Dạ Thí Phong mắt sáng rực lên, thần sắc càng ngày càng thâm trầm lẩm bẩm nói: “Mùng chín tháng Chạp... Hừ hừ hừ... Lan Xướng Ca, quả nhiên là hành động nhanh chóng nha...”.

Sở Dương khẩn trương nói: “Dạ huynh chớ có nói to”.

Dạ Thí Phong quay đầu lại, ha ha cười nhìn Sở Dương giơ ngón tay cái lên nói: “Sở huynh đúng là bạn chí cốt!”.

Sở Dương khẩn trương cười cười nói: “Ta đâu biết nhiều như vậy, đây là vô tình nghe được thôi...”.

“Dù thế nào, Dạ Thí Phong cũng rất cảm kích!” Dạ Thí Phong gắt gao cầm tay Sở Dương lắc lắc nói: “Ða tạ!”.

Sở Dương chân thành nói: “Dù như thế nào, nếu Dạ huynh đã coi ta là bằng hữu, ta tự nhiên sẽ coi Dạ huynh là bằng hữu. Bằng hữu với nhau không cần khách khí như vậy... Ha ha... Ừm, cái Linh Ngọc sâm này ta đành mặt dày nhận lấy vậy”.

Dạ Thí Phong khóe miệng co lại nhưng vẫn hào sảng cười to: “Sở huynh, bạn chí cốt! Đúng là huynh đệ!”.

Sở Dương cười ha ha: “Đến đây nào, Dạ huynh, chúng ta phải say một phen. Ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút đi, khó có người nào biết thưởng thức tay nghề của ta như vậy, ha ha...”.

Dạ Thí Phong bị Sở Dương bắt ăn, sau vài lần muốn đi nhưng đều bị Sở Dương lấy lý do tình cảm mạnh mẽ lưu lại, đến khi ăn uống sạch sẽ mới đề hắn rời đi.

Dạ Thí Phong vừa đi ra khỏi Lan hương viên liền sử dụng tu vi chạy vội ra đoạn đường vắng mới vươn ngón trỏ đút vào miệng, oa oa nôn ra òng ọc...

“Con mẹ nó, đây là đồ ăn sao? Lão tử năm đó huấn luyện kháng độc, ăn nhiều độc dược cũng không thấy khó chịu như lần này... Ta thật sự là ăn không xong, sao tên kia lại có thể ăn uống ngon lành như thế nhỉ, thật là...”.

Dạ Thí Phong vừa nôn vừa thì thào mắng. “Chờ lão tử ra tay, không đem hỗn đản ngươi thu thập thì sống không được... Hừ!” Dạ Thí Phong rốt cuộc rời đi.

Sở Dương cười cười rồi vung tay thu một đám hỗn độn này cuốn lên ném đi. Sau đó thưởng thức nhìn Linh Ngọc sâm vẻ mặt đắc ý.

Hiện tại hắn đang muốn kiếm tiền. Trò chơi này thú vị. Hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại, đột nhiên bên ngoài có người kêu lên: “Sở huynh ở nhà không?”.

Sở Dương vừa nghe. Là tiếng người quen, tiếng Diệp Mộng Sắc. Lông mi nhướng lên: “Lại có bảo bối đưa đến đây”, rồi vội vàng chạy ra ngoài nói: “Ta đây, ha... Diệp huynh. Thật sự là khách ít đến”.

Diệp Mộng Sắc tiêu sái đi vào, đưa mắt nhìn chung quanh nói: “Nghe nói Sở huynh nơi này có mỹ nhân, vốn định đến xem...”.

Sở Dương cười ha ha nói: “Bất quá là thị thiếp thôi, bồ liễu chi tư, bồ liễu chi tư. Ha ha...”, rồi đè thấp thanh âm nói: “Ðang ngủ. Ha ha... Nữ nhân thôi, không có gì đâu”.

Nói xong lại dùng ánh mắt “Ngươi hiểu được mà” đá qua. Diệp Mộng Sắc cười ha ha nói: “Sở huynh, thật không dám giấu giếm, lần này đến chính là có việc muốn nhờ”.

“Chuyện gì vậy? Chỉ cần Diệp huynh dùng đến ta. Đó là chuyện lên núi đao xuống biển lửa qua sông cũng không chối từ!” Sở Dương dõng dạc vỗ ngực, hào khí can vân nói.

“Sở huynh. Vừa rồi ta nhìn thấy Dạ Thí Phong từ chỗ này đi ra, bộ dáng rất thống khổ mà cũng rất vui vẻ” Diệp Mộng Sắc mỉm cười trịnh trọng nói: “Dạ Thí Phong tựa như đối với Sở huynh rất bất mãn, lại tuyên bố là muốn giết huynh... Sở huynh Sở huynh, người nào động đến không nói, sao không biết thế cục thượng tam thiên, Dạ gia chính là đệ nhất thế gia, ngươi đắc tội với hắn thật không khôn ngoan”.

