Sở Dương ngủ liền một mạch bốn canh giờ!

Hiện tại, kể từ lúc hắn tiến vào động tử tinh đến giờ, đã được hai ngày thời gian rồi.

Ninh Thiên Nhai đang chờ sẵn ở cửa thông đạo xuất nhập Thượng Trung Hạ Tam Thiên phía nam, than thở không thôi.

Thế là thế quái nào?

Làm sao đến giờ còn chưa mở ra?

Không phải muốn sốt ruột chết người chứ?

Lão phu chờ ở nơi này đã hơn một ngày rồi...

Tiểu tử này cũng chỉ là lấy một đoạn kiếm mà thôi, thế nào lại chậm như vậy?

Ninh chí tôn ở trước cửa thông đạo đi tới, đi lui, thở dài, xoay người, lại ngồi xuống một hồi....

Thật là sốt ruột chết người a....

Trong động, Sở Dương đánh một giấc ngon lành, rốt cuộc cũng tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, một cảm giác bành trướng co rút cũng lập tức truyền tới, không khỏi ngạc nhiên: "Vẫn chưa hấp thu xong?"

Kiếm linh thở dài nói: "Sắp hấp thu xong tử tinh tâm rồi... Còn không tới một trượng...."

Sở Dương có chút sốt ruột: "Thế nào lại chậm như vậy?"

Kiếm linh vô lực nói: "Thế đã là nhanh lắm rồi... So với mấy người trước, ngươi đã có tốc độ hấp thu gấp mười lần bọn họ...."

Sở Dương trợn trắng mắt, triển khai nội thị.

Chỉ cảm thấy trong đan điền mình không ngờ đã có tới mười Hồng Mông chân ti. Hơn nữa, cái thứ 11 cũng đang trong quá trình hình thành..

"Nhiều như vậy rồi." Sở Dương có chút đắc chí. Nghĩ tới mình vốn đến một cái cũng chẳng có, lúc này còn chưa tới nửa năm thời gian, không ngờ đã có tới mười mười cái, thật sự là...

Sảng khoái!

"Kiếm linh, xem ra còn mất nhiều thời gian lắm. Trong khoảng thời gian này, chúng ta làm gì vây giờ?" Sở Dương nói.

Khóe miệng kiếm linh giật giật: "Ngài có thể không để ý, nhưng mà ta thì không... cứ luẩn quẩn trong lòng, thế nào cũng không làm được."

Sở Dương khinh bỉ nói: "Ngươi quá kém."

Nếu kiếm linh đã không phối hợp, Sở Dương dứt khoát tự mình chạy vào trong Cửu Kiếp không gian ngao du, không ngờ còn có thời gian ngâm mình tắm rửa trong Thối Hồn tuyền. Sau đó lại xách một vò rượu, một chút thức ăn từ trong Cửu Kiếp không gian ra. Tự mình động thủ làm vài cái chén, hoa lạp lạp --- rót rượu, không ngờ nâng chén về phía kiếm linh một cái: "Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai ai luận thị với phi? Ngước mắt hồng trần hoành kiếm tới, cúi đầu ngẩng đầu ta không thẹn! kiếm linh, chúng ta cũng không dễ dàng nói chuyện một hồi, ta mời ngươi một chén!"

Phanh!

Dốc cạn một chén!

Kiếm linh nhìn kiếm chủ đại nhân ăn một miếng uống một ngụm, cao hứng phấn chấn, trong lòng chỉ cảm thấy vô lực không biết nói gì.

Đối mặt với một vị kiếm chủ đại nhân tầm nhìn phóng khoáng, nắm được bỏ được như vậy, còn có thể nói cái gì?

Trong nháy mắt, một vò rượu đã chui vào bụng Sở Dương. Thế là hắn lại xách ra một vò, bóc tung nê phong ra. ( nê phong: Nắp bằng bùn để bịt miệng vò rượu ngày xưa)

Thân thể hắn hiện tại đang chịu lực lượng trùng kích như cuồng phong bão táp, căn bản không thể nào sử dụng tu vi, nói cách khác, hắn hiện tại chỉ dùng tửu lượng của người thường để uống rượu, một vò rượu vào bụng đã có chút men say.

