Đêm khuya như mực.
Cô đèn như đậu.
Trong tẩm cung, một nam một nữ nhẹ nhàng ôm nhau.
Thiết Bổ Thiên tu luyện Băng Tâm Triệt Ngọc Cốt từ nhỏ, sau khi sinh hài tử lại dùng Cửu Trọng đan, đã đạt tới cảnh giới Băng Tâm Ngọc Cốt chân chính. Tâm trí thông minh băng tuyết, nhìn rõ mọi việc.
Nhất là những gì ẩn chứa trong thái độ người khác đối với mình, hay là dao động tâm tình chân thực, Thiết Bổ Thiên đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Mấy ngày nay, Sở Dương vẫn duy trì khoảng cách với mình, tuy có ngẫu nhiên nói đùa một hai câu, nhưng chỉ là vô thưởng vô phạt.
Trong lòng Thiết Bổ Thiên rõ ràng, Sở Dương đang quan sát mình từ các phương diện khác nhau, bất kể là làm người làm việc, hay bất cứ phương diện nào... Sở Dương đang quan sát.
Nhưng cho dù là như thế, Thiết Bổ Thiên ngược lại còn bị kích thích lên ngạo khí trong lòng
Ta biết, ngươi là vì nhi tử, muốn tìm lý do yêu ta. Nhưng ta không cần ngươi thích không được sao?
Cho nên, Thiết Bổ Thiên cũng không hề đáp lại tích cực chuyện này. Nàng chỉ đối mặt rất bình thường, tiếp tục bình thường làm việc giống như thường lệ, cũng không hề lười biếng, nhưng cũng không hề cố ý biểu hiện gì cả.
Nếu có dị thường, thì đó chính là cố ý biểu hiện ra mấy phần tính cách.
Nhưng nhìn ánh mắt Sở Dương đang dần ôn nhu từng ngày, trong lòng Thiết Bổ Thiên cũng vì mình chậm rãi chinh phục tình lang mà cao hứng. Nhưng cũng có một chút không thoải mái. Thế nào cũng cảm thấy mình giống như một món hàng đang bị xoi mói, chờ trả giá.
Hiện giờ, Sở Dương đẩy cửa tiến vào, Thiết Bổ Thiên đã đoán được ý đồ của hắn.
Nhưng cảm thấy, cái này có chút quá nhanh.
Nhưng không có nghĩ tới, tên hỗn đản này chỉ nói một câu dạo đầu rồi ôm chầm lấy mình. Lừa gạt mình ngẩng đầu lên, bá đạo áp đôi môi xuống.
Giờ khắc này, tâm tình của nàng đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn mất rồi.
Hai mắt Thiết Bổ Thiên nhắm nghiền, tựa vào lồng ngực Sở Dương, bị hắn cưỡng chế hơi ngẩng đầu, đôi môi mềm mại hồng nhuận, bị nam nhân trước mắt tham lam hưởng thụ.
Cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Bàn tay Sở Dương nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, bắt đầu chậm rãi dụng lực, dần dần đi xuống...
"Không! Không được!" Thiết Bổ Thiên cố gắng nghiêng đầu đi, tránh đôi môi như lửa nóng của Sở Dương, chỉ cảm thấy cả người vô lực, gần như muốn ngã xuống, hai tay chống trước ngực Sở Dương, không ngừng lắc đầu: "Không được... quá nhanh...."
Sở Dương cũng không ép buộc, cứ như vậy ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, nói: "Có gì nhanh sao?"
Thiết Bổ Thiên vẻ mặt bối rối, lắc đầu: "Ta... ta có chút sợ hãi...."
Sở Dương mỉm cười: "Ta thật đáng sợ sao? Ta cũng không ăn thịt ngươi đâu...."
Thiết Bổ Thiên chỉ lắc đầu.
Sở Dương chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào mắt Thiết Bổ Thiên, động tác thực thong thả, cũng rất kiên quyết, ý tứ rõ ràng: Ta cho ngươi thời gian phản ứng, suy nghĩ kỹ càng, xem có tiếp nhận ta hay không.
