Phương xa, Mạc Thiên Cơ cùng Sở Nhạc Nhi hai người chậm rãi bay tới.
Sở Nhạc Nhi phấn chấn kêu lên: "Đại ca!" Liền vui mừng bay tới, ôm chầm lấy Sở Dương. Muốn gạt Mạc Thiên Cơ ra bên cạnh, nhưng cuối cùng không có kết quả, đành phải ôm lấy luôn. Hai tiểu la lỵ trắng ngần ở cùng với nhau, đẹp không sao tả xiết.
"Đại ca! Ta nhớ ngươi muốn chết! Hừ hừ, tiểu nha dầu ngươi thật xấu xa, đại ca ta lại bị ngươi chiếm tiện nghi rồi..."
Nửa câu trước là nói với Sở Dương, nhưng nửa câu sau lại là nói với Mạc Khinh Vũ.
Mạc Khinh Vũ hiện giờ đã khôi phục ký ức kiếp trước, làm sao có thể chấp nhặt với Nhạc Nhi, chỉ ôn nhu cười cười.
"Dường như còn thiếu một người, người cuối cùng là ai?" Tiêu Thần Vũ lạnh lùng hỏi.
"Thế nào, mấy người chúng ta ở đây còn chưa đủ siêu độ ngươi? Có muốn thử một chút không? Chúng ta có thể đơn đả độc đấu với ngươi! Đương nhiên là tập thể chúng ta đấu với một mình ngươi!" Kỷ Mặc hắc hắc cười lạnh.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng ở phía đối diện, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Sở Dương, thản nhiên nói: "Sở huynh, thì ra ngươi chính là đương đại Cửu Kiếp kiếm chủ! Sở diêm vương uy chấn Hạ Tam Thiên, không ngờ chính là Cửu Kiếp kiếm chủ! Quả nhiên khiến ta chấn kinh không thôi!"
Trước đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã sớm đoán được thân phận thật sự của Sở Dương, nhưng thủy chung vẫn không nói ra.
Trong lòng Sở Dương đương nhiên cũng biết, thản nhiên nói: "Đệ Ngũ huynh, đã lâu không gặp."
"Còn một người nữa!" Tiêu Thần Vũ giận dữ nói: "Ở nơi nào! Đi ra đi!"
Còn một người nữa.
Đây là chuyện ai cũng biết.
Nhưng trong tất cả huynh đệ cửu kiếp ở đây, ngay cả Mạc Thiên Cơ cũng không biết người còn lại là ai!
Kỳ thật không riêng gì bọn họ, ngay cả Sở Dương cũng không rõ ràng lắm, người cuối cùng rốt cuộc là ai.
Biết rõ người còn lại nhất định ở bên cạnh mình, nhưng thủy chung lại không biết rốt cuộc là người nào.
Phải lấy được mảnh Cửu Kiếp kiếm chủ thứ tám, mới có thể biết rõ thân phận người cuối cùng.
Trước đó, ngay cả kiếm chủ cũng không biết. Mà người cuối cùng kia, đối với Cửu Kiếp kiếm chủ và các huynh đệ cửu kiếp mà nói, là một người vô cùng quan trọng.
Sở Dương suy nghĩ: Chẳng lẽ là Úy công tử? Hay có thể làm tiểu tử Đàm Đàm kia?
Nhưng bây giờ còn không nắm chắc, càng không thể xác định.
Cửu kiếp truyền thuyết, kéo dài mười vạn năm, lịch đại truyền kỳ, nhiều không đếm xuể, mỗi người một vẻ, một lời khó nói hết, nhưng vẫn có dấu vết mạch lạc để tìm ra...
Cửu kiếp lịch đại đều có chín người, đây là điều thứ nhất. Nếu không có cửu kiếp, lịch đại cửu đại gia tộc ở đâu ra?
Điều thứ hai, Cửu Kiếp kiếm chủ không tính vào hàng ngũ cửu kiếp, là cửu kiếp chi chủ, chứ không phải cửu kiếp chi thủ.
Điều thứ ba, cửu kiếp chưa từng có cùng họ. Nếu như là cùng họ, cửu đại gia tộc sắp xếp thế nào? Bài danh thế nào?
