không nghỉ, mọi người muốn kháng cự cũng không có khả năng, chỉ có thể mù quang tìm nơi trốn tránh, nhưng trên mặt đất đã nhanh chóng hình thành một hải dương nham thạch nóng chảy rồi.
Hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục, cấp tốc khuếch trương.
Một mực né tránh, có thể tránh được bao lâu chứ? Có thể tránh tới cuối cùng sao?
Trong lòng mọi người dần dần tuyệt vọng.
Màu đỏ sậm trên đỉnh đầu rõ ràng tất cả đều là nham thạch nóng chảy, lại đưa mắt nhìn lên, không gian phạm vi mấy ngàn trượng, đều có màu sắc đỏ sậm như vậy.
Còn có thể trốn đi chỗ nào?
Nơi này là dưới mặt tuyết ngàn trượng đó!
"Cái này.... con mẹ nó, đây không phải là Tây Bắc sao? Đây không phải là trong tầng tuyết đọng sao?" Một vị chí tôn liên quân bi phẫn sợ hãi kêu lên: "Con mẹ nó, nham thạch nóng chảy ở đâu ra?... Đây không phải là hãm hại lão tử hay sao?"
"Ha ha ha ha... Một vị chí tôn còn sống sót của Lệ gia điên cuồng cười ha hả, nước mắt đều chảy ra: "Tốt! Tốt! Cửu đại gia tộc, uy phong lớn quá! Tiễu trừ Lệ gia, sát khí thật lớn! Ha ha ha... Còn không phải đồng vu quy tận với Lệ gia chúng ta, mọi người cùng nhau chết sạch! Các ngươi còn có thể thế nào? Ha ha ha,... thống khoái!"
"Các ngươi muốn hủy diệt gia viên của ta! Các ngươi muốn đoạn tuyệt tử tôn ta! Hôm nay các ngươi chết ở chỗ này... đương nhiên là trừng phạt đúng tội!" Hắn lớn tiếng rống to.
Tất cả cao thủ liên quân đều trợn mắt mà nhìn, nhưng đối phương nói như vậy, căn bản không thể phản bác.
Vô luận thế nào, kết cục đồng vu quy tận đã định, có cãi cọ thì cũng vô dụng!
Màu sắc đỏ sậm trên đỉnh đầu càng lúc càng đậm, càng lúc càng rực rỡ. Cũng có nghĩa rằng, chướng ngại cuối cùng - lớp tuyết đọng trên đỉnh đầu này cũng chỉ có thể tồn tại trong thời gian rất ngắn nữa rồi, càng có nghĩa rằng, thời gian của mọi người chẳng còn bao lâu nữa.
Nhưng tất cả đều bó tay không có biện pháp!
Mọi người ở đây, tùy tiện một người nào cũng là cao thủ nhất lưu, ngày thường tâm trí kiên định không cần phải nói, cho dù đao kiếm kề cổ cũng chưa chắc đã nháy mắt một cái. Nhưng giờ phút này, cũng bị tử vong từ bước áp sát uy hiếp, tâm chí sớm sụp đổ, ý niệm duy nhất trong lòng cũng là hi vọng có thể có kỳ tích phát sinh, ngăn chặn hạo kiếp tử vong này lại, cứu mình một mạng.
Vị chí tôn Lệ gia kia đột nhiên ngửa mặt lên, điên cuồng cười lớn: "Đám khốn kiếp các ngươi đừng ảo tưởng kỳ tích nữa. Chết sớm siêu sinh sớm đi! Không phải còn có lão tử đi cùng các ngươi sao! Lão tử đi trước một bước có làm sao, cho các ngươi chiếm tiện nghi một lần!"
Tiếp đó, dốc hết chút lực lượng cuối cùng, ầm ầm ầm, vỗ ra mấy chục chưởng, trong tiếng cười lớn điên cuồng, thanh âm răng rắc vang lên....
Toàn bộ lớp tuyết đọng cuối cùng bởi vì mấy chục chưởng này mà càng cấp tốc tan rã, hoàn toàn sụp đổ. Nham thạch nóng chảy vốn không có chỗ phát tiết đột nhiên tìm được đường thoát, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ nơi này.
Tiếng cười điên cuồng của vị chí tôn Lệ gia kia vẫn còn vang vọng, lúc này, nham thạch đã bao phủ toàn thân hắn, nhưng hắn không ngờ vẫn cường ngạnh chống đỡ, dùng tay phải giật cánh tay trái xuống, cười to nói: "Chết đi! Chết đi!"
Vung tay ném cánh tay trái của mình ra ngoài. Toàn bộ cánh tay ầm ầm nổ tung, lấy máu làm công, tiếp tục oanh kích lớp tuyết.
