Lăng Nhân ngơ ngác nhìn Lục Thiệu Đông, một chữ cũng không nói ra được, trong đầu không ngừng tuần hoàn lời anh vừa nói. — — Cậu sợ tôi thổ lộ với cậu như vậy?

Anh rõ ràng nhìn ra cô sợ, còn nếu hỏi như vậy, là muốn bức cô sao? Lục Thiệu Đông nhìn sắc mặt trắng bệch của cô gái nhỏ, kéo kéo lại nụ cười trên khóe miệng. Cô quả thật cho là anh thổ lộ với cô. Nếu không phải Phó Kiêu Phong không hiểu ra sao an ủi anh, anh cũng không biết cô có hiểu lầm lớn với tin nhắn kia. 【 Lên sân thượng, cổ vũ cho cậu 】—— — — Chỗ nào có ý muốn thổ lộ chứ? Thật may anh không phải thật muốn bày tỏ, nếu không thì thương tâm chết.

“Thu hồi những ý nghĩ lung tung rối loạn của cậu kia đi." Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, nhét túi giấy màu trắng xanh xen kẽ vào tay cô, sau đó thẳng người lên, lui về sau hai bước.

Lăng Nhân chậm rãi cầm lấy túi giấy bất ngờ xuất hiện, mặt đầy ngơ ngác, đầu óc dừng lại mấy giây, mới rõ ràng. — — Cô hình như hiểu lầm anh.

“Cậu bảo tớ đi sân thượng, chính là cho tớ cái này?”

“Ừ hừ.”

“Cho rằng tôi thổ lộ với cậu?" Lục Thiệu Đông thờ ơ cắt đứt cô, trong ngực khí lại không thuận, đồng thời vui mừng đây chẳng qua là hiểu lầm, nếu không lấy thái độ bây giờ của cô — — Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật, cũng không do dự. Thật không biết trong não cô gái nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu khác với người thường. Lăng Nhân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng giống như giải quyết một vấn đề lớn vậy, như trút được gánh nặng, một lúc lâu, nở nụ cười ngọt ngào với anh: "Cảm ơn cậu." Tiếng " cảm ơn cậu ‘ này trừ cảm ơn quà tặng của anh ra, còn có một tầng ý khác — — cảm ơn cậu không tỏ tình với tớ.

Lúc cô nói lời này, cũng không có che giấu biểu tình trên mặt, anh tự nhiên cũng nhìn hiểu, nghe hiểu. Trong lòng Lục Thiệu Đông lại không vui, hai tay ôm ngực, lười biếng mà liếc cô: "Cái này thì xong rồi?" Nếu không thì sao? Lăng Nhân nháy mắt mấy cái: "Cậu cũng muốn tớ cổ vũ cho cậu sao?”

“...”

“Cậu lại không học tập.”

“..." Cô thật đúng là dám nói. Lục Thiệu Đông bị cô làm giận quá hóa cười: " Cậu thả chim bồ câu* cho tôi, định liền tính như vậy?" *放鸽子 /fàng gēzi/ có nghĩa đen là thả chim bồ câu. Thả chim bồ câu thường được dùng với nghĩa là "thất hẹn", "thất hứa", vốn đã hẹn sẵn sàng lúc gặp mặt lại không đến, hoặc vốn đồng ý việc gì đó với người khác nhưng lại không làm.

“..." Thì ra thu lại tính sổ sau. Lăng Nhân nhấp miệng, thật cẩn thận mà ngửa mặt nhìn về phía anh, con người đen như giếng cổ kia, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

“Cậu... tức giận?" Cô không xác định hỏi. Thật thông minh. Cùng cô gái chỉ số thông minh cao trao đổi đúng là bớt chuyện. Lục Thiệu Đông thật thấp hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến. Lúc thấy được tin nhắn của cô đúng thật có chút tức giận, chỉ là sau khi phát hiện cô hiểu lầm, tức giận vì bị cho leo cây liền tan biến. Nhưng mà, lòng tự tôn bị tổn thương.

