Sở Dương tức giận muốn phát điên, nghiến răng chỉ tay thẳng mặt Thành Tử Ngang, lồng lộn gào thét:
"Ngươi nói… Ngươi nói… Ngươi nói… nói ngươi đi theo dõi, kêu ngươi đối phó địch nhân mà rốt cuộc ngu nga ngu ngơbị đối phương lợi dụng ngược trở lại, còn hại ta rơi vào cạm bẫy! Còn dám đứng đây dương dương tự đắc nữa!""Ngươi…ngươi…ngươi…" Ngón tay Sở Dương run run như khó thở, nói:
"Ngươi có biết bà nội con heo nó chết như thế nào không?"Thành Tử Ngang bị chửi đến mức đầu óc choáng váng, đột nhiên nghe thấy câu hỏi, lập tức trả lời theo phản xạ không điều kiện:
"Chết như thế nào?""Ngu mà chết! Tiên sư cha tên khốn!" Sở Dương tức giận gào lên:
"Với chỉ số thông minh như thế mà còn dám đến kể công, lại còn dương dương tự đắc? Cảm thấy mình thông minh lắm sao? Lại còn kiêu căng cười nhạo kẻ khác? Lại còn…Sao ngươi có thể… có thể mặt dày tới vậy?!!""Ha ha ha ha…" Trần Vũ Đồng rốt cục không nhịn được, ôm bụng cười lăn lốc, nước mắt nước mũi tèm lem, tay đập loạn bồm bộp lên nền nhà, thở không ra hơi, toàn thân co rút.
Không nhịn nổi nữa rồi… cho dù bị chém đầu thì cũng phải cười một trận cho đã rồi tính sau đi.
Sau khi nổi cơn tam bành rồi phát tiết một chặp xả hết cục tức thì Sở Dương mới lạnh lùng nói:
"Các ngươi còn gì để nói nữa?"Trần Vũ Đồng cùng Thành Tử Ngang đều có chút ủ rũ:
"Không còn!"Trần Vũ Đồng còn tốt, nhưng Thành Tử Ngang giống như mèo cắt tai, xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
"Không còn thì các ngươi ở đây làm cái rắm gì? Các ngươi cảm thấy mình rất đẹp trai sao? Có cần ta tìm vài cô vợ cho các ngươi không?!! Hả!!!!" Sở Dương vỗ mạnh vào bàn như sấm đánh, rống lên:
"Còn không tranh thủ thời gian mời thái tử tới đây? Chẳng lẽ ngay cả việc này cũng cần ta dạy sao? Bị mắng chửi cảm thấy thoải mái lắm sao? Hả!!?"Giờ phút này hai người bỗng dưng cảm thấy hận rằng cha mẹ sinh ra mình chỉ có hai chân mà thôi,
"Xoát…" một tiếng liền biến mất trong đại điện.
Trong phòng nhỏ, Ô Thiến Thiến tay cầm bút, tay ôm bụng cười không thở nổi, che miệng, vai run lên từng đợt.
Lần đầu tiên nàng thấy Sở Dương nổi giận như vậy. Bất quá, Sở Dương tức giận lại có thể khiến người ta chết cười.
Đương nhiên, kẻ bị trút giận đương nhiên là không cười nổi.
Một lát sau, Sở Dương bưng chén trà đi tới. Ô Thiến Thiến vấn đang cười sống dở chết dở, toàn thân co rút. Sở Dương kinh ngạc hỏi:
"Buồn cười tới vậy sao?"Ô Thiến Thiến hú lên một tiếng
"Ôi mẹ ơi!", suýt bị câu hỏi này làm cho cười đến đứt ruột. Thật lâu sau nàng mới nén lại được nhưng đôi vai thỉnh thoảng vẫn thoáng co rút lại.
