*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bàn tay bố luồn vào gáy cô, chạm vào cổ cô, vuốt xuôi xuống. Cả người cô run lên, co rúm lại. Cổ áo rơi xuống, để lộ bờ vai trần gợi cảm.

Bố mạnh mẽ tóm lấy eo nhỏ của cô, kéo sát lại. Hơi thở nóng phả xuống làn da trắng vẫn còn những vết xanh đỏ của lần hoan ái hôm qua.

"Thế nào? Sợ sao?".

Bố tuy hỏi vậy, nhưng âm điệu lại đặc biệt vô cảm, giống như không phải hỏi vậy là đang để ý đến cảm nhận của cô, mà cốt để thoả mãn lòng thù hận bên trong.

"Bố... Xin bố... Con còn đau lắm..." - Cô cong người, cố nhích hông mình ra khỏi sự kìm kẹp của bố.

Bố đẩy mạnh cô vào cửa, lật ngửa cô lên. Hai tay khoá chặt lấy cổ tay cô.

"Vậy sao cô còn đủ sức mà đi đến đây? Có phải là thấy chưa đủ phải không? Còn ăn mặc thế này...".

Cô nghiến răng, cố giằng tay ra khỏi. Nhưng điều đó dường như chỉ khiến anh thêm tức giận.

Nhìn sâu vào đôi mắt bố, cô thực sự hoảng sợ. Trong đó đen tối như một cái hố đen vũ trụ vậy, cho dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy mình bị xoáy sâu vào sự thù hận vô đáy.

Bố bóp lấy mặt cô.

"Yên tâm. Lần này tao sẽ trả đủ. Sẽ không để mày thoát đâu!".

Bố cầm một tay cô liệng đi.

Mật Nhi theo đà quán tính, lúi húi ngã vào cái bàn làm việc. Cạnh bàn đập vào bụng cô đau điếng. Cô gần như có thể lả đi tại đó rồi, nếu không phải bố tới nâng chân cô lên, ép người cô xuống bàn. Mông cô cảm nhận thấy hơi lạnh, giống như đã lộ ra hoàn toàn.

Bố áp dị vật nóng hổi đã sưng to của bố vào vùng trũng giữa hai thân cô, bắt đầu hôn dọc lên đường cột sống.

Cô không làm gì được, bị tấn công phía sau hoàn toàn khuất tầm nhìn. Cô chống tay xuống bàn, lại chỉ khiến lớp áo lụa mỏng manh chực rơi xuống, rớt xuống tận cổ tay, chỉ còn nút thắt ở eo là vẫn còn nguyên.

"A..." - Mật Nhi bị bất ngờ, thảng thốt kêu lớn.

Lãnh Đông không cho cô bất cứ sự chuẩn bị nào, cứ thế thô bạo khoan sâu vào trong cơ thể cô.

Mật Nhi giãy lên đành đạch. Nơi đó của cô rát buốt, giờ còn vì anh luật động dữ dội mà phải hoạt động hết công suất.

Mắt cô mờ đi, nhìn thấy đồ vật trên bàn rung lên từng đợt, giống như chuẩn bị muốn rớt xuống đất hết cả rồi.

Tay bố ôm lấy hai đồi ngực đang ưỡn căng của cô, ra sức nhào nắn. Khoái cảm đến muộn như một liều thuốc tê bơm vào cơ thể cô, xua tan cơn đau nhức, khiến cô tạm thời chìm trong đó.

Lãnh Đông chính là lão luyện như vậy, anh vừa có thể khiến cơ thể cô cảm thấy sống không bằng chết, vừa có thể khiến có thể khiến nó đê mê mà hưởng ứng anh.

Sau khi tạm thoả mãn đợt đầu, bố nâng cô vào phòng, vật cô ra trên giường, tiếp tục dùng sức mạnh đàn ông chiếm đóng cô.

Vẫn giống như vậy, vào ban đêm, bố sẽ đột nhiên mò tới, du kích bất thình lình, khiến cô không kịp trở tay.