Sở Dương thốt nhiên cả giận nói: “Sao hắn lại nói như vậy chứ? Dạ Thí Phong vừa rồi còn cùng ta xưng huynh gọi đệ uống rượu, ta còn tặng cho hắn một cái tin tức cực kỳ quan trọng... Sao lại quay đầu nói sẽ giết ta?”.

Diệp Mộng Sắc thổn thức nói: “Sở huynh, ngươi nói như thế thì ai có thể tin?”.

Sở Dương giật mình cười khổ nói: “Có lẽ, bất quá ta xem Dạ Thí Phong hẳn là không phải phường tiểu nhân thay đổi thất thường ”.

Diệp Mộng Sắc cười từ chối cho ý kiến nói: “Sở huynh, lâu ngày không gặp tâm có khác, chuyện này chúng ta không tranh luận nữa, sau này ngươi sẽ biết thôi”, rồi nói tiếp: “Trừ lần trước ở Vong mệnh hồ nhìn thấy Sở huynh, liền nhất kiến như cố, trong khoảng thời gian này thật sự là nhớ mong. Hôm nay rốt cuộc đã có thời gian đến đây gặp Sở huynh”.

Hắn lấy từ trong lòng ra một cái hộp, hai tay đưa qua nói: “Lần đầu đăng môn, đây là một chút tâm ý để tặng cho hồng nhan của Sở huynh, ha ha...”.

Sở Dương trong lòng cảm thán nói: “Thật không hổ là hộ Hoa công tử, ngay cả tặng lễ vật cho ta cũng là để cấp cho nữ nhân, ta thật sự là khó nuốt”, nhưng vẫn vội vàng nhận lấy nói: “Diệp huynh, thật sự là quá khách khí rồi, chúng ta là huynh đệ, ai với ai chứ”, đồng thời không chút khách khí nhận lấy và mở ra, vừa thấy hắn không khỏi sợ hãi một trận.

Bên trong là một quả trái cây màu xanh, bên trong lớp vỏ trái cây tựa như có sương khói lục sắc chậm rãi lưu động.

“Trái này tên là Trường Xuân quả. Sở huynh thân là dược sư hẳn là đã nghe nói qua” Diệp Mộng Sắc trên mặt rụt rè cười nói: “Loại trái này, một là không thể chữa thương chữa bệnh, hai là không thể gia tăng tu vi, ba là không thể củng cố thần hồn mà chỉ có một hiệu quả duy nhất, đó là nếu cho nữ nhân sử dụng thì có thể giữ cho dung nhan cả đời không già!”.

“Thứ tốt!” Sở Dương hai mắt tỏa sáng cười toe tóe nói: “Vừa lúc vợ sắp cưới của ta đang lo lắng dung nhan phai tàn, tuổi thanh xuân khó lưu được... Có cái này rồi, Diệp huynh đã đem điều băn khoăn này ném lên chín từng mây rồi... Ha ha... Diệp huynh, thật khó nghĩ ra huynh lại chu đáo như thế”.

“Không có gì” Diệp Mộng Sắc tiêu sái cười nói: “Lại nói, ta tìm Sở huynh là cũng có việc muốn nhờ, sao lại không có lễ gặp mặt chứ”.

“Ha ha...” Sở Dương cười to rồi kéo tay Diệp Mộng Sắc nhiệt tình đi vào cửa nói: “Diệp huynh có gì cứ nói thẳng ra. Bằng vào giao tình của chúng ta, không cần rào đón như vậy!”.

“Ta sẽ không vòng vo nữa” Diệp Mộng Sắc thân thiết cười nói: “Trong thời gian này Sở huynh đầu tiên là cùng Lan gia Lan Xướng Ca gặp gỡ nhiều, rồi còn cùng Dạ gia Dạ Thí Phong lui tới chặt chẽ, đương nhiên là biết hai nhà này đang làm cái gì”.

Sở Dương lập tức giật mình, thật lâu sau mới cười khổ nói: “Thì ra Diệp huynh hỏi chuyện này...”, rồi có chút khó xử.

Lúc này, Tử Tà Tình từ trong phòng đi ra thanh âm dồn dập hỏi: “Sở Dương, nghe nói có Trường Xuân quả hả?”, rồi đem cái hòm đoạt lấy.

Diệp Mộng Sắc nhất thời hai mắt đăm đăm, mê say nhìn Tử Tà Tình tuyệt sắc mà trong lúc nhất thời như thất hồn lạc phách. Thật lâu sau vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Sở Dương bất mãn kêu lên: “Diệp huynh, Diệp huynh?”. Sau hai ba tiếng gọi, Diệp Mộng Sắc mới phục hồi lại tinh thần, thần hồn điên đảo nói: “Tẩu tẩu thật là đẹp...! Sở huynh, ngươi...thực là diễm phúc sâu đấy...”.

Trong thanh âm hoàn toàn chân thành hâm mộ rồi đột nhiên khẽ cắn môi nói: “Nếu Sở huynh khó xử thì Diệp mỗ cũng không hỏi nhiều”, rồi liền hướng về phía tẩu tẩu quốc sắc vô song nói: “Trường Xuân quả này ta cũng tặng cho tỷ”.

