Trác Diễm nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình điện thoại mà Nguyễn Tương Nam vừa gửi tới, trong nháy mắt có chút kích động.

Lúc này, Diệp Tỷ đi vào gọi điện thoại, anh ta thuận tay bắt máy: “Điện thoại nghề nghiệp ở trên tủ trước cửa, tự anh kiểm tra.”

Diệp Tỷ hạ thấp giọng nói: “Không phải vấn đề đồ vật nghề nghiệp —— việc lớn không tốt, anh hai nói muốn tôi thu dọn đồ đạc về nhà ngay lập tức, nếu không thì khiến cho tôi đẹp mắt.”

Anh hai Diệp Tỷ chính là Diệp Trưng, bây giờ anh đang nhìn thấy nhân vật không vui vẻ trên bảng xếp hạng thứ hai, đầu tiên là chủ tịch Tạ thị Tạ Duẫn Thiệu, hai người bọn họ còn có quan hệ thân thích. Thật là không phải người một nhà một cửa. Trác Diễm nói: “Cần gì để ý đến anh ta?”

“Cậu không biết, anh hai tôi là sinh vật khủng bố nhất trên thế giới này, giống như bộ đội vi khuẩn tác chiến thật đáng sợ!” Giọng nói Diệp Tỷ mơ màng, “Cậu còn dám cướp người của anh hai tôi, cậu nhất định phải chết, nhất định chết chắc! Tôi kẹp ở giữa hai người là chết chắc rồi!”

“Ngạc nhiên đến vậy sao?”

“Thật ra, tôi đã nói với cậu, khi còn nhỏ anh ấy làm chuyện xấu gì cũng đổ lên đầu tôi, anh ấy làm vỡ cửa sổ nhà người ta thì nói tôi làm, đừng nói cô giáo sẽ tin tưởng, cha mẹ tôi cũng rất tin không một chút nghi ngờ. Sau này tôi không chịu nổi học tiểu học ở đây nên phải đi Mĩ học.”

“Ừ. . . . .”

“Tôi thật vất vả phải trở về nước học đại học, cảm thấy cũng nên quên ân oán trước kia kết thân với anh ta, thậm chí còn ký cái giấy nguyện vọng hiến cho thể xác gì đó nữa. Sau đó anh ta dẫn tôi đí đến học viện Tiêu Cửu Thiều xem bọn họ giải phẫu thi thể biến thái!” Diệp Tỷ kêu rên, “Tôi hối hận hiến cho thi thể rồi! Thi thể của tôi không nên để cho loại người như bọn họ đụng.”

Thi thể của anh. . . . .Lời nói của anh bắt đầu không lưu loát.

“Hết giải phẫu thi thể anh ta mời tôi ăn gan heo và ruột máu, tôi hận anh ta ——” Diệp Tỷ phát điên nửa ngày, chợt bình tĩnh lại, “Cậu nói lần này tôi có nên chịu sự uy hiếp của anh ta mà về nhà không?”

Trác Diễm nói: “Danh thiếp chức ngiệp ở trên tủ trước cửa, mặc kệ cậu về nhà hay tiếp tục ở trọ, đều được.”

Diệp Tỷ chửi thề một câu, trực tiếp bấm điện thoại.

Trác Diễm lại kiểm tra tin nhắn mặt biên lần nữa: “t*ng trùng của tôi – hoạt tính không thấp, em có thể tự mình kiểm tra một chút.”

Đấu với người con trai ở phương diện này, Nguyễn Tương Nam vẫn còn quá non.

Anh để điện thoại qua một bên, tắt đèn đầu giường, chui vào trong chăn. Cả quá trình ngủ rất tốt đẹp, cả đêm không mộng, một giấc tới sáng.

Nguyễn Tương Nam trực cả đêm, ngày thứ hai còn phải đi làm bình thường, buổi trưa đã không nhịn được bắt đầu ngáp.

Nghiêm Ương cố tình nhắn cho cô một tin nhắn, nói buổi trưa họ sẽ đến kiểm tra chỗ gác, để cho cô đợi trong bệnh viện không đi đâu cả. Cái từ “họ” đó dĩ nhiên là bao gồm cả mẹ cô.