Không biết có phải là thiên ý hay không, lớp tuyết cuối cùng cũng hoàn toàn đổ sập xuống.
Tiếng cười lớn của vị chí tôn Lệ gia kia vẫn còn vang vọng, nhưng thân thể hắn đã biến mất khỏi thiên địa rồi.
Chỉ là, hành trình xuống hoàng tuyền của hắn nhất định cũng không cô đơn. Tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng liên tiếp vang lên không ngừng!
Bất kể ngươi là cao thủ thánh cấp hay là chí tôn nhất phẩm nhị phẩm, hay là tam phẩm tứ phẩm, ngũ phẩm lục phẩm, thậm chí là tu vi cao hơn... Phản ứng tất cả đều giống như nhau.
Đối diện với tai nạn tất chết này, không ai có thể ngoại lệ.
Nham thạch nóng chảy giống như một cái lồng chụp xuống, bốn phương tám hướng đều không có khe hở, cho dù là chí tôn cửu phẩm cũng chỉ có nhắm mắt chờ tử vong thôi.
Ngay cả cơ hội kéo theo đệm lưng cũng không có!
Tất cả mọi người đều đồng hành U Minh, đồng lộ Hoàng Tuyền!
Duy chỉ có bất đắc dĩ, uất nghẹn, tuyệt vọng và bi thương!
Nham thạch cồng mãnh tràn xuống, đần dần dâng cao, chỉ trong chốc lát đã bao phủ tất cả mọi người rồi.
Tiếp đó lại có một hồi chấn động kịch liệt, nham thạch từ tứ phía đụng nhau ở chính giữa, bắn tung lên không, biến toàn bộ hạp cốc này thành một biển nham thạch nóng chảy. Trong những đám nham thạch nóng chảy bắn lên, thậm chí còn có mấy cái đầu lâu đang trợn trừng mắt tuyệt vọng. Tiếp đó nham thạch nóng chảy quay cuồng, mấy cái đầu lâu này cũng biến mất vô tung vô ảnh...
Nham thạch nóng chảy phía trên vẫn đang không ngừng chảy xuống, nhưng khí thế đã nhỏ đi rất nhiều.
Bởi vì năng lượng dương quang từ trên không chiếu xuống đã không còn. Thái dương chỉ hữu khí vô lực chiếu sáng không trong.
Tỏa ra ánh sáng ảm đạm.
Nhưng toàn bộ khu vực này, phạm vi mấy ngàn dặm đều đã hóa thành một vùng thịnh hạ oi bức!
Không, cho dù là mấy ngày nóng nhất mùa hè cũng không thể có uy lực khổng lồ như vậy, có lẽ phải nói là.... miệng núi lửa!
Hơn nữa còn là miệng núi lửa kinh khủng nhất!
Thanh âm "ba ba ba" không ngừng vang lên trên mặt đất, đó là vô số băng tuyết vẫn đang cấp tốc tan rã, tràn ra ngoài. Khắp địa vực, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ kinh người, cấp tốc khuếch trương ra ngoài, dần dần hợp thành một con sông, rồi thành đại hải.
Sóng xanh nhấp nhô!
Phương xa, vẫn là một màu trắng toát, băng thiên tuyết địa.
Nhưng ở nơi này, lại có sóng nước xanh ngắt, một vẻ tĩnh mịch tường hòa....
Cảnh tượng kỳ dị thế này, có thể nói là thiên địa đệ nhất đại kỳ quan, không những trước nay chưa từng có, tin tưởng tương lai cũng chưa chắc đã tái hiện được.
Chỉ là, ai có thể ngờ tới, kỳ cảnh bực này lại là do một chuyện thảm tuyệt thế gian tạo thành?
Vô hạn hơi nước nhanh chóng tụ tập lại trên không trung, chỉ sau chốc lát, cực nóng cực lạnh cùng xuất hiện, không ngờ sấm sét vang dội, rào rào rơi xuống mưa đá.
Khắp thiên địa chìm trong không khí nóng bức, bởi vì Dương Quang sát cục chấm dứt mà nhanh chóng giảm xuống....
Đám người Đệ Ngũ Khinh Nhu, Tiêu Thần Vũ đều ngây ra như phỗng.
May mắn, thật sự quá may mắn rồi!
Nhìn lớp lớp sóng nước nhấp nhô dưới chân, lại nhìn cả hạp cốc vẫn đang ngập tràn nham thạch nóng chảy sôi trào, mỗi người đều cảm thấy một hơi lạnh âm trầm lạnh lẽo khó thể nào nói nên lời, từ gót chân dâng lên, vượt qua bắp chân, tràn ngập cả lưng cổ, cuối cùng chạm tới tận thiên linh cái!
