Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1516: Ngươi là phụ tâm lang

"Hôm nay có tình hình gì mới?" Mạc Thiên Cơ hỏi Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông vừa chiến đấu trở về.

Hai người này thuộc hai chủng tộc bất đồng, trong chiến đấu, thiên tính kiêu ngạo của một rồng một phượng này cũng không hề bị áp chế chút nào, đều muốn đè lên đầu đối phương. Bất kể là luyện công hay là tinh thần cảnh giới, hay là cảm ngộ lực lượng.... Đều là như thế.

Sở dĩ Mạc Thiên Cơ mang theo một rồng một phượng này đi, chính là sợ sau khi tách bọn họ ra, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng tới tiến bộ của bọn hắn. Hiện giờ, mục đích cũng đạt được.

"Không có tình huống gì mới." Ngạo Tà Vân chậm rãi nói: "Trong mấy nhà, chỉ có đợt viện binh thứ hai của Dạ gia là tới rồi. Về phần viện binh lúc trước của Thạch gia, đã thương vong gần hết. Những nhà khác, đều còn chưa tới."

Mạc Thiên Cơ gật đầu: "Chấp pháp giả có động tĩnh gì mới không?"

"Không có."

"Lăng gia lẽ ra còn gần hơn cả Dạ gia... nhưng lại chậm chạp chưa tới...." Mạc Thiên Cơ trầm ngâm: "Bất Thông đi nói cho Lệ Vô Ba, bảo hắn phái người chú ý động tĩnh phía Lăng gia một chút. Ta phỏng chừng, Lăng gia có thể sẽ bất ngờ tập kích một hồi."

"Được." Nhuế Bất Thông xoay người mà đi.

"Bọn lão đại có động tĩnh gì không?" Mạc Thiên Cơ lại hỏi Ngạo Tà Vân.

"Không có. Lần này chiến đấu, lão đại và Đổng Vô Thương, Tiểu Vũ đều không xuất thủ. Ngược lại, Cố lão nhị, Tạ thố tử, còn có Kỷ sỏa điểu, La bổn đản, bốn người liên tiếp xuất động." Ngạo Tà Vân nhớ rất rõ ngoại hiệu của đám huynh đệ. Hơn nữa lúc nào cũng treo trên miệng, cho dù có bị đánh cũng không thể bỏ được.

( sỏa điều= chim ngốc, bổn đản = ngu ngốc, thố tử = gay)

"Hử?" Mạc Thiên Cơ nhíu mày nhăn mặt.

"Kỳ thật rất dễ nhận ra." Ngạo Tà Vân cười nói: "Chỉ cần bên lão đại xuất thủ, trong chiến trận nhất định sẽ có một loại động tĩnh mạnh mẽ, còn có tiếng cười lớn kiêu ngạo, bá đạo, như thế này này...."

Nói xong Ngạo Tà Vân liền bắt chước tư thế Đổng Vô Thương, ưỡn ngực phình bụng, miệng há rộng, dùng một tư thái cuồng vọng, bá đạo cười lớn: "Ha ha... ha ha ha... Ầm! Đổng nhị gia cũng tới đây!"

Mạc Thiên Cơ trố mắt mà nhìn, đột nhiên trán nổi gân xanh.

Cùng một động tác, Đổng Vô Thương thể hiện thì là hào khí vân cân, không ai bì nổi. Nhưng bây giờ Ngạo Tà Vân bắt chước ra, thế nào cũng thấy giống như con đào hát hí khúc.

"Nói tiếp." Mạc Thiên Cơ trợn trắng mắt.

"Rồi rồi, lần này đánh nhau không nghe thấy tiếng Đổng Vô Thương ha ha nữa... cho nên lão đại không xuất thủ." Ngạo Tà Vân nói: "Ngược lại, mấy thanh âm khác, ta nghe tới chai cả lỗ tai rồi."

"Nói cái gì?" Mạc Thiên Cơ vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận.