Cho dù anh thật sự thổ lộ với cô, cũng không cần thiết tránh như tránh rắn bọ vậy chứ? Lục Thiệu Đông hít thở sâu thuận giọng, thấy người trước mặt khó xử, dáng vẻ tay chân luống cuống, lòng lại mềm nhũn ra. Thôi, lòng tự ái đáng giá mấy đồng tiền, bị tổn thương thì bị tổn thương đi.

“Tôi nói đùa với cậu đấy, không có tức..." Nói được một nửa, anh bỗng nhiên ngây dại, kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ nhón chân lên, đưa tay giơ qua đỉnh đầu, ở trên đầu anh nhẹ nhàng vỗ hai cái. Tiếp theo giọng nói mềm nhũn mang theo chút cưng chiều — —

"Đừng nóng giận." Một động tác. Ba chữ. Trái tim không có dấu hiệu nào, biến hóa. Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, cũng không nói lời nào. Mấy giây, Lăng Nhân cúi đầu xuống, ánh mắt dao động, gò má mơ hồ nóng lên. Một lúc lâu, thấy anh không phản ứng, cô chủ động nói sang chuyện khác: "Mặc dù cậu không học tập, nhưng vẫn hy vọng cậu thi giữa học kỳ cố gắng lên."

Lục Thiệu Đông cúi đầu nhẹ nhàng hừ cười hai tiếng: "Nếu như tôi học tập thì sao?" Lăng Nhân ngẩn ra: "Vậy thì thật tốt.”

“Nếu như tiến bộ một bậc, cậu đáp ứng tôi một chuyện.”

“..." Anh lần trước vắng mặt hai môn thi, đứng hạng nhất đếm ngược, tiến bộ một bậc chính là thứ hai đếm ngược. Nhưng cô không có biện pháp thuyết phục bản thân cổ vũ anh thi đứng thứ hai đếm ngược... Lăng Nhân suy nghĩ một chút, nói: "Đứng đầu phòng thi."

Lục Thiệu Đông: "..."

Một phòng thi có năm mươi người, muốn đứng đầu phòng thi ít nhất phải tiến bộ năm mươi hạng. Ngày mốt thi rồi, anh cho dù không ngủ không nghỉ ôn tập cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy. Cô rõ ràng không muốn làm theo ý anh. Anh thu hồi lời nói vừa rồi, chỉ số thông minh quá cao cũng không tốt. Qúa khó lừa gạt.

“Tôi sẽ cố gắng." Ném xuống nhũng lời này, Lục Thiệu Đông vui vẻ mà đi ra phòng học lớp trọng điểm, bước chân có chút nhộn nhạo, tay không tự giác sờ sờ đỉnh đầu hai cái. Làm sao có thể ôn nhu như thế chứ.... Ngày hôm sau, nhóm giáo bá lớp chín ngạc nhiên phát hiện, lão đại từ trước đến nay xem sách giáo khoa như rác rưởi, lại nghiêm túc mà đọc sách.

“Lão đại đây là bị quỷ nhập thân sao?”

“ Không không, tao cảm thấy chắc là nhân cách phân liệt, nhân cách thứ hai kia đã xuất hiện, khích lệ anh ấy học tập thật tốt mỗi ngày tiến về phía trước.”

“Cũng có khả năng đơn thuần chỉ là muốn đạt được kiến thức mới."...

“Cái tình huống gì đây? Nói cùng nhau thi đứng hạng bét rồi mà? Cải tà quy chính?" Phó Kiêu Phong không đứng đắn hỏi. Lục Thiệu Đông tập trung tinh thần đọc sách, trong miệng không mặn không nhạt trả lời: "Tôi đáp ứng cậu ấy thi vào phòng thi thứ tám.”

“Mẹ nó! Thật vì yêu mà cải tà quy chính?!" Phó Kiêu Phong biểu tình đầy kinh sợ. Chúng giáo bá cũng khiếp sợ không thôi, lão đại lại bị thu phục như vậy? Chẳng qua — — lần trước ngài vẫn là hạng nhất đếm ngược mà! Lập tức tiến bộ năm mươi hạng, không có hy vọng rồi.