Nhưng Sở Dương vẫn tiếp tục uống không ngừng.

Lại dốc hết mấy chén, nói: "Kiếm linh, hiện tại ta đang nghĩ tới những lời mà Tuyết Lệ Hàn bảo Ninh Thiên Nhai chuyển cho ta."

Kiếm linh nói: "Ồ? Làm sao vậy?"

Sở Dương nói: "Tuyết Lệ Hàn nói, con đường tình cảm của ta, kỳ thật đều đã xác định. Bởi vì kiếp trước ta quá cương, cho nên Ô Thiến Thiến cho ta nhu. Kiếp trước quá trực, Thiết Bổ Thiên cho ta trí, kiếp trước vô tình cho nên Mạc Khinh Vũ bổ khuyết cho ta tình."

Sở Dương có chút ngà ngà say, nói: "Nghe qua, tựa hồ có chút đạo lý, nhưng bây giờ nghĩ lại... Tuyết Lệ Hàn nói thối lắm! Bất quá chỉ là an ủi ta, cho ta một lý do giải khai khúc mắc trong lòng mà thôi."

Kiếm linh nhíu mày: "Vậy ngươi nghĩ thế nào?"

Sở Dương nói: "Xét đến cùng, vẫn là chuyện của bản thân ta mà thôi. Nói cách khác, cảm tình của ta đối với Khinh Vũ, thiên địa không thể thay đổi, điểm này ta xác định."

"Cho nên Mạc Khinh Vũ, ta không thể bỏ!"

"Kế tiếp là Ô sư tỷ."

"Ô sư tỷ một mực có tình ý với ta, ta cũng biết, nhưng lại luôn luôn tránh né. Nhưng ta là nam nhân... Kiếm linh, ngươi cũng rõ ràng, tuyệt sắc mỹ nữ này có tình căn thâm chủng với ngươi, đó là loại cảm giác gì?"

"Sau đó, ta lại hiểu lầm nàng, hiểu lầm nàng thật sự trở thành hoàng hậu Thiết Vân. Càng về sau, hiểu lầm được giải bỏ toàn bộ, nhưng nàng cũng đã vì cứu ta mà liều cả tính mạng. Nếu như ta vứt bỏ nàng không để ý tới, hay là có thể cứu mà không cứu, hay là cứu sống nàng, nhưng sau đó lại nói với nàng, ta không tiếp nhận ngươi. Ngươi cảm thấy làm như vậy, ta có còn là người?"

Kiếm linh trố mắt: "Cái này..."

"Sau đó là Thiết Bổ Thiên. Lúc đó ta hôn mê, ngươi lực kiệt ngủ say. Ta trúng cấu giao chi độc. Thiết Bổ Thiên không để ý tới thân phận cao quý của mình, hi sinh nữ nhi trong sạch, cứu tính mạng của ta, hơn nữa, trong lúc ta còn không biết gì, đã sinh cho ta một đứa con."

"Đến khi ta biết được chân tướng, nếu như ta còn bỏ mặc mẫu tử các nàng, quyết không thừa nhận. Vậy ta còn là người sao?"

"Nhưng tất cả đều trái ngược với ý niệm ban đầu trong lòng ta."

"Cho nên, ta làm thế nào cũng không đúng!" Sở Dương uống cạn một chén: "Ta buông bỏ bọn họ, vậy ta không có lương tâm, ta nhận, cũng xấu hổ với lương tâm. Làm thế nào cũng đều là hành vi cầm thú. Đều không công bằng với các nàng."

"Cho nên, hiện tại ta rốt cuộc cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, kỳ thật việc này chỉ là một chuyện rất đơn giản!"

Kiếm linh hỏi: "Thế là thế nào? Đơn giản?"

