*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh Đông cầm bó hoa đứng trước mộ. Cơn gió nghĩa địa khó mà không khiến cho người ta cảm thấy tê buốt sống lưng. Người dửng dưng đứng trên cao ngọn đồi hoang, thân hình kiên định, không chút lung lay. Khoé mắt khẽ trùng xuống.

"Thiên Thiên, tôi lại đến đây" - Hắn cố nén tiếng thở dài - "Mười sáu năm rồi! Mật Nhi đã lớn rồi... Tôi cũng phải bước tiếp thôi".

Mười sáu năm phải dốc tâm chăm sóc một đứa trẻ thật không dễ dàng. Mối tình đầu này, nếu không khắc cốt ghi tâm, hắn hà tất phải khổ sở gánh vác như thế?

"Thiên Thiên, chúng ta đã hết nợ nần rồi! Mật Nhi... Cũng nên nhận mẹ thôi!".

Trong những năm qua, hắn đã sống với đứa bé kia thế nào. Hắn thật sự không thể hiểu nổi. Bản thân hắn vào năm đó, mười tám tuổi, cũng chẳng qua vừa mới thoát ra khỏi cái tuổi con nít, đã đèo bồng một đứa trẻ khác. Sự xuất hiện của Mật Nhi, đã thay đổi hắn.

Dù tình cảm giữa hắn và con bé không hề tệ chút nào, nhưng vì con bé, hắn đã mười sáu năm không hề lấy một ai. Hắn... Đã để Huyền Thư đợi quá lâu rồi! Cần phải nói rõ với Mật Nhi, hắn không phải cha ruột của con bé, để con bé chấp nhận Huyền Thư đi. Hắn đã làm hết nghĩa vụ của một người cha rồi!

"Cậu chủ, sắp muộn rồi, chúng ta mau về thôi, kẻo tiểu thư và lão phu nhân đợi cơm lâu" - Ông quản gia đứng bên cạnh sớm đã bị không khí nơi đây doạ đến đứng không vững rồi!

"Được" - Hắn cuối cùng chịu dứt khoát quay đầu.

Dù chuyện này thật khó nói, đêm nay sẽ là một cơ hội thật tuyệt vời để sự thật được phơi bày. Hắn luôn trăn trở chuyện này từ rất lâu vì Mật Nhi hãy còn quá nhỏ bé. Dường như là do được nuông chiều, tính cách nó lúc nào cũng như một đứa con nít không chịu lớn vậy.

Hắn chỉ hi vọng con bé sẽ tiếp nhận chuyện này thật tốt. Huyền Thư sau khi cưới hắn, chắc chắn sẽ đảm đương vai trò người mẹ nuôi này tốt hơn ai hết. Đó cũng là một sự bù đắp dành cho Mật Nhi.

Thật ra nói hắn muốn rũ bỏ trách nhiệm này càng sớm càng tốt thì có chút không đúng. Hắn thật sự thương con bé, như con đẻ của mình vậy.

Mật Nhi từ nhỏ đã mất mẹ, rất đáng thương, lại không được thông minh cho lắm. Hắn tự hứa sau khi ổn định gia thất xong, hắn sẽ kiếm cho con bé một công việc tốt, một người chồng tốt, sắp xếp thật ổn thoả.

Chỉ là hắn không thể cứ lở dở cả đời vì đứa con nuôi này được.

"Bố!" - Giọng nói quen thuộc kéo hắn ra khỏi trầm tư.

Hắn đã về đến nhà từ bao giờ. Mật Nhi đang chờ hắn bên ngoài xe, gõ gõ vào ô cửa kính, gọi. Trên môi con bé lúc nào cũng mang nụ cười thường trực. Thói quen của con bé này thật là khó bỏ, hi vọng sau ngày hôm nay, hắn vẫn có thể thấy nó vui cười hồn nhiên như vậy.

Hắn bước xuống khỏi xe. Cái bóng to dài bao lấy con bé. Đang ở thế khum người, con bé lại chuyển sang tư thế trang nghiêm ngước nhìn hắn.

"Mật Nhi!" - Hắn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, rồi hôn lên trán nó.

Vẫn là thói quen hằng ngày.