Trừ ba điều kiện tiên quyết kia ra, còn có một điều không tính là quy luật, trong cửu kiếp chưa từng có nữ nhân.
Bốn điều này, chính là bí mật mà cao tầng các đại thế gia đều biết.
Từ xưa tới nay, mỗi khi đối diện với cửa ải vạn năm, mỗi đại gia tộc đều vắt óc nghĩ tim nghĩ kế nhằm vào cửu kiếp thế hệ mới. Đáng tiếc dùng hết thủ đoạn, hoặc âm mưu dương mưu, hoặc cưỡng bức lợi dụ, hoặc quỷ kế gian sách, hoặc mỹ sắc dẫn dụ, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng thủy chung đều không có thu hoạch, kết cục cuối cùng đều chỉ có đường chết.
Sở Dương thật mê hoặc, bởi vì hắn cũng không biết, người còn lại rốt cuộc là ai?
Ngay cả Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân Sở Dương cũng không biết thân phận người cuối cùng, những người khác đương nhiên càng không có khả năng biết được.
Trên thực tế, vấn đề này đã sớm làm mọi người đau đầu hồi lâu.
Cho nên giờ phút này, các huynh đệ vừa nghe Tiêu Thần Vũ hỏi như vậy, theo bản năng đều quay đầu nhìn về phía Sở Dương,
Sở Dương tỏ vẻ vô tội, mờ mịt nhìn chúng huynh đệ đang nhìn hắn chằm chằm.
Lập tức, Mạc Thiên Cơ là người đầu tiên ngoảnh mặt đi, vẻ mặt thực ngoạn mục.
Hóa ra lão đại cũng không biết người cuối cùng là ai? Thật đúng là châm chọc!
Kỷ Mặc há hốc miệng, tiếp đó ngậm chặt lại, không dám lên tiếng.
Tâm niệm Sở Dương xoay chuyển thật nhanh, không muốn dây dưa ở vấn đề này nữa, lập tức khẽ cười nhàn nhạt, ánh mắt lại một lần nữa chuyển về phía Tiêu Thần Vũ, nói: "Tiêu lão cần gì phải để ý chuyện này như thế? Cho dù Tiêu lão biết được người cuối cùng là ai thì sao chứ? Bất quá, ta cam đoan, người đó quyết ko mang họ Tiêu. Thế nào Tiêu lão an tâm rồi chứ?"
Tiêu Thần Vũ cuồng tiếu như sấm: "Cần gì cam đoan, lão phu đương nhiên biết người nọ sẽ không mang họ Tiêu, ngươi không cần che giấu làm gì. Che giấu chính là xác thực, chắc chắn một kiếp cuối cùng kia, chính là Lệ Hùng Đồ rồi? Không phải ngươi muốn biết, sau khi ta biết người nọ là ai, ta có thể làm gì sao? Ta sẽ nói cho ngươi biết, ta có thể làm gì? Cũng để Cửu Kiếp kiếm chủ ngươi an tâm! Ha ha... giờ khắc này, cửu kiếp tề tụ, kiếm chủ hiện thân. Tây Bắc lúc này, đúng là phong tâm tụ hội, long trọng nhất vạn năm qua. Bất quá, lão phu cũng đỡ phải lặn lội đường xa mệt mỏi, dứt khoát tiễn các ngươi lên đường một lượt vậy! Giờ này ngày này, chính là cửu kiếp mạt nhật, kiếm chủ chung thiên!" ( Mạt nhật: ngày diệt vong. Chung thiên: ngày cuối cùng.)
Tiếp đó vung tay lên, lạnh lùng quát: "Tất cả mọi người lui ra! Lão phu hôm nay muốn một mình độc đấu Cửu Kiếp kiếm cùng cửu kiếp của hắn! Xem xem cái gọi là truyền thuyết cửu kiếp, có đúng là như truyền kỳ đồn đãi không! Xưa nay vẫn nói, cửu kiếp hợp nhất, vô địch thiên hạ! Lão phu thật muốn xe xem, cửu kiếp hợp nhất, làm sao có thể vô địch thiên hạ trước mặt lão phu!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Giờ khắc này, Tiêu Thần Vũ khí phách nghiêm nghị, thật có điểm giống như thần thánh, toàn thân tỏa ra hào quang vô tận, quang mạng chiếu rọi tứ phía.
