Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1521: Chân tướng thống khổ

Vũ Tuyệt Thành không nói gì, nhưng trong thần sắc lại dần dần lộ thống khổ.

"Kỳ thật, với thực lực của vị đại năng Thiên Khuyết kia mà nói, so với Tử Tiêu Thiên đế năm đó cũng không kém gì, thậm chí thực lực thế lực còn có phần mạnh hơn. Nhưng cuối cùng lại bị Thánh Quân ham an nhàn kia cản tay, không thể không buông tay. Hơn nữa, với thực lực của hắn, cho dù có dốc hết vào chiến trường, nhiều nhất cũng chỉ có kết cục giống như Tử Tiêu Thiên đế mà thôi, đối với đại cục chẳng có tác dụng gì. Ngược lại còn tổn thương tới nguyên khí chống cự xâm lược."

"Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn án binh bất động, nhẫn nhục chứ không hành động thiếu suy nghĩ. Mà vừa lúc đó lại có hai vị đại năng vũ ngoại để lại Cửu Kiếp kiếm. Vì Cửu Trọng Thiên Khuyết mà tạo ra một đường sinh cơ. Vị đại năng này mới có thể đưa ra cải biến này, cho nên kế hoạch cuối cùng tổn hao thời gian này, rốt cuộc mới có thể triển khai."

Thanh âm Sở Dương thực thong thả, nhưng hắn thật sự muốn đánh cho tên Tuyết Lệ Hàn hỗn đản kia một trận, thậm chí còn cảm thấy cho dù đem hắn ra thiên đao vạn quả..... cũng chưa chắc đã giải hết lửa giận trong lòng.

Sở Dương dứt khoát phát hạ trọng thệ trong lòng: Một khi mình có đủ thực lực, vô luận thế nao fcũng phải đánh cho tên Tuyết Lệ Hàn kia thành đầu heo! Một trận chưa đủ thì hai trận, ba trận... cho tới khi hết giận thì thôi. Về phần Tuyết Lệ Hàn rốt cuộc biến thành đầu heo, đầu chó, hay là đầu gấu méo, thậm chí là đầu gì đi nữa, cũng không phải là điều Sở Dương quan tâm nữa rồi.

Muốn ra đầu gì thì ra đầu đó.

Tuy y định ban đầu của Tuyết Lệ Hàn là tốt, là có thiện ý, là vĩ đại, nhưng vì kế hoạch vĩ đại này mà đám người mình bị hại đến khổ rồi, cũng hại cho lịch đại cửu kiếp như Vũ Tuyệt Thành bị hại tới thê thảm. Về phần lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ, lại càng thảm không nói nổi.

Vì những khổ sở này, Sở Dương nhất định phải tính sổ với Tuyết Lệ Hàn, kẻ nào cũng không cản được.

Trong lòng Sở Dương oán hận ngàn vạn. Giờ khắc này đưa mắt nhìn về phía Vũ Tuyệt Thành, vì phòng ngừa Vũ Tuyệt Thành có phản ứng gì quá khích, Sở Dương lại chỉ có thể bắt đầu từ đại cục, tận hết khả năng kể những lời hay về Tuyết Lệ Hàn, cùng với sự quan trọng của kế hoạch này. Tóm lại một câu, tính sao cũng phải thuyết phục được vị lão gia này, không để hắn chạy đi tự sát là được.

Nếu không, mình lãng phí nước bọt cả nửa ngày trời xong, vị lão gia này đột nhiên nổi tỳ khí lên, hét lớn một tiếng "Lão đại ơi, ta thực có lỗi với ngươi!", sao đó ba một tiếng, tự chấn thiên linh, thôi xong luôn...

Đến lúc đó thì mình gà bay trứng vỡ thật rồi, cho dù có khóc rớt cả nước mũi cũng chẳng thể vãn hồi được.

"Vì thế mới có Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp." Sở Dương chậm rãi nói: "Lịch đại cửu kiếp, trừ một số rất ít ra, hiện tại đều ở chiến trường vực ngoại, cùng thiên ma liều mạng ẩu đả, chiến đấu."

Toàn thân Vũ Tuyệt Thành run rẩy, lại trầm mặc ngoài ý muốn, không hề mở miệng nói lời nào.

"Các vị tiền bối đó tuy đã dốc hết toàn lực, nhưng vẫn chỉ có thể kiềm chế được chiến cuộc, mang lại hiệu quả quấy rầy, tuyệt đối không đạt được tác dụng quyết định. Nhưng chính vì bọn họ từng đám từng đám tới đó, lại phối hợp với lực lượng bản thổ của Cửu Trọng Thiên Khuyết, mới khiến khu vực Tử Tiêu Thiên tạo thành thế cục giăng co..."