Ban ngày, bố đến bệnh viện thăm Huyền Thư có bao nhiêu sự sầu muộn, sự căm phẫn và đau khổ thì đều sẽ được phát tiết trên người cô vào buổi tối. Từ phòng bố đi đến phòng cô, nơi đâu cũng để lại dấu vết mãnh liệt của hai người. Còn chiếc laptop kia, cô không cách nào có thể nhìn thấy nó nữa.

Tình hình của Huyền Thư không được tốt cho lắm, đứa bé mất rồi, bác sĩ hình như có nói tử cung của chị ta bị tổn thương nhẹ, nên phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm một thời gian nữa. Có lẽ sau khi chị ta xuất viện, bố sẽ không đến gần gũi với cô nữa. Trong lòng Mật Nhi có chút vui mừng, lại có chút hụt hẫng.

"Mật Nhi" - Tiếng bà gọi khiến cô giật nảy mình - "Cháu và bố đã xảy ra chuyện gì có phải không?".

Cô buông nĩa, cảm thấy chột dạ.

"Dạ... Đâu có gì...".

"Đừng lừa bà già này. Tiếng động giữa đêm hôm khuya khoắt kia có ai mà không nghe thấy chứ?".

Mật Nhi đỏ bừng mặt, chống chế.

"Cháu đâu có biết đâu chứ...".

Kim phu nhân nghiêm nghị.

"Mật Nhi... Nói sao thì chuyện này cũng là do cháu gây ra. Cháu đã hại người ta mất đi đứa bé rồi, nếu còn cướp luôn chồng người ta thì...".

"Bà, cháu hiểu mà!" - Cô ngăn không cho bà nói tiếp.

Đâu phải do cô tự mình câu dẫn bố chứ? Là bố tự tìm đến cô cơ mà. Cô có muốn ngăn cũng không được.

"Mật Nhi, bà nghĩ hay là thế này... Cháu chuyển ra ngoài sống một thời gian đi, chờ Huyền Thư hoàn toàn bình phục đã. Hiện tại con bé đó vẫn còn rất yếu ớt, cho nó về nhà sống thanh thản một thời gian, sau đó cháu với Lãnh Đông quyết định sau cũng chưa muộn...".

Mật Nhi buồn bã gật đầu. Bà đã nói đến nước này, cô làm sao có thể từ chối được chứ?

Đằng nào giấc mộng này, cô vẫn nên sớm tỉnh dậy đi thôi. Bố sẽ không bao giờ bỏ Huyền Thư đi vì cô đâu. Thà là bây giờ, cô dứt ra tự tìm một chút tự do cho bản thân, tìm cách liên lạc với Thiên Đăng, thì lúc bị bỏ rơi, cô mới có thể chống đỡ nổi.

Bố giống như một liều thuốc phiện vậy. Mặc dù mỗi đêm đều sẽ giày vò cô trong đau đớn và hoan lạc, giận dữ mắng mỏ cô. Nhưng cô vẫn muốn được như thế, cố chấp chịu sự hành xác đó, cơ bản là cô vẫn muốn bố chú ý đến mình, có bố ở bên... Rồi thứ thuốc đó rốt cuộc sẽ có ngày ăn mòn cô, chỉ là cô không biết.

Khi hay tin bà muốn chuyển cô ra ngoài, bố phản đối rất quyết liệt.

"Tại sao chứ? Tại sao mẹ muốn Mật Nhi chuyển ra ngoài? Con không muốn! Nó là con con, con sẽ không cho nó đi đến chừng nào con cho phép!".

"Con mày? Có ai đối xử với con như mày không? Mấy ngày nữa, Huyền Thư nó về đây, nó phát hiện ra thì làm sao?".

