" Vừa mới bắt đầu bỏ phiếu, còn chưa quyết định được hạng nhất!"

"Ý của lão đại là, người nào sáng sủa nhất liền chọn, đồ ngốc."

Lục Thiệu Đông vẫn cười, không nói tiếp.

Tiết cuối cùng buổi sáng của lớp trọng điểm là tiết thể dục.

Học kỳ này tiết thể dục học bóng bàn, đối với người hoàn toàn không có tế bào vận động, tính cân bằng lại không tốt như Lăng Nhân mà nói, đơn giản là hành hạ.

Thầy thể dục giảng cơ bản, yêu cầu phát bóng, liền để cho bọn học sinh hai người một nhóm cùng nhau luyện tập.

Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm một tổ, trình độ hai người hoàn toàn đồng đều, chỉ biết phát bóng không biết tiếp bóng. Gần nửa tiết trôi qua, hai người vẫn còn phát bóng cho nhau, nhặt bóng, phát bóng, nhặt bóng theo tuần hoàn, chưa từng đánh bóng thành công.

Lại nhìn các bạn học khác, đều có thể thuần thục đánh qua đánh lại.

Thầy thể dục không nhìn nổi: "Vương Gia Lâm, em đổi với Hà Húc Dương. Hà Húc Dương, em dạy bạn học Lăng Nhân thật tốt."

Hà Húc Dương sớm muốn đổi với Vương Gia Lâm, nhưng lại sợ biểu hiện quá rõ ràng, chậm chạp không dám mở miệng. Lúc này nghe thầy thể dục nói như vậy, trong lòng cậu vui vô cùng.

"Tớ phát bóng cho cậu, cậu trước tìm chút cảm giác." Cậu nói với Lăng Nhân.

Lăng Nhân không đáp lời. Cô không muốn quá gần gũi với Hà Húc Dương, sợ có hiểu lầm không cần thiết.

Nhưng thầy sắp xếp như vậy, cô lại không thể vi phạm.

Do dự một hồi, cô thở dài một hơi trong lòng, sau đó gật đầu, cầm chắc vợt bóng, người hơi cong, chuẩn bị tiếp bóng.

Hà Húc Dương ở thành phố nhận lấy bằng khen thi đấu bóng bàn, chơi bóng bàn giỏi nhất lớp, biết nên làm sao giúp bạn học căn cơ kém. Cậu một tay cầm bóng một tay cầm vợt, tầm mắt quét qua quét lại vợt của mình cùng vợt của Lăng Nhân, sau đó nhẹ nhàng vung vợt lên, quả bóng nhỏ màu vàng bay lên không trung vạch ra một đường vòng cung, chuẩn xác rơi vào vợt của Lăng Nhân.

Không cần bất kỳ kỷ xảo, cổ tay Lăng Nhân thoáng dùng một chút lực, liền tiếp quả bóng thứ nhất của tiết học.

Vương Gia Lâm bị đổi bàn ở bên cạnh thấy tình hình này, vỗ tay kêu lên: "Wow, tiếp được bóng rồi!"

Lăng Nhân cũng mừng rỡ không thôi. Mặc dù dùng sức quá mạnh, bóng bay ra ngoài, nhưng ít ra cũng đánh được bóng.

...

Quả bóng bàn bay nghiêng đến phòng thể dục đối diện.

Lục Thiệu Đông một bên vươn người lên, một bên vừa thưởng thức cô gái nhỏ nhặt bóng, tâm tình tốt cực kỳ, đang suy nghĩ ngày khác tìm một thời gian dạy cô đánh bóng, chợt nhìn thấy đối diện cô đổi người.

Tâm tình tốt nhất thời tan thành mây khói.

Anh buông tay ra, nhảy xuống đất, tầm mắt nhàn nhạt rơi xuống đối diện, đáy mắt gợn sóng không sợ hãi.

Phó Kiêu Phong thấy anh dừng lại, cũng từ nằm ngửa trên sàn ngồi dậy, theo tầm mắt anh nhìn sang, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

Khó trách sau khi chạy 1000 mét kiểm tra thể lực kết thúc, lúc thầy nói cho tự do hoạt động anh không hề suy nghĩ liền chạy thẳng tới phòng thể dục.

Thì ra là bởi vì lớp trọng điểm ở đối diện có giờ học bóng bàn nha!

Xem ra con hàng này thật sự mê mẩn cô gái nhỏ rồi.

