Mọi người lập tức buồn cười.
Tất cả mọi người đều không phải người ngu, mà người ngu cũng chẳng thể tu luyện tới cảnh giới võ đạo thế này. Nhưng đối với mấy cái loại loằng ngoằng rắc rối này, lại còn bị hai vị quân sư cái thế khiến cho càng thêm rối rắm khó hiểm, thật sự là nghĩ mãi cũng chẳng ra.
Mọi người đều biết, cho dù là nghĩ thì cũng phí công thôi. Hơn nữa còn khiến người ta thấy mình ngu ngốc, để đám lão huynh đệ mấy ngàn năm từ nay về sau lại có cớ thoải mái cười nhạo mình, làm gương phản diện điển hình để dạy dỗ hậu đại. Kết quả, tất cả mọi người đều thông minh, ngậm miệng không nói lời nào.
"Đoán không ra sao?" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười hỏi.
Chúng ta đoán được, thì còn cần người làm quân sư làm gì? Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng miệng vẫn đồng thanh nói: "Xin quân sư giải thích nghi hoặc."
"Lần này hắn bất ngờ tập kích chính là ngoài dự liệu trong dự liệu. Có thể tính là đã chiếm tiện nghi của chúng ta. Theo lý mà nói, không nên để lại một bức điêu khắc như vậy mới đúng."
Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút âm trầm.
"Nghe nói vị cửu kiếp trí nang này tuổi không phải quá lớn." Rốt cuộc vẫn có người mở miệng. Chính là vị chí tôn dẫn đội của Lăng gia, Lăng Trảm Không: "Nếu tuổi còn trẻ, vậy tất có tính cách của người trẻ tuổi. Mạc Thiên Cơ có phải dưới tình huống ở thế yếu, lại chiếm được tiện nghi lớn, không nhịn được muốn khoe khoang một chút? Đây chính là một loại tâm lý của tiểu nhân đắc chí, cũng giống như kiểu khoe của của đám nghèo hèn đột nhiên biến thành giàu có...."
Trận tập kích này, Lăng gia thiếu chút nữa là toàn quân bị diệt, cũng là nhà tổn thất nhiều nhất trong các đại gia tộc. Lăng Trảm Không hận Mạc Thiên Cơ thấu xương, há miệng ra là không có lời lẽ đẹp đẽ gì.
"Cho dù là ta đôi khi cũng đắc ý, vênh váo, khoe khoang một chút, nhưng Mạc Thiên Cơ sẽ không thiển cận như vậy!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thực có chút không vui, khẩu khí nói lời này rất nặng.
Đối diện với cường địch đáng sợ như vậy, thoáng sơ sẩy là toàn quân bị diệt. Kiệt lực giữ vững tinh thần còn sợ không ứng phó được nữa là. Hiện giờ trong đội ngũ mình lại có một con hàng tuyệt thế như vậy, cho rằng đối phương đang khoe khoang.
Thật lòng mà nói: Muốn chết cũng không cần tìm như vậy chứ! Cho dù là Cảnh Mộng Hồn trước kia, cũng tuyệt đối không xem thường bất cứ một địch nhân nào. Hiện giờ, những lời này lại được nói ra từ miệng một vị chí tôn bát phẩm, thật là khiến người ta phải trố mắt.
Sắc mặt Lăng Trảm Không rất khó coi.
"Mạc Thiên Cơ để lại cái đầu người này, là nói cho ta biết, hắn nhìn thấu một số thứ của ta, đồng thời hắn cũng cố ý cho ta cho ta nhìn thấu một số thứ của hắn, xem như bồi thường. Bởi vì lần này, đối với ta mà nói, hắn cho rằng có chút không công bằng..." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Đây chính là ngạo khí của một quân sư đỉnh cấp, không liên quan tới cuồng vọng tự đại."
