Thiên Phong 24 tuổi là 1 thằng trẻ trâu mê game, thuộc loại lười vận động và đam mê tình dục.

Suốt ngày chỉ ru rú trong phòng chơi game và xem sex thủ dâm. Từ năm 12 tuổi hắn đã xem JAV xem nhiều đến nỗi kinh nghiệm hắn tích lũy được khá là nhiều và tinh vi.

Nhưng mà cuộc sống của hắn nó cứ như vậy ngày qua ngày rất vô nghĩa, đi học chơi game và quay tay, đôi lúc hắn cũng mong muốn như người ta trở nên nổi bật kiểu như đẹp trai học giỏi nhìu gái theo, có nhiều bạn bè nhưng mà cái thế giới này sự thật luôn phũ phàng.

Đầu năm vào cấp ba hắn có thích một người chính là lớp trưởng của mình, Vân Anh xinh xắn mái tóc dài, cái miệng nhỏ hay chu chu lên nhìn rất trẻ con nhưng với hắn lại chi là đáng yêu. Cô nàng này đúng chất với một cô gái ngây thơ trong sáng, luôn hòa nhã và quan tâm bạn bè. Trong lớp chắc chỉ có cô lớp trưởng này là nói chuyện và quan tâm với hắn nhất. Thành ra từ lúc nào đó hắn không hề biết trái tim khô héo của hắn đã chứa đã in sâu nụ cười ánh mắt bờ môi của Vân Anh. Đến năm học 12 vì hắn học khá tệ mà năm nay lại thi tốt nghiệp và đại học nên hắn được giáo viên chủ nhiệm phân cho Vân Anh kèm cọc để giúp hắn học tốt hơn, “, học thầy không tày học bạn mà”. (Bà cô làm kiểu này chả khác gì giao trứng cho ác, đã muốn ăn chay mà cơm đem cơm sườn đến =]])

Ô thế nhưng mà hắn đối với Vân Anh lại là một tình cảm thuần khiết, khô hề có tà niệm nào cả, ngày qua ngày học chung lớp về nhà học nhóm chung với hắn chỉ cần gần nàng một chút, được ngắm nụ cười đó, được nghe giọng nói thanh mãnh kia mỗi ngày là đủ rồi.

Tiếc là tình yêu đơn phương mãi không dám nói chỉ có thể ngày qua ngày cái tình yêu kia thêm sau đậm trong con tim cô độc này.

Hôm nay như mọi ngày hắn ở nhà chuẩn bị đủ thứ món ăn vặt, nào bánh trán trộn, xoài lắc, cả nước ngọt nữa để đợi Vân Anh đến học nhóm như mọi hôm. Hắn sốt sắng chờ đợi nàng đến một phút trôi qua với hắn như cả một năm ah. Nhưng đợi mãi đã quá giờ cả tiếng rồi mà vẫn chưa thấy Vân Anh tới, thỉnh thoảng cô nàng cũng đến muộn vì có việc đột xuất nhưng luôn gọi hoặc nhắn tin báo hắn biết. Nhưng hôm nay trong lòng hắn có một cảm giác rất khó chịu và nặng trĩu, một cảm giác bất an xông lên khiến hắn không thể không lo lắng được. Hắn lấy điện thoại lên và gọi cho Vân Anh.

– Tút tút tút Chuông điện thoại rung nhưng không có bắt máy, Phong lại gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn không có nghe máy, hắn điên cuồng gọi thêm mấy lần nữa vẫn vậy. Hắn bực mình vứt điện thoại lên trên bàn, tâm trạng không tốt hắn vò đầu bức tóc chỉ muốn hắt lên mà thôi. Lúc này bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, nhanh như chớp hắn nhảy đến thật nhanh cầm lấy điện thoại như hổ vồ mồ nhanh tới mức hắn thiếu chút nữa nhảy cẩng lên trên bàn luôn. Là Vân Anh gọi đến.

– Alo Vân Anh à nay có việc gì không đến được à… nhưng không có nghe Vân Anh nói gì cả chỉ nghe tiếng khóc thút thít một hồi sau mới nghe giọng Vân Anh rưng rưng, Phong à tui buồn quá, hic, hu hu Vân Anh lại òa khóc lên.