"Mẹ nghĩ con sẽ mê một đứa con gái đã giết chết con mình sao? Con chỉ đang chà đạp cô ta thôi. Chờ khi nào cô ta chẳng còn giá trị sử dụng nào nữa thì con sẽ thả cô đi, đến lúc đó coi ai chứa chấp nổi cô ta, kể cả cái thằng Thiên Đăng đó! Con chỉ coi cô ta là một món đồ chơi thôi, chơi chán rồi, đã đến lúc vứt đi rồi".

Mật Nhi đứng ở ngoài cửa nghe lén, thấy lạnh người.

Bố đối với cô là như thế sao? Ngay cả là tình nghĩa bao nhiêu năm nay cũng chẳng còn lại gì...

Bố đối với cô, chỉ còn lại tàn nhẫn và ác độc.

"Lãnh Đông, mẹ thật sự phải nhắc lại. Nó là con gái con đó, cho dù nó có làm gì lầm lỗi, con cũng nên tha thứ cho nó mới phải. Những gì con làm với nó vẫn còn chưa đủ hay sao?".

"Chưa! Con chính là muốn cô ta thấy, trong mắt con, cô ta chẳng là cái thá gì cả. Con muốn cô ta ở đây, hằng ngày chịu đựng cảnh vợ chồng con ân ái với nhau, nhìn cô ta đố kỵ, nhìn cô ta quằn quại trong đau khổ. Đó là thứ con sẽ làm với kẻ thù của con đó, giẫm đạp đến nát vụn thì thôi!".

Mật Nhi nhắm nghiền đôi mắt, khó khăn hô hấp. Ngực cô như bị thứ gì đó đè nặng.

Hắn đã cho cô tất cả, cũng lấy đi của cô tất cả...

Cô chạy về phòng, tránh kinh động đến mọi người.

Thiên Đăng, anh đang ở đâu? Anh đến cứu em đi! Mật Nhi thật sự thấy hối hận, vô cùng hối hận. Đáng nhẽ lúc đó cô không nên về đây, cô không nên quay về căn nhà này, cô nên nghe lời và đi theo Thiên Đăng du học mới phải.

Cô ôm đầu gối, cố gắng nghĩ xem có thể tìm ra con đường nào khác không. Ngoài Thiên Đăng... Còn có Bạch Lan.

Cô đột nhiên nhớ ra bà chị tóc trắng đó. Chắc chắn là chị ta có cách.

Nhưng làm sao để gặp được? Chắc chị ta vẫn còn ở cái quán bar đó.

Cô phải đến chỗ đó mới được. Có điều, dạo này, bố luôn cử người đi theo giám sát cô. Tuy bố không nói, nhưng cô luôn cảm nhận được giờ muốn đi đâu cô cũng phải xin phép, báo cáo nguyên do, chờ phê duyệt. Bố đang lo sợ con mồi của bố sẽ chạy thoát sao?

Đúng là bố không cho cô đồng nào. Tài sản của cô đã bị tịch thu hết. Nhưng những đêm bố đến chỗ cô ngủ lại, cô đã rút được từ ví bố ra một ít tiền.

Tích tiểu thành đại, cũng đủ bắt được một chuyến xe đến thành phố X và sống qua được mấy ngày.

Mật Nhi ôm lấy balo, quả quyết hôm nay dù có chết, cô cũng phải rời khỏi cái nhà này.

Cô không thể ở đây chịu nhục nữa.

Cho dù cô đối với bố đúng là có nợ, cô nghĩ mình đã trả đủ rồi.

Trong nhà này, cô chỉ còn lại một đồng minh duy nhất.

"Bà... Lần này bà phải giúp cháu... Bà biết bố đối xử với cháu như thế nào rồi đấy. Bà nhẫn tâm để cháu ở lại nơi này chịu đựng sự giày vò hay sao?".

Kim phu nhân đương nhiên không từ chối cô.

Bà đương nhiên thấy rất bức xúc với sự độc đoán và điên khùng của con trai mình.

"Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi đấy. Thằng Lãnh Đông mà biết được là không xong đâu. Lần này, cháu hãy đi cho xa vào, đừng để nó tóm được!".