Trong lúc Cao Dương nhìn về phía bọn chúng thì thấy được một người kỵ mã ở phía sau chúng đang chạy tới. Cao Dương đứng lên, hô to về phía trước.

“ Ca ca!”

Ngân Lang giục ngựa đứng trước đình. Ba tên buôn người đứng lên trong tay đều nắm hài tử.

Cao Dương nhíu mày cắn môi, xoa cái mông nhỏ bị té đau, cánh tay nhỏ bị nắm đi về phía Ngân Lang. Động tác của bọn chúng đều bị Ngân Lang nhìn thấy.

Ngân Lang lạnh lùng hỏi.

“ Ai đánh hắn?”

Lãnh mâu đảo qua, một người đứng ra.

“ Là ta bắt nó, muốn trở về, được a, trả tiền, các huynh đệ ta cũng không thể làm việc không công a.”

“ Là ngươi?”

Người nọ đắc ý cười, dáng tươi cười còn đang, một kiếm xẹt qua yết hầu, mang theo dáng cười rồi ngã xuống.

Hai người khác chỉ nhìn thấy ngân quang chợt lóe cùng đầu sói trên thân kiếm.

“ Sát thủ Ngân Lang!”

Hai người kia sắc mặt sợ đến tái nhợt, không lăn lộn giang hồ nhưng vẫn nghe đồn qua, Ngân Lang kiếm xuất tất kiến huyết, dưới kiếm không có người sống.

Hai người nghĩ lui về phía sau đã không còn kịp nữa, thân kiếm chớp lên hai cái, hai người đã ngã xuống, thứ người như vậy, Ngân Lang đều lười động thủ.

Bước chân của Cao Dương về phía hắn hơi dừng một chút, nhìn thấy ba người đều ngã xuống, mới tránh qua mà đi tới.

“ Ca ca, Cao Dương rất ngoan ở đó chờ ngươi, là bá bá kia cứ ôm ta đi.”

Ngân Lang bĩu môi ôm hắn lên ngựa.

“ Không sao, chuyện này ca ca không trách ngươi.”

Vốn muốn buông tha hài tử lại bị chính mình đoạt lại, tựa hồ muốn buông cũng không buông được.

Ngân Lang nhìn trái nhìn phải, hắn biết Hôi Lang ‘ hảo tâm’ truyền tin nhất định đang ở xung quanh quan sát, hắn cao giọng nói một câu.

“ Mặc kệ ngươi có mục đích gì? Từ hôm nay trở đi không nên đi theo chúng ta, nếu không ta sợ không cẩn thận làm bị thương ngươi, hậu sự ở đây nhìn để ý chút a.”

Ngân Lang giục ngựa chạy rất xa, Hôi Lang ở trên một cái cây không xa nhảy xuống, nhìn cục diện trước mắt, ba người chết, mấy hài tử, thực sự là tự đem đá đập vào chân mình.

“ Hy vọng các ngươi có thể chạy thoát được.”

Hôi Lang như là nói với chính mình, ai cũng không muốn làm sát thủ cả đời, thế nhưng đã vào nếu muốn thoát ly cũng không phải dễ dàng, cho nên nếu không phải muốn cược một trận thì không ai muốn tuyên chiến với tổ chức, từ ngày ngươi tuyên cáo ly khai, sẽ chịu ba tầng truy sát của tổ chức, tổ chức sẽ tiến hành ba lần trở sát với sát thủ kia, nếu như trải qua ba lần mà không chết thì mới có thể thoát ly tổ chức, thế nhưng đến nay không có một ai có thể thành công rời khỏi. Mọi người học kỹ thuật giết người đều không sai biệt lắm, năng lực tuy có cao thấp nhưng tổ chức phái người ra một lần so với một lần đều mạnh hơn. Hơn nữa sát thủ không phải chỉ có một lang tổ bọn họ, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.