Sở Dương lảo đảo cười ha hả: "Nếu buông bỏ cũng thống khổ, tiếp nhận cũng thống khổ, vậy dứt khoát tiếp nhận đi. Chẳng có gì to tát cả… Nói thằng ra, ta ngu ngốc, tự đổ tội lên đầu mình! Tùy tiện đổi thành một nam nhân khác... cam đoan không bao giờ lằng nhằng như vậy."

Đột nhiên rống lên một tiếng: "Nào có lằng nhằng như vậy!"

Sở Dương say rồi.

Kiếm linh nhíu chặt mày, thầm nghĩ: Hắn nói như vậy, đến rốt cuộc là giải khai được gút mắc? Hay là càng hãm sâu vào bên trong?... Chuyện này thật đúng là không nói chính xác được.

Nếu như là một nam nhân hoa tâm, thế nào cũng không lằng nhằng như vậy.

Nhưng người nam nhân này lại là một nam nhân rất nghiêm túc với tình cảm, hơn nữa còn bị ảnh hưởng của trí nhớ kiếp trước...

Kiếm linh thở dài.

Chuyện như vậy, thật sự ai cũng không thể giúp được hắn.

Sở Dương tỉnh lại say, say lại tỉnh, mơ mơ hồ hồ cũng không biết trôi qua bao nhiêu thời gian.

Kiếm linh đã sớm trợn mắt há hốc miệng.

Tử tinh tâm đã hấp thu xong, trước mắt tử tinh ngọc tủy cũng đã sắp hết sạch rồi.

Tốc độ Cửu Trọng Thiên thần công hấp thu hiện tại ngược lại còn càng lúc càng nhanh, không có nửa điểm hiện tượng yếu bớt phát sinh!

Cho tới bây giờ, số lượng tử tinh hấp thu đã vượt qua tổng toàn bộ bát đại Cửu Kiếp kiếm chủ trước kia cộng lại rồi!

Tốc độ lại còn đang tăng lên!

Hơn nữa, chỉ dùng tới một phần mười thời gian của vị nhanh nhất trong bát đại Cửu Kiếp kiếm chủ lúc trước!

Đối diện với kết quả này, kiếm linh chỉ có thể than thở khó tin. Biến thái tới mức độ này, quả thực không phải biến thái bình thường a....

Thanh âm ào ào vang lên, tất cả tử tinh ngọc tủy biến thành bột phấn.

Sau đó, cuối cùng cũng tới đoạn tận cùng bên trong này, địa phương của tử tinh chi hồn.

Linh khí đột nhiên tụ thành siêu cấp bão lốc, từ bốn phương tám hướng cuồng bạo vọt tới. Lấy thực lực của kiếm linh hiện tại, đứng ở trước người Sở Dương cũng không vững nữa rồi, đành phải nhanh chóng trở về Cửu Kiếp không gian, chấn kinh không nói nên lời nhìn bão lốc linh khí bên ngoài.

kiếm linh đã chết lặng!

Sớm biết Sở Dương là Cửu Kiếp kiếm chủ đời thú chín, nhất định sẽ bất đồng với mấy vị tiền nhiệm. Nhưng nằm mơ cũng không Ninh Hải Giácĩ tới lại chênh lệnh tới mức độ khủng bố như vậy!

Qua tiếp năm ngày. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Ninh Thiên Nhai ở trước cửa thông đạo đã muốn chửi ầm con mẹ nó lên rồi!

Hắn đợi ở đây đã được nửa tháng rồi!

Không ngờ không có nửa điểm tin tức!

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tên gia hỏa kia không phải xảy ra vấn đề gì chứ? Chỉ là lấy một đoạn kiếm mà thôi, không ngờ phải mất tới mười bảy mười tám ngày?

Trong động.

Sở Dương từ từ tỉnh lại.

Vừa nhìn xung quanh, lập tức hoảng sợ.

Không ngờ xung quanh đều u ám. Linh khí nồng đậm và tử sắc sáng ngời đã biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ còn lại không tới ba thước tử tinh chi hồn đang chớp động ánh sáng, còn đang phát ra linh khí...