"Đương nhiên, nguyên nhân hình thành tình thế giằng co như vậy, cũng là bởi vì bản thân vực ngoại thiên ma không có nắm chắc mười phần. Sợ chiến tranh cao độ sẽ khiến toàn bộ Cửu Trọng Thiên Khuyết nổi giận, toàn lực đánh tới, cho nên không dám xuất động xâm lược quy mô. Chỉ là trong mấy chục vạn năm trở lại đây, bởi vì sản vật Tử Tiêu thiên phì nhiêu, địa vực bao la, khiến vực ngoại thiên ma thoát khỏi nguy cơ diệt tộc. Bọn hắn sinh sản hậu đại càng lúc càng nhanh, dân cự đương nhiên cũng càng lúc càng nhiều, còn có nguyên cư dân từ quê hương ban đầu chuyển tới. Nghe nói hiện tại, thiên tài cao thủ tìm tới nương tựa cũng càng ngày càng nhiều..."

Theo tốc độ bành trướng của bọn hắn, phảng chừng thời khắc quyết chiến cuối cùng đã không còn xa nữa rồi... Bởi vì nếu bọn hắn không chiến, bản thân bọn hắn cũng không có đủ không gian sinh tồn nữa rồi. Sau khi đắc thủ lần đầu tiên, hưởng qua một lần thức ăn phong mỹ, bọn hắn tuyệt đối sẽ không buông tha thủ đoạn chiến tranh xâm lược nhanh gọn..."

"Tình thế hiện tại ác liệt, thậm chí nói là ác liệt tới cực điểm cũng không đủ."

Sở Dương hít thật sâu một hơi.

"Đối với ta mà nói, những lời ngươi vừa nói, đều là vô nghĩa! Hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết!" Vũ Tuyệt Thành trầm giọng nói: "cái ta muốn biết, là các huynh đệ của ta hiện tại đang ở nơi nào. Bọn họ đang ở nơi mà ngươi nói sao? Mà quan trọng nhất, bọn hiện giờ còn sống không? còn nữa, lão đại của ta đang ở nơi nào? Hắn làm gì? Hắn đảm đương nhân vật nào trong quá trình mà ngươi vừa nói?"

"Cái ta muốn biết, ngươi lại không hề nói tới, ta quản cái gì mà Cửu Trọng Thiên Khuyết có bị xâm lược hay không, ta chỉ quan tâm tới huynh đệ của ta!"

Sở Dương thản nhiên nói: "Sắp nói tới rồi!"

"Huynh đệ của ngươi, hiện tại cũng đang ở chiến trường vực ngoại, chiến đấu hăng hái! bất quá, còn sống hay không thì... ta cũng không biết. Nhưng khả năng sống sót vẫn rất lớn!"

"Vậy lão đại ta đâu?" Vũ Tuyệt Thành trầm giọng hỏi: "Hắn hiện tại đang ở đâu? Hắn... hắn có khỏe không?!"

Thanh âm của hắn có chút run rẩy.

Sở Dương luôn miệng nói tới cửu kiếp, nhưng lại chưa từng nói tới Cửu Kiếp kiếm chủ. Vũ Tuyệt Thành đã sớm thấy nghi ngờ rôì, gần như là theo bản năng mà hỏi ra nửa câu này. Hắn hi vọng Sở Dương có thể đưa ra được đáp án khẳng định. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hận bốn vạn năm rồi, nhưng hiện giờ khi xác thật được tin tức tốt rồi, hắn vẫn không hi vọng nghe được tin tức không tốt.

"Lão đại ngươi... hắn... đã chết."

Sở Dương chậm rãi nói: "Hồn phi, phách tán, thần hồn, câu diệt! Chết đến không thể chết lại nữa!"

Vũ Tuyệt Thành mãnh liệt cúi gằm mặt xuống!

Hắn phát lực mạnh tới mức, khiến cho xương cổ cũng theo cái cúi đầu của hắn mà phát ra một tiếng "két" kịch liệt!

"Chết như thế nào! hắn làm sao lại chết chứ? Huynh đệ chúng ta không có chuyện gì, lão đại làm sao lại chết được? Ta không tin... ta không tin, ngươi gạt ta, đây không phải sự thật, không phải là thật..."

Hoàn toàn có thể nghe ra được, Vũ Tuyệt Thành nói những lời này, là cắn răng, dùng một thanh âm tan nát cõi lòng mà nói. Khàn khàn mà dữ tợn, tràn đầy tuyệt vọng.

"Ta không hề lừa ngươi. Cửu Kiếp kiếm, bản thân chính là một loại chân tuyển. Lịch đại cửu kiếp, phù hợp tiêu chuẩn cũng đã siêu thoát rồi. Nhưng lịch đại kiếm chủ, lại chưa từng có một người đạt tới tiêu chuẩn chân chính của bản thân Cửu Kiếp kiếm!"

"Sở Dương nói: "Cho nên bọn họ chỉ có thể đem mình ra làm nền móng, hay là, trải đường!"

"Làm móng? Trải đường? Là ý gì? Ngươi nói rõ ra, ngươi nói rõ cho ta!" Vũ Tuyệt Thành gắt gao cúi đầu, hai bàn tay hung hăng siết chặt lại.

"Có lẽ, dùng từ 'hộ tống' thì thỏa đáng hơn một chút. Lúc đó, cửu kiếp bổ thiên, cái động khẩu mà linh hồn các ngươi tiến vào, kỳ thật chính là thông đạo thông tới chiến trường vực ngoại!" Sở Dương trầm giọng nói.