“Í — — đó không phải là chị dâu sao?" Có người bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ kêu. Lục Thiệu Đông theo bản năng nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy một thân ảnh nhỏ bé mềm mại từ ngoài cửa sổ đi ngang qua, tầm mắt ở trên đầu cô tìm mấy lần. Anh ngày hôm qua đưa cho cô băng đô, không mang. Không thích? Hay là không muốn mang?

Nhíu nhíu mày, Lục Thiệu Đông thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt mà phân phó nói: "Sau này không cần kêu " chị dâu " loạn." Mọi người: "Vậy kêu là gì?" Lục Thiệu Đông trầm tư ba giây, vân đạm phong khinh mà phun ra hai chữ: "Bạn học.”

“..." Mọi người: Ha hả. Anh nói gọi " bạn học " liền gọi " bạn học " thôi. Dù sao chúng ta ngồi chờ vả mặt.

“Cậu cùng hạng nhất, quan hệ bạn học gần đây rất tốt sao?" Phó Kiêu Phong như kẻ gian nói. Lục Thiệu Đông cong khóe miệng cười một tiếng, không đáp lời. Lúc này, Vương Liên vô cùng lo lắng mà vọt vào phòng học, kêu Lục Thiệu Đông — — " Lão đại, mau xem Tieba."... Lớp trọng điểm. Lăng Nhân vừa về tới phòng học, chỉ thấy Vương Gia Lâm tựa như chiêu hồn điên cuồng vẫy tay với cô.

“Xảy ra chuyện gì vậy?" Cô vừa đi vừa hỏi.

“Cậu ngồi xuống trước đã." Vương Gia Lâm gấp thông thể đợi mà đẩy cô tới chỗ ngồi, sau đó ở trên trên điện thoại di động ấn ra một tấm hình, đưa cho cô: "Lần trước Lục Thiệu Đông dạy cậu chơi bóng bàn bị người khác chụp ảnh được, truyền lên Tieba rồi." Lăng Nhân rũ mắt nhìn thấy, quả nhiên là ảnh chụp chung cô cùng Lục Thiệu Đông.

Ảnh chụp phía nghiêng, có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một chi tiết Lục Thiệu Đông ôm cô vào trong ngực. Nếu không phải thấy tấm hình này, cô cũng không biết động tác lúc đó thân mật như vậy. Rõ ràng lúc đánh bóng không cảm thấy gì, lúc này thấy, lại cảm thấy có chút thẹn thùng. Cô đè ép cảm xúc trong ngực, sau đó bình tĩnh nói: "Cậu ấy chỉ dạy tớ chơi bóng thôi.”

“Tớ cũng biết các cậu chỉ chơi bóng, nhưng tấm ảnh này...

“Vương Gia Lâm lo lắng không thôi, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn chằm chằm hình chụp trong chốc lát, rồi mới lấy di động về, tắt màn hình, nói: " Được rồi, dù sao cậu cũng không dạo Tieba, mặc kệ họ nói đi." Lăng Nhân nghe vậy nhíu mày: "Rất khó nghe sao?”

“A...

“Vương Gia Lâm cúi đầu xuống, không biết nên nói thế nào. Những người trên mạng đều là một đám hiệp sĩ bàn phím, bản thân không được Lục Thiệu Đông yêu thích, liền loạn công kích người. Rõ ràng là Lục Thiệu Đông chủ động dạy Lăng Nhân đánh bóng, lại bị nói thành Lăng Nhân cố ý giả bộ không biết đánh bóng, câu dẫn Lục Thiệu Đông.

A a, nhiều nữ sinh cũng không biết chơi bóng mà, Lục Thiệu Đông vì sao không dạy cho mỗi một người chứ? Anh nên đảm nhiệm trung tâm máy điều hòa* sưởi ấm cho mọi người không phải sao?