"Sở Dương… Phì……" Ô Thiến Thiến cố gắng nín cười nói:
"Ngươi chửi bọn hắn như vậy, có thể nào khiến bọn họ bất mãn hay không chứ?""Tuyệt đối sẽ không!" Sở Dương tràn đầy tự tin nói:
"Mắng chửi người cũng phải có nghệ thuật cân đối. Hiện tại hai bọn chúng đều bị chửi, đồng bệnh tương liên nên sẽ không ai cảm thấy uất ức cho lắm. Hơn nữa, sai lầm hôm nay bọn họ phạm phải là không thể tha thứ. Nếu không sớm có cảnh cáo nghiêm khắc thì e rằng ngày sau sẽ gây nên chuyện lớn rồi."Nói xong, Sở Dương thở dài, không còn chút hứng thú nào.
Ô Thiến Thiến lại cười
"Khì…" một tiếng, nói:
"Bất quá, lần này ngươi cũng quá nóng đi.""Không phát khí là không được mà!" Sở Dương thở dài:
"Bổ Thiên Các hiện tại còn chưa hình thành lực lượng chiến đấu chân chính. Muốn đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu, bọn họ còn kém nhiều lắm. Chỉ cần có chút sai lầm, cần phải mạnh mẽ sửa ngay. Trải qua lâu ngày, bọn họ mới miễn cưỡng có lực chống lại!""Nếu lúc nào cũng nhỏ nhẹ, e rằng đến khi Đệ Ngũ Khinh Nhu đánh tới, bọn hắn vẫn có thái độ vô trách nhiệm đó thì…" Sở Dương hít sâu, nói:
"Hiện tại mắng chửi bọn chúng, tương lai chúng ta sẽ ít chịu thiệt thòi hơn…""Ngươi cần ghi nhớ, ý chí kiên cường cùng sĩ khí dũng cảm của quân nhân đều không phải tự nhiên mà có. Đó là nhờ đánh, nhờ mắng mới có được!" Sở Dương chậm rãi nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ô Thiến Thiến ừ một tiếng, suy nghĩ kỹ càng những điều Sở Dương nói.
Không bao lâu sau, tiếng vó ngựa dồn dập vọng tới từ ngoài cửa Bổ Thiên Các. Thiết Bổ Thiên mặc áo khoác trắng, sải bước đi tới. Áo bào trắng, kim quan, sắc mặt băng lãnh, ánh mắt như điện!
Có hai người khép hờ mắt đi theo sau hắn.
Sở Dương cười cười đi ra tiếp đón. Đột nhiên ánh mắt lóe lên, hắn cảm thấy, hai người kia rất không tầm thường nha…
Bọn hắn đi ngay sau lưng Thiết Bổ Thiên, đang ban ngày ban mặt nhưng vẫn khiến Sở Dương cảm thấy hư vô mờ ảo, tựa hồ mình đang thấy hai hai cái bóng chứ không phải là hai con người sống.
Khi hai người kia bước đi, một người bước chân trái còn một bước chân phải,thoạt nhìn dường như là rất lộn xộn nhưng thực ra là vô cùng hài hòa, hoàn mỹ. Người này bù đắp tất cả các điểm sơ hở trên người đối phương. Hơn nữa, hai người kia đứng chung một chỗ, ai cũng đều cảm thấy: hai người đó chỉ là một người!
Thoạt nhìn, hai người kia bước đi rất chậm. Nhưng nhìn kĩ mới thấy, mỗi bước của họ đều đi xa mấy trượng, bằng người khác đi bảy tám bước bình thường.
Bọn họ không phải là đang đi, mà là đang trôi nổi sao?
Cứ như vậy mà hai người kia theo sát Thiết Bổ Thiên. Sở Dương lại đột nhiên cảm giác xung quang Thiết Bổ Thiên giống như được bao phủ trong tường đồng vách sắt, kim chui không lọt - nước giội không vào!
Thời điểm Sở Dương đang quan sát đối phương thì hai người kia cũng bất động thanh sắc mà đánh giá hắn. Sở Dương lúc này chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh và khẩn trương, sau lưng lông tóc dường như dựng ngược lên cả. Loại cảm giác này… rất giống như đang bị quỷ ám. Hơn nữa, còn là vô số lệ quỷ!