Hôi Lang đang nhìn cũng là đang đợi, hắn cũng có ý rời khỏi, nhưng là thế hệ của hắn còn chưa có tiền lệ, hắn đang đợi Ngân Lang có thể hay không vì Cao Dương mà ly khai tổ chức. Mở ra cái tiền lệ này.

Ngân Lang giục ngựa chạy ra một đoạn rồi ngừng lại, mở cái gói đem bánh nướng cùng gà nướng bên trong cho Cao Dương một ít.

“ Ăn đi.”

Tiểu Cao Dương cắn một ngụm, đột nhiên quay đầu lại đem thứ gì đó trong tay giơ lên mép Ngân Lang.

“ Ca ca cũng ăn.”

Nhìn ánh mắt kiên định của tiểu tử kia, Ngân Lang không thể làm gì khác hơn là cắn một ngụm, chưa từng có ai uy hắn ăn cái gì.

Sờ sờ đầu tiểu tử kia, hài tử này theo hắn thực sự tốt sao? Cứ như vậy Cao Dương ăn một ngụm lại đút Ngân Lang một ngụm, Ngân Lang đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiểu Cao Dương kêu ai u một tiếng mới biết được chính mình không cẩn thận cắn ngón tay Cao Dương. Mở ra ngón tay nhỏ mập mạp nhìn một chút chỉ là cắn đỏ không có tróc da.

Tiểu Cao Dương đô đô cái miệng nhỏ, thổi thổi ngón tay.

“ Ca ca cắn người.”

“ Ca ca không phải cố ý.”

Hài tử này rất không phòng bị, muốn đưa cho người khác thu dưỡng nên là một người tốt mà hài tử quen biết. Cam đoan hài tử sẽ không bị người khác bắt đi, bị người khi dễ.

Ngân Lang suy nghĩ thật lâu, quyết định đến Vân Sơn, mấy năm gần đây danh tiếng của Vân Sơn tam hiệp đang thịnh, sư phụ của bọn họ Vân Tịnh Tử là một đạo sĩ, nổi tiếng là tốt bụng, Vân Sơn tam hiệp là cô nhi được ông ta thu dưỡng từ nhỏ.

Chủ nhân của Vân Sơn danh đầu hưởng, có người nói người ở Vân Sơn huyện đều là người thoái ẩn giang hồ, nói chung là không ai dám đến nơi đó gây chuyện, ngay cả bọn họ khi làm việc cũng tận lực nhiễu khai nơi đó.

Đã quyết định mục tiêu, Ngân Lang quay ngựa lại hướng Vân Sơn mà đi.

Trên đường đi phát hiện hai chiếc xe ngựa giống như là dọn nhà, cái gì lương thực đồ dùng đều kéo ở phía sau, Ngân Lang vốn không phải người tò mò, thế nhưng đi một đoạn thì thấy hai chiếc xe ngựa đi cùng hướng với hắn.

Vật nhỏ trong lòng nhiều lần quay đầu lại không biết nhìn cái gì, lại một lần nữa đem thân thể tiểu tử kia ngồi ngay ngắn lại.

“ Ngươi đang nhìn cái gì?”

“ Phía đó có một tiểu ca ca.”

Ngân Lang thoáng nghiêng người nhìn về phía xe ngựa không xa đó, rèm của thùng xe bị một cánh tay nhỏ bé vén lên lộ ra một cái đầu nho nhỏ, là một tiểu nam hài lớn hơn Cao Dương một hai tuổi.

Ôm lấy thân thể nho nhỏ của Cao Dương, để cho hắn đứng trên lưng ngựa ghé vào vai mình.

“ Như vậy thấy rõ rồi chứ?”

“ Ân!”

Tiểu hài tử là thích chơi với bạn cùng lứa.

Cao Dương giơ Tiểu Dương trong tay lên để tiểu nam hài xem, tiểu nam hài từ phía sau đem cây kiếm gỗ nhỏ của mình cấp Cao Dương xem.

Đột nhiên Cao Dương ghé vào tai Ngân Lang nói.

“ Ca ca ta đói bụng.”