Nguyễn Tương Nam chỉ đành phải đi toilet rửa mặt sau khi tan việc buổi trưa, cởi áo khoác trắng ra rồi đi tới cửa bệnh viện. Mẹ cô đặc biệt thích cái đẹp thậm chí là cái đẹp không có thực, cô thật sợ bà lái một chiếc xe thể thao nhiều màu sắc chận trước cửa bệnh viện, bị người quen nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi lời đồn nổi lên khắp nơi.

Thật may là cuối cùng không có, chỉ có một chiếc Land Rover dừng trước cửa bệnh viện.

Nghiêm Ương hạ kính cửa sổ xuống, vẫy tay với cô một cái: “Ở đây ở đây!”

Nguyễn Tương Nam có chút thoải mái cười với cô, vừa muốn mở cửa xe, ngồi cùng một chỗ với em gái, sắp tới lại thay đổi chú ý, ngồi vào kế bên tài xế.

Mẹ của cô ngồi ở chỗ tài xế, đeo kính đen, nửa gương mặt chìm dưới ánh mặt trời, da thịt tuyết trắng, chỉ là khoé miệng còn lưu lại nếp nhăn nhẹ theo thời gian.

Nguyễn Tương Nam đang muốn nói chuyện, lại nghe mẹ cô mở miệng trước: “Con từ Anh về, mẹ còn chưa ăn cơm với con đấy.”

Nguyễn Tương Nam cười cười: “Ừ, đúng vậy, là do con. . . .sơ sót.”

Bà vừa lái xe, vừa tán gẫu với cô: “Gần đây trong bệnh việc có bận rộn không?”

“Cũng may, ca giải phẫu không nhiều.”

“Tiểu Ương làm việc ở công ty ba nó, chỉ là chi nhánh dưới, nếu có rãnh rỗi, con nên dạy nó một số việc nên làm thế nào.”

Nguyễn Tương Nam nghi ngờ quay đầu nhìn Nghiêm Ương. Nghiêm Ương le lưỡi một cái, giơ tay lên miệng giả bộ làm động tác khoá miệng.

Nguyễn Tương Nam cười nói: “Em đáng yêu như thế, không cần dạy cũng không có vấn đề gì.”

"Đáng yêu thì có tác dụng gì?" Mẹ cô bật đèn xi nhan, cũng không nhìn kính chiếu hậu, trực tiếp một thanh đảo tay lái. Nguyễn Tương Nam vội vươn tay qua, thật nhanh đem tay lái kéo trở về, bên cạnh một chiếc xe buýt vừa đúng lướt sát qua: "Cẩn thận."

Mẹ của cô lại càng hoảng sợ, có chút dè dặt nhìn cô một cái: "Ta cho là ta bật đèn rồi thì họ sẽ nhường đường."

Nguyễn Tương Nam nhìn thẳng phía trước: "Mọi người không sao gì là tốt rồi."

Ba người đi vào phòng khách sạn, nhân viên phục vụ nhanh chóng đi vào đưa thực đơn.

Nghiêm Ương hào hứng cầm thực đơn lên đến xem: "Chim bồ câu chiên giòn nhìn qua không tệ, chị thấy như thế nào?"

Nguyễn Tương Nam vẫn chưa trả lời, mẹ của cô đã giành trước trả lời: "Không được tốt lắm, con có nhớ lần trước bác sĩ dinh dương nói con hấp thu lương thịt quá cao hay không? Không được."

Nghiêm ương suy sụp hạ mặt tới: "Haizzz. . . . . ."

Nguyễn Tương Nam quay đầu lại nói với phục vụ: "Cho một suất, dinh dưỡng của chim bồ câu cũng không tệ lắm."

Nghiêm Ương cắn môi: "Ừ, giò heo muối tiêu. . . . . . Nhìn qua không tồi . . . . . ."

Nguyễn Tương Nam muốn bảo không được, nhưng lại không nhẫn tâm, liền nhìn về phía mẹ cô.