Thân hình Thiết Bổ Thiên cũng theo Sở Dương nghiêng về phía trước mà chậm rãi ngửa ra đằng sau trốn tránh, cực lực ngửa ra sau, gần như song song với mặt đất rồi, mái tóc dài trên đầu, giống như thác nước rủ xuống, không ngờ đã chạm tới cả mặt đất.
Có muốn lui cũng không thể lui nữa rồi. Hiện tại hai chân Thiết Bổ Thiên đứng trên mặt đất, cả người ngả về phía sau như muốn gãy eo, lui nữa, sẽ ngã ra mặt đất thôi.
Gương mặt Sở Dương kiên quyết áp xuống, khoảng cách tới đôi môi giống như đóa hoa của Thiết Bổ Thiên còn không tới một tấc, khoảng cách giữa hai đôi mắt, bất quá cũng chỉ hai tấc mà thôi, nhẹ giọng nói: "Được không?"
Thiết Bổ Thiên cắn môi, lắc đầu, Sở Dương hỏi lại một lần. Thiết Bổ Thiên nhắm mắt lại, lắc đầu.
Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đôi môi anh đào của mình lại bị giam cầm, cái tư vị tiêu hồn thực cốt vừa cảm thụ được lại một lần ập tới, trong lòng lại không khỏi ầm một tiếng, chỉ cảm thấy một cái chiếc lưỡi linh hoạt, cạy mở đôi môi mình ra.
Thật lâu sau, lồng ngực hoàng đế bệ hạ phập phồng không ngừng, hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ bừng.
Sở Dương ngẩng đầu, bảo trì nguyên khoảng cách vừa rồi, nhẹ giọng hỏi: "Được không?"
Thiết Bổ Thiên vừa xấu hổ vừa tức giận, ngoảnh đầu đi.
Đây là câu hỏi quỷ gì vậy? Ngươi hỏi được không? Người ta không đồng ý, ngươi lại hung hăng sấn tới. Sau đó lại hỏi được không? Không đồng ý lại hung hăng cưỡng hôn... Hiện giờ không ngờ lại hỏi: "Được ko?"
Không được thì thế nào?
Chỉ cảm thấy môi nóng lên, tên gia hỏa này không ngờ lại cưỡng hôn...
Thật lâu sau, chỉ nghe Sở Dương nhẹ giọng hỏi lại: "Được không?"
Dưới cường quyền, không thể phản kháng.
Xem ra tên gia hỏa này chính là không muốn cho mình trả lời.
Thiết Bổ Thiên vạn bất đắc dĩ, đành phải cố gắng áp chế tim đập như trống, nhắm mắt lại gật đầu.
"Thật tốt quá." Sở Dương lại hé miệng hôn tới.
Lúc này, đã qua một hồi lâu...
Hoàng đế bệ hạ thần hồn thiên đảo, giống như đang phiêu đãng trên chín tầng mây, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy cực kỳ kỳ quái: Ngươi hỏi được không? Ta không đáp ứng, ngươi liền hôn... Hiện giờ ta gật đầu rồi, ngươi còn hôn...
Đây là chuyện gì?
Thật lâu sau, môi rời môi, Thiết Bổ Thiên thở dốc từng hơi từng hơi, rốt cuộc cố gắng đứng thẳng người, hỏi: "Vừa rồi ngươi hỏi... cái gì... được không?"
Sở Dương ngạc nhiên: "Ngươi nghĩ ta hỏi ngươi cái gì?"
Thiết Bổ Thiên mặt ửng hồng, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái: "Nói mau!"
Sở Dương nói: "Ta vừa mới hỏi ngơi, là ta hôn ngươi, ngươi cảm thấy có được không?" Đột nhiên tặc lưỡi nói: "Ngươi nghĩ ta hỏi ngươi cái gì... được không?"
Thiết Bổ Thiên lần này thật sự là ngượng không nói nổi rồi. Ta còn tưởng ngươi hỏi cái đó...
Chẳng trách tên gia hỏa này nhìn thấy mình lắc đầu liền hôn nữa, thì ra là nghĩ mình cảm thấy không được...
"Không đúng... Vừa rồi ta gật đầu, sao ngươi còn?" Thiết Bổ Thiên nghi vấn.
"Đúng vậy, ngươi gật đầu rồi, chính là cảm thấy rất được, há có thể không ngừng cố gắng? Lúc đó chính là hỏi, tiếp tục được không?" Trên mặt Sở Dương lộ ra nụ cười xấu xa.
