Xem ra đoạn thời gian ở Sở gia, Vũ Tuyệt Thành đúng là biết được không ít chuyện về mình.

Sở gia có Sở Phi Yên, có Mạc Khinh Vũ, có phụ mẫu của mình, hiện giờ còn có Vô Thương, Nhuế Bất Thông, Mặc Lệ Nhi...

Nếu như Vũ Tuyệt Thành muốn tìm hiểu, thật sự có thể xâu chuỗi tất cả những chiến tích của mình ở Thượng Trung Hạ Tam Thiên lại!

Sẽ hiểu được một Sở Dương đầy đủ!

"Sở Hùng Thành sở dĩ khôi phục, là ngươi cho Huyền Băng ngọc tâm và Huyền Dương ngọc tâm. Tu vi Sở Phi Lăng đột tiến, là bởi vì ngươi cho một viên đan dược...."

Thanh âm Vũ Tuyệt Thành càng lúc càng chậm, sương mù trên mặt cũng càng lúc càng dày.

Sở Dương đã sớm không thấy rõ ánh mắt hắn nữa, cũng không thấy rõ khuôn mặt hắn, hiện tại, ngay cả tóc cũng không nhìn ra nữa rồi.

"Thương thế của Phong Nguyệt, cũng khỏi nhanh. Trên tay Mạc Khinh Vũ, có một cây đao ngươi tặng, đích thật là tuyệt thế thần binh... Mà sau đó ngươi lại đột nhiên biến hóa thành thần y.... Bệnh của Nhạc Nhi, ngươi một tay chữa khỏi, hơn nữa ngươi còn đoạt được Bổ Thiên ngọc...."

"Lúc trước Đồ Đạo chi chiến, Phong Nguyệt vốn đã vô lực tái chiến, nhưng Nguyệt Linh Tuyết hộ pháp trong chốc lát, bọn họ lại đột nhiên trở nên sinh long hoạt hổ...."

"Nghe nói, ở Trung Tam thiên, ngươi còn có bảy tám hảo huynh đệ, sinh tử cùng hưởng, họa phúc cùng chia...."

Sở Dương cười khổ, nghe Vũ Tuyệt Thành phân tích.

Hắn lặng lẽ chờ đợi, chờ Vũ Tuyệt Thành vạch trần chân tướng.

Nhưng Vũ Tuyệt Thành nói tới đây, đột nhiên ngậm miệng không nói nữa. Chỉ rơi vào trầm tư thật lâu...

Loại không khí này, ép cho Sở Dương hít thở không thông....

"Vừa rồi, ta từng nói tới huynh đệ của ta...." Vũ Tuyệt Thành nói: "Sở Dương, nói cho ta một chút về mấy huynh đệ của ngươi?"

Sở Dương bất đắc dĩ, nói: "Cho dù ta không nói... ngươi cũng biết hết rồi. Với kinh nghiệm và lịch duyệt của ngươi, muốn khiến Khinh Vũ kể cho ngươi mấy câu chuyện cũ chi tiết một chút... tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì...."

Vũ Tuyệt Thành cười ha ha: "Không hoàn toàn là Khinh Vũ, còn có Vô Thương và Bất THông, bọn họ đang ở Sở gia đó. Hai tên tiểu tử này, sau khi trở về liền theo ta luyện võ."

Sở Dương ừ một tiếng.

"Vô Thương uy mãnh bá đạo, khí thế so với tứ đệ ta chẳng kém hơn!"

"Nghe nói ngươi còn có một huynh đệ, tên là Cố Độc Hành. Tên đã chiếm hai chữ Độc Hành, bài danh lão nhị. Bén nhọn lãnh khốc, vô kiên bất khả tồi!" Vũ Tuyệt Thành nói: "So với nhị ca ta, cũng không kém hơn bao nhiêu."

"Nghe nói, ca ca Mạc Thiên Cơ của Mạc Khinh Vũ, tên đã chiếm hai chữ Thiên Cơ, bày mưu nghĩ kế, quyết chiến ngoài ngàn dặm. ĐIều này lại khiến ta nhớ tới ngũ đệ. Tây Môn Vạn Lý!"

