"Nhìn cái gì mà nhìn?" Đại trưởng lão khó chịu trợn trừng mắt: "Lại đây, nghe lão phu hỏi!"
Ninh Thiên Nhai vẻ mặt quái dị, chỉ vào mũi mình: "Ngươi... đang nói với ta?"
Đại trưởng lão nhíu mày, thản nhiên nói: "Không phải gọi ngươi, chẳng lẽ lão phu đang gọi chó sao?"
"Gọi... chó...." Ninh Thiên Nhai trực tiếp hóa đá.
Có cần phải vũ nhục người khác như vậy không?
Cho dù khi đối diện với đế quân Tuyết Lệ Hàn, lão phu... cũng chưa từng bị mắng như vậy!
Ninh Thiên Nhai tức tới gần như không thở nổi.
Lần này đi tới đay, nếu như có thể khuyên bọn hắn trở về thì sẽ khuyên một phen. Dù sao, mình cũng không thích hợp tham dự vào tranh đấu của cửu kiếp và cửu đại gia tộc...
Nhưng... nào nghĩ tới chưa kịp mở miệng, không ngờ đã bị chỉ thẳng mặt, chửi cho té tát.
Sau lưng bị đẩy một cái, một người quát lớn: "Làm sao? Không phải vừa rồi vênh váo lắm sao? Hiện giờ choáng váng? Còn không mau cút tới?"
Ninh Thiên Nhai không ngờ bị đẩy cho lảo đảo một cái, tới trước mặt đại trưởng lão.
Đại trưởng lão có chút không hài lòng, hừ hừ nói: "Ta hỏi ngươi, người của Lan gia chúng ta xuống Hạ Tam Thiên lần trước, hiện tại ở nơi nào?"
Ninh Thiên Nhai hít một hơi thật sâu: "Cái gì?"
"Còn giả hồ đồ?" Tam cung phụng giận tím mặt, nhảy bổ tới: "Ngươi điếc hả? Hỏi thì nói mau!"
Nói xong vung tay lên, muốn bạt tai Ninh Thiên Nhai một cái!
"Đánh chết lão bất tử này đi!" Xung quanh reo hò cổ vũ.
Thân hình Ninh Thiên Nhai có chút run lên, tức giận không nhịn nổi nữa rồi.
Thật sự là đến mức không chịu được nữa. Cho dù lão phu là đệ nhất cao thủ thiên hạ, khi đối mặt với một người thường tay trói gà không chặt, cũng chưa từng bắt nạt người như vậy!
Quá bắt nạt người rồi!
Ngay sau đó, Ninh Thiên Nhai bạo phát toàn diện!
Khẽ vươn tay, nhanh như chớp chộp lấy bàn tay đang đánh tới của tam cung phụng, sau đó thanh âm xương cốt vỡ vụn rôm rốp vang lên. Cuối cùng, một bàn tay giáng thẳng vào mặt tam cung phụng, ba một tiếng, tam cung phụng lật mặt sang một bên.
Tay run lên, tam cung phụng tam phẩm chí tôn mềm oặt xuống giống như đồng bùn, phốc một tiếng đã quỳ gối trước mặt Ninh Thiên Nhai!
Vẻ sảng khoái trên mặt tam cung phụng còn chưa kịp tiêu tán đã bị đánh xuống vực sâu.
Trên mặt thậm chí còn chưa kịp chuyển thành vẻ kinh ngạc!
Tất cả mọi người đều chấn kinh!
Nhìn Ninh Thiên Nhai một chiêu xử lý gọn gàng tam cung phụng, tất cả mọi người đều thoáng chấn kinh trong lòng.
Cho dù tam cung phụng đại ý, cũng bị tấn công bất ngờ, cũng không thể không chịu nổi một kích như vậy chứ? Cứ như vậy khẽ vung tay, đã ngã xuống?
Đây chính là cao thủ chi tôn thất phẩm đó!