*Đề cập tới những người tỏa ra sự ấm áp và quan tâm hai người hoặc nhiều người một lúc, giống như máy điều hòa. Vương Gia Lâm càng nghĩ càng giận, cuối cùng phẫn hận mà mở khóa điện thoại, vừa gõ chữ vừa nói: "Tớ muốn mắng lại!"

Lăng Nhân thấy bộ dáng tức giận của Vương Gia Lâm, không cần nhìn cũng biết trên Tieba mắng rất khó nghe. Cô thở dài một hơi, ngăn cản nói: "Vẫn đừng nên trả lời. Càng phản ứng, những người đó càng mắng thêm thôi.”

“Nhưng mà...

“Vương Gia Lâm dừng lại, quấn quít mấy giây, cuối cùng nghe theo lời cô, ném đưa điện thoại di động lên bàn, nói: "Người phát hình ra thật quá ác độc, cố ý trước khi thi giữa kỳ đăng ảnh lên, muốn ảnh hưởng cậu thi." Lăng Nhân: "Đừng tức giận nữa. Nếu không tớ không bị ảnh hưởng, nhưng cậu lại có đấy.”

“Hắc hắc, dù sao tớ cũng căn cơ kém, không cái gì có thể ảnh hưởng."... Lớp chín. Nhóm giáo bá hoảng sợ, không dám thở mạnh, sợ bị dính líu. Dù sao chị dâu, không đúng, bạn học, bị người ở trên Tieba mắng thảm như vậy, trong lòng lão đại khẳng định rất không vui.

“ Nếu không, chúng ta phi com lê?" Vương Liên đề nghị. Mặt Lục Thiệu Đông lạnh lẽo: "Phi com lê là cái gì?”

“Là...

“Lật tẩy thân phận thật.”

“..." Mọi người: Xung quanh giận dữ vì "bạn học". Ha hả.

“Tra người gửi lên." Lục Thiệu Đông ném đưa điện thoại di động cho Thạch Vũ.

“Đã và đang tra." Thạch Vũ trừ thích chơi game ra, còn thích nghiên cứu tất cả liên quan tới máy tính. Chuyện vừa xảy ra, cậu liền vô cùng tự giác bắt đầu hành động.. Lăng Nhân vốn cho là " sự kiện chụp chung" lại sẽ trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người, đã chuẩn bị tâm lý bị đẩy ra đầu ngọn sóng ngọn gió, kết quả vừa qua một giờ học, chuyện liền xoay ngược lại.

“ Những người lớp bên cạnh đó thật sự ra trận giúp cậu nói chuyện, cũng sắp khen cậu thành thiên tiên, những người khác không dám đắc tội bọn họ, cũng tự giác thủ tiêu những lời mắng cậu trước đó. Bây giờ mọi người đều biết cậu là người Lục Thiệu Đông bảo vệ, sau này chắc hẳn sẽ không khua môi múa mép loạn nữa." Vương Gia Lâm chú ý báo cáo tình hình chiến đấu trên Tieba. Lăng Nhân nhìn nhóm giáo bá trả lời, ý chính là " toàn Nhất Trung ta bạn học bốn mắt là đẹp nhất", còn cách dùng từ...

Thật sự không dám khen tặng. Trang điểm lộng lẫy, trêu hoa ghẹo nguyệt, dáng vẻ quyến rũ... Những điều này còn có thể nhịn. Hoa lê ép hải đường* — — là cái quỷ gì?

*Chỉ chồng già lấy vợ trẻ một cách chế giễu. Vì khen cô, bọn họ cũng mất không ít lòng. Đối với lần này, trong lòng Lăng Nhân rất cảm động.... Đến buổi chiều, Tieba dần dần bình tĩnh lại lại bị đẩy lên cao trào.

“Có người phát ảnh chụp hoa khôi của khối mười ở hộp đêm. Chậc chậc, vẽ quầng thâm mắt, cũng quá giống thật. Tớ nghe Phó Kiêu Phong nói, người đăng ảnh Lục Thiệu Đông dạy đánh bóng lên trên mạng, cũng mang theo tiết tấu mắng chửi, chính là người này.”