Vũ Tuyệt Thành dừng lại một chút, nói: "Sở Dương, nếu có một ngày, ngươi vì một việc mà phải hi sinh huynh đệ của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Sở Dương im lặng không nói, thật lâu sau nói: "Lời ta nói bây giờ, ngươi tin sao?"

Vũ Tuyệt Thành nói từng chữ một: "Ta tin! Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tin!"

Trong lòng Sở Dương đấu tranh mãnh liệt, gần như muốn thốt lên: Ta sẽ không đả thương huynh đệ của ta!

Nhưng lời còn chưa nói ra, đã nuốt trở lại, thản nhiên nói: "Thế giới này, vẫn chưa thể bức ta tới mức đó!"

Vũ Tuyệt Thành tựa hồ đang cười.

Nhưng một đám sương mù khiến Sở Dương không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Sau đó Vũ Tuyệt Thành nói: "Sở Dương, ta kể cho ngươi một câu chuyện cũ nhé? Một câu chuyện thật đầy đủ."

Sở Dương thở dài: "Ta chăm chú lắng nghe."

Thế là Vũ Tuyệt Thành dùng một khẩu khí rất chậm rãi, kể lại một câu chuyện cũ.

Đó là một thiếu niên mới bắt đầu ly khai gia tộc.Hắn tiến bộ, trưởng thành, kết giao huynh đệ, bằng hữu, sau đó cùng các huynh đệ lang bạt... Lão đại đối với hắn như thế nào, đối với các huynh đệ của hắn thế nào, những chuyện cùng nhau trải qua....

Vũ Tuyệt Thành kể.

Sở Dương lặng im lắng nghe.

Câi chuyện cũ này, Sở Dương biết Vũ Tuyệt Thành đang kể cái gì. Vũ Tuyệt Thành cũng biết Sở Dương biết mình kể cái gì. Hai người đều hiểu lẫn nhau.

Câu chuyện đã kể rất lâu, nhưng Vũ Tuyệt Thành kể từ lúc bắt đầu, không hề có tạm dừng, thực lưu loát. Tựa như tất cả đều khắc ở trong đầu hắn. Ngàn ngàn vạn vạn năm đều không phai nhạt.

Câu chuyện rốt cuộc cũng đến thời điểm kết thúc, các huynh đệ thống nhất đại lục, nhưng vừa kể tới đây, Vũ Tuyệt Thành liền đột nhiên dừng lại.

Hắn buồn bã thở dài, nói: "Sở Dương, nếu như câu chuyệnnày chấm dứt ở đây, thì hoàn mỹ biết bao."

Sở Dương tràn đầy đồng cảm.

Đúng vậy, nếu như nó chậm dứt ở đoạn Vũ Tuyệt Thành dừng lại, câu chuyện này quả thực hoàn mỹ tới cực điểm!

Tài tử giai nhân, anh hùng can đảm, sinh tử gắn bó, hoa phúc cùng hưởng! Cùng chung phấn đấu, rốt cuộc đạt được mục tiêu của mình... Thành công!

"Sở Dương, ngươi nói xem, vị lão đại trong câu chuyện này, có thể vì một chuyện gì đó, bất đắc dĩ mà giết chết các huynh đệ của mình?" Vũ Tuyệt Thành hỏi.

Sở Dương im lặng không nói.

Thật lâu sau, Vũ Tuyệt Thành rốt cuộc đứng dậy: "Ta hi vọng có một ngày, ngươi có thể cho ta đáp án!"

Thân thể hắn đứng trên đỉnh núi, cô độc tịch mịch: "Đây là hi vọng duy nhất của ta, cũng là cơ hội duy nhất của ta!"

Sở Dương trầm mặc.

Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Tới một ngày nào đó, nếu ngươi không cho ta đáp án, ta sẽ giết ngươi!"

