"Anh! rốt cuộc là ai?"

"Tôi là ai không quan trọng!"

Chuyến đi lần này của Ngạn Thần mục đích chỉ là điều tra ra thân thế của Tô Nhiên.

Một chữ Nhiên là đã làm hản điên đảo đứng ngồi không yên.

Hoặc là Tô Nhiên, hoặc là Hứa Tĩnh Nhiên!! Liệu có phải, Tô Nhiên chính là truyền nhân của Hứa Tĩnh Nhiên? Tô Nhiên kiệm lời, chỉ biết ngôi yên lặng trên ghế, cùng hắn thất thần nhìn ra bên ngoài cửa tiệm.

Trời hôm nay có chút nắng, tâm tư của ai kia cũng thoải mái vô cùng.

Chỉ muốn, thời khắc này người bên cạnh là cô gái ấy, cùng mình trà dư tửu hậu, xem chốn hồng trần như mộng.

Đáng tiếc, một loạt âm thanh của Tiểu Mao vang lên phá vỡ cả không gian nên thơ.

Lúc hắn xuất hiện cùng tiếng gọi, Ngạn Thần vụt mất trong hư không.

"Chị Tô Nhiên"

Tô Nhiên ngồi trên ghế, cô chăm chú nhìn ra bên ngoài phía đối diện, bổng tiếng kêu của Tiểu Mao làm cho giật mình.

Cô rời khỏi ghế, bước mấy bước tiến ra phía ngoài cửa.

Tiểu Mao đã chuẩn bị đồ ăn sáng, Y đưa cho cô một túi đồ, trong kia đựng một chiếc cặp lồng "Buổi sáng tốt lành"

"Buổi sáng vui vẻ"

Tô Nhiên hiểu ý, cô nhận lấy chiếc túi trên tay Tiểu Mao và dành cho cậu ấy một nụ cười ấm áp.

"Em tự tay chuẩn bị đấy nhá"

"Chị sẽ ăn thật ngon miệng"

"Hôm nay có bao nhiêu vậy chị?"

Tiểu Mao ngồi vào bàn trà, tự rót cho mình một ly.

Tô Nhiên bước vào trong, đặt hộp cơm xuống bàn, cô đảo mắt xung quanh một vòng, nhưng là hắn đã rời khỏi đây từ lúc nào không hay.

"Chị tìm ai vậy? "Đâu cớ"

"Hôm nay có đơn không chị?"

"Không cho nó đi đầu thai sao?"

"Chưa phải là lúc"

"Vâng"

Quan Phùng cúi đầu tiếp nhận mệnh lệnh, lão cùng con bé biến mất vào hư không.

Tô Nhiên đứng trong quầy tính toán, cô theo dõi toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, buộc miệng hỏi hắn một câu "Anh không trở về cùng ông ấy hả?"

"Cô muốn nhiêu lời?"

"À không, tôi chỉ hỏi vậy thôi"

Tô Nhiên thầm rủa hẳn trong lòng "Con quỷ chết tiệt, cứ ám lấy mình mãi"

"Cô nói ai là con quỷ chết tiết".