Kỷ Mặc giận tím mặt: "Ngươi thông minh? Vậy nói thử xem? Nếu không nói được, cẩn thận Nhị gia cắt long tiên ngươi." (Tiên là roi, long tiên là gì thì tự hiểu ;]])

Ngạo Tà Vân hừ một tiếng, nói: "Nếu vừa rồi chúng ta xông ra thì đó là minh đao minh kiếm, giao phong chính diện mất rồi. ưu thế không lớn, nhưng hiện tại bọn họ còn không biết sự hiện hữu của chúng ta, chúng ta ẩn mình trong tối, hơn nữa còn là ở sau lưng bọn họ... Có thể giảm bớt thương vong. Hiểu chưa? Đặc biệt là nghĩ cho hai tên ngu ngốc các ngươi. Các ngươi ngu ngốc như vậy, chẳng may bị người ta chém thì làm sao giờ? Hiểu chưa?"

"Hơn nữa cứ như vậy là bọn xoay lưng về phía chúng ta. Chúng ta ẩn mình trong tối, phía trước còn có kẻ hấp dẫn bọn hắn, khiến cho bọn hắn tâm thần không yên. Phần thắng của chúng ta so với giao chiến chính diện gần như tăng lên gấp năm lần! Ngươi không ngờ còn muốn quyết chiến chính diện..."

Ngạo Tà Vân lắc đầu liên tục: "Ta thật không hiểu nổi trong đầu ngươi là bã đậu hay là bã mía...?"

Khuôn mặt Kỷ Mặc và La Khắc Địch lập tức biến thành mông khỉ đít đỏ, muốn phản bác nhưng thứ nhất, đây là không phải là thời điểm làm loạn, thứ hai, bọn hắn thật chẳng phản bác được.

Hai người bọn hắn quả thực không ngờ tới điểm này, bây giờ bị chửi cũng đáng đời.

Ngạo Tà Vân không biết Sở Dương dùng thủ đoạn gì dẫn dụ địch nhân rời đi, giờ phút này hắn cũng cảm thấy mơ hồ vô cùng. Nếu như hai người Kỷ Mặc lập tức phản kích lại, Ngạo Tà Vân cũng chỉ có thể tránh né. Nhưng Kỷ Mặc và La Khắc Địch lại cứ quên mất vấn đề quan trọng có thể giúp bọn hắn từ bại chuyển thắng này...

Phẫn nộ nhìn nhau, Kỷ Mặc oán hận mắng: "Đều tại tên ngu ngốc nhà ngươi! Hại ta bị khinh bỉ theo...."

La Khắc Địch cả giận nói: "Ngươi thông minh? Ngươi nghĩ ra được chắc?"

Hai người hung hăng nhìn nhau, đều hừ một tiếng, một quay đầu về phía tây, một quay đầu về phía đông.

Không thèm nói với nhau nữa.

Sở Dương cùng mấy người Cố Độc Hành, Mạc Thiên Cơ đều buồn cười muốn vỡ bụng.

Ngạo Tà Vân nói một câu quả thực kinh điển.

Hai người các ngươi, hợp thành một chữ "tỉnh". Một tên nhị ngang, một tên nhị dọc.

Thật sự không biết trong đầu ngươi rốt cuộc là bã đậu hay là bã mía?

Bị hỏi như thế, trả lời sao cũng không được.

...

Phía trước, bốn bạch y nhân bịt mặt đuổi theo đạo hắc ảnh phía trước, nhoáng cái mười đường đã xẹt qua dưới chân rồi. Đạo hắc ảnh kia một đường điên cuồng bỏ chạy, thủy chung giữ nguyên khoảng cách không tới trăm trượng với bốn người phía sau.

Kéo không ra, cố không gần. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trên không trung, tuyết rơi càng lúc càng dày, nếu không phải tu vi bốn người cao cường, chỉ sợ lúc này đã sớm mất dấu rồi.

