Trong lúc nhất thời mấy vị đệ tử trẻ tuổi của Gia Cát gia tộc tranh đấu gay gắt, lung tung không chịu nổi. Ngoài mặt thì mọi người đều là hoà hợp êm thấm, huynh nhường nhịn đệ cung kính, nho nhã lễ độ, trong tối lại thình lình ngáng chân, nói xấu, xài chiêu bẩn, phá lẫn nhau.

Chẳng qua là mấy ngày, lời đồn đãi bay đầy trời, mấy vị công tử ca của Gia Cát gia tộc lại bị đồn đãi thành có vô số con riêng khắp nơi…

Cho nên mùi thuốc súng dần dần dày.

Loại hiện tượng này, làm cho Gia Cát Sơn Vân nhức đầu không chịu nổi; Không nghĩ tới không chỉ có là đón vào một vị nữ tổ tông, còn là một mầm tai họa...

Bất quá Gia Cát gia chủ lo lắng chỉ kéo dài một thời gian ngắn liền biến mất, bởi vì đám người này nghênh đón đối thủ của mình.

Sau khi Dạ gia Dạ Thí Phong nhìn thấy Ô Thiến Thiến, lại cũng có một chút mê mẩn, không biết là vì xinh đẹp hay là thân phận, gia nhập hàng ngũ theo đuổi. Mỗi một ngày đều chờ ở dưới lầu, kiển chân đứng thẳng, một bộ áo đen vừa vặn với hình thể của Dạ gia lại càng làm lộ ra vẻ uy vũ hùng tráng.

Qua thêm một ngày nữa, người của Lan gia cũng tới. Sau đó, mấy vị cậu ấm của Lan Gia khẩn cấp gia nhập trận tranh đấu sắc đẹp này...

Hơn nữa ba nhà Dạ gia, Lan gia cùng Gia Cát gia vốn có điểm yếu trong tay nhau, giờ phút này lại còn biến thành tình địch, ngay lập tức biến thành đề phòng nghiêm ngặt, biến thành cục diện ba nhà tạo thành thế chân vạc.

Những công tử của tiểu thế gia đều thối lui.

Chỉ có Dạ gia Nhị công tử Dạ Thí Phong, Gia Cát gia Nhị công tử Gia Cát Trường Trường, Lan gia Tam công tử Lan Xướng Ca ba người mở to mắt trừng nhau.

Trong lúc nhất thời quần hùng loạn lên, giống như một đám khổng tước động dục, đều xòe đuôi ra.

Thậm chí có người mở sòng đánh bạc, xem ai có thể chiếm được trái tim của vị tiên tử này, các đại công tử rối rít đánh cuộc, trong phút chốc Thiên Cơ Thành trở nên cực kỳ náo nhiệt!

Tin tức truyền đi thật nhanh, người của một đại gia tộc khác là Diệp gia vốn đang ở trên đường, nhưng Diệp Mộng Sắc công tử nghe nói nơi đây xuất hiện thiên hạ đệ nhất mỹ nữ có một không hai, suy nghĩ hộ hoa bùng lên, sợ mỹ nữ bị chiếm tiện nghi, lại từ bỏ đám người trong gia tộc, tự mình một người ra roi thúc ngựa, đêm tối chạy tới.

Thế chân vạc của ba nhà biến thành đại chiến bốn nhà, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng mãnh liệt.

Dạ Thí Phong vừa đến liền ra vẻ ta đây, mặt đem, áo đen mà áo choàng cũng đen, vừa đứng tựa như một đống than đá, đen đến nổi tỏa sáng, vẫn không nhúc nhích.

Gia Cát Trường Trường..., hic, cần phải giải thích trước, vị Gia Cát Trường Trường này không mệt hai chữ thật dài bên trong tên hắn, không hề thấp tí nào... mà, thân hình của hắn đã thật sự không thể nói là không hề thấp.

Tuy rằng từ trên xuống dưới thật cân xứng, nhưng thật sự là cao quá, giống như nam nhân bình thường mà nói, một thước bảy tám đã coi là có thể, một thước tám trở lên chính là tuyệt đối cao!