– Có Chuyện gì vậy nói cho tôi nghe thử bà khóc vậy tui lo lắm, Phong lo lẳng hỏi.

– Vân Anh thút thít thủ thỉ người ta đã bỏ tui rồi ông ạ, tui buồn quá, tui chán cuộc sống này quá, cảm ơn ông bao lâu nay luôn nói chuyện với tui, đến giờ ông là người bạn tốt của tui.

– Khùm quá bà nói gì thế hả, giờ bà đang ở đâu tôi tới liền đừng có mà làm gì dại dột á.

– Tui đang ở trên cầu sài gòn, đang hóng gió đang muốn giải thoát cho chính mình.

– Bà ở yến đó không được làm bừa tôi tới bây giờ.

Nhanh như bay hắn chạy ra cửa quên khong mang cả dép cứ thế chân đất chạy ra cầu Sài Gòn, vì nhà hắn khá gần ở đó nên hắn dốc sức chạy ra thật nhanh.

Chạy đến nơi thấy Vân Anh đang đứng cạnh thành cầu, hôm nay Vân Anh mặc một bộ váy trắng tinh mái tóc xỏa ra, khuôn mặt đượm buồn nàng đang đứng khóc thút thút.

– Vân Anh à lùi lại đi đừng suy nghĩ quẩn nữa. Phong nhẹ nhàng khuyên nhũ nàng.

– Phong tránh ra, lại gần là Vân Anh nhảy xuống cho coi. Anh Nam hết thương Vân Anh rồi, đến giờ Vân Anh mới Biết anh Nam bắt cá hai tay, ngoài Vân Anh ra còn có người khác nữa, Vân Anh chẳng còn ai nữa rồi. Vân Anh lại thút thít tính leo lên thành cầu.

– Từ từ từ, Vân Anh làm gì mà chỉ có mình thằng Nam không vậy, Vân Anh còn có cha nè còn mẹ nữa còn bạn bè và hơn nữa còn có Phong nè luốn quân tâm Vân Anh.

Còn thằng Nam đó nữa, nghĩ đến đây trong lòng Phong dâng lên một cơn giận mãnh liệt, người mà hắn yêu thương lại bị người ta làm tổn thương như vậy. Phong kiềm nén lại cơn giạn khuyên nhủ Vân Anh.

– Khi biết người đổi thay đã yêu cả Vân Anh với ai, Phải ra đi thôi nếu tôi là Vân Anh. Dù cho, có thể lúc này Vân Anh sẽ đau đớn, nhưng tháng năm sẽ phai, còn hơn níu kéo chỉ thấy cay đắng một đời. Hãy ra khỏi người đó đi người ta đã không biết quý trọng Vân Anh rồi sẽ có người thật sự yêu thương Vân Anh.

– Phong đừng nói nữa Vân Anh tệ lắm ai sẽ yêu thương Vân Anh Chứ, Vân Anh leo lên thành cầu đứng.

– Đừng nói mấy lời nhảm nhí đó sao lại không có ai, có Phong nè, Phong luôn yêu Vân Anh nè nhưng mà có cơ hội nào nói đâu. Vân Anh vô tâm lắm Vân Anh cũng có bao giờ chịu lắng nghe cảm nhận cảm giác từ người khác đâu.

– Phong đừng nói nữa, Vân Anh không muốn nghe không muốn nghe, là giả đúng không, đúng khôngggg? Hu hu.

– Có biết tại sao bị bỏ không? Đồ ngu ngốc. Phong nói là thật đấy, là thật. Tình cảm này, những lời Phong nói ra hoàn toàn không có sự dối trá. Phong ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt nàng.

– Vân anh có biết, Phong đã phải dằn vặt thế nào không. Yêu một người mà không thể nói ra thật sự rất là đau đớn. Phong cũng rưng rưng nước mắt.

– Thật lòng lúc này Phong lúc đầu cảm thấy vui. Nếu như hắn ta không bỏ rơi Vân Anh, Thì làm sao mà Phong có cơ hội chứ. Nhưng lúc này phong không thể nào vui nổi. Thấy Vân Anh đau tim Phong cũng nhói lên từng cơn.