Điều này khiến bốn người trong lòng nóng như lửa đốt. Khoảng cách này thật sự khiến bọn hắn rất khó xử. Với loại khoảng cách này, nếu tu vi người đào tẩu phía trước yếu hơn một chút, chỉ là chí tôn lục phẩm hoặc là thất phẩm thì bốn người chỉ cần vỗ một chưởng, ngưng tụ nguyên khí thiên địa thành chưởng lực, một chưởng là có thể đánh chết.

Nhưng người phía trước rõ ràng không kém gì đám người mình. Với khoảng cách như vậy, lại không thể làm liều nữa rồi. Bởi vì nếu đánh ra một chưởng, đánh không chết ngược lại sẽ bị đối phương lợi dụng biến thành lực đẩy, đào tẩu càng nhanh hơn.

"Lão đại, làm sao bây giờ?" Một bạch y nhân hỏi, trong mắt lóe lên vẻ khát máu.

Bạch y nhân thủ lĩnh vừa điên cuồng đuổi theo vừa quan sát địa hình xung quanh.

Phía trước có một sơn khẩu, bốn người đều vừa mới đi qua nơi này, đúng là hai ngọn đại sơn song song, phía sau còn có một ngọn đại sơn khác, tạo thành một khúc ngoặt.

Nơi này cũng chính là con đường đám người Sở Dương đào tẩu lúc trước.

Sơn lĩnh cứng rắn, không thể dao động.

Hai mắt bạch y nhân bịt mặt cầm đầu đột nhiên sáng lên, dồn dập nói: "Phía trước có một khúc ngoặt, hắn muốn đi thì phải vượt qua khúc ngoặt đó. Đó chính là cơ hội của chúng ta! Chúng ta chia binh hai đường, lão tam lão tứ, hai người các ngươi lập tức vu hồi bên trái, bao vây phía trước. Ta và lão nhị lập tức thôi động bí pháp, dùng tánh mạnh lực gia tốc, đuổi theo hắn, cuốn lấy hắn! Chỉ cần các ngươi tới nơi là lưu kẻ này lại nơi đây!"

"Được!"

Kế sách này thật sự là biện pháp hợp lý nhất hiện giờ. Một đường truy kích tới nơi này, trong lòng bốn người đều rõ ràng, thực lực song phương không chênh lệch gì nhiều, đối phương cũng là một vị bát phẩm chí tôn!

Chỉ cần phe mình có thể liều mạng hao phí sinh mệnh lực, thôi động bí pháp thì nhất định có thể đuổi kịp. Đuổi theo, dùng lực lượng hai người cuốn lấy một người, đó là không sơ hở chút nào.

Mà trong khoảng thời gian này, hai người vu hồi sẽ vừa vặn đuổi tới, chiến lực sung mãn. Mà lúc này song phương đã tiêu hao khá nhiều rồi, cho dù đối phương còn có thể chiến đấu cũng quyết không thể vượt quá một nửa. Mà hai người hao phí sinh mệnh lực lại có thể nghỉ ngơi, thể lực luôn luôn sung mãn.

Cứ như vậy nhất cư bắt sống hoặc giết chết địch nhân!

Bốn người cùng thiêu đốt sinh mệnh lực là không thể thực hiện, bởi vì như vậy, bốn người cùng hao tổn, vạn nhất gặp phải cường địch, chỉ có toàn quân bị diệt.

Thương nghị đã định.

Bạch y nhân bịt mặt cầm đầu quát lớn một tiếng: "Đứng lại."

Hắc ảnh phía trước làm sao có thể đứng lại, tiếp tục chạy đi như bay, đã tiếp cận sơn khẩu.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hai bạch y nhân đột nhiên cùng một một ngụm tiên huyết, hai đạo bạch ảnh đột nhiên phóng ra giống như hỏa tiễn, sưu một tiếng đã dùng một tốc độ nhanh gấp đôi đuổi theo!