Phó Kiêu Phong híp mắt, nói: "Nếu không chúng ta cũng đi qua?" Dù sao tự do hoạt động mà, đi nơi nào hoạt động đều được.

Lục Thiệu Đông không lập tức đáp lời, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm đối diện một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt, buồn buồn nói: "Đừng ảnh hưởng giờ học của cậu ấy."

...

Quả bóng bàn bên trong phòng.

Lăng Nhân liên tiếp đánh gần 20 quả bóng, vẫn không có quả nào có thể rơi trên mặt bàn, đều bay ra bên ngoài.

Cô thất bại mà thở dài, đặt vợt lên bàn, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay đau nhức.

"Có muốn nghỉ ngơi một lát không?" Hà Húc Dương hỏi.

Lăng Nhân lắc đầu, lại xoa cổ tay mấy cái, sau đó cầm vợt lên: "Tiếp tục đi."

" Được." Hà Húc Dương nẩy bóng lên, quả bóng bàn màu vàng lần nữa bay về phía đối diện.

Hai mắt Lăng Nhân nhìn chằm chằm quả bóng bàn, đợi bóng rơi vào mặt bàn lại nảy lên, cổ tay cô động một cái, chuẩn bị tiếp bóng.

Không ngờ một giây kế tiếp tay chợt bị người từ phía sau cầm lấy, cùng với vợt. Không đợi cô kịp phản ứng, cái tay kia hơi run một cái, bóng trước mặt lập tức bay hướng ngược lại, còn quay mấy vòng trên không trung.

"Đây mới chính là phương thức dạy học."

Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai.

Trong lòng cô vui vẻ, thả lỏng cách tay, vẫn để anh cầm tay đánh bóng, nhẹ giọng hỏi: "Cậu sao lại tới đây?"

Bàn tay cầm vợt bóng của Lục Thiệu Đông, một tay khác đỡ vai cô gái nhỏ, đưa cô cùng chuyển động.

Đầu anh lớn, bả vai rộng, thoáng khom người, liền ôm toàn bộ cô gái nhỏ vào trong ngực, mơ hồ có thể ngửi được mùi tóc thoang thoảng của cô.

Anh vì sao lại tới?

Anh trầm tư nửa giây, sau đó cong môi thấp giọng trả lời: "Tôi tới nói cho cậu, có người được cậu dỗ vui vẻ."

Người này...

Lăng Nhân hơi hơi cúi đầu, mím môi cười.

Lục Thiệu Đông xuất hiện làm cho oanh động không nhỏ, trong phòng các nữ sinh sôi nổi dừng lại vây xem, hâm mộ người trong ngực anh không thôi.

Dư Yên Nhiên cũng dừng lại, nhìn hai người như đang ôm nhau, trong lòng vừa tức vừa ủy khuất.

Cô ta rõ ràng không kém hơn Lăng Nhân, tại sao Lục Thiệu Đông không thèm nhìn cô ta một cái?

Anh hôm nay không phải nói chọn người được bỏ phiếu hạng nhất ở Tieba để cùng nhau trải qua lễ độc thân sao?

Cô ta còn tưởng rằng chỉ cần số phiếu hạng nhất, là có thể...

Dư Yên Nhiên càng nghĩ càng ủy khuất, trong lòng trăm ngàn nghĩ không ra.

...

Phòng tập thể dục.

Nhóm giáo bá lớp chín cũng đều đứng ở cửa vây xem.

"Thì ra " hạng nhất " lão đại nói hôm nay, là chỉ hạng nhất của chúng ta."

"Đã nói thiên tiên mà? Nhan sắc của bốn mắt cách thiên tiên có chút xa!"

"Cậu cho là lão đại nông cạn như cậu sao? Nói chuyện cẩn thận một chút, nói không chừng sau này sẽ là chị dâu."

"Đừng nói bậy bạ. Nói không chừng lão đại chẳng qua là nhiệt tâm thiện lương, muốn dạy bốn mắt đánh bóng."

"Cậu mù sao! Lão đại rõ ràng là đang tán gái."

...

Người đang bị tán gái kia, Lăng Nhân hoàn toàn không có cảm giác được tán, sự chú ý toàn bộ tập trung ở lực cùng thủ pháp tiếp bóng của Lục Thiệu Đông.

Cảm thụ một hồi, cô cảm thấy học được xong hết rồi, liền nói: "Cậu buông ra đi, tớ thử một chút."