Vũ Tuyệt Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Sở Dương, miệng méo xệch như muốn khóc, khan giọng nói: "Thông đạo?"

"đúng, chính là thông đạo!" Sở Dương nói: "Sau khi linh hồn vượt qua thông đạo này, ở đầu ra bên kia, sẽ dựa vào luân hồn tạo hóa chi năng mà đúc lại nhục thân, gia tăng tu vi, ứng chiến thiên ma!"

Thân hình Vũ Tuyệt Thành khẽ run rẩy, đôi mắt cũng chậm rãi đỏ lên, rất khó tưởng tượng được, một lão quái vật mấy vạn năm, không ngờ lại vì câu chuyện của một thiếu niên mà động dung như thế. Nhưng giờ phút này, Vũ Tuyệt Thành lại đang như vậy.

Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, mím môi, không chịu phát ra một thanh âm. Hai mắt chỉ nhìn chằm chằm miệng Sở Dương, chú ý tới từng câu từng chữ mà Sở Dương nói.

"Nhưng thông đạo này cũng mang theo nguy hiểm rất lớn. Luân hồi trọng tổ, cũng không phải tầm thường. Trong quá trình có luân hồi chi kiếm, cương phong ngưng đao. Ngàn vạn uy năng sát thương trùng điệp! Linh hồn bình thường, căn bản không thể nào chống đỡ nổi, thường thường chỉ bước vào một bước, đã bị thổi tới tan thành tro bụi. Trên thực tế, cũng từng có vô số người tu vi không tầm thường, nhục thân tử vong, nguyên linh lại bất diệt, cơ duyên đạt tới thông đạo này, nhưng cuối cùng cũng không thể binh an vượt qua."

Sở Dương thản nhiên nói: "Muốn thông qua thông đạo này, chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là phải có oán lực cường đại tới cực điểm hộ thân. Chỉ có loại cừu hận vĩnh viễn không thể tiêu trừ này, mang theo oán độc trọn đời khó tan, mới có thể an toàn vượt qua thông đạo này, đi tới bờ đối diện, trọng tổ nhục thân!"

"Các huynh đệ của ngươi, chính là dùng phương thức này mà vượt qua!"

Sở Dương nhẹ nhàng nói.

Vũ Tuyệt Thành không nói gì, Sở Dương cũng không kể tiếp, hai người đều trầm mặc đứng trong gió tuyết.

Gió tuyết gào thét, đánh vào gương mặt Sở Dương, lập tức văng ra, tung bay vô tung. Nhưng đánh lên người lên mặt Vũ Tuyệt Thành, lại cứ như vậy dán chặt vào cơ thể hắn, Vũ Tuyệt Thành cũng chẳng hề kháng cự chút nào.

"Lão đại ta đâu?"

"Vừa rồi ta có nói qua, mấy huynh đệ của ngươi đã dùng phương thức này mà vượt qua. Trên thực tế, lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ, thực lực cũng có cao thấp khác nhau, nhưng sau khi thống nhất Cửu Trọng Thiên, đều sẽ biết được sứ mạng của mình! Cũng đều biết, thực lực của mình thực sự không đạt yêu cầu, nhưng các huynh đệ của bọn hắn, lại đều đủ tư cách rồi."

"Cho nên tới lúc đó, bọn họ sẽ có hai sự lựa chọn." Sở Dương thì thào lặp lại một lần: "Hai lựa chọn hoàn toàn tương phản...."

Trong lòng thở dài, đau đớn vô hạn.

Vũ Tuyệt Thành khàn giọng nói: "Lựa chọn gì? Làm sao lại hoàn toàn tương phản?"

"Lựa chọn thứ nhất chính là hi sinh huynh đệ, thành tựu cho mình. Dùng máu tươi linh nhục hồn phách của chín vị huynh đệ làm dẫn, kết hợp lại với nhau. Dùng lực lượng oán hận cường đại của chín vị huynh đệ, cùng cửu kiếp hợp nhất chi hồn, mở ra thông đạo vực ngoại, đưa mình vượt qua, quyết chiến thiên ma, lưu danh vạn cổ!"

"Lựa chọn thứ hai, chính là hi sinh bản thân, nghĩ cách khiến chín vị huynh đệ mang theo oán hận vĩnh cửu đối với mình mà vượt qua thông đạo! Còn bản thân thì thân vẫn đạo tiêu, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh! Ngoài ra, còn phải lưng đeo ô danh vạn cổ khó tẩy sạch! Bị huynh đệ vĩnh viễn phỉ nhổ, bêu danh!"

Vũ Tuyệt Thành há to miệng, cả người phảng phất như đột nhiên cứng lại

Ngay sau đó, toàn thân đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Giờ khắc này, thần sắc trong mắt hắn, thật sự rất khó hình dung được! Rất khó miêu tả được!

"Nhưng lựa chọn thứ hai còn có một ưu đãi, đó chính là khi Cửu Kiếp kiếm hi sinh bản thân, cái loại dũng khí, ý chí, phóng khoáng kia đều được tụ hợp trên người huynh đệ hắn!"