Nhưng vị Gia Cát Trường Trường này lại cao chừng hai thước năm! Đứng ở đó, giống như cây trên đồng cỏ! Hơn nữa hắn mặc quần áo trắng, càng giống hạc giữa bầy gà.

Gia Cát Trường Trường đại công tử vẫn muốn coi bói cho Thiến Thiến cô nương, sau đó điều tra cuộc sống, nói một chút lý tưởng... Nhưng vẫn không có như nguyện.

Lan Xướng Ca tới đây liền ôm một cây đàn ngồi ca hát.

Diệp Mộng Sắc tới thì lại bắt đầu làm thơ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, những bài thơ làm ngay tại đó đã bị người hiểu biết biên soạn thành một tập thơ, nghe nói có chừng mấy chục bài, bài nào cũng là tinh phẩm vân vân...

Bên trong Gia Cát gia tộc, đàn phượng cầu hoàng!

Mỗi ngày đều giống như đang hát tuồng.

Sự náo nhiệt này, thật đúng là..., khụ khụ, theo như lời của Dạ Trường Túy thì chính là: Thiên tiên đang rắm thúi, thật là không giống bình thường...

Nhưng, mặc cho thế công của các vị công tử như nước, vị tiên tử áo đen này cũng đều theo quy tắc đã định: Vẻ mặt luôn lạnh như băng, ngăn người ở ngoài ngàn dặm, đối với ai cũng không không hề thay đổi thái độ.

Dạ Thí Phong bị coi như không khí, Gia Cát Trường Trường muốn xem tay cũng bị từ chối một cách vô tình, hơn nữa còn bị mắng một trận; Lan Xướng Ca hát mấy ngày, rốt cuộc cũng nghe được một câu câu hỏi, câu câu hỏi này cũng ngưng hẳn tiếng ca của Lan công tử.

Lúc ấy Lan công tử đang cất giọng ca vàng. Cửa sổ ở trên lầu mở ra, một thân ảnh áo đen vô cùng duyên dáng hiện ra.

Mọi người xôn xao một trận.

Ánh mắt của cô gái áo đen tìm kiếm ở phía dưới, tựa như đang tìm người ca hát, giờ phút này, tim mọi người cũng ngưng đập.

Nàng rốt cuộc tìm được, kinh ngạc mở to hai mắt hỏi Lan Xướng Ca: "Vị công tử này, xin hỏi ngài đang khóc cái gì?"

Khóc cái gì?

Tất cả mọi người nghe được câu này, không khỏi run rẩy cả người.

Lan Xướng Ca xấu hổ nhất, cố nhoẻn miệng, cười khan: "Ta đang hát vang một bài tặng cô nương...."

"Ngài đừng... Cầu ngài, thanh âm này giống như là tiếng khỉ chết con ở trong núi rừng, quá thê thảm. Mấy ngày qua ngài hát, làm ta ngủ cũng không ngon giấc, vị công tử này... Xin ngài đừng gào thét nữa."

Thân ảnh áo đen nói xong, liền đóng cửa sổ lại.

Lan Xướng Ca gần như hôn mê bất tỉnh.

Mọi người cũng muốn hôn mê bất tỉnh.

Đừng gào thét nữa?

Gào thét?...

Sửng sốt một lúc, hiện trường mới phát ra tiếng cười động trời. Dạ Thí Phong, Gia Cát Trường Trường cùng Diệp Mộng Sắc cười vô cùng lớn tiếng. Lan Xướng Ca tức giận căm phẫn trợn mắt nhìn ba người... Nghe nói đêm đó thượng Lan Xướng Ca liền hẹn Gia Cát Trường Trường ra quyết sống mái một trận, nhưng Gia Cát Trường Trường từ chối...

Về phần Diệp Mộng Sắc, sáng tác nhiều thơ như vậy, giống như đá chìm đáy biển. Về sau nhịn không được, hỏi: "Vị cô nương này, ngài đối với thơ mà ta viết, có thể có đánh giá gì không?"