Vượt qua ranh giới tiên phàm!
Một tiếng hét thảm từ trong miệng tam cung phụng phát ra. hiện tại hắn mới cảm nhận được đau đớn. Ninh Thiên Nhai vừa rồi chỉ tung nhẹ một trảo, xương tay phải của hắn đã hoàn toàn nát bét!
Tiếng kêu thảm thiết vừa ra khỏi miệng, hắn liền tỉnh ngộ lại, lập tức ngậm chặt miệng lại, nhịn đau.
"Quỳ như vậy đi, chớ lộn xộn!"Ninh Thiên Nhai thả lỏng tay, lạnh nhạt nói.
Theo thanh âm lạnh nhạt đó, Ninh Thiên Nhai cũng cảm nhận được sát ý đã lâu không bốc lên trong lòng mình, đột nhiên giống như lửa cháy đồng hoang, hừng hực bốc cháy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Những kẻ này đã chạm tới điểm mấu chốt của Ninh Thiên Nhai.
"Thì ra còn là một cao thủ!" Trên mặt tam cung phụng toát ra mồ hôi lạnh, vẫn nhe răng cười cười ngẩng đầu, thử kiểm tra thân thể sau đó chậm rãi đứng lên: "Bất quá... cho dù ngươi là cao thủ, đối diện với nhiều người như vậy, ngươi có thể làm gì?"
Ninh Thiên Nhai cười lạnh: "Ta bảo ngươi quỳ! Ngươi không nghe thấy sao?"
Khí thế toàn thân đột nhiên giống như bạo phát, điên cuồng tràn ra ngoài.
Vào giờ khắc này, khi khí thế Ninh Thiên Nhai toàn lực bạo phát, không lưu lại chút nào, trên chín tầng trời, phong vân cũng phải biến sắc!
Toàn bộ Hạ Tam Thiên, bất cứ nơi này cũng đều cảm nhận được một loại áp lực cường đại!
Tất cả mọi người đều cùng nơm nớp lo sợ.
Mà đám người của Lan gia này lại càng đứng mũi chịu sào, càng cảm nhận được cỗ lực lượng khủng bố này!
Tam cung phụng vừa mới đứng dậy lập tức phốc một tiếng, quỵ xuống. Mạnh đến nỗi khiến tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng rắc rõ ràng!
Lập tức, trên mặt đất. một vũng máu chậm rãi xuất hiện.
Một quỳ, hai đầu gối đều nát vụn!
Nhưng hắn vẫn quên mất đau đớn, chỉ còn lại vô tận sợ hãi.
Đại trưởng lão đã sợ tới hồn phi phách tán.
Tuyệt đối không thể tưởng được, lão nhân thoạt nhìn như có thể tùacute; bóp nặn này lại là một đại cao thủ khủng bố như thế!
Vào giờ khắc này, khí thế của Ninh Thiên Nhai kết hợp với diện mạo của hắn, trong lòng đại trưởng lão rốt cuộc cũng nhớ lại được ký ức xa xưa, một nhân vật đã trở thành truyền kỳ trong truyền thuyết!
Sắc mặt đột nhiên trắng bệch!
Khi mình ở tuổi trung niên, trong lúc vô tình gặp được nhân vật thần long đó. Lúc đó mình mang tâm tình mộ bái, được trưởng bối giới thiệu, tham kiến người kia.
Từ lúc đó tới nay, đã mấy ngàn năm chưa gặp lại.
Nhưng giờ phút này, lại độtnhiên nhớ ra: Gương mặt đã sớm mơ hồ trong trí nhớ đó, cùng lão đầu trước mặt này, làm sao lại giống nhau như thế?
"Ngươi... ngươi... ngươi là... ai?" Nhị cung phụng kiệt lực vận công, đối kháng lại cỗ khí thế khủng bố này.