– Im đi, các người đều như nhau cả thôi. Lũ lừa lọc gian dối. Tôi không cần ai cả. Để tôi chết đi. Đừng lại gần tôi. Vân Anh Tay tay bịt tai lắc đầu gào khóc lùi lại phía sau.

– Vân Anh à giá như em chẳng thuộc về ai thì tình cảm của Phong đâu hề sai.

Giá như lúc mình vừa gặp nhau và phong mạnh mẽ hơn một chút. Lúc này Phong chỉ biết “ghét con tim Phong đang thuộc về ai mà sao chẳng khi nào nghe lời Phong”. Đã nhiều lần tự hứa là sẽ quên nhưng không thể nào quên.

– Đừng nói nữa, Đừng nói nữa. ƯM hức hức…

Vừa nói Vân Anh vừa lùi về sau phía thành cầu và bị sẩy chân.

– Khônggggg.

Phong la lên, lao nhanh như cắt về phía vân anh, kéo lấy tay nàng kịp hất người nàng vào bên trong lấy thân mình thế chỗ cho Vân Anh.

– Chụp. Một cánh tay nhỏ bé mềm mại chụp lấy tay Phong. Phong đang lơ lửng trên cao sắp rơi xuống.

– Nắm… nắm chặt tay tôi – Vân Anh vừa khóc vừa gào lên. Nàng cố gắng hết sức bình sinh kéo Phong lên, nhưng quá nặng kéo lên được một chút thì nàng như đã kiệt sức. Lúc này thân hình nàng chồm ra thành cầu đã hơn nữa người.

– Buông ra đi, cả hai sẽ cùng rơi đó. Nghe phong đi.

– Không, đừng mà. Xin Phong. Huhu.

– Nói không nghe sao. Buông ra đi Phong quát to.

– Khôngggg, tại sao lại thế. Ai cứu vớiii. Vân Anh vừa cố nắm tay phong vừa gào khóc tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng không có ai ngoài hai người.

– Vân anh! Anh yêu em! Thật sự rất yêu.

– Đừng nói nữa mà huhu. Nàng khóc càng nhiều hơn.

– Em à! Anh muốn nói với em một điều.

“Anh đã rất ao ước một lần đứng trước mặt em mà nói rằng: Anh yêu em nhiều lắm. Chỉ muốn trọn đời, bên em như là chiếc bóng để lúc em cô đơn anh được ở kề bên.

Chỉ muốn làm chiếc lá màu thu để được em, ép lên từng tranh vỡ. Chỉ muốn làm một vì sao bé nhỏ dõi theo em, suốt những chặn đường dài.

Chỉ muốn làm sợi tóc trên vai để lúc em đau, anh nhận về tất cả. Chỉ muốn nói rằng: Anh Rất Yêu Em”

Trái tim anh đã thuộc về em, anh muốn nói với em thật nhiều nhưng thời khắc này quá ngắn ngỏi.

– Anh chỉ hối tiếc vì đã không nói ra sớm hơn, anh yêu em. Anh yêu em nhiều hơn bản thân anh từng nghĩ.

– Nhưng có lẽ ông trời trừng phạt anh, không để anh ở bên em nữa. Em sống thật tốt nhé! Anh – mãi mãi luôn bên em. Tình yêu của anh.

Dứt lời, phong gỡ từng ngón tay nhỏ bé của vân anh ra khỏi tay mình. Thả người rơi từ trên cao xuống. Ánh mắt đắm đuối nhìn bóng hình nàng trên cầu, hình bóng đó nhỏ dần rồi mờ nhạt dần, nhưng vẫn cứ nhìn mãi… cho đến khi nước sông làm nhòe đi đôi mắt. Khí bọt nước không đi ra ở đường hô hấp nữa, thần chết đã đến rồi.

“Anh theo em trên mỗi con phố, từng ngõ ngách em qua. Lấy ánh mắt em làm niềm tin bất diệt, lấy nụ cười em làm màu vẽ cho cuộc sống của anh…”

Rồi hắn nghe văng vẳng bên tai:

– Thiếu chủ… Thiếu chủ tỉnh dậy đi… Cố lên thiếu chủ.

Hắn giật mình mở mắt ra thì thấy quanh mình 4 lão già râu tóc bạc phơ.

– Thiếu chủ tỉnh rồi.

