Đêm, dần dần tối.

Sơn cốc ở ngoại ô, cỏ tranh mọc thành bụi, bị gió thổi lay động bất định.

Tiếng gió lúc mạnh lúc nhẹ vù vù hồi đáp bên tai, có giọt mưa nhỏ, một tia một tia lướt qua hai má.

Một cảnh tượng hoang sơ, khắp nơi cành cây dây leo đầy đất, cỏ khô mọc hoang. Trẻ con thời bây giờ, hẳn là không bao giờ sẽ có cái nhàn thú du ngoạn dã ngoại rồi! Mượn sắc trời ảm đạm, Trác Lập Phàm xuyên qua bụi cỏ, dỡ ra cây gai đỏ, đi từng bước về phía trước.

Rốt cuộc vì sao muốn đến chỗ này?

Chỉ vừa không để ý, mu bàn tay liền bị cây gai đỏ cào ra đường đường vết thương, quần tây chất lượng cao đã thê thảm đến không đành nhìn từ lâu, bị móc ra mấy cái lỗ thủng.

Y lại tựa như thấy được chính mình của quá khứ, không, không chỉ mỗi mình. Còn có một đứa con trai khác nữa, mặc dù ngũ quan cực kì bình thường, nhưng có lúm đồng tiền khả ái khiến người không uống tự say, với một nụ cười thoải mái.

Hai người ở trên bãi cỏ không ngừng đuổi bắt, nô đùa, tiếng cười như chuông bạc cứ mãi ẩn ẩn vang vọng trong sơn cốc… Thậm chí bây giờ, đều có thể nghe thấy tiếng cười từ trong lòng, loại tiếng cười vui vẻ phát ra từ nội tâm đó.

Bản thân rốt cuộc đã bao nhiêu lâu, không cười như vậy?

Khi nhanh khi chậm, y đi giữa bụi cỏ dại, có khi đi gấp gáp, giống như đột nhiên tìm được mục tiêu mà bắt đầu chạy như điên về phía trước, chạy một trận rồi lại ngừng bước mờ mịt nhìn quanh quất, tìm kiếm một mục tiêu, nhưng chính y cũng không biết mục tiêu tiếp theo sẽ là cái gì.

Khắp nơi đều là cỏ, khắp nơi đều là cành khô và cây gai, vẫn đều là ký ức tuổi thơ, nhưng lại tuyệt nhiên bất đồng với ký ức tuổi thơ đó.

Một cách lẩn quẩn, y cứ đi mãi…

Có khi y đi hết một vòng, phát giác chính mình lại trở về điểm đầu. Giống như là đi vào một mê cung thật lớn, một vòng lại một vòng, một đường lại một đường, một ngả đan vào một ngả… Quanh đi quẩn lại, quay đi vòng lại, rất dễ dàng lạc lối.

Càng đi càng sâu, càng đi càng xa, nhưng cũng càng đi càng không có kết thúc. Tựa như xuyên qua trong tháng năm và không gian viễn du vô hạn, trong ký ức của năm tháng, tất cả đều có thể xuyên qua vô hạn, mặc kệ đi tới đâu, đều có thể nhớ rõ hết thảy…

Quay một vòng lại một vòng, cuối cùng vẫn là trở lại điểm đầu.

Đêm, thực sự hoàn toàn đen rồi.

Mà y, vẫn không tìm được phương hướng.

* * *

Lê những bước chân nặng nề, y trở lại nhà Văn Hiểu.

Ngẩng đầu ngước nhìn, cửa sổ thứ nhất từ trái sang phải trên lầu hai, sáng lên ánh đèn lờ mờ. Một vầng ánh sáng, đã có thể cứ thế ấm áp đến tận đáy lòng.

Hắn ở nhà!

Nhà, một chữ cỡ nào thường tình, nhưng lại cực kì không thường tình, đó là mộng tưởng cuối cùng một đời, sẽ không cách nào với tới của y.

“Tôi về rồi.”

Trác Lập Phàm cả người cơ hồ ướt sũng, đối mặt với Văn Hiểu mở cửa, nhẹ nhàng cười.

“Tay của anh!”

Văn Hiểu tinh mắt vừa liếc mắt liền nhìn thấy bàn tay máu chảy đầm đìa của y, kinh sợ thất sắc.

Con người ôn hòa biểu hiện ra sự cường thế ngoài ý muốn. Không nghe phân trần mà mạnh mẽ kéo Trác Lập Phàm đi rửa sạch bàn tay, lục tủ đảo hòm tìm ra băng dán thuốc, sau đó lại một trận loạn tìm, tìm ra một cây kim để lấy ra gai nhọn đã đâm vào lòng bàn tay.

“Anh rốt cuộc đi đâu vậy? Tôi còn đi bệnh viện tìm anh nữa. Vì cái gì khiến bản thân thành bộ dạng thế này?”

“Tùy tiện lòng vòng, không cẩn thận ngã một cú.” Trác Lập Phàm thản nhiên nói.

“Anh cũng quá bất cẩn rồi.” Văn Hiểu có vẻ tin lý do này.

“Đừng động đậy!” Hắn nắm chặt lòng bàn tay đỏ thũng của y, duỗi thẳng nó ra đặt ở đầu gối mình, sau đó sát kề bên y ngồi trên sôpha.