Người khác đã có không ít kẻ ngã quỵ trên mặt đất, còn có người ngay cả động đậy cũng không thể. Dưới khí thế khủng bố như vậy, thật sự là nhúc nhích đầu ngón tay cũng khó như lên trời.
"Ta họ Ninh!" Ninh Thiên Nhai thản nhiên nói: "Tên là Ninh Thiên Nhai!"
Oanh!
Giờ khắc này, đám người Lan gia quả thực cảm thấy giống như trời sập rồi.
Ninh Thiên Nhai!
Cửu Trọng Thiên đệ nhất cao thủ!
Người vừa rồi mà đám người mình còn chỉ mũi, chửi bới không tiếc lời, không ngờ lại chính là Ninh Thiên Nhai mà đám người mình tôn thờ?
"Ninh... Ninh lão tiền bối...." đại trưởng lão phốc một tiếng đã quỳ xuống trên mặt đất, khuôn mặt méo xệch, nói không rõ tiếng: "Là đám vãn bối có mắt như mù...."
Ninh Thiên Nhai thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói: "Ta tới nơi này, vốn định bảo trụ hai người, sau đó khuyên các ngươi trở về, chỉ vậy thôi...."
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, lần đầu tiên trong đời lão phu bị mắng là vương bát đả, lại là hôm nay." Ninh Thiên Nhai lắc lắc đầu: "Lão phu bình sinh làm người làm việc, không thẹn với lương tâm. Nhưng hôm nay lại bị người mắng là chó! Đây cũng là lần đầu tiên trong đời!"
"Lần đầu tiên trong đời lão phu bị người ta chỉ mũi, bắt quỳ xuống trả lời!.... Thế giới này thật sự khiến ta cảm thấy khó hiểu rồi...."
Ninh Thiên Nhai thổn thức: "Thật sự là đại giang sóng sau xô sóng trước... Đời sau đè đời trước...."
Toàn thân đại trưởng lão run rẩy: "Tiền bối.... tiền bối tha mạng, xin hãy nể mặt...."
"Hôm nay cũng là lần đầu tiên lão phu bộc phát sát tâm mãnh liệt như thế! Ta không nói ngày thường các ngươi tạo ra bao nhiêu tội nghiệt! Chỉ bởi vì hôm nay các ngươi đắc tội ta!..."
Ninh Thiên Nhai bình thản nói: "Đứng lên đi, chiến một trận với lão phu! Giết ta... Các ngươi muốn làm gì ở Hạ Tam Thiên này thì làm cái đó."
Giết ngươi?
Đại trưởng lão gần như muốn khóc ra thành tiếng. Nếu như chúng ta có thể giết được ngươi, Ninh Thiên Nhai ngươi còn có thể sống tới bây giờ?
Đùa sao!
Chiến một trận với ngươi?
Cửu Trọng Thiên đủ tư cách chiến một trạn với ngươi, chỉ có Bố Lưu Tình thôi. Ngoài ra, có lẽ cũng chỉ có Pháp Tôn đại nhân, Vũ đại nhân, phu thê Phong Nguyệt mới có thực lực này... Nhưng tuyệt đối không có chúng ta.
"Hôm nay, ta động sát tâm, không giết không được!" Trong mắt Ninh Thiên Nhai dần dần lộ ra sát khí sắc bén: "Cho nên... Đứng lên chiến một trận với ta đi... Chớ để ta khinh thường Lan gia các ngươi!"
"Ninh tiền bối tha mạng...."
"Tiểu nhân thật sự không biết...."
"..."
Liên tục cầu xin tha thứ.
Chiến? Đang nói giỡn sao! Đối mặt với Ninh Thiên Nhai, ai dám chiến một trận?
Cho dù là lão tổ tông Lan gia Lan Bất Hối ở nơi nay, cũng tuyệt đối không dám chiến một trận với Ninh Thiên Nhai!