Cùng lúc đó, một cỗ khí thế cuồng phách trước nay chưa từng có phóng lên cao,nhìn xuống Sở Dương cùng cửu kiếp, trên mặt vẫn treo một nụ cười lạnh lùng nghiêm nghị, tay phải chậm rãi đặt lên chuôi kiếm.
Tay phải hắn vốn án bên hông, nhưng chỉ khẽ nâng lên một cái, một động tác nho nhỏ đặt tay lên chuôi kiếm, toàn bộ thiên địa đột nhiên giống như gió nổi mây phun, mọi người tựa hồ cùng nhìn thấy vô số bàn tay, vô số chuôi kiếm.
Cùng một lúc, hạ xuống!
Đám người Sở Dương tuy đều là tiểu bối, Tiêu Thần Vũ ngoài miệng nói thật cuồng vọng, muốn dùng sức một người độc đấu truyền thuyết đương đại. Nhưng giờ khắc này, không thể nghi ngờ, hắn đã vận dùng toàn lực rồi.
Mười vạn năm qua, Cửu Kiếp kiếm chủ chẳng khác gì truyền thuyết, mà cửu kiếp hợp nhất càng là truyền kỳ vô địch thiên hạ vô địch!
Hôm nay, Tiêu Thần Vũ lại muốn dùng sức một người, sửa lại truyền kỳ này, sáng tạo ra truyền thuyết mới.
Há có thể không toàn lực ứng phó?!
Quan hệ đối địch của song phương đã quá rõ ràng, mắt thấy xung đột sắp nổ ra, Sở Dương đang định bước lên một bước, bên người đột nhiên lóe lên bóng trắng, tiếp đó lại có một đạo hồng ảnh cũng lóe lên.
Sắc mặt Tiêu Thần Vũ khẽ biến, toàn thân không gió mà động, bỗng nhiên bay lên hơn mười trượng, động tác càng chưa từng đình chỉnh, cấp tốc lui lại phía sau mười trượng, tay áo vung lên, kình lực mạnh mẽ đánh vào hư không trước mặt. "Ba" một tiếng giòn tan, mảnh không gian trước người hắn phút chốc đã xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, giống như một khối thủy tinh vỡ vụn vậy. Tiếp đó, không gian nứt vỡ lại bị Tiêu Thần Vũ trực tiếp đẩy đi thật xa, mãi cho tới khi xác nhận an toàn rồi, mới ngưng trọng nói: "Hư không chi độc?! Ngươi là truyền nhân độc y?"
Lúc trước Vũ Tuyệt Thành bất quá cũng chỉ chỉ ngón tay mà thôi. Khoảng cách thực sự quá xa xôi, Tiêu Thần Vũ kỳ thật cũng không nhìn thấy rõ ràng bộ dạng Sở Nhạc Nhi như thế nào nữa.
Thành thật mà nói, đối với hư không chi độc của Sở Nhạc Nhi, Tiêu Thần Vũ có lẽ có vài phần kiêng kị, nhưng không có lòng sợ hãi. Với tu vi của Tiêu Thần Vũ, hắn có rất nhiều thủ đoạn có thể đối phó tự nhiên, nhưng hư không chi độc lại mang một ý nghĩa khác. Đó chính là biểu lộ thân phận truyền nhân độc y của Sở Nhạc Nhi. Vũ Tuyệt Thành người ta vẫn còn đang rình mò ở bên, Tiêu Thần Vũ làm sao dám lỗ mãng? Dù có rất nhiều thủ đoạn thì sao? Không dám dùng thì chẳng khác gì không có.
Sở Nhạc Nhi mắt đẹp khẽ chuyển, mỉm cười nói: "Đúng là Nhạc Nhi. Nhạc Nhi thỉnh an Tiêu tiền bối."
Tiêu Thần Vũ cười khổ.
