Editor: Thủy Tiên.

------------------------

"Tiêu Nhu, cô bây giờ đã biết là cô vĩnh viễn cũng không đấu lại với tôi chưa?" Một cô gái xinh đẹp nhìn thời thượng mỹ lệ từ trên cao nhìn xuống cô gái giống như con vịt xấu xí bẩn thỉu đang nằm thoi thóp trên mặt đất, trong mắt tất cả đều là khinh thường, "Coi như cô là Tiêu Cấm Ninh chân chính thì như thế nào, cha mẹ của cô chỉ nhận tôi, mà cái người cùng cô hứa hôn từ lúc còn trong bụng mẹ Thừa Vũ Ca từ nhỏ người anh ấy thương yêu cũng chỉ là tôi, bây giờ người cùng anh ấy đính hôn cũng là tôi, cô chẳng qua chỉ là một con vịt xấu xí bị Tiêu gia ruồng bỏ mà thôi!"

"Đi chết đi, Tiêu Nhu!" Hung dữ trên mặt cô ta đều lộ ra ngoài, chân dùng sức hướng về phía cô gái đang nằm trên mặt đất, cắn răng nói, "Chỉ có khi cô chết, liền không có người có thể uy hiếp được địa vị của tôi thôi!"

Tiêu Nhu nằm dưới đất vốn đã là thoi thóp, bị cô ta cứ như vậy giẫm lên một cái, rất nhanh vùng vẫy hai cái liền không một tiếng động.

Lúc này có tiếng bước chân vội vã chạy tới, có người vội vàng hỏi, "Tìm thấy Tiêu Nhu rồi sao?"

Tiêu Cấm Ninh vội vàng lỏng ra chân, quỳ xuống lấy tay lau sạch dấu chân trên cổ Tiêu Nhu, cất giọng lớn tiếng hô, "Người tới đây mau, Nhu Nhu ở chỗ này, cô ấy thật giống như bị thương rất nặng! Mọi người mau tới đây a!"

Thanh Phong Vi Phủ, trong phòng bệnh rộng lớn rèm cửa sổ màu trắng chính là đang theo gió nhảy múa, trong phòng bệnh lớn như vậy chỉ có một chiếc giường bệnh màu trắng, nằm trên giường bệnh là một cô gái sắc mặt tái nhợt, cô nằm im không có một cử động nào cũng không có tiếng động phát ra, nằm im như một người đã chết.

Bỗng nhiên cô gái ấy mở mắt, ánh mắt sắc bén quét bốn phía một cái, thẳng tắp ngồi dậy, cô nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, trên miệng nhếch lên một độ cong tà ác.

Cô vừa đi chân trần tới cạnh cửa sổ vừa nhìn phong cảnh bên ngoài bệnh viện, bên ngoài là một bãi cỏ xanh mướt, diện tích đặc biệt rộng, lại phóng tầm mắt ra ngoài bờ hồ, ừ, còn có một bác sĩ ăn mặc có chút cổ quái.

Cô một mực cho rằng bác sĩ rất đáng ghét.

Bỗng nhiên bên trong đầu cô đột ngột xuất hiện một loạt nhắc nhở???

Gợi ý của hệ thống: Thân phận: Tiêu Nhu

Tuổi tác: 23 tuổi

Tính cách: Hèn yếu

Vận mệnh: Bi thảm

Nhiệm vụ sơ cấp: Thích ứng thân phận.

Biểu tình cao lãnh trên mặt cô gái bởi vì nhiệm vụ đột ngột xuất hiện này đã không còn giữ được, cô Cmn mắng lên tiếng, "Choáng nha, 008 đã nói sẽ dẫn tôi bay mà! Đây là cái gì? Thích ứng thân phận? Chẳng lẽ bây giờ không phải là chạy vọt tới trước mặt người của Tiêu gia vả ba ba ba vào mặt họ, sau đó trở về báo thù cho tôi sao!"