"Về phần cái chúng ta nhìn ra, có phải thật sự của hắn hay không thì không biết được rồi. Nếu như ta đoán đúng, đó là hắn tặng nhân tình cho ta. Sau này không ai thiếu nợ ai. Nếu như ta tính sai rồi, vậy đó chính là bẫy tập trí mạng liên hoàn. Hơn nữa còn không có chút gánh nặng tâm lý nào. Hắn đều cho chúng ta biết rồi, chúng ta vẫn đoán sai. Đây là tự mình muốn chết, làm sao có thể trách hắn?"
Tất cả mọi người có chút không hiểu, không thể minh bạch, thiên hạ này, làm sao có thể có chuyện kỳ quái như vậy?
"Mạc Thiên Cơ điêu khắc rất dụng tâm, trú trọng tới thần vận, bản thân hắn hẳn cho rằng, ý cảnh cao hơn hiện thực. Mà mỗi đao của hắn lại vừa vặn, lại có thêm lực khống chế thành thạo, lòng tự tin rất lớn, tóc gần như là một sợi không rối. Chứng tỏ hắn rất nghiêm chỉnh... Lưu ngôn của hắn lại chứng tỏ, Mạc Thiên Cơ là một người phòng ngừa chu đáo, chuyện không nắm chắc, hắn chưa bao giờ làm!"
Các vị chí tôn cũng không phải người ngu, nghe xong lời này đương nhiên lại có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
"Về phần sau hơn một bước, đêm nay ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Dù sao bây giờ cũng chỉ có thể nhìn ra những thứ bề ngoài dễ hiểu nhất mà thôi."
Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút thở dài nói.
Các vị chí tôn đều ôm tâm sự nặng nề, đi an bài người của mình.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn mọi người đi xa, lại thở dài một hơi. Có một câu hắn chưa nói, mà đó lại chính là một ý tứ rất trọng yếu của Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ điêu khắc ra cái đầu người này rất tinh chuẩn, nhưng đối với thân người lại không lưu tâm. Giống như một khuôn mặt tuyệt sắc mỹ nhân, lại gép trên một khúc gỗ mục nát, cực kỳ không tương xứng.
Nhưng, những người khác hiển nhiên cũng không để ý tới điểm này, hoặc là có thể bọn họ chú ý tới, nhưng thật không ngờ tới.
Chính một điểm này lại đánh trúng tâm của Đệ Ngũ Khinh Nhu, khiến cho hắn thở dài không thôi.
Quân vốn là người tuyệt đỉnh phong lưu, chính là đối thủ Mạc Thiên Cơ ta coi trọng nhất, nhưng ngươi bây giờ nhìn như người đông thế mạnh, thực ra chỉ là lãnh đạo một đám ô hợp.
Một khuôn mặt tuyệt thế giai nhân, thân thể lại chỉ là một cái cột tròn.
Chẳng phải khiến người ta tiếc nuối muốn tự sát?
Mà Mạc Thiên Cơ nói tới điểm này, chính là điều khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu hiện tại bó tay nhất. Hiện giờ, uy vọng mình đang từng bước đề cao, gặp phải thảm bại như vậy, cũng không hề khiến họ đánh mất lòng tin vào mình. Điểm này Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn ra được.
Nhưng điểm yếu lớn nhất lại thủy chung không thể trừ đi. Đó chính là: Mặc dù quyền uy của mình càng ngày càng nặng, nhưng những người này đều thuộc về gia tộc của bọn hắn. Không có bất cứ ai là lực lượng của mình chân chính.
Hơn nữa, Mạc Thiên Cơ cũng thông qua cái đầu người này, nhắc nhở một chút tình cảnh của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Ngươi tiếp tục đánh tiếp, cứ chậm rãi, ngươi mới có thể hoàn thành giấc mộng của ngươi.
Nhưng nếu bây giờ ngươi đem Lệ gia tiêu diệt, vậy chờ đợi ngươi chỉ có thể là được chim quên ná, đặng cá quên nơm.