Hai người còn lại thân hình lóe lên, bay sát mặt đất rẽ sang bên trái, giống như hai làm khói nhẹ, muốn bay lên cao phong.

Bốn người tách ra.

Phía sau.

"Hắc!" Nhuế Bất Thông gầm một tiếng trầm thấp, cả người đột nhiên tỏa ra khí lưu nóng rực, trong phút chốc, trước mặt mọi người không ngờ tựa như xuất hiện một con hỏa phượng hoàng.

Hai chân đạp mạnh xuống đất, thân hình lăng không bay lên năm mươi trượng, hai cánh tay giang rộng, tựa như một con chim lớn, vù một tiếng đã bay đi trên không trung.

Tốc độ cực nhanh, cuốn theo gió lốc, không ngờ khiến cho cuồng phong thổi qua mặt mọi người cũng ngừng lại một chút.

Chính là bí pháp phượng hoàng nhất tộc: Phượng Vũ Tình Không!

Một khi vận lên, có thể khiến người có huyết mạch phượng hoàng giống như phượng hoàng chân chính, bay lượn trên không trung! Chỉ cần còn một tia nguyên lực chưa hết là vẫn có thể bay lượn.

Thân ảnh Nhuế Bất Thông chợt lóe trong tuyết trắng đầy trời, giống như sao băng chớp động rồi biến mất. Ngay sau đó đã hiện ra ở cách đó hai trăm trượng, tiếp tục chớp động, biến mất.

Mạc Thiên Cơ dồn dập nói một câu, mười người hướng về phía bên trái, phía Nhuế Bất Thông biến mất mà bay đi.

Mấy người này liên quan tới băn khoăn trong lòng Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ, còn có đại kế phục bút sau này nữa. Vô luận như thế nào đều phải làm rõ ràng minh bạch.

Hiện giờ, đối phương tự dưng chia quân hai đường, đúng là cơ hội trời ban!

...

Khoảng cách càng lúc càng gần.

Thần sắc tàn ngược trong mắt hai bạch y nhân truy kích càng lúc càng nặng. Lúc này, bọn hắn đã không nói một lời nào nữa rồi. Với thực lực của người trước mắt này, ở Lệ gia nhất định là nhân vật trọng yếu.

Nếu như có thể giết chết người này, thực lực Lệ gia nhất định sẽ hao tổn rất nhiều.

Chỉ còn khoảng năm mươi trượng!

Ba mươi trượng!

Hai mươi trượng!

Ha người đã xốc lại tinh thần, chuẩn bị nhào tới.

Ánh sáng tối sầm lại, tiếng gió chợt nhanh hơn, ba người gần như không phân biệt trước sau, xông vào sơn khẩu.

Ma bên kia, hai người vu hồi cũng đã lên tới, tới giữa sườn núi rồi.

Thành công ở ngay trước mắt.

Đúng vào lúc này, hắc ảnh đang chạy phía trước đột nhiên quay phắt đầu lại, xoay tròn tại giống như gió xoáy, thân hình trùng xuống, sưu một tiếng bám sát mặt đất phi trở lại.

Thân hình xoay tròn xoắn ốc, tựa như một mũi khoan khổng lồ.

Khoảng cách ba người vốn rút ngắn tới mức có thể xuất thủ. Hai bạch y nhân cũng đã vận đủ công lực, chuẩn bị xuất kích. Cho dù hai người bọn họ cũng tuyệt đối không nắm chắc chút nào có thể đột ngột chuyển hướng, lao ngược về phía sau với tốc độ phi hành thế này.

Nếu làm như vậy, không chỉ phải chịu nỗi thống khổ do kinh mạch nghịch hành mà còn phải căn thời cơ thật chuẩn xác. Một khi căn không chuẩn thì chính là cui đầu vô rọ, đưa đầu cho đối phương chém.

Nhưng người này lại thực hiện tự nhiên vô cùng, không tốn chút sức nào đã làm thành công. Đang lao đi như điên về phía trước, đột nhiên lại đảo hướng, phi thẳng về phía sau, tốc độ không ngờ không yếu đi nửa điểm.