"Chỉ thấy có kẻ đang lạnh lùng hét: Chết đi! Đây là Cố Độc Hành! Còn có kẻ hét: Xem chiêu! Đây là Tạ Đan Quỳnh. Còn có kẻ hét: Ngao ô, ngao ô... Đây là La Khắc Địch. Còn có kẻ hưng phấn gào rú: Cẩu đại di! Cẩu đại di!...."

Ngạo Tà Vân bắt chước rất giống thật, miêu tả mấy thanh âm quái đản trên chiến trường đó.

"Phốc...." Mạc Thiên Cơ đang uống một ngụm trà, lập tức phun hết lên mặt Ngạo Tà Vân.

Ngạo Tà Vân lau nước trả, vẻ mặt méo xẹo, vô tội.

"Khụ khụ khụ...." Mạc Thiên Cơ kịch liệt ho khan một hồi, tức giận nói: "Về sau, chuyện như vậy không cần nói nữa!" Rất là phẫn nộ vì Ngạo Tà Vân làm mình hết cả hình tượng trấn định hàm dưỡng thường ngày.

Ngạo Tà Vân cả giận nói: "Ta đây không phải giúp ngươi giải tỏa tâm tình sao.. Không ngờ còn phun hết lên mặt ta...."

Mạc Thiên Cơ nhướng mày, rồi trầm tư nói: "Xem ra, bên Cố Độc Hành hẳn là không có gì ngoài ý muốn... mà bên lão đại, tuyệt đối đã xuất hiện chuyện dị thường rồi.."

Ngạo Tà Vân ngẩn ra: "Hả? Vậy có cần... chúng ta hay không..."

Mạc Thiên Cơ trầm tư một chút, nói: "Với tu vi lão đại, lại có mấy người Đổng Vô Thương ở bên cạnh, ở Cửu Trọng Thiên này, kẻ có thể làm gì được bọn họ, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu như thật sự có địch nhân thì chúng ta đến cũng chẳng làm được gì... Cho nên cứ im lặng chờ đợi đi. Hiện tại kiếm tinh sáng ngời, hẳn lão đại không có chuyện gì đâu!"

"Chúng ta bây giờ phải làm, chính là xử lý tốt chuyện ở đây!" Mạc Thiên Cơ nói: "Những cái khác, không cần phân tâm chú ý. Mà ta một mực kéo dài thời gian, chính là muốn mọi người trưởng thành trong chiến đấu... nếu không một khi Lệ gia bị diệt, chúng ta rất khó tìm được cơ hội như vậy...."

Ngạo Tà Vân ngầm hiểu, nở nụ cười.

Đúng vậy, đợi đến khi Lệ gia bị diệt rồi, muốn tìm một cơ hội như vậy, có thực lực cường đại như vậy đi trước làm pháo hôi cho mấy huynh đệ mình có cơ hội lịch lãm thực lực, đúng là khó rồi.

"Bên Lệ Hùng Đồ thế nào?" Mạc Thiên Cơ hỏi.

"Thương thế đã khôi phục gần hết rồi. Hơn nữa, hắn cũng không có phản ứng dị thường nào." Ngạo Tà Vân nói: "Nhưng ta có thể cảm nhạn được, hắn có chút... có chút đau lòng." nguồn TruyenFull.vn

Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Nếu thương thế đã khôi phục hết rồi, vậy cũng nên xuất chiến di."

Trong lòng Ngạo Tà Vân rùng mình: "Được."

"Để ý tới người nhà Mộng Hoan Hoan." Mạc Thiên Cơ nhắc nhở: "Đừng để bọn họ gặp phải độc thủ của Lệ gia."

Ngạo Tà Vân lộ vẻ khó khăn: "Nhưng mà...." Nếu Lệ gia thật sự muốn hạ thủ, họ có vô số cơ hội. mà Mộng Hoan Hoan với người nhà của nàng, thực lực gần như không có..."

"Cố hết sức mà thôi...." Mạc Thiên Cơ khẽ nói: "Lệ Hùng Đồ không chống đỡ nổi đả kích như vậy. Đây chỉ là tôn trọng tối thiểu chúng ta dành cho hắn."