Vũ Tuyệt Thành lãnh đạm nói: "Tử đại nhân đã rời đi, trên đời này không có một Tử đại nhân thứ hai bảo vệ ngươi. Nếu ta muốn giết ngươi, cho dù ngươi là cửu phẩm chí tôn, cho dù có Ninh Thiên Nhai Phong Nguyệt hợp lực bảo hộ ngươi, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!"

Sở Dương thản nhiên nói: "Ta cũng muốn biết đáp án! Nhưng ngươi uy hiếp ta cũng vô dụng: Ngươi uy hiếp ta, ta có biết cũng không nói cho ngươi!"

Vũ Tuyệt Thành hừ một tiếng, Sở Dương nói: "Vũ tiền bối, ta với ngươi làm một cuộc giao dịch, thế nào?"

"Giao dịch gì?" Vũ Tuyệt Thành nhướng mày hỏi.

"Giao dịch là... Trong khoảng thời gian này, ngươi không được nhiễu loạn kế hoạch của ta, cũng không được can thiệp vào hành động của ta... Ta càng không hi vọng nhận được áp lực từ ngươi."

"Đợi... đến khi chín muồi, có lẽ... ngươi còn có.."

Sở Dương cắn răng một cái: "... Có thể... gặp lại tám huynh đệ của ngươi!"

Cả người Vũ Tuyệt Thành chấn động mãnh liệt, sương mù trên mặt đột nhiên tan rã, bất giác chộp lấy bả vai Sở Dương, nói: "Cái gì?"

Bả vai Sở Dương bị hắn nắm là kêu răng rắc, nhưng vẫn bất động thanh sắc: "Ngươi không hề nghe lầm!"

Vũ Tuyệt Thành chậm rãi buông tay xuống, kinh ngạc nhìn Sở Dương, không kìm được lui lịa hai bước, đột nhiên ngửa mặt lêntrời thét dài.

Vừa thét, thiên địa phong vân động!

"Ta chờ!" Vũ Tuyệt Thành trầm giọng nói.

Trong mắt hắn đột nhiên cahỷ ra nước, không chút dấu hiệu báo trước. Điều này khiến hắn cảm thấy thập phần chật vật, muốn nói gì đó, lại cảm thấy cổhọng nghẹn ngào, nói không ra lời, vội vàng ngậm miệng, thật lâu sau mới khàn khàn nói: "Bao lâu.... cũng chờ!"

Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nói: "Bất quá... Thực lực của ngươi phải tăng lên!"

Vũ Tuyệt Thành ngẩng mặt lên, nước mắt trên mặt đột nhiên bốc hơi thành sương mù, thoáng chốc, thần thái đã trở nên phấn chấn vô cùng!

Tựa hồ, ở trước mặt mọi người, lại xuất hiện vị quý công tử tiêu sái, vừa cuồng vừa tà mấy vạn năm trước!

"Thực lực phải tăng lên...." Vũ Tuyệt Thành chậm rãi nói: "Nói như vậy, tu vi của ta đã tụt hậu rồi... Cũng là nói... Bọn họ không ở vị diện này, nói cách khác...."

"Nói cách khác, ngươi cần cố gắng!" Sở Dương mỉm cười, cắt ngang lời hắn.

Vũ Tuyệt Thành ngạc nhiên, tiếp đó gạt đầu mỉm cười: "Đúng! Ta nên cố gắng...."

Trong mắt hắn toát lên một khao khát.

Đây là lần đầu tiên trong mấy vạn năm, trong mắt Vũ Tuyệt Thành xuất hiện loại thần sắc này.

Hắn thậm chí đều không hỏi tới, cũng không có bất cứ hoài nghi gì.

Bỏi vì hắn không dám.

Hắn không dám khiến cho một tia hi vọng vừa mới xuất hiện này, lại vì mình truy vấn mà tan biến! Hắn tình nguyên ngu ngốc tin tưởng!

"Kỳ thật, ta cũng không biết... Điều này đối với ngươi là chuyện tốt hay là chuyện xấu...." Trong lòng Sở Dương lặng lẽ nói một câu.