Thân thể hai người vẫn đang phóng về phía trước, quát lớn một tiếng, hai người hai thanh kiếm cùng đâm ra, trong tả chưởng cũng sớm tích tụ nguyên lực tới đỉnh điểm, vỗ thẳng ra ngoài.

Trong nháy mắt, song phương đã va chạm. Đạo hắc ảnh kia bám sát mặt đất là lao đi, khiến cho hai thanh kiếm của hai người cùng mất đi mục tiêu công kích, hai đạo chưởng lực cũng đánh trượt mục tiêu, chỉ có dư uy oanh kích vào lưng hắc y nhân.

Thiêu đốt sinh mệnh lực, không chỉ có thôi phát tốc độ mà còn có tu vi! Còn có lực lượng!

Mặc dù chỉ dư uy, nhưng nó cũng không phải loại lực lượng mà thân thể một vị chí tôn bát phẩm có thể thừa nhận.

Gánh nặng trong lòng hai người liền được giải bỏ.

Nghĩ thầm, kẻ này tối thiểu cũng phải bị trọng thương.

Nhưng trong lòng vừa có ý nghĩ này thì đã thấy hắc y nhân giống như cá trạch, lủi qua khe hở giữa hai người, tiếp tục chạy như điên.

Tốc độ ba người nhanh tới cực điểm, vừa chạm vào một cái đã sượt qua, hai người không thu được thế tiếp tục lao mấy chục trượng, mà hắc ảnh kia đã hướng về phía ngược lại, chạy đi được mấy chục trượng rồi.

Một kích của hai vị chí tôn bát phẩm, không ngờ ngay cả một búng máu cũng không đánh ra được.

Chuyện như vậy khiến cho hai vị bạch y nhân tức tới hộc máu, vội vàng xoay người, tiếp tục truy kích.

Thật sự là tức đến nổ phổi. Hắc ảnh phía trước quẹo một cái, bám theo vách núi bên phải mà chạy trốn. hai người không hề nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo, lên trời ta đuổi theo ngươi tới Lăng Tiêu điện, xuống đất ta đuổi theo tới Diêm Vương cung!

Sưu sưu sưu mấy tiếng, ba người đã một chạy hai đuổi biến mất trong gió tuyết.

"Hỏng rồi, phương hướng này đi ngược với lão tam lão tứ!" Bạch y nhân bịt mặt cầm đầu thầm hô trong lòng không xong. Kế hoạch sớm định ra lúc trước bị một cái xoay người của đối phương phá hư sạch sẽ rồi!

"Chúng ta đuổi theo hắn trước! Chỉ cần thét dài một tiếng, lão tam lão tử sẽ tìm được phương hướng đuổi theo! Không cần lo lắng cho bọn hắn!" Vị bạch y nhân kia nói.

"Nói cũng đúng! Vậy nhanh lên!"

Hắc ảnh phía trước tựa hồ không biết mệt mỏi, cắm đầu cắm cổ chạy, trong phút chốc, mười dặm sơn đạo đã trôi qua dưới chân rồi.

Bốn bạch y nhân, chia tả hữu hai đường, khoảnh cách càng ngày càng xa...

....

Bạch y nhân lão tam lão tứ sưu sưu mấy tiếng đã bay lên sườn núi, hít thở một hơi, lại sưu sưu sưu mấy lần, bay thẳng lên đỉnh núi. Nơi này là một tuyết nhai dốc đứng, chỉ cần tung mình một cái là có thể vượt qua ngọn núi này, hoàn thành kế hoạch vu hồi!

Hai người hít một hơi, cùng ngẩng đầu, ước lượng khoảnh cách, chuẩn bị nhảy lên.

Đúng vào lúc này, trên đỉnh đầu bọn hắn đột nhiên xuất hiện một cái đầu, một đôi tặc nhãn nhìn xuống.