"Mau vào thôi! Bà nội đang chờ bố đó!".

Nghĩ đến người mẹ già này của mình, Lãnh Đông không nén được mà bật cười. Ngày trước, lúc hay tin anh sẽ nhận nuôi Mật Nhi, bà thề sống thề chết để ngăn cản, thậm chí có lần còn doạ đến mức nhảy ra ngoài ban công muốn tự tử. Vậy mà vừa nhìn thấy Mật Nhi, tâm bà liền mềm nhũn ra, không thấy la lối gì nữa. Mật Nhi từ nhỏ mất mẹ, anh từ nhỏ mất cha, hai người có thể nói là một phép bù trừ hoàn hảo.

Anh còn nhớ ngày đó, Mật Nhi có đôi mắt nâu to sáng ngời, đôi má trắng phúng phính, ai nhìn cũng thích. Giờ đây đã trổ mã thành một cô gái có phần hơi nhỏ nhắn, nhưng cũng không thể nói là không xinh đẹp.

"Sao giờ này mới về?".

Trên đời này, người có thể nói chuyện với anh bằng cái giọng đó chỉ có mẹ anh mà thôi.

"Con đi thăm mộ mẹ Mật Nhi một lát!".

Bữa ăn cứ thế chưa bắt đầu mà đã như bị phá nát. Hàm của bà Kim như muốn rớt xuống cái dĩa cá ở trên bàn. Mật Nhi mở lớn mắt ngạc nhiên.

"Mẹ con sao? Sao con chưa nghe bố nhắc đến bao giờ?" - Con bé hỏi rất nhỏ nhẹ, nó đương nhiên biết vấn đề này có hơi nhạy cảm.

"Lãnh Đông, mày đừng nói nữa, chờ tao ăn xong rồi hẵn nói!".

Lão Phật gia đã hiểu ý của con mình, nhưng không ngờ anh ta lại dám vào đề tài nhanh như thế.

Mật Nhi nghe vậy, lại cắm đầu ăn, con bé nghe lão phật gia nói vậy, còn dám nói thêm gì, là thánh chỉ đấy!

"Mẹ, lần này con nói thật đấy, con sẽ cưới Huyền Thư, mặc kệ mẹ có cho phép hay không!".

Mật Nhi nuốt khan, hôm nay bố ăn gan hùm rồi.

"Mày nói lại lần nữa xem!".

Không khí giữa hai người rất căng. Dù biết mệnh lệnh của bề trên là không được làm trái, thế nhưng Mật Nhi hiểu tính bố, khi bố điên lên rồi thì còn cứng đầu hơn đá.

"Tối nay, có thịt viên sốt cà, món bà thích nhất nè. Bà ăn một chút đi!" - Mật Nhi là muốn giúp bố hạ hoả bà một chút.

Không ngờ bố thẳng tay đập bàn, mạnh đến nỗi mấy cái bát dĩa trên bàn đều run lên.

"Mật Nhi, người lớn nói chuyện, ai cho con xen vào?".

"Chuyện của mày liên quan gì tới con bé mà mày chửi nó?" - Bà bênh cô - "Vừa về đến nhà là mày đã muốn bắn súng vào mặt hồ yên ả có phải không?".

Hai người bắt đầu to tiếng với nhau, không hồi kết.

"Thôi được, mẹ không đồng ý thì thôi. Con chỉ cần ý kiến của Mật Nhi" - Nói rồi, bố đột ngột kéo tay cô - "Đi theo bố".

"Này, mày muốn làm phản có phải không? Để yên cho con bé!".

"Mẹ, sớm hay muộn gì nó cũng phải biết thôi!".

Tai cô ù đi. Biết... Biết chuyện gì...

Linh cảm cô mách bảo rằng sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả đâu!

"Mày... Mày..." - Bà gần như tức chết, muốn chạy theo nhưng không đuổi kịp bố.

Chẳng mấy chốc, bố đã lôi cô vào phòng đọc sách, chốt cửa.