“ Cô nữ sinh này ở trước cửa phòng ăn thổ lộ với Lục Thiệu Đông, bị Lục Thiệu Đông cự tuyệt thảm. Cậu ta đoán chừng là thấy Lục Thiệu Đông đối tốt với cậu, trong lòng khó chịu, cho nên ở trên mạng bôi đen cậu.”

“Lục Thiệu Đông lần này thật là quá mạnh liệt! Tớ thật là hâm mộ cậu quá!" Vương Gia Lâm nói xong tình báo, cuối cùng còn không quên biểu đạt hâm mộ. Lăng Nhân cười hỏi: "Hâm mộ tớ bị bôi đen?”

“..." Vương Gia Lâm liếc mắt xem thường, nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô, làm mặt quỷ nói: "Đương nhiên không phải. Cậu hiểu mà. Hắc hắc."

Lăng Nhân cười một tiếng không đáp lời, cúi đầu tiếp tục đọc sách, tay trái âm thầm sờ túi giấy trong cặp sách, nụ cười trên khóe miệng không nhịn được càng cong lên. Cho dù không soi gương, cô cũng biết mình lúc này nhất định cười rất ngốc.. Sự kiện Tieba cũng không làm thay đổi quá lớn tới sinh hoạt các bạn học, kỳ thi giữa kỳ kết thúc thuận lợi, còn chưa kịp thả lỏng tâm tình, đảo mắt liền tới ngày niêm yết danh sách. Lăng Nhân như thường ngày, cùng Vương Gia Lâm đi xem bảng.

“ Kỳ quái, vì sao không nhìn thấy người lớp chín? Bọn họ không phải thích tham gia náo nhiệt nhất sao." Vương Gia Lâm lẩm bẩm, một đôi mắt to linh động nhìn khắp nơi. Lăng Nhân cũng không thấy bóng người quen thuộc, trong lòng có chút kỳ quái. Chẳng lẽ hôm nay không tới trường học?...

Lớp chín. Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, giận đến mặt mũi trắng bệch. Trong tay ông cầm một chiếc thước từ tổ một từ từ quét đến tổ bốn, cuối cùng thu hồi lại đi lên bục giảng gõ gõ.

“Quấy rối cũng phải có mấu chốt! Tôi không trông cậy vào thành tích có thể tiến bộ vượt bậc của các anh chị, chỉ hy vọng các anh chị có thể duy trì hiện trạng, thuận thuận lợi lợi vượt qua năm lớp mười hai, cũng để cho tôi sống thêm được mấy năm.”

“Các cậu lại khen ngược! Đội sổ còn ngại chưa đã ghiền, một hai phải làm chuyện lớn cho tôi vào kỳ thi giữa kỳ hả!”

“Thi khoa học tự nhiên tập thể nộp giấy trắng! Nộp, giấy, trắng! Các anh chị chọc tức tôi như vậy, lương tâm không thấy đau hay sao hả!" Chốc lát yên tĩnh.

“Toàn bộ chạy xuống sân thể dục, hai mươi vòng!" Chủ nhiệm lớp lên tiếng, mọi người rối rít đứng dậy.

“ Lục Thiệu Đông cuộc thi này em có tiến bộ, không cần đi." Lục Thiệu Đông quay đầu: "Em đi giám sát bọn họ." Cũng không để ý chủ nhiệm lớp có đồng ý hay không, cuốn tay áo lên liền chạy lấy người. Vừa ra phòng học — — " Lão đại, chúng em chỉ có thể giúp anh tới đây. Cố gắng lên!”

“Đến phòng thi thứ tám, không thể quên các anh em đâu.”

“ Thật ra thì em đã sớm muốn nộp giấy trắng, dù sao cũng được 0 điểm, không làm nói không chừng còn có thể gọn gàng dễ đọc đấy.”