Tốc độ vận hành của Cửu Trọng Thiên thần công trong kinh mạch bản thân cũng nhanh hơn ba bốn lần so với lúc trước!

Sở Dương vội vàng triển khai nội thị, vừa nhìn không khỏi chấn kinh tới cực điểm: "Kiếm linh, làm sao lại nhiều như vậy...."

Trong đan điền đã có chi chít Hồng Mông chân ti. Đếm sơ qua một chút, hẳn là có một hai trăm cái! Cái nào cái nấy cũng tử sắc lấp lánh, chói mắt rực rỡ.

Nhớ tới nửa tháng trước, mình vẫn chỉ có hai cái... Cái này quả thực là một bước lên trời rồi!

Hai mắt Sở Dương sáng lên: "Kiếm linh, đã có... một trăm bảy... một trăm chín lăm... Một trăm chín mươi tám! Cái thứ 199 đang hình thành!"

Hắn cười toe toét: "Lúc trước ta có hai cái đã là kiếm trung chí tôn nhị phẩm. Hiện giờ ta có hai trăm cái... Tu vi của ta ít nhất cũng phải là cấp bậc Ninh Thiên Nhai nhỉ?"

Kiếm linh điên cuồng bĩu môi: "Ngươi mơ à! Giờ phút này, số lượng Hồng Mông chân ti chẳng có liên quan rắm gì với tu vi của ngươi! Chính như lời ta nói lúc trước, có thể hấp thu bao nhiêu ở nơi này, thì thành tựu cuối cùng của ngươi sẽ có bấy nhiêu... Chẳng khác gì thí nghiệm cả. Ngoài ra cũng là tạo căn cơ đại đạo cho ngươi. Không hơn! Muốn vận dụng Hồng Mông chân ti ở Cửu Trọng Thiên, nằm mơ giữa ban ngày hả?"

Sở Dương ngạc nhiên nói: "Nói như vậy, tu vi của ta không hề tăng lên sao?"

Kiếm linh bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi đang đề thăng...."

Lời còn chưa dứt, viên tử tinh chi hồn cuối cùng chớp động một cái, tản mát ra một luồng linh khí cuối cùng, bị Cửu Trọng Thiên thần công hấp thu sạch sẽ. Hóa vào Hồng Mông chân ti thứ hai trăm sắp thành hình trong đan điền của Sở Dương....

Sau đó, Cửu Trọng Thiên thần công không ngờ còn thôn thổ một chút... Mới bỏ qua, dừng lại hoàn toàn...

Tròng mắt kiếm linh trực tiếp rớt ra ngoài: Vẫn còn chưa thỏa mãn!

Cái này chứng mình điều gì? Chứng minh nhiều tử tinh như vậy, vẫn còn chưa đủ, vẫn chưa thể đạt tới điểm giới hạn của Sở Dương, cũng không thể chân chính ước lượng được thành tựu tối cao của Sở Dương.

Kiếm linh mơ hồ rồi.

Hắn rõ ràng còn nhớ, lúc trước khi Tuyết Lệ Hàn bố trí cuộc thử nghiệm căn cơ đại đạo này, từng có nói qua: "Nếu như Cửu Kiếp kiếm chủ có thể ở Cửu Trọng Thiên này, hấp thụ tới một nửa tử tinh chi hồn tạo ra căn cơ. Vậy tương lai thành tựu người này nhất định ở trên ta!"

Lúc đó, sau khi nói xong, Tuyết Lệ Hàn còn cười cười: "Bất quá... Người như vậy, ngàn vạn năm cũng chưa chắc đã có một. Có thể ngang bằng với ta, cũng đã đủ để phát huy tác dụng lớn rồi... Nếu như thật sự mạnh hơn ta, vậy càn quét thiên ma thật đúng là không nói chơi...."

Nhớ tới những lời này, kiếm linh càng suy sụp rồi!

Ặc ặc, sắp chết rồi...