Đệ Ngũ Khinh Nhu biết đó là chiến thuật tâm lý của Mạc Thiên Cơ, nhưng hắn bây giờ lại không thể không cân nhắc điều này.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn cái đầu người băng tuyết trên bàn, nhìn một đêm, hắn cũng không hề dùng tu vi duy trì.
Đến lúc hừng đông, bơi vì nhiệt độ trong trướng bồng khá cao, khiến cái đầu người này bắt đầu tan ra, mà tuyết trụ cũng bắt đầu chảy nước.
Bất kể là đầu người tinh xảo, hay là tuyết trụ thô ráp, đều biến thành một đám mơ hồ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn nhìn, đột nhiên có chút ngộ ra, nghĩ thông suốt cái gì đó, không khỏi cười ha ha, tâm sự tan biến.
Cười to ba tiếng, ngả người xuống giường bên cạnh, ngủ thật say.
Đây là lần đầu tiên kể tử khi tiến vào Tây Bắc, hắn ngủ một giấc không cố kỵ chút nào. Sáng hôm nay, hắn thậm chí còn không nghĩ một chút nào về chuyện Đệ Ngũ gia tộc.
Đối với Đệ Ngũ Khinh Nhu trước kia mà nói, tuyệt đối là một chuyện khó tin nổi.
Mấy ngày kế tiếp, Đệ Ngũ Khinh Nhu bắt đầu tấn công lăng lệ. Viện binh của liên, cũng từ bây giờ bắt đầu kéo tới liên tục không ngừng. Đệ Ngũ Khinh Nhu cứ liên tục đề xuất yêu cầu tăng binh, có một tư thế giống như không san bằng Lệ gia quyết không dừng lại.
trong mắt người ngoài nhìn vào, đây là Đệ Ngũ Khinh Nhu không chịu được bị Mạc Thiên Cơ tính kế, không lấy lại danh dự không được.
Đương nhiên, loại tình huống này mọi người cũng càng vui vẻ ủng hộ. Hơn nữa, ai ai cũng nguyện ý làm. Dù sao cũng không chỉ có một mình Đệ Ngũ Khinh Nhu uất ức. Tất cả mọi người đều rất cay cú mà. Cho nên liên quân ai nấy đều càng phối hợp.
Đối diện, Mạc Thiên Cơ tựa hồ cũng chân chính thể hiện năng lực, không ngừng điều binh khiển tướng. Chỉ trong một buổi sáng, Mạc Thiên Cơ đã phát 118 mệnh lệnh!
Mỗi một ngày, liên quân đều có cao thủ được khiêng từ chiến trường trở về. Mà Lệ gia cũng có người tử vọng hoặc bị thương bị khiêng trở về. Tình cảnh nhu vậy dần dần gia tăng nhiều hơn, sau đó trở nên chết lặng, trở nên hờ hững.
Chết thì cũng chết rồi, nói không ngừng kế tiếp chính là ta. Dưới dạng tư tưởng "đại triệt đại ngộ: này, nhiệt huyết mọi người dần dần trầm lắng xuống, thay vào đó là một giết chóc và bị giết buồn tẻ.
Nhưng nhìn chiến cuộc đã kịch liệt tới cỡ này. Mỗi người đều có một loại dự cảm rõ ràng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, quyết chiến không còn xa nữa rồi.
Trước mặt người khác, biểu tình Đệ Ngũ Khinh Nhu càng ngày càng nghiêm túc. Mà vẻ mặt Mạc Thiên Cơ cũng càng ngày, càng trở nên ác liệt hơn. Trong mắt mỗi người song phương, hai vị thống soái đều đang ở trong thời khắc tính toán bày mưu tối quan trọng.
Càng về sau, ngay cả các vị đầu lĩnh của bát đại gia tộc, cũng chẳng ai dám nói chuyện với Đệ Ngũ Khinh Nhu nữa. Mà bên Lệ gia cũng giống như vậy, Lệ Vô Ba hiện tại ở trước mặt Mạc Thiên Cơ, đã sớm câm như hến.