Hắn còn đang ngơ ngác chuyện gì xảy ra, thì ầm ầm tiếng như núi lỡ rồi tiếng người hò hét. “Lục soát cho kĩ phải bắt cho được bọn chúng”

Bấy giờ hắn mới hoàn hồn và biết mình đã chết và xuyên không đến đây. Ký ức hiện tại của hắn đang hoà nhập vào nhau. Bấy giờ hắn là Hứa Văn Bảo Con trai của trưởng môn phái Thanh Hư, khi hắn vừa sinh ra thì phái Thanh Hư bị kẻ xấu hãm hại gặp hoạ diệt môn. Cha và mẹ hắn chết trên núi còn hắn được tứ đại lão tướng của phái bế đi trọ theo đường mật đạo mà thoát chết.

Hắn đang luyện công thì bị tẩu hảo nhập ma dẫn đến nộ khí công tâm.

Hắn đang được 4 vị lão tướng truyền công trị thương cho mình.

Ôm trên mình trách nhiệm báo thù từ bé đã được 4 vị lão tướng nghiêm khắc dạy dỗ và truyền thụ võ công. Do cơ thể yếu kém nên từ bé đến giờ hắn luôn bệnh tật liên miên các vị lão tướng cho hắn tắm trong thuốc và bách độc thường xuyên nhưng vì họ ép hắn luyện tập không ngừng nghĩ nên hắn chết vì kiệt sức.

Đại trưởng lão vừa nói vừa đưa cho hắn một tay nải:

– Thiếu chủ may quá người tỉnh rồi… Người nhanh chạy đi, bọn truy sát chúng ta đã tìm ra hành tung chúng ta rồi.

– Lát nữa chúng sẽ mò ra nơi này thôi, người là hy vọng cuối cùng của thanh hư phái chúng ta.

Văn Bảo lên tiếng:

– Có chạy thì còn và mọi người cùng chạy không thì chết cùng chết.

Giọng hắn run run:

– Con không thể sống xa sự che chở và dạy dỗ của 4 vị trưởng lão được đâu… – Nước mắt tràn ra.

Nhị lão lên tiếng:

– Thưa thiếu chủ lúc nãy khi người bị ngất tim mạch gần như đã ngừng 4 chúng thần đã truyền hết công lực cho người để người có thể tỉnh lại.

– Giờ chúng thần cũng cạn tâm sức rồi, cầu xin thiếu chủ chạy nhanh để công sức bỏ ra của chúng thần không bị uổng phí.

Lão tam và tứ đến ôm thằng bé và dặn dò:

– Con nhớ luyện công mỗi ngày hành tẩu giang hồ tuyệt đối đừng tin ai cả và cũng nên giấu võ công mình đi. Con giờ đã có nội lực của 4 chúng ta cũng có thể nói con giờ thuộc hạng nội công thâm hậu rồi nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác, cẩn thận kẻ gian tà là tốt nhất.

Lão tứ đã cho hắn 1 cho cuốn Thiên thư tâm đắc cả đời của lão rồi thúc hắn lên đường.

Hắn quỳ lạy họ 3 lạy rồi chạy theo lối mòn sau cửa động xuống núi.

Hắn vừa chạy vừa khóc vừa hận bản thân mình không thể lamg được gì, toàn phải để người khác quan tâm hy sinh cho hắn.

Từ giờ mình sẽ đổi tên thành Thiên Bảo (Thiên trong Thiên Phong tên hắn và Bảo trong Văn Bảo mà hắn nhập vào).

Hăn thầm nhủ: “Dù chưa biết ở đây như thế nào nhưng cứ phải sống tiếp đến khi biết chịch cái đã, không lại sống uổng cuộc đời thứ hai này và sẽ tiến thân lập nghiệp công thành doanh toại làm trùm như mấy game online mà hắn hay chơi trước đây.”

Đi được 3 ngày đường Thiên Bảo dừng chân tại một hồ lớn nằm nghĩ.

Rồi lấy cuốn Thiên thư lão tứ đưa cho.

Nó ghi bao gồm đầy đủ về võ công thanh hư phái, y thuật và cả cách tu luyện.

