Nhưng chuyện kế tiếp xảy ra vào lúc bán đấu giá hội sắp kết thúc lại càng làm cho mọi người kinh ngạc khi ba người Nguyệt Linh Tuyết, Phong Vũ Nhu mang theo đồ đệ Ô Thiến Thiến ra khỏi phòng rồi đi về phía cái phòng mà mọi người đều đang chú ý nghiêm ngặt đó.

Dạ Đế trầm ổn lúc này cũng trợn tròn hai mắt! Về phần những người khác trong lòng càng thêm kinh hãi, có người vừa muốn kinh hô thì đã bị người bên cạnh bưng kín miệng.

Chỉ thấy Nguyệt Linh Tuyết đi đến cửa thì dừng lại, sau đó hỏi: “Vị tiền bối này, vợ chồng chúng ta có thể tiến vào không?”.

Bên trong có một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Xin mời!” Sau đó hai người Phong Nguyệt mang theo đồ đệ bước vào và không đi ra. Mãi cho đến lúc bán đấu giá hội chấm dứt cũng không đi ra.

Trong lòng đám người Cửu đại gia tộc nhất thời liền trở nên nặng trịch.

Dạ Ðế nặng nề nhìn về phía phòng kia mà không biết suy nghĩ cái gì rồi đột nhiên đứng lên hướng về phía thiên nhất hào phòng đi qua.

Trận đấu giá không khí càng thẳng đến nghẹt thở rốt cuộc đã chấm dứt. Các đại gia tộc hầu như không quay đầu lại liền ra khỏi phòng đấu giá giống như là đang trốn chạy! Căn bản không có nửa điểm hưng phấn ‘thắng lợi trở về’! Cả đám âm trầm tựa như trong nhà có người chết.

Đám người Sở Dương thì tự nhiên là ở lại cuối cùng. Ðược ngũ trường lão Dược cốc mời, Sở Dương đường hoàng đi tới khố phòng. Khi đi vào thì đã bị tử quang đầy đất làm chói mắt. Kho hàng lớn như vậy mà lúc này hầu như đã bị tử tinh cùng các loại khoáng vật quý hiếm khác chất đầy.

Sở Dương chỉ cảm thấy hoa cả mắt, hắn xoa xoa tay nói: “Cái này...đều là của ta ư?”.

Ngũ trường lão vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, rồi lại nhìn đống tử tinh trước mặt như núi này gật gật đầu nói: “Chỉ cần ngươi thực hiện lời hứa đối với Dược cốc chúng ta thì tất cả đây đều thuộc về ngươi“

Sở Dương ngạc nhiện nói: “Hứa hẹn? Hứa hẹn cái gì? Các ngươi cứ trực tiếp khâu trừ một thành trong số tiền này là được mà?”.

Lúc trước Sở Dương hứa hẹn là chỉ cần Dược cốc gánh vác đấu giá hội này, ngoại trừ chi phí tổ chức bán đấu giá ra, Dược cốc được một phần mười số tiền bán dược vật!

Ngũ trưởng lão sắc mặt có chút xấu hổ nói: “Cũng không biết làm như thế nào muốn, toàn bộ dược vật...đều đã bị bán đấu giá ra ngoài rồi. Dược cốc chúng ta sau khi bán đấu giá xong mới phát hiện ra là không còn lưu lại chút dược vật nào... Hiện tại linh dược một gốc cũng không có, bán hết rồi...”.

Lúc này vị bán đấu giá sư mặt như cương thi kia cũng đi tới. Hắn cứng nhắc nói: “Là do ta, lúc đó bán đang thuận tay mà ngũ trưởng lão đang cùng đại trưởng lão thương lượng nên... chờ xong việc mới phát hiện ra không còn lưu lại...”.

Sở Dương hôn mê một chút: “Còn có chuyện bậc này. Ngươi thuận tay đem bán, ngay cả số định mức của mình cũng bán đi...”

“Đúng là cực phẩm gia hỏa”

Sở Dương dở khóc dở cười nói: “Như vậy ý tứ của các ngươi là?”.

Ngũ trưởng lão lắp bắp nói: “Ta nghĩ... Chúng ta muốn... Chúng ta có thể...”.

Sở Dương kiên nhẫn nhìn lão nhân này cổ vũ nói: “Cứ lớn mật nói đi”.

Ngũ trường lão rốt cuộc nói ra: “Một thành của tiền bán đấu giá chúng ta cũng không cần nữa mà đổi thành linh dược, nếu không chúng ta ra tiền mua linh dược của ngươi... Khụ khụ, một trăm gốc? Không không. Năm mươi gốc cũng được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi còn...linh dược trong tay”.

Ngũ trưởng lão vẻ mặt chờ đợi. Nếu sau đó Sở Dương lại nói một câu: “Ta không còn, đều đưa cho các ngươi hết rồi” thì phỏng chừng ngũ trưởng lão có thể đương trường lăn ra chết.