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng giật nảy người, run sợ.
Thật... độc!
Bên kia.
Trên một vách đá, trong một sơn động bí mật, Vũ Tuyệt Thành sừng sững đứng đó, dùng một khối huyền băng không lồ lấp cửa động lại, càng dùng công lực của mình gia trì. Nhìn nham thạch nóng chảy phía trên không ngừng ào ào chảy xuống, khuôn mặt nhỏ của Mạc Khinh Vũ Sở Nhạc Nhi đều trắng bệch.
Đổng Vô Thương lắc lắc giống như không có việc gì. Còn Sở Dương thì vẫn có thể nói chuyện vui vẻ.
Hai người đều không để vào trong lòng.
Mặc Lệ Nhi trong lòng cũng có chút run run, nói: "Vô Thương, ngươi cũng thật bình tĩnh đó...."
Đổng Vô Thương ngạc nhiên nói: "Cái này có gì mà bình tĩnh? Nếu không sao, đương nhiên không cần phải lo lắng. Nếu Vũ tiền bối không ngăn được, vậy càng không cần lo lắng nữa...."
Mặc Lệ Nhi trố mắt mà nhìn.
Sớm biết con hàng này thần kinh lớn, nhưng thật không ngờ lại lớn tới mức này...
Sở Dương cười ha ha, vỗ tay khen ngợi: "Đúng là như vậy! Vô Thương nói rất đúng!"
Mặc Lệ Nhi, Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi ba người đều trừng mắt khinh thường.
"Mạc Thiên Cơ này làm chuyện lớn như vậy mà không báo trước một tiếng!" Vũ Tuyệt Thành có chút bực mình: "Suýt nữa dọa sợ đồ đệ ta! Chờ lão phu quay lại, nhất định phải tìm hắn đòi nợ, không có phí tổn thất tinh thần, lão phu quyết không tha cho tiểu tử kia!"
Sở Dương cùng Đổng Vô Thương ngạc nhiên nhìn nhau.
Trong thời điểm nước sôi lửa bỏng như vậy là vị lão nhân gia này vẫn còn nhắc tới chuyện này. Chúng ta làm như không có việc gì, truyện trò vui vẻ, hiển nhiên cũng không thể so sánh được....
....
Ở một nơi khác.
"Thật là con bà nó! Tên hỗn trướng Mạc Thiên Cơ!" Kỷ Mặc phẫn nộ mắng to: "Nếu không phải Cố lão nhị muốn nơi này bí mật, đào thật sâu, mấy người chúng ta chẳng phải đều chìm chìm nổi nổi trong đó sao? Tổ sư nó, hại cha cũng chỉ đến thế mà thôi. Lão tử vẫn còn là xử nam đó...."
Ngạo Tà Vân nói: "Đừng con mẹ nó nữa, chúng ta bên này đủ may mắn rồi. Chìm chìm nổi nổi thì sao chứ, bất quá nếu như Nhuế Bất Thông ở bên trong... vậy đúng là khó coi, một con chim đã khó coi lắm rồi, nếu như lại còn biến thành một con chim hói đầu, không biết phải đối diện với liệt tổ liệt tông Phượng Hoàng tộc thế nào đây...."
Mọi người vốn đều trầm trọng, lúc này nghe vậy không khỏi đều cười ha hả.
Nếu như là bình thường, Nhuế Bất Thông cho dù trong lòng không để ý, trên mặt khẳng định vẫn không chịu thua, nhất định phải phản kích Ngạo Tà Vân thanh long gì gì đó. Nhưng lúc này, Nhuế Bất Thông đều một mực nhìn chằm chằm nham thạch nóng chảy phía xa, giống như đang suy nghĩ điều gì, tựa hồ không hề nghe thấy Ngạo Tà Vân châm chọc.
Mọi người đều có chút kinh ngạc.
Cái này không giống với tính cách Nhuế Bất Thông nha.
Nếu như là lúc trước, Ngạo Tà Vân vừa nói như vậy, khả năng lớn nhất chính là đánh nhau lộn tùng phèo lên rồi, thậm chí còn họa tới người xung quanh cũng nói không chừng.
Hôm nay thế nào lại an tĩnh như vậy? Chẳng lẽ thật tức giận rồi? Không thể nào nha?
Nhuế Bất Thông đột nhiên đứng dậy.
Tạ Đan Quỳnh cùng Cố Độc Hành đang hợp lực dùng huyền băng niêm phong cửa động cả kinh: "Ngươi đi đâu?"