Vì cô là con gái của tập đoàn Đế Quốc nên vốn là trải qua một cuộc sống sinh hoạt đặc biệt tiêu sái, nhưng là bởi vì bị một ít quyền tài sản đuổi giết, cô chết và hoàn toàn biến thành Tiêu Nhu, hơn nữa trong giấc mộng lại còn xuất hiện một cái hệ thống tự xưng là 008 nói có thể giúp cô báo thù, hơn nữa còn giúp cô đoạt lại tất cả mị thứ thuộc về mình, cho nên cô chấp nhận cùng cái hệ thống này khóa lại.

Nhưng là, tại sao cô thật vất vả không ăn không uống giả bộ ngủ, trong hai ngày này cũng đã biết được tính năng của cái hệ thống này, vừa nghĩ tới bản thân sở hữu hệ thống này cũng có thể hung hãn đi bay một phen, nhưng là đây là cái gì? Thích ứng thân phận? Làm Tiêu Nhu? Cô thế nhưng là đại danh đỉnh đỉnh Đường Tịch a! Cmn, để cho chị đây giả bộ nhu nhược a!

Đường Tịch trong lúc lơ đẫng cúi đầu liền nhìn thấy màu da của mình, ngay lập tức bạo phát nóng nảy, "Cmn, cái này, người da đen là ai!"

Ngay khi Đường Tịch mới vừa nói xong câu đó, trong đầu cô lại vang lên một trận âm thanh gợi ý của hệ thống.

[ tặng kí chủ một món quà, đó là có nhiều da thịt khả ái hơn một chút, có hay không click thay? 】

Đôi mắt to của Đường Tịch nháy nháy hai cái, trong lòng cười lạnh, khả ái hơn một chút? Nhiều da thịt hơn chút? Cô click thay, trong đầu nghĩ, "Dù sao có chút da thịt cũng hơn cái người da đen này là được a!"

Thấy da của mình từ màu đen từ từ biến thành màu sáng hơn lại béo mập béo mập hơn chút, ánh mắt Đường Tịch sáng lên, "Yo a, quả nhiên có chút tác dụng a!"

Sau đó lộ ra biểu tình dễ thương lượng, "008, chúng ta thương lượng cái chuyện này chứ, chúng ta trước tiên đi tới Đường gia đem mấy gia hỏa đã hại chết tôi thu thập, sau đó từ từ thích ứng thân phận có thể không?"

Âm thanh gợi ý của hệ thống vang lên lần nữa???

Trước mắt Đường Tịch bắn ra một màn ánh sáng, phía trên nhắc nhở cho cô đủ loại số liệu giá trị.

[ kí chủ: Đường Tịch

Điểm kinh nghiệm EXP: 1/ 800

Giá trị võ lực 0/ 100

Giá trị trthể lực: 3/ 100

Giá trị nhan sắc: 1/ 100

Giá trị vóc người: 1/ 100

Giá trị mị lực: 0. 01/ 100

Giá trị báo thù: 0/ 100

Giá trị tài lực: 0/ 100

Giá trị vả mặt: 0/ 100 

Trải qua tổng hợp kiểm tra báo cáo, kí chủ Đường Tịch không có bất kỳ điều kiện báo thù nào, mời kí chủ tiếp nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, tăng cao các hạng điểm kinh nghiệm EXP. 】

[ tiếp nhận nhiệm vụ sơ: Thích ứng với thân phận Tiêu Nhu, tăng lên các hạng điểm kinh nghiệm EXP. 】

Đường Tịch một bên tiếp nhận điểm tổng hợp, một bên gào khóc nhổ nước bọt, "Cơ hồ đều là không, cái này Tiêu Nhu rốt cuộc còn có cái thế mạnh gì?"

Cúi đầu nhìn vóc người mình, Đường Tịch thở dài, một điểm giá trị nhan sắc kia chắc hẳn là mới vừa rồi chính mình được hệ thống cho đổi lại da thịt khả ái, cho nên chỉ số mới đi lên hả??? Còn có vóc người giá trị??? Đường Tịch nhìn lấy vóc người Tiêu Nhu, cái này một lời khó nói hết, mím môi một cái, giá trị vóc người này hẳn là do dung mạo của cô ấy gầy chứ??? Cái này gầy nhất định chính là xương sườn cấp bậc a! Bình bản!