Bởi vì mỗi một khắc trôi qua, nhìn loại biến hóa phức tạp tới mức độ não người không thể tính toán được, từng bước theo Mạc Thiên Cơ chỉ đạo điều khiển, sau đó chống lại bố trí của địch nhân, chứng thực là chính xác, sau đó đối phương lại biến hóa, Mạc Thiên Cơ cũng theo đó mà thay đổi.... Mỗi một lần biến hóa, đều khiến cho Lệ Vô Ba cảm thấy mặc cảm.
Đến cuối cùng, Lệ Vô Ba lại cảm giác: Bất cứ là biến hóa ở thời khắc nào, Lệ Vô Ba đều có một loại tư tưởng, nếu thiếu Mạc Thiên Cơ, Lệ thị gia tộc ngay cả nửa khắc cũng không sống sót qua nổi.
Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện, Lệ Vô Ba lại càng không dám khống chế quyền lợi của Mạc Thiên Cơ nữa rồi.
Hiện tại, ở Lệ gia, Mạc Thiên Cơ chính là chúa tể! Vô thượng, đệ nhất lãnh đạo giả!
Lúc ban đầu, còn phải qua miệng Lệ Vô Ba phát mệnh lệnh, nhưng về sau... người truyền lệnh làm sao còn quan tâm mệnh lệnh phát ra từ miệng ai? Mệnh lệnh của Mạc Thiên Cơ? Vô nghĩa! Mạc quân sư không phát mệnh lệnh thì ai phát mệnh lệnh?
Song phương đều khua chiêng gióng trống, khí thế ngất trời, dưới loại áp lực này, ngay cả cửu phẩm chí tôn cũng cảm thấy áp lực trùng trùng. buổi tối ngủ không yên.
Chỉ có hai người, đều đang thầm sảng khoái trong lòng.
Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Mạc Thiên Cơ.
Ý đồ của Mạc Thiên Cơ, Đệ Ngũ Khinh Nhu hoàn toàn lĩnh hội được. hơn nữa hoàn toàn bỏ qua kiên trì của mình, hai người bắt đầu phối hợp chặt chẽ, bù đắp cho nhau, đều tự nhanh chóng cướp lấy lợi ích của mình.
Thỉnh thoảng có va chạm, nhưng không ảnh hưởng toàn cục. Giao chiến như vậy, đối với hai người mà nói, là một loại đáng giá, cũng là một loại hợp tác ăn ý tới cực điểm. Loại ăn ý này, khiến hai người đều cảm thấy: Trời xanh có mắt, trên đời này, chỉ quân là có thể làm đối thủ của ta!
Hơn nữa, hai người đều có một điểm giống nhau: Không có chút cảm tình với binh lực của mình.
Sinh tử của Lệ gia, mí mắt Mạc Thiên Cơ không thèm nhấc lên. Sinh tử của liên quân, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chẳng thèm nghĩ tói.
Mạc Thiên Cơ đang tranh thủ thời gian, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng thế.
Tuy nguyên nhân gây là chuyện này, chính là lần tập sát đó của Mạc Thiên Cơ. Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ có thể bị động tiếp nhận. Nhưng hiện tại, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không có cảm giác khó chịu nữa rồi.
Hắn hoàn toàn có thể cảm nhân được sự tôn trọng của Mạc Thiên Cơ, một loại quý trọng kình địch trong đời,
Loại tôn kính này, khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu có cảm giác sống chết không uổng, cũng có một loại ý chí chiến đấu mãnh liệt dâng lên.
Thời gian, nhanh đến đi?
Nhanh tới đi?
Hai yêu nghiệt dùng trí lực uy hiếp Cửu Trọng Thiên, đều đang thầm tính toán trong lòng....