"Vậy thì gọi đi, Tương Nam con gầy như vậy, ăn nhiều thịt một chút, Tiểu Ương con ngồi nhìn chị ăn là được."

Nghiêm Ương lập tức không vui: "Tại sao chị có thể ăn nhiều thịt như vậy? Chị cũng có thể hấp thụ nhiều thịt mà."

Mẹ nói: "Con xem cân nặng của con đi."

Nghiêm Ương bị đả kích lớn, vô vọng chuyển sang Nguyễn Tương Nam: "Chị. . . . . . Cân nặng của em. . . . . . Thật sự có bết bát như thế?"

Nguyễn Tương Nam sờ sờ đầu của cô, hơi cong môi một cái: "Đáng yêu là đủ rồi, thể trọng vốn không quan trọng."

Đợi đến lúc nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, Nghiêm Ương mới giống như gia tăng hình phạt, động một chút lại buồn bã nhìn vào thức ăn trong bát của chị, vì trước mặt cô chỉ toàn là rau dưa đạm bạc.

Trong lúc mẹ cô đi ra ngoài nghe điện thoại, Nghiêm Ương lập tức duỗi tay về phía món giò heo muối tiêu: "Tí nữa mẹ có hỏi, chị nói chị ăn nhé."

Nguyễn Tương Nam nói: "Chỉ cho ăn một thứ."

"Không được, em muốn ăn ba loại!"

"Một loại cũng không cho ăn."

"Vậy. . . . . . Một miếng giò heo một nửa miếng chim bồ câu?"

"Cũng không cho phép ăn."

". . . . . . Được rồi, vậy thì một nửa nhũ chim bồ câu nhé..., có được hay không?" Nghiêm Ương vẻ mặt đau khổ, "Mấy ngày nay em đều phải ăn chay cùng đậu hủ rồi, xin chị đấy, để cho em ăn một miếng nha, bây giờ tối nào em cũng thức giấc vì đói."

"Thảm như vậy?" Nguyễn Tương Nam nhất thời cảm thấy ở xã hội mới rồi mà em gái còn phải nhịn đói thật sự là có chút đáng thương, "Em nhanh lên ăn một chút đi, tí mẹ trở lại nhìn thấy là không hay đâu."

Nghiêm ương lập tức hành động xé chim bồ câu ra, tàn sát đĩa thịt như gió cuốn. Nguyễn Tương Nam quả thật không dám nhìn thẳng, cái tư thế kia còn có cái gì giống dáng vẻ của đại tiểu thư hay không, chắc hẳn phải chịu đói nhiều ngày rồi.

Nghiêm Ương đang thõa mãn liếm liếm môi, cửa phòng bị đẩy ra. Nguyễn Tương Nam tay mắt lanh lẹ, đổi cái đĩa xương trước mặt Nghiêm Ương với của mình. Mẹ đi tới, nhìn thấy dáng vẻ các cô, cũng không hoài nghi, ngoảnh lại nhìn cô mở lời: "Tương Nam, cuối tuần này là sinh nhật của dượng Nghiêm, ta muốn con trở về ăn một bữa cơm, đều là người một nhà."

Nghiêm Ương lập tức hỏi: "Dì kia có tới hay không?"

"Cái con bé này sao lại hỏi như vậy? Dì ngươi đương nhiên có tới chứ."

"Nhưng là dì người này quá xấu tính, rõ ràng chị xuất sắc như vậy, còn dì luôn tìm cách xoi mói."

Nguyễn Tương Nam nói: "Được, con sẽ đến."

Mẹ cách một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Con sẽ cảm thấy uất ức sao?"

Nguyễn Tương Nam lập tức cũng không phản ứng kịp, cách mười giây mới hiểu được ý của cô, ho nhẹ một tiếng: "Không có. Con không sợ cái này."