Vẻ chán ghét trên mặt Ninh Thiên Nhai càng lúc càng dày đặc.
Nếu như bọn hắn có thể đứng lên, chiến một trận với Ninh Thiên Nhai, nói không chừng Ninh Thiên Nhai còn có chút cảm thán bọn hắn dám làm dám chịu, nói không ngừng lại xuất hiện cơ hội nào đó.
Nhưng hiện tại, Ninh Thiên Nhai chỉ có chán ghét!
Chẳng lẽ các ngươi chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu sao? Gặp được kẻ mạnh hơn, các ngươi liền biến thành hèn mọn?"
Từ khi nào, cửu đại gia tộc từng oai phong một cõi, lại biến thành bộ dạng thế này?
"Một khi đã vậy thì chết đi!" Ninh Thiên Nhai thở dài một tiếng, ngón tay điểm một chỉ, ba một tiếng, điểm vào trán tam cung phụng, hai mắt tam cung phụng lộ ra thần sắc không dám tin tưởng, thân hình chậm rãi ngã xuống đất.
Ninh Thiên Nhai đã động sát tâm, hắn cũng mặc kệ đối phương có thể phản kháng hay không!
Sát tâm không dễ động, nhưng một khi động là không thể vãn hồi!
Trên đời này, có thể tránh được Ninh Thiên Nhai truy sát, thật sự không có bất cứ kẻ nào!
Phốc phốc phốc, lại có ba người ngã xuống.
"Liều mạng! Cho dù là hắn là Ninh Thiên Nhai thì sao chứ? Mọi người cùng nhau xông lên!"
đại trưởng lão phi thân lên, trong mắt từ sợ hãi biến thành điên cuồng. Nhưng trong một khắc khi người thoáng rướn về phía trước, mũi chân liền vung lên, đá một tên quỷ xui xẻo văng về phía Ninh Thiên Nhai, còn mình thì lui về phía sau như quỷ mị.
Ninh Thiên Nhai thở dài một tiếng, một chưởng đánh ra.
Thân hình đang bay ngược về phía sau của đại trưởng lão chợt giống như bị lôi điện đánh trúng, toàn thân tê dại, lập tức từ trên không trung rớt xuống.
Người của Lan gia từ bốn phương tám hướng nhào lên. Trong mắt Ninh Thiên Nhai thoáng lộ ra một tia thương xót, đột nhiên toàn lực xuất thủ, không lưu tình chút nào!
,,,
Chưa được nửa chén trà nhỏ.
Ninh Thiên Nhai từ trong Thiên Binh các đi ra ngoài. Một thân thanh y ko nhiễm một hạt bụi. hắn đứng trước cửa Thiên Binh các năm xưa, thoáng dừng lại một chút, lẩm bẩm nói: "Lan gia.... hết rồi...."
Sau đó liền xoay người đi về phía hoàng cung.
Trong Thiên Binh các, tất cả đều yên tĩnh, không thấy nửa điểm vết máu.
Tất cả những người tham gia cuộc chiến vừa rồi đều không biết đi nơi nào. Có lẽ chỉ có đào lòng đất lên mới có thể tìm thấy bọn họ.
Ninh Thiên Nhai cũng không biết, đám người Lan gia tới Thiết Vân thành trước đây, cũng bị Sở Dương giết chết, chôn ở nơi này.
Hiện giờ, dưới mặt đất nơi này, đều chôn thi thể đám người Lan gia.
Hai nhóm, đều là tinh anh Lan gia.
Tụ hợp nơi này.
Không biết vì sao, từ khi Sở Dương ly khai nơi này, nơi này tựa hồ biến thành một nấm mồ đắc địa. Sở Dương giết người chọn nơi này, Ninh Thiên Nhai giết người, cũng lựa chọn nơi này...
....
Trong khi Ninh Thiên Nhai giết người, đám huynh đệ Sở Dương cũng đang tiến hành công việc như vậy...