Thỉnh an? Thỉnh cái rắm, ta dám an tâm với tiểu độc vật ngươi à?!
Tiêu Thần Vũ còn đang định mở miệng, đột nhiên hồng y tung bay, hồng ảnh chợt lóe, Mạc Khinh Vũ khẽ quát một tiếng, lăng không xuất kích, một kiếm bồng bềnh, giống như thiên nhai quá khách, một kiếm lướt qua, một cỗ ý cảnh cô độc tiêu sát bỗng nhiên xuất hiện.
Một kiếm này, không ngờ tựa như vứt bỏ ba ngàn hồng trần trong nháy mắt!
Lộ vẻ thanh nhã cao ngạo!
Một điểm cô độc cao ngạo, đâm thẳng cổ họng Tiêu Thần Vũ!
"Ninh tại thiên nhai khán cô kiếm; bất nhập hồng trần nhiễm xa hoa!" Tiêu Thần Vũ vừa thấy, sắc mặt lại biến, thân hình giống như hành vân lưu thủy, cấp tốc lui về phía sau, trong mắt bắn ra quang mang, quát: "Tiểu cô nương mặc hồng y, Ninh Thiên Nhai Ninh chí tôn là gì của ngươi?"
Một kiếm này của Mạc Khinh Vũ, đúng là chiêu bài của Ninh Thiên Nhai.
Nếu nói độc y Vũ Tuyệt Thành là người không thể đắc tội nhất thế gian.
Vậy Ninh Thiên Nhai chính là vào đệ nhất thiên hạ không thể chọc vào!
Mạc Khinh Vũ nhàn nhạt hồi đáp: "Đúng là gia sư!" Ngẩng dầu cười nói: "Khinh vũ mới vào giang hồ, để Tiêu tiền bối chê cười rồi."
Giờ phút này, khuôn mặt Tiêu Thần Vũ đúng là có chút méo xẹo.
Lúc trước sớm nghe nói qua, hai lão gia hoa bất tử Ninh Thiên Nhai và Bố Lưu Tình cùng thu một đồ đệ, nâng niu như bảo bối. Lúc trước còn tò mò, rốt cuộc là dạng tư chất nghịch thiên cỡ nào mới được hai đại chí tôn cùng thu làm đồ đệ. Không nghĩ tới hôm nay, mình rốt cuộc lại gặp được.
Bây giờ quan sát, quả thật là tư chất hơn người. Tuổi còn nhỏ, nhưng đã đạt tới cảnh giới chi tôn cao giai. Thành tựu như thế đã không thể dùng đáng quý để hình dung nữa rồi. Phải nói là đắc thiên độc hậu, ngút trời anh tài, chỉ là...
Tại sao lại đứng ở phía đối lập chứ? vì sao? Đây là vì sao?
Đồ đệ độc y Vũ Tuyệt Thành, đồ đệ chung của Ninh Thiên Nhai Bố Lưu Tình, không ngờ cùng đứng phía đối diện?
Đây không phải là quá hãm hại người sao?
Sở Nhạc Nhi cùng Mạc Khinh Vũ mỉm cười, rất là khiêm tốn, nhỏ nhẹ nói: "Tiêu tiền bối vạn lần không phải băn khoăn gia sư. hiện giờ lập trường rõ ràng, nếu đã xác định là địch của nhau, vậy ngươi sống ta chết chính là việc đương nhiên. Mời, mời xuất thủ đi!"
Những lời này nói thật sự thông tình đạt lý, phóng khoáng vô cùng, rất có phong vị giang hồ.
Nhưng Tiêu Thần Vũ, còn có các vị cao thủ chí tôn liên quân đằng sau, ai nấy đều lộ vẻ mặt méo xệch.
Các ngươi nói thật dễ nghe.
Thế nào mà không cần băn khoăn? Làm sao có thể không băn khoăn? Chưa nói Vũ Tuyệt Thành đang như hổ rình mồi quanh đây, cho dù Vũ Tuyệt Thành không ở nơi này, chúng ta cũng tuyệt đốii không thể xuất thủ không cố kỵ.
Nơi này còn có vạn người đang nhìn đó....