Thiết Bổ Thiên đỏ bừng cả mặt, lập tức biết con hàng này thuần thúy là đang đùa giỡn lưu manh. Cái vấn đề được không hay không được kia, thực chất là hắn đang chỉnh mình.
"Sở Dương, ta hỏi ngươi, ngươi mới quan sát ta ba ngày... Ngươi không thấy cái này quá nhanh sao?" Thiết Bổ Thiên thấp giọng nói.
"Ta còn đang cảm thấy quá chậm đó..." Sở Dương tiếc nuối nói: "Lãng phí bao nhiêu thời gian..."
Thiết Bổ Thiên quay đầu đi, lại quay lại, hai mắt nhìn thật sâu vào mắt Sở Dương, nhẹ giọng nói: "Sở Dương, nếu không có hài tử... ngươi sẽ không nhanh như vậy đúng không?"
Sở Dương tiếp nhận ánh mắt của nàng, nói: "Nếu chúng ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt thì sao? Nếu như chúng ta có mười bảy mười tám đứa hài tử thì sao? Điềm Điềm, nếu vẫn chỉ là nếu, chúng không thể phát sinh, không cần phải nghĩ tới. Nữ tử trí tuệ như ngươi, làm sao lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy? Còn không bằng trực tiếp hỏi nếu ngươi là nam...." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Dương cười quái dị một tiếng.
Thiết Bổ Thiên đỏ bừng cả mặt, lại nhẹ giọng nói: "Là lỗi của ta. Lòng dạ hẹp hòi."
Sở Dương nhìn nàng thật lâu, khẽ cười rộ lên, bế nàng lên sau đó giúp nàng ngồi xuống.
Thiết Bổ Thiên không biết hắn muốn làm cái gì, mờ mịt mở to mắt ra nhìn.
Chỉ thấy Sở Dương hai tay vừa lật, trong tay đã xuất hiện chín cây nến đỏ, có cả giá cắm nến, sắp đặt chỉnh tề, một hơi thổi tắt ngọn đèn trước mặt Thiết Bổ Thiên.
Theo ngọn nến sáng lên, Thiết Bổ Thiên đột nhiên phát hiện khắp cả gian phòng mình, không ngờ đã biến thành một màu đỏ mông lung. Trên mặt đất, cũng được trải những tấm thảm đỏ tươi...
Giống như tân hôn... Động phòng vậy.
Lại thấy Sở Dương đặt hai chén rượu trên bàn, sau đó hai tay lại cầm một tấm vải đỏ đi tới, nói: "Điềm Điềm, tạm thời chỉ sợ ngươi không rời đi được. Nhưng ta lại không chuẩn bị buông bỏ ngươi. Cho nên, đành phải ủy khuất ngươi một chút. Tối nay, chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.
Thiết Bổ Thiên đỏ bừng cả mặt, sẵng giọng nói: "Ta vừa rồi đâu có đáp ứng gả cho ngươi. Cái gì mà đêm động phòng hoa chúc?" Nhưng trong lòng lại ấm áp, hắn thật sự vẫn thông cảm cho nỗi khó xử của ta, chung quy vẫn không miễng cưỡng ta. Chỉ cần một câu nói: "Tạm thời, chỉ sợ ngươi không thể rời đi" đã chứng minh Sở Dương đã đặt bản thân vào vị trí của mình, cân nhắc kỹ lưỡng cỡ nào.
Sở Dương không hề để ý tới, nói: "Tối nay, ngươi chính là tân nương của ta." Nói xong lại tiến lên một bước, phủ chiếc khăn đỏ lên đầu nàng.
"Ủy khuất ngươi rồi." Sở Dương nhẹ giọng xin lỗi: "Nhất đại đế vương, hôn lễ lại đơn sơ như vậy, bất quá... Chờ ngươi xử lý xong quốc sự, chúng ta ở Thượng Tam Thiên lại bổ sung một lần hôn lễ cho ngươi."
Thiết Bổ Thiên thật sự cảm thấy trong lòng vui mừng, thoáng ngơ ngẩn bỗng dâng nên nỗi xúc động muốn kéo khăn chùm đầu xuống, nhưng cuối cùng vẫn không có kéo xuống.