Nhiệt khí thổi vào tai có chút nhiệt nhiệt làm cho Ngân Lang lần đâu tiên nghĩ nắng buổi trưa có chút nóng.

Ôm Cao Dương xuống ngựa, đem ngựa dắt đến ven đường, mở gói đựng thức ăn cấp Cao Dương ăn.

Nam hài trong xe ngựa quay đầu lại hình như nói muốn ăn gì đó với người ở trong, xe ngựa ngừng lại, hai nam nhân xuống xe tìm một nơi bắt đầu nhóm lửa làm cơm.

Chỉ chốc lát sau nam hài kia bưng một chén canh nóng đến.

“ Mụ mụ nói đem cái này cho đệ đệ.”

Ngân Lang tiếp nhận chén canh, đi đường khó có được ngụm canh nóng, hắn trước đây chỉ có một mình, gần như đã quen, nhưng quên Cao Dương chỉ là một đứa trẻ, cả ngày bồi hắn màn trời chiếu đất ăn lãnh thực cũng không biết hài tử có chịu được không nữa? Xem ra tiểu hài tử vẫn là có một ngôi nhà ấm áp cố định mới tốt.

“ Cảm tạ người nhà ngươi.”

Muốn Ngân Lang nói hai chữ cảm tạ vừa rồi là rất khó,cho nên ngữ khí có chút bất thuận.

“ Không cần cảm tạ.”

Tiểu hài tử chạy trở về.

Ngân Lang bưng chén uy Cao Dương, Cao Dương uống một ngụm, cắn một ngụm bánh bột ngô. Nhìn Ngân Lang.

“ Ca ca cũng uống.”

Người ta hảo ý cho một chén canh, Cao Dương uống hai ngụm chỉ còn lại có nữa chén, hắn đâu thể đoạt với Cao Dương, chính mình là một đại nam nhân, chắt ấm nước sôi có một ngụm nước trong là đủ rồi.

Cao Dương thấy hắn không uống có chút mất hứng nhăn mặt nhăn mũi, nỗ lực dùng cái miệng nhỏ uống một ngụm lớn, đột nhiên ôm cổ Ngân Lang hôn lên miệng của hắn, lúc Ngân Lang hé miệng muốn nói, tiểu Cao Dương đem canh đổ vào trong miệng hắn.

Môi hai bên rời nhau, tiểu Cao Dương nở nụ cười dường như thực hiện được mưu kế.

“ Canh ngon, ca ca cũng phải uống.”

Ngân Lang sửng sốt, canh có vị gì hắn không biết, thế nhưng cái miệng nhỏ nhắn của Cao Dương, xúc cảm nhiệt nhiệt mềm mềm nộn nộn sấm vào ngực. Trái tim Ngân Lang nhất thời đình chỉ.

Đột nhiên cảm giác có người lớn đến gần,cảnh giác qua đi, nhãn thần giống như lang dọa người vửa nảy. Là một trong hai người nam nhân nhóm lửa làm cơm.

“ Huynh đệ, nhà ta làm canh gà ngươi cũng dùng một chén đi.”

Ngân Lang tiếp nhận rồi nói tiếng cảm tạ.

Lần đầu tiên nói cảm tạ có chút cực khổ, lần thứ hai thông thuận hơn, xem ra giao du với người thường cũng không khó chỉ là hắn không quen mà thôi.

“ Một mình chăm sóc hài tử rất cực khổ?”

“ Hắn rất ngoan.”

Ngân Lang bưng hai cái chén trong tay,nhìn Cao Dương đến gần miệng chén uống một ngụm canh, uống xong rồi ngồi lại gặm bánh bột ngô.

“ Nhìn ra được hài tử rất nhu thuận, ta cùng ngươi nói hài tử kia...”

Nam nhân này là phụ thân của hài tử kia, nói chuyện về hài tử vẻ mặt rất hưng phấn, cùng Ngân Lang nói thao thao bất tuyệt về các hài tử bảo bối. Truyền thụ cho Ngân Lang một bộ dục nhi kinh.