Đường Tịch tan vỡ nắm đầu của mình, lớn tiếng la ầm lên, "Yêu cầu bỏ qua cho a!"

Muốn cô đến năm nào tháng nào mới có thể trở về giá trị mị lực vô hạn của Đường Tịch a!

Trong một tháng kế tiếp bản thân Đường Tịch vô cùng thanh tịnh ở trong phòng bệnh trải qua cuộc sống nhàn nhã, gia đình tạm ổn của chính mình, thuận tiện quen thuộc một chút hoàn cảnh của bệnh viện, lúc không có chuyện gì làm liền ở trong bệnh viện đi bộ hai vòng, sau đó cô trước tiên cùng bệnh nhân bên trong bệnh viện làm quen một chút, lại cùng tiểu y tá thành bằng hữu, sau vẫn cùng bác sĩ đều được coi là bạn thân đây.

Đường Tịch buồn chán ngồi ở sân cỏ rộng rãi của bệnh viện than thở, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân cao cấp của thành phố A, người nhà Tiêu gia mặc dù không muốn nhận lại cô, nhưng là đối với cô nói tóm lại vẫn là rất tốt, ít nhất không có chân chính ném cô đi không thèm quan tâm, mà là đem cô ném tới bệnh viện tư nhân cao cấp này.

"Tiểu Nhu, đang tắm nắng à?" Một nữ bệnh nhân mang cái khí chất cao qúy ngồi trên xe lăn từ từ hướng Đường Tịch bên này đi qua đây cười cùng cô chào hỏi.

Đường Tịch hướng bà ngòn ngọt cười, "Đúng vậy, dì Kiều, dì cũng đi ra phơi nắng sao?"

"Đúng vậy, nghĩ đến bờ hồ đi một chút, nhưng là có chút xa, người giúp việc về nhà cầm quần áo, không đi được."

Đường Tịch đứng lên từ bãi cỏ, "Con đẩy dì đi qua, vừa vặn con bây giờ không việc gì, cũng đúng lúc đến bờ hồ hóng gió một chút."

"Vậy thì cám ơn con." Dì Kiều vui vẻ đáp ứng nói.

"Không việc gì, không cần cảm ơn." Đường Tịch đẩy dì Kiều liền hướng về phía bờ hồ đi tới.

Lúc này một người y tá chạy tới, âm thanh vội vàng hô, "Tiểu Nhu Tiểu Nhu, người nhà cô đến rồi, cô nhanh trở về phòng bệnh một chuyến đi!"

Đường Tịch có chút điểm tiếc nuối nhìn dì Kiều một cái, "Dì Kiều, xem ra hôm nay hai chúng ta là ai cũng đều không thể đi tới bờ hồ giải sầu rồi."

Dì Kiều hiền hòa cười cười, trong mắt lại thoáng qua vẻ cô đơn, "Người nhà con tới thăm con là chuyện tốt, tới nơi này nằm viện, người trong nhà ai không phải là nhật lý vạn cơ, người nhà con có thể dành thời gian tới thăm con là chuyện tốt."

Lúc này một y tá khác mặt đỏ lừ lừ hỉ khí dương dương chạy tới, "Dì Kiều! Con trai của dì tới thăm dì!"

Dì Kiều đang tịch mịch ánh mắt sáng lên, cô nhìn chung quanh, cuối cùng đưa ánh mắt xác định vị trí của một người đàn ông đang hướng về phía này này vừa đi tới.

Đường Tịch thuận theo ánh mắt dì Kiều nhìn qua, bỗng nhiên cả người cô ngẩn ra, người đàn ông thân cao từ 1m8 đến 1m9, tỷ lệ vóc người giống như mọi người hay nói - tỉ lệ vàng, về phần ngũ quan, chính là tác phẩm nghệ thuật được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc trong truyền thuyết.

Kiều Lương, đã lâu không gặp.