Sở Dương rốt cuộc phải dời mắt đi nhưng lòng lại thầm nghĩ:
"Hai người kia… Chậc chậc… thật là không đơn giản nha! Thật không đơn giản!"Xem ra, hai ngươi kia chính là con át chủ bài cuối cùng của Thiết Bổ Thiên sao? Cũng chính là chỗ cố kỵ lớn nhất của Đệ Ngũ Khinh Nhu khi muốn ám sát Thiết Bổ Thiên ư?
Đang chìm trong suy nghĩ thì Thiết Bổ Thiên đã đến trước mặt hắn, hỏi dồn:
"Sở ngự tọa, đã bắt được tên kia sao?"Trong sự kích động cuồng nhiệt, Thiết Bổ Thiên như dựa hẳn vào người hắn mới mở miệng, mà Sở Dương theo bản năng lại cảm thấy một mùi hương ngọt ngào phả vào mặt, nên không nhịn nổi phải cau mày, trong mắt lộ ra biểu tình quái dị.
Thiết Bổ Thiên tựa hồ phát hiện được, bất động thanh sắc lui về sau nửa bước.
"Bắt được rồi!" Sở Dương trợn trắng mắt:
"Thiếu chút nữa là ta đã phải tống luôn cái mạng già của mình theo rồi! Tên này cho đến bây giờ vẫn chân nhân bất lộ tướng (bất hiển sơn, bất lộ thủy), không ngờ lại là Võ Tôn cửu phẩm… Thật sự quá lợi hại!"Thần sắc Thiết Bổ Thiên cũng nghiêm trang một hồi:
"Thương vong của Bổ Thiên Các thế nào?" Hắn nghe được đối thủ quá hung hãn mạnh mẽ, liền cho rằng hẳn là Bổ Thiên Các chắc chắn phải chịu tổn thất rất nghiêm trọng.
"Không có thương vong, khục khục… Ta dùng độc!" Sở Dương ho khan hai tiếng, thấp giọng đáp.
Những lời này vừa buột ra khỏi miệng, hai chiếc bóng trông bình thường kia đang nhìn Sở Dương lập tức ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. Kiểu xem thường rõ ràng như thế này thì bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được.
Trong lòng Sở Dương khẽ động, ngẩng đầu nhìn hai người:
"Có phải hai vị tiền bối cho rằng giao thủ cùng cao thủ võ giả cấp bậc như vậy, dụng độc chính là làm nhục võ đạo?"Hai người vẫn không đáp, chỉ có bốn ánh mắt tràn ngập ý lạnh khóa chặt lấy Sở Dương.
"Trong chúng ta không có ai là đối thủ của hắn cả. Mà chúng ta chính mang trên vai sáu vạn con dân Thiết Vân, chính diện giao thủ chỉ là đưa dê vào miệng hổ, tuyệt không phải đối thủ của hắn! Nếu không dụng độc bắt hắn thì hắn sẽ khuấy Thiết Vân thành đến long trời lở đất! Không dụng độc… Nổi sao?"Sở Dương nói một cách chậm rãi.
Trong mắt hai người nọ ánh lên vẻ suy tư, thần sắc khinh bỉ cũng theo đó mà giảm hơn phân nửa.
"Ta nói những lời này không phải muốn giải thích cho các người, mà muốn cho các người hiểu cho rõ…" Ánh mắt Sở Dương như đao sắc, lại chậm rãi nói tiếp:
"Hai vị bảo hộ thái tử, mà thủ đoạn của kẻ địch lại tầng tầng lớp lớp. Nếu hai người các ngươi còn ôm cái tinh thần võ đạo cao thượng chó má này, vạn nhất đối phương dùng thủ đoạn quỷ quyệt đắc thủ, như vậy các ngươi sẽ chính là tội nhân hại chết thái tử trong tương lai!""Các ngươi phải chịu trách nhiệm! Chịu toàn bộ!"Những lời của Sở Dương mang dụng ý chỉ ra rõ ràng. Công lực của Sở Dương tuy không cao nhưng tinh thần hắn cực kỳ mạnh mẽ, có ký ức của kiếp trước lại càng có thần công Cửu Trọng Thiên làm hậu thuẫn, lực lượng tinh thần bản thân chí ít cũng đạt tiêu chuẩn Võ Tôn cấp bốn cấp năm, nhưng trước mặt hai người này vậy mà vẫn cảm thấy bị áp chế toàn diện!