Ở thế giới này cấp độ được tính theo công lực, công lực càng cao thì cấp độ càng khủng. Cấp độ thấp nhất là “kinh hồng” rồi đến “lăng vân”, “tiềm long”, “ngạo thế”, “ỷ thiên”, “chí tôn”, “vô song”, “võ thánh”, “thần thoại” cao nhất là “truyền thuyết”. Nhưng thần thoại và truyền thuyết thì hiện tại chưa ai đạt tới mà có tới thì cũng thăng thiên rồi. Nhờ được 4 lão thần truyền hết công lực cho nên giờ cấp độ của thiên bảo là ỷ thiên, vào thời điểm này cũng thuộc dạng khủng rồi. Nhưng do theo lời dặn của trưởng lão Thiên Bảo kích hoạt bá thiên nhãn (kỹ năng đặc biệt của Thanh Hư phái: Có thể xem công lực của đối phương và tùy chỉnh hoặc ẩn công lực của bản thân)

Thiên Bảo chỉ để công lực của mình ở cấp độ thấp nhất là kinh hồng để có gặp kẻ thù thì thấy hắn công lực thấp chúng cũng sẽ khinh địch.

Ngoài ra ở thế giới này, ngoài công lực của bản thân thì còn 1 thứ quan trọng nữa đó là đồng đội (hay gọi là pet) khi có đồng đội mạnh người chủ sẽ được nhận kỹ năng bổ trợ của đồng đội cộng thêm khi giao chiến sẽ tăng thêm phần lợi thế.

Thiên Bảo tiếp tục rong ruổi con đường tu luyện của mình mà trong lòng đầy lo lắng.

Một hôm Thiên Bảo đang câu cá thì nghe có tiếng đánh nhau. Chàng nhảy vút 1 cái lên tít ngọn cây rồi bay về phía có tiếng đánh nhau, chàng đáp lại 1 cây cao gần đó rồi ẩn mình theo dõi. Bên dưới là 1 toán cướp đang chém giết loạn xạ đoàn lái buôn, bọn cướp toàn lũ người bình thường công lực thấp chả có tên nào đạt mốc công lực thấp nhất là kinh hồng nữa. Chàng tính nghe theo lời tứ lão tránh lo chuyện bao đồng định bỏ đi thì nghe có tiếng gào khóc của con gái. Nhìn lại thì đám cướp đã giết hết chỉ còn trên xe 2 cha con chủ buôn.

Ông lão vừa lạy vừa van nài bọn cướp:

– Các người cần bao nhiêu tiền lão sẽ đưa hết, duy chỉ xin tha cho 2 cha con lão này…

1 tên cười cướp cười lớn:

– Tha cho ngươi báo quan phủ đến à.

Nói xong hắn vung đao chém vào lão rồi giật con gái lão từ trên xe ngựa xuống. Thiên Bảo nhìn kĩ thì cô gái này khá xinh đẹp da trắng hồng ngực to nhìn mặt ngây thơ vô số tội. Hắn tự nghĩ gái ngon thế này mà để mấy thằng súc vật này xơi thì còn gì là hoa. Nghĩ xong chàng bay từ trên cây xuống đạp văng tên cướp ra đỡ lấy cô gái đưa về sau chỗ cha mình.

– Đạo tặc to gan dám làm loạn giữa thanh thiên bạch nhật. – Nói rồi Thiên Bảo rút kiếm… dùng thanh hư băng sát trảm lướt đến xử đẹp hết bọn chúng.

Lão chủ buôn cùng con gái cảm ơn thiên bảo rối rít:

– Ơn này của tráng sĩ không biết kể sao cho hết không biết tráng sĩ tên chi từ đâu đến và định đi đâu.

Thiên Bảo khẩn khoản trả lời:

– Tại hạ tên là thiên bảo ta đang trên đường đến Long Môn trấn.

Lão già nghe thế mừng rỡ nói:

– Nhà lão ở trấn Long Môn hôm nay đang trên đường về thì bị gặp bọn phỉ. Hay là mời tráng sĩ ghé nhà lão chơi vài hôm để thỏa lòng mến khách sẵn tiện bảo vệ 2 cha con lão.

Thiên Bảo nghĩ giúp người thì giúp cho trót vậy, bé kia cũng xinh đi đường ngắm nghía cho đỡ buồn.