“Có trí óc đấy!"... Làm thành một chuyện lớn, nhóm giáo bá tâm tình kích động bộc lộ ra ngoài, tay cầm tay cao hứng phấn chấn mà chạy tới sân thể dục. Phó Kiêu Phong khoác tay lên vai Lục Thiệu Đông, nói: "Tớ nộp giấy trắng thuần túy là vì không muốn làm loạn trận hình. Lại nói tiếp, " bạn học " đứng hạng nhất lớp bên cạnh kia, rốt cuộc đồng ý cho cậu thứ tốt gì?"

Lục Thiệu Đông lúc này không có đẩy cậu ra, trong lòng có một chút cảm động. Tuy rằng tập thể nộp giấy trắng xác thật có chút nháo quá mức, nhưng bọn họ chủ động đội sổ vì anh, giúp anh thi vào phòng thi thứ tám này, thật sự làm cho người nhiệt huyết sôi trào.

“Chỉ một lần này, lần sau không được phá lệ. Sau này đừng lấy thi cử làm trò đừa." Lục Thiệu Đông đè xuống cảm xúc trong lòng, hết sức cố gắng bình tĩnh nói. Lời này nói với Phó Kiêu Phong, nhưng là nói cho tất cả mọi người nghe. Mọi người rối rít gật đầu: Nghe hiểu, lão đại đây là đang lo lắng cho bọn họ đấy....

Trước bảng vinh quang. Lăng Nhân thấy hạng của mình vẫn đứng thứ nhất, liền an tâm chuẩn bị trở về phòng học, vừa quay người, nghe được có nữ sinh ở bên cạnh nghị luận — — "Các cậu nghe nói không? Lớp chín lần nay thi tập thể nộp giấy trắng, bây giờ đang bị phạt chạy sân trường.”

“ Thật biết chơi. Lớp chín muốn tạo phản sao? Đúng rồi, Lục Thiệu Đông cũng không phải ở lớp chín sao, cậu ấy cũng nộp giấy trắng sao?”

“Cậu ấy hình như không nộp giấy trắng, nhưng lúc tớ tới thấy trong phòng học lớp chín một người cũng không có, cậu ấy chắc đi chạy sân trường rồi."...... Tiếng nghị luận bên tai không dứt.

“Tớ hỏi Phó Kiêu Phong chuyện như thế nào." Vương Gia Lâm vừa nói vừa viết tin nhắn. Lăng Nhân chỉ bắt được mấy chữ mấu chốt " Lục Thiệu Đông ", " Nộp giấy trắng", "Chạy sân trường". Anh trước khi thi không phải còn nói với cô muốn học tập sao? Bây giờ là chuyện như thế nào? " Phó Kiêu Phong nhắn tin lại cho tớ. Đám người lớp chín kia thật đúng là thần mà!" Vương Gia Lâm thở dài nói. Lăng Nhân trong lòng có chút gấp: "Nói thế nào?”

“Đi sân trường xem chút đi. Chúng ta vừa đi vừa nói.”

“ Được." Đi hai bước, Lăng Nhân bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu chạy tới khu dạy học: "Tớ về phòng học trước một chuyến.". Sân thể dục. Dưới ánh nắng chói chang, các thiếu niên đổ mồ hôi như mưa, thần thái phấn chấn.

“ Nếu không chúng ta xướng ca đi!”

“Được nha! Cùng nhau tới!”

“ Khi mặt trời chiếu sáng, bông hoa cười với tôi, chim nhỏ hót líu lo, cậu vì sao trên lưng đeo cặp nhỏ, tôi muốn đi học không được đến muộn...