Gia đình gặp gỡ kiểu này, cũng không phải là lần đầu tiên cô tham gia, nhớ hồi mới vừa về đến nhà, thì liền có một lần như thế này. Trước khi ăn cơm có bưng lên một bát canh, cô cũng không biết đó là cái gì, chỉ là nghe Dư Hi kể qua nghe rất giống thật, gia đình người có tiền trước khi ăn cơm sẽ bưng lên đồ dùng để rửa tay giống như bát canh.

Cô tuyệt nhiên không dám động, chỉ có chờ đến những người khác bắt đầu dùng cái muỗng múc canh thì cô mới dám động.

Thì ra là chuyện xưa cũng chỉ là chuyện xưa.

Nhưng đó là chuyện lúc trước, cô hiện tại thật không có cái gì phải sợ hãi, binh đến tướng chặn, không gì hơn cái này.

Cô tan việc về đến nhà, mở cửa, Trác Diễm đã ở trong.

Anh gác chân lên bàn uống trà nhỏ đang để Laptop: "Anh đói rồi, em đi nấu cơm đi."

Nguyễn Tương Nam trực tiếp trả lời: "Đói thì tự mình đi mà làm."

Trác Diễm cuối cùng dời tầm mắt khỏi màn hình máy vi tính, rơi vào trên người cô, hợp tình hợp lý trả lời: "Anh không biết."

"Không biết học sao." Cô cởi áo khoác tới treo lên, thuận tay đem tóc buộc đằng sau gáy, rồi đi vào phòng. Đợi đến lúc từ trong phòng đi ra, Trác Diễm đã không có ở phòng khách, mà đang làm gì đó trong phòng bếp.

Cô thầm nghĩ không tốt rồi, vội đi tới cửa phòng bếp, chỉ thấy Trác Diễm đã múc gạo ra, còn đánh bốn quả trứng gà, đang đặt chảo dầu lên bếp: "Anh đang làm cái gì vậy?"

"Anh làm cơm rang trứng."

Nguyễn Tương Nam quả thật muốn sụp đổ: "Anh ngay cả cơm rang trức cũng không biết, cơm rang trứng không phải dùng gạo sống làm." Cô chỉ còn nước bước tới trước xua anh ra, tiếp tục sự nghiệp cơm rang trứng còn dang dở của anh.

Cô lại lấy đậu nành và cà rốt từ trong tủ lạnh ra, cà rốt thái hạt lựu, lấy nồi cơm điện ra để thổi cơm.

Trác Diễm thấy cô vội vàng, đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo của cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: "Em thật sự rất gầy."

Nguyễn Tương Nam giãy giụa một lúc, không thoát ra được, không buồn động đậy nữa: "Anh là lấy thời điểm nào để so sánh?"

Trác Diễm nở nụ cười, xoay cô lại, trực tiếp hôn vào môi của cô. Môi của cô thật mềm mại, trong đôi mắt hơi nước tràn ngập, cái bộ dáng này thật làm cho anh muốn chiếm đoạt người trước mặt, nhưng là bây giờ thời cơ vẫn chưa tới. Trác Diễm lấy lại bình tĩnh, nói: "Tối nay xem anh trổ tài nấu nướng. Em ra bên ngoài chờ."

Đều nói tóm được dạ dày của một người thì đồng nghĩa với tóm được tâm người đó.

Nguyễn Tương Nam ở trong lòng lắc đầu, cô không cảm thấy rằng Trác Diễm có thể tóm được dạ dày của cô, có thể không hủy diệt phòng bếp chính là vô cùng may mắn. Cô ở một bên nhìn anh làm cơm chiên trứng, còn phải thỉnh thoảng nhắc nhở anh: "Lật đi, ở dưới sẽ cháy mất."

Cuối cùng bề ngoài thành phẩm vô cùng khó nhìn, có mấy miếng trứng gà đều là màu đen.

Chính anh nếm thử một miếng, đều cảm thấy không cách nào ăn được, đang định nói không bằng vẫn lại là đi ra ngoài ăn, chỉ thấy Nguyễn Tương Nam cầm đũa lên từng miếng từng miếng ăn hết, sau cùng lấy cái ấm rót thêm một ly nước nóng: "Cũng may, chỉ là hơi mặn."