Ô Thiến Thiến kinh ngạc nói: " Nếu công tử không nói, tiểu nữ tử vẫn thật sự không biết đây chính là thơ..., thật sự xin lỗi, từ nhỏ tiểu nữ đã theo sư phụ học nghệ, thật sự chưa từng học qua thơ..., nếu công tử không nói, ta còn tưởng rằng công tử đang đọc sách..., đang ở cảm thấy công tử chăm chỉ đây..."

Một câu đánh giá về thơ, đánh nát tài năng viết thơ của Diệp Mộng Sắc công tử!

Không ngoại lệ, bốn người đều bại lui.

Cô gái áo đen Ô Thiến Thiến trong trẻo lạnh lùng cao thượng, khuôn mặt như hoa, khăn che mặt thần bí, khí chất vô song, hơn nữa... Đây là một loại khí chất không giống với đại gia khuê tú.

Đây là khí chất chỉ thuộc về cô gái trong giang hồ, là tư thế oai hùng hiên ngang, cùng một loại khi chất của con cháu quý tộc ưu nhã truyền thừa cùng kết hợp... Một loại khí chất chỉ có một!

Trong trẻo lạnh lùng nhưng cao quý!

Tựa như ánh trăng trên trời, cao không thể leo tới.

Nhưng càng trong sạch cao quý như vậy, càng trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy, ngược lại càng thêm khơi dậy tâm lý chinh phục trong lòng đám đệ tử thế gia này, càng khó đạt được thì mọi người càng cố gắng chiếm lấy.

Từ trước đến giờ đám người này muốn mỹ nữ nào thì lấy mỹ nữ đó! Làm gì có chuyện không thể chiếm được?

Loại người mà người sáng suốt vừa nhìn liền thấy theo đuổi không có chút hy vọng nào, đối với đám cậu ấm này lại là gãi đúng chỗ ngứa! Ngươi càng không để ý tới ta, ta càng muốn theo đuổi ngươi!

Điều mà bổn thiếu gia muốn chính là quá trình này!

Hơn nữa, hiện tại mọi người đều xấu hổ, đao đã rút ra khó tra vào vỏ, vốn không thể lui lại, hơn nữa, lỡ hôm nay ta lui, ngày mai bị người khác lấy mất trái tim... Ta đây không phải là lỗ lớn? Nếu như ta theo đuổi không được, có thể quấy rối một chút cũng tốt.

Ta không chiếm được, mấy người các ngươi cũng đừng có nghĩ đến việc ôm mỹ nhân quay về!

Dưới loại tình huống trong lòng xúi giục "Ăn không được nho sẽ làm cho nho thối ở trên cây”, thì mấy vị công tử nhìn đối phương càng thêm không vừa mắt, trong thời gian này, Dạ Thí Phong đã đánh một trận với Gia Cát Trường Trường, đánh hai trận cùng Lan Xướng Ca; Diệp Mộng Sắc lại đánh với mỗi người một trận.

Thực lực của Lan Xướng Ca ở trong này coi như là kém, ba ngày liên tục mang theo đôi mắt như gấu mèo, lại cũng không chậm trễ việc theo đuổi: Không có gì, dù sao vị cô nương này vốn không nhìn mặt của ta...

Gia Cát Trường Trường lại rất xui xẻo. Hắn rất cao, cùng mấy tên này động thủ, mỗi người đều tiếp đón của quý của hắn. Một khi không cẩn thận, bị Diệp Mộng Sắc xài một chiêu Hầu tử phủng đào mừng thọ.

Cho nên, đào mừng thọ bị bóp một cách hung hăng, dẫn đến việc Gia Cát Trường Trường đứng dạng chân liên tục bốn năm ngày, bước đi cũng thành hình số tám...

Tứ đại công tử ôm chặt lấy nhau, Ô Thiến Thiến đối với việc này cảm thấy rất phiền, nhưng không có biện pháp gì.

Nàng biết rõ Sở Dương ở ngay Lan Hương Viên cách đó không xa, cũng không dám đi qua; nếu đi qua, mấy tên này nhất định đi theo, vậy thì tuyệt đối là mang đến phiền toái cho Sở Dương.

Nhưng mà tên Sở Dương này.

Ô Thiến Thiến hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Không nghĩ tới ngươi biết rõ ta ở chỗ này, lại không tới nhìn..., Ngươi là đồ oan gia nhẫn tâm!