“ Các thiếu niên từng vòng chạy, từng vòng hát. Không biết chạy đến vòng thứ mấy, bỗng nhiên có người làm loạn trận hình hét to — —

" MẸ NÓ!" Tiếp theo tiếng hát ngừng lại, tất cả mọi người đều dừng lại, mắt nhìn thẳng. Cách đó không xa, một người nữ sinh chầm chậm tới, cô đeo chiếc băng đô màu đen, vấn tóc mái ra sau, lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo, da thịt trắng như tuyết ở trên bộ đồng phục màu trắng xanh làm nổi bật dáng người, con ngươi sáng như sao trong suốt thấy đáy, đuôi mắt hơi hơi giương lên, mang theo ý cười, giữa hai lông mày nhẹ nhàng, ôn nhu bất tận vô hạn. Khí chất này trong nháy mắt hạ gục năm đại mỹ nữ trên Tieba mấy ngày trước.

“Đây đúng là tiên nữ! Ai cũng đừng cướp với tao!" Vương Liên dẫn đầu kịp phản ứng, hét lớn. Lời còn chưa dứt, trên đầu liền ăn một cái cốc — — " Tiểu tiên nữ này là người của Đông ca tôi." Vương Liên vừa quay đầu lại, phát hiện lão đại nhà mình mắt nhìn thẳng nhìn người đẹp, chỉ kém không chảy nước miếng.

“Anh không phải có chị dâu... Không, có " bạn học " sao? Chúng em vì giúp anh theo đuổi " bạn học " mà nộp giấy trắng sao. Anh không thể sớm ba chiều bốn như vậy!"

Hắn nhắc nhở nói. Ánh mắt Lục Thiệu Đông rơi vào trên người giai nhân cách đó không xa, tâm tình cực kỳ tốt. Rất tốt, đeo băng đô anh tặng. Khóe miệng cong lên, anh nhàn nhạt ném xuống một câu " Cậu nhìn kỹ lại xem ", liền sải bước đi qua.

Vương Liên gãi gãi sau đầu, nhìn gì? Lúc này có người chợt la to: "Mẹ nó! Đây không là bốn mắt sao!" Vương Liên dụi dụi mắt nhìn lại, thật đúng là bốn mắt, như được chỉnh sửa bởi MeituPic. Lúc này mọi người dần dần kịp phản ứng — — " Thật không nghĩ tới, bốn mắt lại giấu xinh đẹp sâu như vậy!”

“Chung quy lão đại quả thật tìm một chị dâu như thiên tiên!”

“ Đa mưu túc trí! Khó trách ban đầu một hai phải làm khó dễ với học sinh giỏi, thì ra là tạo cảm giác tồn tại nha!"......

Bên kia, Vương Gia Lâm đẩy Lăng Nhân hướng Lục Thiệu Đông, cười hì hì chạy đi. Chưa kịp chạy mấy bước, bị Phó Kiêu Phong níu lại.

“Cậu cũng che giấu sắc đẹp chứ? Cũng lấy ra đi chứ.”

“..." Vương Gia Lâm trừng cậu một cái, "Truyền thuyết mỗi người mập mạp đều có một sức mạnh tiềm ẩn, cẩn thận tớ sau này đẹp làm cho cậu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đấy.”

“ Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ không có khả năng, nhưng cũng không kém cầu hôn là bao nhỉ."

Phó Kiêu Phong nhướng nhướng mày nói.

“Cậu...”

“Đừng vội thẹn thùng, cậu bây giờ vẫn chỉ là sức mạnh tiềm ẩn mà thôi.”

“..." Hai người vẫn còn đang đấu võ mồm. Lăng Nhân lẳng lặng nhìn Lục Thiệu Đông đi tới, trong lòng có chút khẩn trương, anh càng đi càng gần, ánh mắt bắt đầu không tự chủ được mà hoảng loạn. Sân thể dục trống trải, gió từ từ thổi tới.

Cô hơi rũ đầu xuống, vén tóc mai ngay ngắn, lại giương mắt, người đã tới trước mắt.

“Các cậu... Bị phạt chạy bộ?" Cô biết còn hỏi, để hóa giải nội tâm khẩn trương. Anh gật đầu một cái, mắt hơi rũ, nhìn cô không nói lời nào. Một lúc lâu, giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền tới — —

" Bạn học Lăng Nhân, cậu câu dẫn tôi như vậy, sẽ không sợ tôi thổ lộ với cậu sao?"