Tử Tà Tình huých Sở Dương nói: “Ngươi giúp nhân gia một cái đi. Xem ra vị Diệp công tử này rất chân thành”.

Sở Dương cười khổ một tiếng, tìm một cái cành cây, viết lên trên mặt đất vài dòng: “Mùng chín tháng chạp, xin Diệp huynh chú ý đến hướng đi của Lan gia”, rồi lập tức dùng chân lau đi.

Diệp Mộng Sắc thần sắc vừa động ha ha cười nói: “Nếu Sở huynh không chịu nói thì tiểu đệ đành phải cáo từ”, rồi cảm kích nhìn Sở Dương một cái mà xoay người đi.

Sở Dương cùng Tử Tà Tình nhìn nhau cười, Tử Tà Tình có chút phì cười nói: “Ngươi nha, thật sự là nham hiểm”.

Sở Dương thản nhiên nói: “Ta chính là thành tâm thành ý kết giao bằng hữu, sao lại bảo nham hiểm?”.

Tử Tà Tình tức giận hừ một tiếng, không hề để ý đến hắn mà đem Trường Xuân quả trả lại hắn nói: “Ta không cần thứ này, ngươi thu hồi lại, cất đi mà đưa cho hồng nhan của ngươi ”.

Sở Dương cười khổ thở dài nói: “Chỉ tiếc là hồng nhan của ta bây giờ còn chưa ăn được”. Tử Tà Tình hừ một tiếng rồi xoay người trở về phòng.

Kế tiếp, đến buổi tối, Tiêu gia cũng lén lút mang theo người đi tới chỗ Sở Dương.

Sở Dương trong khoảng thời gian này luồn cúi đều bị những người này nhìn thấy, tự nhiên là mỗi người đều có thể phán đoán được bên Sở Dưong chính là con đường đột phá tốt nhất. Cho nên một người tiếp một người tấp nập mà đến.

Người Tiêu gia sau khi sử dụng viên đạn bọc đường thì cũng hài lòng mà quay về. Cái tin mùng chín tháng chạp này đã bị Sở Dương bán thành công cho tam gia. Hơn nữa còn định ra kế hoạch Lan gia cùng đứng mũi chịu sào với Gia Cát thế gia, như vậy trong cửu đại gia tộc đã có ngũ gia gia nhập. Thanh thế như vậy thật ra đã đủ rồi nhưng Sở Dương vẫn cho là chưa đủ.

Vì thế sáng hôm sau hắn lại đi ra ngoài tản bộ một vòng, tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đương nhiên, hiệu quả rất rõ rệt. Thạch gia nhân giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi trứng vỡ mà mò đến. Sở Dương lần này cũng là học khôn, yết giá rõ ràng hung hăng ngoạm một miếng.

Hắn căn bản không lo lắng những người này sẽ đem mình bán đi... Cho dù có bán thì chỉ sợ sau khi bán, vạn nhất tin tức bị tiết lộ, Lan gia cải biến kế hoạch thì làm sao bây giờ?

Hiện tại Sở Dương chỉ đưa ra một cái tin tức: “Ðến lúc đó, xem hành động của Lan gia”, nhưng lập tức Lăng gia cũng thiếu kiên nhẫn.

Lăng Hàn Vũ trong khoảng thời gian này giam mình ở Dạ gia, thầm nghĩ đến Dạ Sơ Thần nhưng Dạ Sơ Thần nay biết rõ là Mạnh Siêu Nhiên đang ở thượng tam thiên nên sao cho Lăng Hàn Vũ cơ hội? Cho nên Lăng nhị gia hiện tại thực là bi kịch mượn rượu tiêu sầu.

Người đến lần này là một vị thánh cấp cao thủ Lăng gia bị Sở Dương hung hăng chém một đao. Tuy nhiên chỉ có Trần gia cùng Lệ gia là chưa có động tĩnh.

Tối mùng bảy tháng chap, Nam Cung Thệ Phong lén lút đi vào tiểu viện của Sở Dương.

“Có tin tức mới sao? Sao bây giờ còn đến?” Sở Dương nhịn không được có chút kinh ngạc hỏi.

“Không phải, có một việc ta vừa mới nghe được nên tới báo cho công tử”. Nam Cung Thệ Phong cười hắc hắc nói: “Rung động vạn vạn lần không thể tưởng tượng được, không chỉ có đám người Pháp Tôn tới mà trong cùng ngày Pháp Tôn vào thành, đỉnh phong chí tôn Bố Lưu Tình cũng tới Thiên Cơ thành”.

“Bố Lưu Tình?” Sở Dương vốn lười biếng nửa nằm nửa ngồi, vừa nghe thấy cái tên này thì nhất thời ngồi bật dậy, ngồi ngay ngắn ánh măt sáng quắc nói: “Chỉ có hắn đến... Hay là...”.