Nói xong hắn không thèm nhắc lại nữa.

Ngạo Tà Vân hít thật sâu một hơi, nói: "Một khi đã vậy, ta... sẽ cố hết sức!"

Phương xa, Nhuế Bất Thông vọi vàng chạy tới: "Đệ Ngũ Khinh Nhu lại đang tổ chức tấn công."

"Đi!" Mạc Thiên Cơ lập tức lên đường.

Lại là một cuộc đấu trí đấu lực được triển khai.

trong khi ở bên Lệ gia đang hừng hực khí thế, Sở Dương cũng đang rất rối rắm.

Thương thế Vũ Tuyệt Thành khôi phục rất nhanh, chỉ là độc tố vẫn còn một chút ngoan cố tồn tại trong cơ thể. hơn nữa, thiên ma khí tiêu hao khá nhiều sinh cơ, máu huyết và thể năng, cho nên tạm thời không thể tham dự chiến đấu kịch liệt.

Trong mấy ngày nay, hắn vẫn một mực trầm mặc.

Có mấy lời, hắn đã nói qua một lần thì sẽ không nói lại lần thứ hai. Hắn tin tưởng Sở Dương biết ý mình.

Hắn đang chờ đợi.

Vì nỗi băn khoăn này, hắn đã đợi mấy vạn năm rồi. Nhiều thêm vài ngày, hắn cảm thấy mình vẫn có thể đợi được. Vì không tạo thêm áp lực cho Sở Dương, hắn hiện tại thậm chí còn tránh không gặp Sở Dương.

Ăn xong cơm chiều.

Sở Dương đi tới trước mặt Vũ Tuyệt Thành: "Vũ tiền bối."

"Hả?" Vũ Tuyệt Thành mở to mắt, nhìn Sở Dương.

"Đêm nay chúng ta nói chuyện?" Khi Sở Dương nói ra những lời này, xúc động muốn nuốt trở lại, tuyệt đối chiếm hơn chín thành!

"Được!" Trong mắt Vũ Tuyệt Thành tỏa ra tinh mang: "Một lời đã định!"

"Một lời đã định!" Sở Dương cố nén xúc động muốn nuốt lời lại, đáp ứng trái với lương tâm.

"Khinh Vũ, ta có một câu chuyện cũ, ngươi muốn nghe không?" Sở Dương ở trong thạch động một mình, nhìn về phía Mạc Khinh Vũ.

Mạc Khinh Vũ ngẩng đầu, có chút mơ hồ nhìn Sở Dương. Khẩu khí của Sở Dương, khiến cho nàng cảm thấy không ổn. Quá trịnh trọng rồi!

"Ta không muốn nghe." Ngoài dự đoán của Sở Dương, Mạc Khinh Vũ không ngờ lại cự tuyệt.

"Vì sao?" Sở Dương hỏi.

Mạc Khinh Vũ nhạ nhàng ôm Sở Dương, ngả đầu vào lòng hắn, thân hình nhỏ nhắn có chút run rẩy: "Ta sợ...."

"Sợ?" Sở Dương có chút buồn bực, ta còn chưa bắt đầu, ngươi sợ cái gì?

"Ta muốn... ta muốn vĩnh viễn là một tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu... như vậy, cho dù ngươi chán ghét ta, ta cũng có thể ỷ lại vào ngươi, dùng tất cả biện pháp, đi theo bên cạnh ngươi..."

Mạc Khinh Vũ lệ quang lấp lánh: "Ta cũng không muốn biết gì hết..."

Trong lòng Sở Dương chấn động, đột nhiên đưa tay nâng cằm Mạc Khinh Vũ lên: "Khinh Vũ, có phải ngươi... đã biết điều gì?"

Mạc Khinh Vũ nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt từ khóe mắt nhắm chặt của nàng lặng lẽ chảy xuống: "Sở Dương...."

Ánh mắt Sở Dương càng lúc càng chấn kinh, thậm chí còn pha lẫn chút kinh hoảng: "Khinh Vũ, ngươi nói đi, ngươi biết gì?"