Suy nghĩ của Ô Thiến Thiến gặp một sai lầm: Nàng biết Thiết Bổ Thiên là nữ, cho nên, cũng chẳng bao giờ đem thân phận ‘hoàng hậu’ của mình coi là thật, càng không cho rằng mình đã gả làm vợ người ta...

Trong đầu cũng chưa từng có loại suy nghĩ này!

Nhưng, Sở Dương cũng biết rõ ràng, bây giờ Ô Thiến Thiến là lão bà của Thiết Bổ Thiên!

Tục ngữ nói thật là đúng, vợ của bằng hữu, không khách khí.

Sở Dương làm sao lại chủ động đi trêu chọc Ô Thiến Thiến? Thật sự là trốn còn không kịp.

Sở Dương là một nam nhân bình thường, hơn nữa theo số tuổi tăng lên, nhu cầu cùng xúc động ở phương diện khác trong mấy ngày nay cũng tăng lên. Có đôi khi thấy thanh lâu cũng cảm giác … của mình to lên, không thể làm gì ngoài việc bước đi thật nhanh...

Nghĩ đến những ngày này còn phải kéo dài ít nhất năm sáu năm, Sở Dương liền khóc không ra nước mắt.

Nếu hiện tại Ô Thiến Thiến ở bên người, đối mặt một cái mỹ nữ không đề phòng không kháng cự mình..., Sở Dương cảm thấy mình nhất định sẽ không có thể kìm lòng được giống như khi ở Hạ Tam Thiên...

Nếu mình không kìm lòng được, chẳng phải mình làm cho huynh đệ tốt của mình là Thiết Bổ Thiên đeo một cái nón xanh sáng chói muôn đời: Nếu vua của một nước bị đeo nón xanh.. Chuyện này...

Cho nên trong khoảng thời gian này, Sở Dương chỉ có thể đối luyện cùng Tử Tà Tình mỗi ngày, đem chính mình mệt mỏi giống như chó chết, tăng lên xong rồi, liền ngã xuống ngủ.

Dù sao có Tử Tà Tình ở đây, mình ngủ như thế nào cũng sẽ không có nguy hiểm.

Trong thời gian này, Hàn Tiêu Nhiên tới mấy lần, thông báo cho Sở Dương không ít vấn đề; Nam Cung Thệ Phong lại càng trở thành khách quen, có tin tức mới, Nam Cung Thệ Phong liền nhanh chóng lẻn qua, lấm la lấm lét nói cho hắn biết.

Tuy rằng Sở Dương không hề ra khỏi cửa, nhưng cũng nắm giữ không ít tin tức.

Hiện tại, hắn đang chờ một thời cơ.

Hơn nữa, từ sau khi Sở Dương biết Dạ gia biết được chuyện của Thánh Tộc trưởng lão là bởi vì nhận được thư của một người thần bí, cũng buông xuống một tâm sự.

Người thần bí này, theo Sở Dương suy đoán, sợ rằng tuyệt đối chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu, không thể nghi ngờ!

Sở Dương có mười phần nắm chắc!

Lan gia sẽ không tiết lộ, muốn tiết lộ ra thì đã sớm tiết lộ, sẽ không chờ tới bây giờ. Bởi vì bọn họ còn muốn thần không biết quỷ không hay bắt người đem trở về... Gia Cát gia tộc lại càng không thể.

Đã như vậy, Sở Dương cảm giác mình không ngại ăn ý hợp tác một lần cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu mặc dù không hề bàn bạc, không gặp mặt, không nói chuyện, cũng chẳng liên lạc.

Cục diện này, Sở Dương cảm thấy rất hứng thú. Tin tưởng Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng cảm thấy rất hứng thú?

Còn có chuyện Tứ đại công tử dây dưa Ô Thiến Thiến, Sở Dương thờ ơ lạnh nhạt; Hiện tại thời cơ chưa tới, phần lớn người còn chưa tới, đợi đến khi cục diện hoàn toàn rối loạn, không cách nào điều khiển..., chuyện này, nhưng cũng là một kiện rất tốt, là chuyện tình có thể phát huy..