Một phần tiền bán đấu giá tính ra là 5% số tiền thu được nhưng không thể xem thường 5% này. Tiền Sở Dương hiện tại thu được nếu tính quy đổi cả đám khoáng vật kim chúc kia thì tổng giá trị ước chừng vượt qua một triệu hai ngàn vạn!

Năm phần trăm chính là sáu trăm vạn tử tinh! Tuyệt đối là một con số khủng bố.

Còn có chuyện tốt bậc này. Từ bỏ phần trăm đổi thành linh dược.

Sở Dương cau mày nói: “Linh dược thì thật ra ta còn một ít... Bất quá. Ngũ trưởng lão nói vậy cũng biết vậy, ta nói không tính”.

Ngũ trưởng lão như trút được gánh nặng, cả người thoải mái nói: “Có linh dược là tốt rồi. Đương nhiên, vị bằng hữu ấy... Vị đại năng giả kia ở ngay tại nơi này, chúng ta cũng biết nên tự nhiên sẽ không đưa ra mức giá khiến cho các ngươi chịu thiệt...”.

Sở Dưong thật có lỗi nói: “Thật sự là ngại quá”.

Ngũ trưởng lão an ủi nói: “Không có gì, đây đều là thân bất do kỷ mà”.

Sở Dương thành khẩn nói: “Nói vậy nhưng...”, rồi lại thở dài.

“Trước mắt ta còn hơn ba trăm gốc linh dược... có bán hết cho các ngươi cũng được”, Sở Dương bối rối lôi từ trong không gian ra một đám hắc huyết linh dược, tự nhiên là hắn không chỉ có ba trăm gốc này mà ba ngàn cũng có hắn không thể nói thật được.

“Bất quá, số linh dược này ta vốn định lưu lại để dùng cho nên về mặt giá cả cũng sẽ...” Sở Dương châm chước nói: “Cho nên...các ngươi phải chuẩn bị tâm lý”.

Ngũ trưởng lão hưng phấn hẳn lên nói: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!”.

Rồi hắn thầm nghĩ lần này thật đúng là nhân họa đắc phúc, vật mà Sở Dương lưu lại cho bản thân đâu có thể là vật phàm. Tất nhiên sẽ đều là cực phẩm hay trung phẩm gì đó. Không nghĩ tới là may mắn như thế.

“Về phần giá thì không thành vấn đề, Dược cốc chúng ta những năm gần đây cũng thu được khá nhiều tử tinh, có để cũng mốc meo mất, ngươi muốn bao nhiêu, chúng ta sẽ trả bấy nhiêu!”.

Ngũ trưởng lão sang sảng nói.

Sở Dương trong lòng vui mừng, lão nhân này thật đáng yêu, cứ như vậy đưa cổ ra cho người ta chém. Hơn nữa, còn tuôn ra tin tức quan trọng là: “Có rất nhiêu tử tinh! Để cũng mốc meo mất...”

“Mốc meo...”

“Nếu sợ mốc meo thì để ta thay các ngươi tiêu đi, để thật sự là lãng phí”

“Ta đi xin chỉ thị đã, xin chỉ thị đã” Sở Dương nói xong liền lòng nóng như lửa đốt đi ra ngoài.

Sau đó đi vào phòng đi quanh hai vòng và lại đi ra, trở về kho hàng nói: “Không có vấn đề gì. Vị tiền bối kia nói chỉ cần giá đừng để cho nàng thất vọng thì không có vấn đề gì”.

Ngũ trưởng lão trên mặt run rẩy một chút và thầm nghĩ, nữ nhân kia chính là một con sư tử đại há miệng, giá của cửu đại gia tộc trả ra đều cao hơn hai lần giá trị thực... Đừng làm cho nàng thất vọng, như vậy, cái này ngụ ý cũng là giá cao gấp hơn hai lần?”

“Cái này cũng đắt quá đi...”

“Hay là huynh đệ truớc tiên xuất dược ra để chúng ta nhìn xem thế nào đã?” Ngũ trưởng lão hỏi.

“Không thành vấn đề” Sở Dương sảng khoái vung tay lên, nhất thời một đống lớn linh dược nằm trên mặt đất. Chung quanh, người Dược cốc như ong vỡ tổ xúm lại xem.

Nhất thời từng tiếng kinh hô vang lên không dứt! Lần này dược vật Sở Dương xuất ra so với số đem đi đấu giá còn cao hơn một cấp bậc!

Ngũ trưởng lão thủ đều run run, sắc mặt kích động đỏ bừng, sau đó lại biến thành trắng bệch, lảo đảo đặt mông ngồi uỵch xuống, nói: “Nhiều thứ tốt như vậy...”.

Sở Dương mỉm cười nói: “Ở đây có ba trăm chín mươi chín gốc!”.

Nếu nói là hơn ba trăm, như vậy cũng sẽ không thể xuất ra nhiều lắm. Sở Dưong chính mình cũng hối hận. Không bằng bán nhiều hơn một ít... Đành phải nói là ba trăm chín mươi chín. Gần bốn trăm cũng là hơn ba trăm.