Mạc Khinh Vũ hít sâu một hơi thật sâu, khiến giọt nước mắt đã chảy tới bên miệng chợt lăn vào trong miệng, cảm thụ được mùi vị đăng đắng cay cay, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn kể cho ta câu chuyện cũ gì?"

Sở Dương ngây ra như phỗng.

"Có phải ngươi muốn kể cho ta câu chuyện của một kiếm khách và một vị hồng nhan?" Trong mắt Mạc Khinh Vũ, nước mắt tí tách rơi xuống.

Sở Dương thở dài thật sâu, chỉ dùng cánh tay ra sức ôm nàng chặt hơn.

Mạc Khinh Vũ ở trong lòng hắn, ngẩng đầu, ánh mắt mang theo lệ quang mơ hồ nhìn hắn, trong ánh mắt chỉ có yêu thương say đắm, cùng một loại thâm tình bất chấp tất cả, gần như không có bản thân mình.

Trái tim Sở Dương run lên.

Ánh mắt như vậy, cả đời hắn không thể nào quên được. Kiếp trước hắn đã từng nhìn thấy vô số lần, trái tim cũng vô số lần run rẩy, nhưng hắn lại đi xa vô số lần trước ánh mắt đó, lưu lại một bóng lưng cô đơn tuyệt vọng, cùng một trái tim gần như bị hắn dày vò chết lặng.

Mạc Khinh Vũ cười thê lương, chậm rãi nằm ngả người trong lòng Sở Dương, một tay vuốt ve khuôn mặt hắn, tay kia lại gắt gao ôm lấy cổ hắn. Đầu gối lên vai trái hắn, ánh mắt thâm tình không nỡ, triền miên mà đay đớn, nhẹ giọng nói: "Sở Dương, nếu như có kiếp sau, ta hi vọng ngươi thấy… ta đẹp hơn kiếm!"

Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng nổ ầm một tiếng, tựa như toàn bộ vũ trụ đang nổ tung trong ý thức mình.

Khiến tất cả suy nghĩ, tất cả lý trí, tất cả... kể cả thân thể của hắn, giờ khắc này đều tan thành bụi phấn, phiêu đãng trong thiên địa mênh mông mờ mịt.

Vừa rồi, Mạc Khinh Vũ nói những lời này, khác với mấy lần trước nói mơ.....

Giờ phút này, tư thái, biểu tình, động tác, ánh mắt, giọng nói của Mạc Khinh Vũ....

Hết thảy đều giống hệt với thiếu nữ kiếp trước, người khiến cho Sở Dương tâm thương thần đoạn, tâm tàn nguội lạnh!

Buổi hoàng hôn hôm đó, trước Tử Trúc lâm, Mạc Khinh Vũ bị tập kích, hương tiêu ngọc vẫn, trước khi chết, nàng cũng nằm trong lòng Sở Dương, cũng được hắn ôm như vậy, cũng dùng ánh mắt thế này mà nhìn hắn, nói ra một câu cuối cùng trong đời mình: "Sở Dương, nếu như có kiếp sau, ta hi vọng ngươi thây... ta đẹp hơn kiếm!"

Hiện tại, Mạc Khinh Vũ lại nói những lời này.

Ngay cả khẩu khí, ngữ khí, cũng hoàn toàn giống nhau.

Nếu như Sở Dương hiện tại còn không rõ, vậy hắn thật sự là ngu ngốc rồi!

Mạc Khinh Vũ ngẩng đầu, ngồi thẳng dậy, hai mắt lẳng lặng nhìn Sở Dương, nỉ non nói: "Ta một mực chờ ngươi kể cho ta câu chuyện cũ đó. Nhưng hiện tại ngươi kể cho ta, ta lại không muốn nghe nữa...

Nói xong, nàng chậm rãi áp gần Sở Dương, thở dốc có chút khẩn trương, đem cánh môi giống như đóa hoa của mình, nhẹ nhàng đặt lên một Sở Dương, nỉ non nói: "Ngươi là phụ tâm lang...."