Cô đứng, nhìn theo đôi chân dài, gương mặt tuấn tú kia, khó thốt nên lời. Bố thật điển trai. Đặc biệt là ở cái góc mặt nghiêng nghiêng thế này. Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào tôn lên đường nét xương hàm vuông vắn, chiếc cằm dài đầy uy lực, sống mũi cao, chiếc mắt kính hơi ngả về phía trước. Mật Nhi chỉ ước giá như mình cầm theo chiếc máy ảnh, để chụp lại khoảnh khắc này.

"Mật Nhi" - Bố đằng hắng, quay đầu đánh thức cô.

Mỗi lần bố đằng hắng, cô liền hiểu, bố đang rất nghiêm túc.

"Bố muốn nói với con một chuyện".

Cô có thể lờ mờ đoán ra.

"Liên quan đến mẹ con sao?".

Bố lẳng lặng gật đầu.

"Ừ".

Mẹ cô là nhân vật duy nhất trên đời, mà cô biết chắc chắn là có tồn tại, nhưng chưa bao giờ được biết, chưa bao giờ được nghe kể, không biết ở đâu, trông như thế nào. Nhờ câu nói ban nãy của bố, cô mới biết, hoá ra mẹ mất rồi. Cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Bố đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi cô thực sự không thấy mình thiệt thòi hơn những đứa trẻ khác là mấy. Cô còn cảm thấy mình thật có phúc, khi có được một người cha hoàn mỹ như vậy.

"Sự thật là..." - Cô nín thở - "Con không phải là con gái bố, con là con nuôi".

Để rồi ngỡ ngàng...

Lãnh Đông quan sát thật kỹ phản ứng của đứa con gái mình. Đôi đồng tử của nó tựa như tấm gương, soi rõ hình bóng anh trong đó, có điều vào lúc anh dứt lời, có cái gì đó trong đấy như muốn vỡ ra.

"Mật Nhi, bố muốn con hiểu, như vậy không có nghĩa là bố không yêu con, con hiểu không?" - Anh vội vàng chữa lời.

"Sao có thể như thế được?" - Hàng lông mày của con bé từ từ bị bẻ cong.

Hàng mi dưới khẽ động đậy, ươn ướt. Nó bất giác lùi xa ra khỏi vòng tay của anh. Đầu nó cứ lắc mỗi lúc một mạnh.

Anh bỗng thấy mình thật tàn nhẫn khi nói ra sự thật này, còn chưa biết nói gì thêm để an ủi, con bé đã lại chòng chọc nhìn anh. Lần này trong tia mắt có chút hờn oán.

"Tại sao bố nói với con những điều này? Là do bố sắp lấy vợ? Bố sợ con sẽ ngáng chân bố sao?" - Giọng con bé cứ nhỏ dần nhỏ dần, yếu ớt, như đang cố che giấu tiếng nấc nén sâu trong cổ họng.

Anh còn biết nói gì hơn, chính xác là như vậy.

"Mật Nhi, con cũng biết bố muốn lấy cô Huyền Thư từ mấy năm nay rồi, là do bà cứ ngăn cản!".

Mật Nhi trầm ngâm nhìn anh, môi mím chặt, mất một lúc mới thốt nên lời.

"Con không thích chị ta!".

"Mật Nhi..." - Anh thấy mình thật khổ sở - "Con thích kiến trúc mà, Huyền Thư chị ấy học bên thời trang, chị ấy vẽ rất đẹp, chị ấy còn là người mẫu nữa, con biết đấy, là một người rất nổi tiếng, chẳng lẽ con không thấy hào hứng chút nào sao?".

Mật Nhi lặng người nghe bố cô say đắm kể về chị ta. Toàn thân chết điếng. Cô không màng đến những chuyện đó. Cô không muốn bố thuộc về người khác.

Cô không muốn mất bố!

Như vậy có phải quá ích kỷ không, bố thậm chí hiện giờ... Không phải bố của cô nữa rồi...

Cô quay mặt lảng tránh đi. Ánh mắt hướng xuống dưới mà nước mắt chảy ròng.

"Bố thích thì bố cứ cưới chị ấy đi!"

Nói xong, cô bỏ ra khỏi phòng.

Xem thêm tại Blog của Blair Sky: https://blairsky.wordpress.com/ hoặc https://www.youtube.com/channel/UCvQ4SFqXekxl8lGcCASw-BA?sub_confirmation=1