Tiểu Mao lưu lại một lúc rồi cũng đến giờ giao hoa.

Cậu ta cho hoa vào phía sau giỏ, tạm biệt Tô Nhiên rồi lái chiếc xe máy rời khỏi tiệm hoa.

Tô Nhiên sau khi tiền Tiểu Mao, cô quay vào trong tiệm nhưng phát hiện ra Ngạn Thần đã rời đi từ lúc nào.

Cô thu dọn ly cất vào chỗ cũ.

Lúc đẩy ghế vào sát bàn, chợt cô phát hiện ra một chiếc dây chuyền rơi trên chiếc ghế mà lúc nãy Ngạn Thần ngồi.

Gô thất thần đưa sợi dây lên trước mặt nhìn ngắm kĩ lưỡng, chợt, đầu Tô Nhiên truyền đến cơn đau và choáng váng.

Một mảng mơ hồ xuất hiện trước mặt, cô nhìn thấy thân ảnh của Ngạn Thần xuất hiện trước mặt mình, hắn giật lấy sợi dây chuyền từ tay cô.

Sau đó! Tô Nhiên ngất lịm đi trong vòng tay của hắn.

Ngạn Thần đem người Tô Nhiên bế lên đặt xuống chiếc giường nhỏ phía trong phòng ngủ của cô.

Hắn cùng Quan Phùng đứng bên cạnh giường, lão già Phùng lên tiếng hỏi "Ngạn thiếu, cô gái này là ai vậy?"

Quan Phùng liếc ánh mắt qua người Tô Nhiên, lúc đầu có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh để hỏi hắn một câu.

Ngạn Thần biết, trong lòng Quan Phùng đang có suy nghĩ rất giống với hắn.

Hắn tiến trước, dán chặt mắt vào nét mặt đang ngủ say của Tô Nhiên, vẻ mặt đau lòng nói "Cô ấy rất giống một người"

"Hứa Tĩnh Nhiên!"

Lão Phùng đột nhiên lên tiếng, rất nhanh, ông ta nhận ra mình đã chọc đến sự tổn thương trong lòng bấy lâu của Ngạn Thần.

Quan Phùng lùi mấy bước, mặt gằm mặt xuống "Ngạn thiếu, xin lỗi cậu"

"Quả thực rất giống cô ấy"

Ngạn Thần ngồi xuống giường, hắn đưa tay kéo sợi dây chuyên trên cổ Tô Nhiên lộ ra.

Ngón tay của hẳn ám chỉ cho Quan Phùng tiến đến gần.

Ông ta trừng lớn hai mắt nhìn sợi dây chuyền đang đeo trên cổ của cô.

Cùng lúc, Ngạn Thần cầm trên tay sợi dây chuyền của mình.

Hai sợi dây này, nếu như hợp lại sẽ thành một đôi, là vật đính ước của hai người bọn họ năm xưa.

Đáng tiếc một điều, hai sợi dây này đã không thể trùng phùng được nữa.

Hiện tại, Ma giới và Thuỷ Tộc có mối thù không độ trời chung, Hứa Tĩnh Nhiên hồn ba phách tán mãi mãi.

Ngạn Thần đã tự nhốt mình suốt một ngàn năm không, bây giờ quay lại hạ giới, gặp phải loại chuyện hết sức trùng hợp này.

"Chuyện này! "

Quan Phùng có rất nhiều nghi vấn trong lòng nhưng lại không thể giãi bày.

Ông ta chỉ đành ấp úng, nói không nên câu.

Ngạn Thần đem sợi dây cất đi, hắn thi triển pháp thuật trên đầu hai ngón tay.

Một luồng ánh sáng truyền từ tay hẳn vào người Tô Nhiên.

Ánh mắt Quan Phùng chuyển màu đỏ huyết, ông ta chăm chút lục lại kí ức của Tô Nhiên trong hai năm nay nhưng chỉ nhận lại một mảnh trống rỗng.

Đến cả kí ức trước đó cũng chẳng lấy một chút, cũng chỉ là một mảng trẳng xoá tựa như tờ giấy trắng.

Lão nhìn Ngạn Thần lắc lắc đầu "Cô ấy không có kí ức"

Hắn có chút ngạc nhiên nhìn Tô Nhiên, chẳng trách, cô không hề nhớ tên của hắn, cũng không thể nhớ nổi đã từng gặp hản.

Quan Phùng thu lại mắt thần, ông ta đứng yên lặng không nói gì.

Ngạn Thân lần nữa dí sát hai ngón tay lên trán cô, một đạo ánh sáng khác truyền vào người Tô Nhiên lấn át thứ pháp thuật lúc nãy.

Hản chỉnh lại sợi dây chuyền cho cô, sau đó biến mất cùng Quan Phùng.

Trở lại Ma giới! Quan Phùng đem toàn bộ số liệu đã thu thập cho chủ nhân.

Ông ta hết sức cung kính Ma vương cao cao tại thượng ngồi trên chiếc ghế có địa vị đứng đầu Ma giới.

"Chủ nhân, đây là số liệu tôi cùng Ngạn thiếu thu thập được suốt mấy ngày qua"

Ngạn Phong lạnh lùng cự tuyệt hẳn.

"Tại sao?"

"Người và quỷ khác biệt, vốn không thể tiếp xúc"

Ngạn Phong đưa ly trà lên nhấp một ngụm ngay sau khi vừa dứt câu.

Ngạn Thần cau mày khó chịu.

Hắn biết, ba mình có biện pháp giúp hắn tiếp xúc được với người trần nhưng tại sao lần này Y lại cự tuyệt? Hắn nhíu mày không vui nói "Con không thích cảm giác lại nhốt mình ở điện giống như một ngàn năm qua"

"Ta không muốn con tiếp tục tìm kiếm cô ta nữa, ta muốn con chuyên tâm tu luyện"

"Con vẫn đang tu luyện".