“Lý Dĩnh đâu? Không đến giúp em làm cơm chiều?”

“Mẹ cô ấy gần đây bị bệnh, cho nên buổi tối rất ít lại đây.”

Kim nhọn nhẹ nhàng khẩy, đầu gai nhọn liền lộ ra, Văn Hiểu ngừng thở, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng kẹp lấy, gắp ra.

Miệng vết thương rỉ ra một chút tơ máu.

“Đau sao?” Hắn nhíu mày nhìn Trác Lập Phàm.

Trác Lập Phàm lắc lắc đầu, trên khuôn mặt mặc dù vẫn là không có biểu tình gì, tâm lại bắt đầu trở nên mềm mại…

Mười mấy năm trước, hắn cũng là như vậy ngấn lệ nâng lên bàn tay y, gào khóc, có vẻ bị gai đâm, càng như là hắn.

“Có khi thật hoài nghi anh cái người này có phải làm từ sắt hay không, cho tới bây giờ cũng không kêu khổ kêu đau, cũng chưa từng có biểu tình gì đặc biệt thăng trầm. Chả lẽ anh cái kiểu như thế này đi làm ăn, không sợ khách hàng đều bị dọa chạy mất?” Văn Hiểu trêu ghẹo nói.

“Tôi không phụ trách công tác bộ phận khách hàng, tôi chỉ làm phân tích dữ liệu.”

Bộ phận khách hàng, đó là công tác của Cao Tuấn.

“Thực là một quái nhân.”

Văn Hiểu nhìn y, đột nhiên thở dài. Sau khi gắp xong gai, cắt vải, hắn nhẹ nhàng từng vòng quấn nó lên tay phải y.

Đột nhiên, hắn ngừng tay.

“Cái này…”

Hắn đột nhiên vuốt lên ngón út cuộn lại bên tay phải của Trác Lập Phàm. Một trận đau đớn bén nhọn, đột nhiên lướt qua ***g ngực Trác Lập Phàm, y mạnh mẽ hất tay hắn.

“Làm sao vậy?” Đối phương vô tội mà nhìn y, mờ mịt không hiểu.

“Không sao… Không sao…”

Y làm sao ư? Trác Lập Phàm ép buộc chính mình định thần lại.

“Dấu vết này, hiện tại vẫn chưa lành sao?” Văn Hiểu nhìn y thật sâu.

“Nói đến thì cũng đều do tôi. Nếu không phải năm ấy tôi tùy hứng như thế, anh cũng sẽ không bị thương. Nếu như lúc đó không phải anh cứu tôi, tôi rất có thể sẽ không ngồi ở chỗ này giống như bây giờ. Đều là tôi không tốt, mới hại ngón tay út của anh bị thương…”

Ánh mắt ngập tràn tội lỗi, ánh mắt có điểm ướt át. Có giọt lệ sóng sánh sóng sánh, ở đôi mắt sáng long lanh này, lấp lánh lấp lánh.

Khuôn mặt bình thường bỗng trở nên sinh động, khóe miệng mềm mại hơi hơi vểnh lên, thanh mỹ mà nhu hòa.

Ký ức như triều tựa sóng, ào ạt tràn về.

Dạ dày một trận rối loạn, Trác Lập Phàm gập người xuống.

“Làm sao vậy?”

“Dạ dày… đau…”

Từ dạ dày truyền tới một trận một trận, đau đớn như dao cắt.

“Anh có mang thuốc dạ dày không? Để ở đâu? Tôi tìm giúp anh.” Văn Hiểu tay rối chân loạn, muốn đứng lên.

“Đừng…” Trác Lập Phàm kéo hắn, “Để tôi dựa một lúc sẽ ổn.”

“Anh bị đau dạ dày nghiêm trọng như vậy, sao lại không nói sớm?” Văn Hiểu nhúc nhích một cái cũng không dám.

Trác Lập Phàm lúc này đang nhẹ nhàng tựa ở đầu vai hắn, hắn có thể cảm giác toàn thân y đang hơi hơi phát run, là bởi vì đau đớn ư?

Y vẫn là ẩn nhẫn hệt như trước đây vậy, cái gì đều không nói. Rõ ràng đau thành như vậy, nhưng ngay cả một chút rên rỉ đều nghe không được, thực là một thằng cha luôn thích tự tìm đắng ăn!

“Nơi này đau?”

Hắn vươn tay đặt tại chỗ dạ dày y, dường như là một bàn tay có mang ma lực, một dòng nước ấm truyền tới, đau đớn giảm dần như là kỳ tích.

Khoảng cách gần thế này, Trác Lập Phàm có thể nghe thấy mùi hương trên tóc hắn truyền tới.

Cực kì thanh đạm, rất dễ nghe.

Nếu đoán không sai, hắn hẳn là vừa mới tắm.

Y tựa trên vai hắn, trán dán tại cái cổ ấm áp của hắn, im lặng nghe tiếng hô hấp của hắn… Sau đó, y nhắm đôi mắt lại, trong lòng lặng lẽ tham luyến niềm hạnh phúc đã thật lâu này…

Đã lâu rồi…

Hạnh phúc…

===chap3 end===