“Ba trăm chín mươi chín...” Cơ mặt Ngũ trưởng lão lại là run rẩy một chút. Cho dù một gốc cây tính là mười vạn tử tinh thì tổng thể cũng là ba ngàn chín trăm chín mươi vạn tử tinh!

Hơn nữa, đây mới là giá do tự mình đánh giá, còn nữ nhân kia đòi giá gấp đôi! Dược cốc có không ít tử tinh nhưng nếu lập tức xuất ra tám trăm ngàn tử tinh thì...phỏng chừng còn thiếu khá nhiều, phải đi vay nợ và từ nay về sau mọi người trong Dược cốc phải đi ăn xin!

Sở Dương sát ngôn xem sắc biết đám Dược cốc này chỉ sợ là nuốt không trôi nên mỉm cười nói: “Vị tiền bối kia vốn muốn giá gấp hai hoặc là hai lần rưỡi...”

Ngũ trưởng lão như bị sét đánh: “Hai lần? Hai lần ruỡi?” “Cái này có còn để cho người ta sống không?” nhưng Sở Dương khẩu phong vừa chuyển nói: “Bất quá, ta đã cố gắng nói với vị tiền bối kia, ta nói, ngài xem, nếu không có Dược cốc đứng ra tổ chức thì số linh dược này của chúng ta thật đúng là khó bán đi được. Cho dù bán đi thì giá cũng không tốt được như vậy.....”.

Ngũ trưởng lão liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy! Ðúng vậy! Sau đó vị tiền bối kia nói như thế nào?”.

Sở Dương nói: “Vị tiền bối kia nói. Tuy ngươi nói có lý nhưng mà sau khi bán xong Dược cốc cũng lời đến sáu trăm vạn tử tinh... Bọn họ không bội thực sao”.

Ngũ trưởng lão thần hồn kinh hãi nói: “Chỉ là sáu trăm vạn thôi...” Ngẫm lại thì điều này nói cũng có lý, cố nhiên bán được giá cao thì hoa hồng của Dược cốc cũng là nước lên thì thuyền lên... Cái này tất nhiên là đúng. Ngũ trưởng lão không khỏi thở dài một hơi.

Sở Dương nói: “Lúc ấy ta nói, lời này có chút vong ân phụ nghĩa rồi... Người ta dù sao cũng là giúp chúng ta mà... Này, dù nói như thế nào cũng phải cho họ mặt mũi chứ?”.

Ngũ trưởng lão chớp đôi mắt nhìn Sở Dương.

“Sau đó vị tiền bối ấy nói... Một khi đã như vậy, như vậy số linh dược này cứ theo giá thị trường mà bán đi. Bất quá, số lẻ có thể bỏ đi, nói cách khác nàng ấy chỉ cần bốn trăm ngàn vạn tử tinh là được, Sau khi khấu trừ sáu trăm vạn tử tinh hoa hồng thì trên thực tế Dược cốc chỉ còn phải trả có ba ngàn bốn trăm vạn tử tinh thôi là có thể đem toàn bộ linh dược cầm đi”.

Sở Dưong ra vẻ đạo mạo nói. Rõ ràng cũng chỉ là số tiền này nhưng Sở Dương nói vòng vo vài vòng, lại cứ như là bán cho Dược cốc một cái thiên đại nhân tình.

“Thực vậy à?” Thấy có thể tiết kiệm được một nửa, ngũ trưởng lão tâm tình thay đổi rất nhanh nhưng vẫn không thể tin được hỏi lại một tiếng, hạnh phúc như muốn ngất đi!

Ba ngàn bốn trăm vạn tuy rằng con số này vẫn vô cùng khổng lồ nhưng Dược cốc có thể lấy ra được, tuy rằng cũng có chút thương cân động cốt nhưng không dao động đến căn bản. Quan trọng nhất là có số linh dược này, uy tín của Dược cốc càng lúc càng lớn. Kiếm tử tinh còn dễ dàng hơn?

“Ðúng thế” Sở Dương khẳng định gật đầu.

“Thật tốt quá, thật tốt quá! Rất cảm tạ ngươi! Rất cảm tạ ngươi! Cái số tiền này không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Ngũ trưởng lão hầu như muốn nhảy lên, ánh mắt nhìn Sở Dương tràn ngập nóng bỏng cùng cảm kích, xem Sở Dương như cứu tinh.

“Ba ngàn bốn trăm vạn! Ta lập tức trả tiền! Ta ta ta... Nhanh đi tìm Cốc chủ! Nhanh đi tìm Ðại cung phụng, lấy từ nhẫn trữ vật đem tử tinh đến đây”. Ngũ trưởng lão hô to gọi nhỏ nói: “Mau lên!”.

Hắn sợ chậm chạp sẽ khiến vị đại năng kia thay đổi thì toi.

Hắn cảm kích rơi nước mắt cầm tay Sở Dương dùng sức lay động nói: “Sở huynh đệ, đại ân đại đức của ngươi... Ta ta... Dược cốc chúng ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng! Lão phu lúc này đưa ra một lời hứa: Đại môn của Dược cốc chúng ta luôn rộng mở với ngươi!... Ta...rất cảm kích ngươi!”.