Tinh thần – khí thế, phương diện nào cũng bị áp chế toàn diện!
Như vậy, hai người kia ít nhất củng là cao thủVương cấp! Hơn nữa, phẩm giai trong Vương cấp có lẽ cũng không thấp!
Có hai người như thế ở bên cạnh, còn thêm cao thủ khác phối hợp nữa thì Thiết Bổ Thiên chẳng khác nào vững chắc tựa Thái Sơn rồi! Trong cả Hạ Tam Thiên, bất kể là ám sát hay đối mặt chém giết thì tuyệt đối không có bất kỳ lực lượng nào có thể khiến Thiết Bổ Thiên bị tổn thương đấy!
Coi như thủ hạ của Đệ Ngũ Khinh Nhu – bốn vị cao thủ Vương cấp của Kim Mã kỵ sỹ đường đồng thời ra tay thì Thiết Bổ Thiên vẫn cứ sẽ bình yên vô sự! Hai người này dù không địch nổi nhưng muốn yểm trợ Thiết Bổ Thiên tháo chạy cũng là tuyệt đối nắm chắc mười phần!
Nhưng kiếp trước Thiết Bổ Thiên lại bị ám sát! Như vậy, lý do duy nhất chính là địch nhân dùng âm mưu mà hai người này, từ cái nhìn khinh bỉ của họ với mình thì Sở Dương đã biết rõ bọn họ chính là những võ giả mang tư tưởng rất truyền thống! Đây chính là nhược điểm trí mạng của bọn họ, cũng có thể nói là một nhược điểm lớn nhất trong khâu bảo hộ Thiết Bổ Thiên!
Loại người này, tự nhiên là không thể ứng phó nổi âm mưu tinh vi của kẻ địch! Mình còn có thể nhìn ra được thì hà cớ gì Đệ Ngũ Khinh Nhu lại không thể nhận ra? Huống chi, kẻ kia hoàn toàn chính là một kiêu hùng vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn!
Sở Dương cảm thấy nhất định phải nhắc nhở đấy. Bởi quỹ tích của kiếp này đã biến đổi, ai biết được Đệ Ngũ Khinh Nhu có hành động sớm hơn hay không đây?
"Ngươi làm không tệ!" Cao thủ đứng bên trái đột nhiên nói một câu. Thanh âm khô khốc tựa hồ bình thường trong năm tháng đằng đẵng của cuộc đời hắn đã không hề nói chuyện:
"Nhưng chúng ta sẽ vĩnh viễn không làm như vậy! "Nói xong những lời này liền ngậm miệng, ngậm miệng rất chặt!
Thiết Bổ Thiên thoáng kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Từ lúc có trí nhớ đến nay thì hắn chưa bao giờ thấy hai vị Ảnh tử này nói chuyện với kẻ khác nhiều lời tới vậy, ngay cả nhị thúc Thiết Long Thành họ cũng không thèm đếm xỉa. Tuyệt đối thật sự không ngờ hôm nay lại nói chuyện với Sở Dương, hơn nữa còn là khen ngợi.
Càng kỳ quái hơn chính là còn hàm ý thừa nhận sai lầm, mang ý xin lỗi.
Điều này thật là quái lạ!
Sở Dương gật gật đầu nhưng trong lòng thầm nghĩ:
"Quan niệm của hai người này quyết không đảo ngược dễ dàng như vậy. Chính mình còn phải làm thêm chút ít thì mới có thể…""Người nọ chỗ nào? Đưa ta đi xem! Cô muốn đích thân thẩm vấn hắn!" Trên mặt Thiết Bổ Thiên phủ đầy sương giá. Toàn bộ Thiết Vân Thành đều bị kẻ này lừa bịp mười năm! Kể cả Thiết Bổ Thiên mình cũng nằm trong đó!
Chuyện này đối với Thiết Bổ Thiên mà nói thì hoàn toàn là một sự sỉ nhục cực lớn!