"Vũ tiền bối, thỉnh giáo một vấn đề! Cửu Trọng Thiên đại lục, nơi phúc trạch thâm hậu nhất là nơi nào?" Sở Dương hỏi.

"Nơi phúc trách thâm hậu nhất?" Vũ Tuyệt Thành nhíu mày: "Mấy vạn năm biến đổi phong thủy, làm sao có thể nói chuẩn được chứ?"

Ánh mắt Sở Dương sáng ngời: "Nói như vậy...."

"Nơi ở của cửu đại gia tộc, đương nhiên chính là địa phương phúc trạch thâm hậu nhất!" Vũ Tuyệt Thành ngạo nghễ nói: "Cửu đại gia tộc tuyển chọn, chẳng lẽ chỉ để chơi?"

Một câu này, lại giống một tiếng sét đánh bên tai Sở Dương.

Nơi ở cửu đại gia tộc!

Nói như vậy, Dạ gia bài danh đệ nhất cửu đại gia tộc, chính là nơi phúc duyên thâm hậu nhất!

Thê thê dạ sắc hàn!

Thì ra là thế, thì ra là cái Dạ này!

Tử khí đông lai xử, minh nguyện xuất quan sơn, thiên địa đồng quang thì, thê thê dạ sắc hàn!

Dạ gia, thiên địa đồng quang, một nơi thần bí, cần cơ duyên!

Trong phút chốc, Sở Dương chỉ cảmthấy đám sương mù trước mắt như rẽ ra, lộ ra quang mang sáng ngời!

Hiểu rồi!

Giờ khắc này, vui sướng trong lòng thật sự không lời nào miêu tả được. thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

Quay mặt nhìn lên, lại lập tức lặng đi một chút.

Sắc trời đã tối.

Ngụy Vô Nhan đã nhập thổ vi an!

Giờ phút này, ba người Vạn Nhân Kiệt đang đắp đất lên phần mộ.

Tâm tình Sở Dương trong phút chốc lại trở nên trầm trọng. Nắm lấy một tảng đá lớn, mạnh mẽ đặt xuống, trở thành một khối bia đá, dựng đứng trên mộ phần Ngụy Vô Nhan.

Chí hữu Ngụy Vô Nhan chi mộ!

Mộ bia rất bình thường, không có gì đặc biệt!

Sở Dương nghĩ nghĩ, lại vung chỉ như bay, tiếp tục khắc một hàng chữ lên trên.

Nhân gian quân tử, thiên hạ anh hùng, tại quân diện tiền, câu thị vô nhan!

Nhìn hàng chữ này, ba người Vạn Nhân Kiệt đều lộ ra thần sắc kiêu ngạo.

Đúng vậy, trên thế gian này, ai có thể giống như Ngụy Vô Nhan? Vì báo đáp ân sư, ngàn năm như một ngày! Vì hổ thẹn với thê nhi, đến chết không ngừng nghỉ!

Cho dù bởi vì một âm mưu, nhưng phẩm cách Ngụy Vô Nhan vẫn có thể thấy rõ!

"Sở Dương, khi nào giết đến Trần thị gia tộc, ba người ta nhất định phải đi!" Vạn Nhân Kiệt lớn tiếng nói. Thành Độc Ảnh cùng Bao Bất Hoàn cũng lộ vẻ mặt kiên quyết!

"Được!" Sở Dương xúc động đáp ứng, đột nhiên nhìn thấy một thứ trong tay Vạn Nhân Kiệt: "Đây là cái gì?"

Vạn Nhân Kiệt giơ tay lên, trong tay, không ngờ là một cánh tay đứt!

"Là tay của Ngụy Vô Nhan! Ta cắt xuống!" Vạn Nhân Kiệt nghiến răng nghiến lợi: "Đến lúc đó, ta muốn dùng tay của Ngụy Vô Nhan, từng chưởng từng chưởng đập nát đầu đám người Trần gia, để hắn đích thân báo thù! Sau đó lại chôn ở chỗ này!"

Sở Dương trầm mặc một chút: "Đưa ta! Để cho ta đi!"