Chỉ cảm thấy tay mình bị Sở Dương nắm chặt, chậm rãi bước đi trên mặt đất, ba quỳ chín vái. Trong lòng chỉ có một ý niệm: Chẳng lẽ... cứ như vậy mình gả đi sao?
Tiếp đó trước mắt sáng ngời, khăn chùm đầu đã bị Sở Dương kéo lên. Trước mắt, một khuôn mặt tuấn tú, tràn ngập tình yêu thương, đang mỉm cười nhìn mình, thấp giọng gọi: "Nương tử...."
Thiết Bổ Thiên cúi gằm mặt xuống, không dám lên tiếng, tiếp đó trong tay chợt lạnh, đã bị nhét vào một chén rượu. Sau đó chỉ thấy cánh tay Sở Dương khoác vào, nói: "Nương tử, chúng ta nên uống một chén rượu giao bôi rồi."
Thiết Bổ Thiên cảm giác mình giống như một con rối gỗ, mơ mơ màng màng thành tân nương, mơ mơ màng màng đã bái đường, mơ mơ màng màng đã uống rượu, mơ mơ màng màng đã biến mình trở thành nương tử một người...
Tất cả mọi thứ, đều nằm dưới sự chỉ đạo của vị tân lang này..
Trong thiên hạ, không ngờ lại có hôn lễ như thế!
Chỉ có tân lang tân nương, đến một người dự lễ cũng ko có.
Đến khi nghi thức kết thúc, Thiết Bổ Thiên vẫn cảm thấy mình ù ù cạc cạc, sắc mặt đỏ hồng, sóng mắt như say, trong lòng thầm nghĩ "Thiết Bổ Thiên ta, bây giờ không ngờ cứ như vậy lập gia thất?"
Nhưng phủ nhận được một điều, trong lòng có mê hoặc có sợ hãi, nhưng cũng có một chút khẩn trương, một chút hạnh phúc... Tựa như một tảng đá lớn trong lòng, cứ như vậy mà rơi xuống.
Từ hôm nay trở đi, Thiết Bổ Thiên ta, cũng có một trượng phu... Cũng là nữ nhân có chỗ dựa... Bất tri bất giác, nàng đã nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, tựa hồ, tất cả áp lực từ khi chào đời tới nay, vào giờ khắc này, đều đã tan biến thành mây khói.
"Nương tử..." Sở Dương kéo tay nàng, ôm nàng vào trong lòng, hai mắt nhìn nàng thật sâu.
"Sở Dương... ngươi...." Thanh âm Thiết Bổ Thiên nhỏ như muỗi kêu.
"Sai rồi, ngươi nên xưng hô ta là tướng công..." Sở Dương xụ mặt nói.
Thiết Bổ Thiên há miệng, nhưng không kêu ra được, xấu hổ cười cười.
"Cười cái gì mà cười? Đêm tân hôn đã bất kính với tướng công, xem ta trừng phạt ngươi thế nào?" Sở Dương tức giận, bàn tay vỗ mạnh một cái vào cặp mông đầy dặn của tiểu mỹ nhân trong lòng.
Thiết Bổ Thiên kêu a một tiếng, lại phát hiện thân thể mình lăng không, đã bị tên oan gia này bế lên, từng bước từng bước đi tới giường lớn.
Đôi mắt mỹ lệ của Thiết Bổ Thiên chăm chú nhìn Sở Dương, cũng không giãy dụa, chỉ xuất thần nhìn khuôn mặt người nam nhân vừa tới trở thành trượng phu của mình, khóe miệng lộ ra một ý cười hạnh phúc nhàn nhạt.
Thân hình được nhẹ nhàng đặt lên giường, vừa mới cảm nhận được chăn đệm mềm mại, trước mắt đã tối sầm lại, Sở Dương đã áp xuống. Thiết Bổ Thiên muốn nói gì đó, nhưng đã nói không nên lời rồi, vừa hé miệng đã bị đối phương hôn thật sâu.
Tay nàng khẽ cử dộng liền bị khống chế, hai chân vừa mới co lại đã bị đè xuống.
Áp chế toàn diện.
Lập tức, trước mắt vang lên một tiếng nho nhỏ, một chiếc cúc áo trước ngực đã bị mở ra...