Lục Thiệu Đông theo lời buông tay ra, trả quyền khống chế về cho cô, lui sang một bên làm khán giả.

Thấy cô thành công tiếp được một quả bóng, anh nở nụ cười.

Phải có bao nhiêu chuyên tâm mới có thể học được nhanh như vậy?

Cô gái này thật đúng không vì sắc đẹp của anh mà động tâm, trái tim đều đặt ở trên quả bóng rồi.

Đối diện bàn đánh bóng, Hà Húc Dương vẫn còn đang phát cầu cho Lăng Nhân, nhưng trong lòng cậu đã không còn vui mừng như lúc ban đầu, chỉ có khổ sở.

Cậu vừa rồi thấy được rõ ràng, Lục Thiệu Đông dựa vào cô gần như vậy, gần như ôm cô vào trong ngực, vậy mà trên mặt cô không có chút bài xích, mà lúc cậu cùng cô đi lên tầng kia, cô lại trước sau bảo trì khoảng cách với cậu, sợ bị người khác hiểu lầm.

Khác biệt rõ ràng, cậu căn bản không cần phải nỗ lực làm cái gì nữa, bởi vì cô không có khả năng cho cậu cơ hội.

...

Qua một tiết thể dục, kỹ năng đánh bóng của Lăng Nhân tiến bộ không ít, cũng bắt đầu có chút hứng thú với bóng bàn.

Cô còn muốn nói " cảm ơn " với Lục Thiệu Đông, kết quả vừa quay đầu người đã không còn ở đây.

Trên đường trở về khu dạy học, nghe có nữ sinh nói — —

"Các cậu nhìn thấy không? Lục Thiệu Đông trên trang bỏ phiếu nói, cậu ấy ở ngày lễ độc thân, sẽ từ trong đám người bỏ phiếu cho cậu ấy chọn một người cùng chung ngày hội."

Cô nghe vậy cúi đầu cong môi cười.

Cùng chung ngày hội?

Lễ độc thân cũng gọi là " ngày hội "?

...

Lớp chín.

Lục Thiệu Đông vừa trở về, liền bỏ điện thoại vào trong túi đồng phục học sinh, hai chân bắt chéo nhau, dựa vào trên hành lang với đám người.

Chỉ chốc lát sau, nhìn thấy cô gái nhỏ lên tầng, khóe miệng anh cong lên, trong đầu nghĩ lúc này hẳn sẽ không lại không nhìn anh chứ?

"Tớ đánh cuộc một gói kẹo cay, cậu ấy sẽ không bỏ phiếu cho cậu." Phó Kiêu Phong khoác tay lên vai anh nói.

"Mười túi."

"Tự tin như vậy?"

Lục Thiệu Đông nhìn thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại chầm chậm đi tới, gật đầu.

Anh cùng cô hiện tại đã tặng quà cho nhau, một tờ phiếu bầu thì tính là gì?

...

Lăng Nhân xa xa thấy Lục Thiệu Đông đứng ở trong hành lang, cô vừa lúc muốn nói cảm ơn với anh, liền đi tới, nói: "Hôm nay cáảm ơn cậu."

Không tệ, chủ động nói chuyện với anh.

Lục Thiệu Đông híp mắt lại, tâm tình tốt mà nói: "Không cần khách khí."

Đang suy nghĩ nên hỏi cô chuyện bỏ phiếu thế nào, kết quả Phó Kiêu Phong tựa như không kịp đợi xem kịch vui, trực tiếp hỏi: "Bầu phiếu ở Tieba, cậu sẽ bầu cho ai?"

Lăng Nhân trả lời đúng sự thật: "Không có ý định bầu."

Năm chữ lưu loát dứt khoát đánh lên mặt Lục Thiệu Đông bốp bốp bốp.

Khóe miệng Lục Thiệu Đông co rút, lặng lẳng nhìn cô gái nhỏ, giọng như lừa gạt: "Cậu thật sự không bầu? Nghe nói bỏ phiếu có rút thăm trúng thưởng."

Chỉ thấy cô lắc đầu, trả lời không chút nghĩ ngợi: "Để cơ hội lại cho những người khác đi."

Nói xong vẫy vẫy ống tay áo, rời đi.

Lục Thiệu Đông: "..."

Nhìn bóng lưng tiêu sái của cô gái nhỏ, trong lòng Lục Thiệu Đông muốn phun ra máu.

Để cơ hội lại cho những người khác?

Cô đúng thật là tốt bụng.