“Tối nay em ngủ trong phòng này nhé.”

 

Lên tầng ba, rẽ qua hành lang, Giang Tứ kéo một cánh cửa bên tay phải ra.

 

Phòng ngủ rộng rãi kết hợp với bàn làm việc lớn đập vào mắt cô.

 

Dép lê cô định bước vào thì hơi chần chờ dừng lại, cô ôm cặp sách ngẩng đầu về phía người đàn ông dựa vào cửa: “Đây là phòng ngủ chính phải không?”

 

Cô cẩn thận chỉ ra phía sau: “Khi nãy em thấy dì Vương đang dọn dẹp căn phòng bên kia hành lang.”

 

“Phòng khách là dọn dẹp cho anh ngủ.” Giang Tứ vịn tay nắm cửa, biểu cảm ngả ngớn: “Ngày thường phòng đó không có ai ở, ban đêm lạnh lẽo, không thích hợp để con gái ngủ.”

 

Tống Vãn Chi: “Không sao đâu, em có thể đắp chăn...”

 

“À, còn nữa, phòng đó không có nhà vệ sinh riêng.” Giang Tứ lười biếng ngắt lời cô, ôm tay dựa vào cửa, ánh mắt anh cười như không cười nhìn cô: “Cá nhân anh rất muốn thưởng thức hình ảnh nửa đêm Chi Tử mặc váy ngủ vì không có nhà vệ sinh nên gõ cửa phòng anh, nếu em không ngại thì anh cũng vui vẻ đồng ý.”

 

“!”

 

Tống Vãn Chi không thèm nói với anh, cũng không nói lại được nên không quay đầu mà ôm cặp sách vào phòng ngủ.

 

Giang Tứ nhếch môi mỏng, tay đút túi đi theo không có tiếng động.

 

Tống Vãn Chi bỏ cặp trên bàn, trên tường còn có giá sách nối liền với bàn gỗ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 

 

Cô đang thất thần nhìn những quyển sách chuyên ngành trên giá kia thì Giang Tứ đã đi tới bên cạnh cô, đôi chân quá đáng kia hơi nghiêng, anh nửa dựa nửa ngồi vào mép bàn làm việc, nghiêng người ngửa đầu nhìn giá sách với cô: “Những quyển sách này...”

 

Tống Vãn Chi hiểu chuyện nói: “Em sẽ không động vào đâu.”

 

Giang Tứ: “Em rất đẹp.”

 

“...” Tống Vãn Chi: “?”

 

Ánh mắt Giang Tứ lướt qua dãy sách gần nhất rồi tiện tay rút một quyển trong đó ra, mở ra rồi đặt sang giữa bàn làm việc: “Trong này rất nhiều sách tham khảo liên quan đến đề tài lựa chọn máy bay không người lái bionic mà anh đưa em xem, phải xem đấy, nếu không em muốn ngủ không công với anh một đêm à?”

 

Ngón tay Tống Vãn Chi hơi run lên, một giây sau cô lập tức căng thẳng đỏ mặt ngửa đầu: “Là ngủ trong phòng ngủ của anh một đêm. ”

 

“?”

 

Giang Tứ dừng lại vài giây, bỗng dưng nở nụ cười: “À, lá gan bé tí mà có nhiều ý tưởng nhỉ!”

 

Lúc này Tống Vãn Chi mới phản ứng là khi nãy Giang Tứ nói câu đó không phải là cố ý.

 

Ngược lại là cô bị anh chọc cho căng thẳng nên mới phản ứng thái quá thôi.

 

“...!”

 

Hai má Tống Vãn Chi đỏ au, cô lập tức cúi đầu ôm sách, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra hết, cô cũng chưa nói gì hết.

 

Đáng tiếc, tất nhiên Giang Tứ nào sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy chứ.

 

“Không bằng đổi thành Chi Tử dạy cho anh hai nha.” Giang Tứ cười, đôi chân dài hơi cong, cúi đầu nhìn cô: “Ngủ với anh hay ngủ trong phòng ngủ của anh, có gì khác nhau hở.”

 

“...”

 

Thiếu chút nữa thì Tống Vãn Chi xé một trang sách vừa mới lật qua.

 

Chờ từ suy nghĩ sắp tự thiêu thành tro tàn thì cô mới hoàn hồn, im lặng thoáng nhìn bên ngoài phòng ngủ một cái.

 

Giống như Giang Tứ đọc được ánh mắt của cô gái, anh lười biếng cười: “Bà nội ngủ rồi, lần này cũng không có chỗ để cho em mách đâu.”

 

“... Em sai rồi.” Tống Vãn Chi vô vọng quay lại, đuôi mắt dịu dàng: “Sau này em sẽ không mách với bà nội nữa.”

 

“Không sao hết, em muốn mách thì cứ mách, bà phạt anh thì cứ phạt, anh cũng không phải là thành phần tri thức gì.”

 

“Ừm?”

 

“Em mách một lần thì anh bắt nạt em một lần.” Giang Tứ cười khàn khàn: “Trao đổi công bằng.”

 

Tống Vãn Chi: “...”

 

Tống Vãn Chi có ý nghĩ muốn đi bộ cả đêm về trường học rồi.

 

Cũng may Giang Tứ không tiếp tục trêu chọc cô nữa mà là ngừng việc đùa giỡn, cúi người lật quyển sách đánh dấu kia, chỉ cho cô mấy trang quan trọng để đêm nay cô giết thời gian.

 

“Drap giường, gối đều mới thay hết đấy, còn đồ rửa mặt các thứ thì lát nữa dì Vương sẽ đem lên cho em.” Giang Tứ buông bút xuống rồi quay thẳng người lại, kéo ống tay áo, anh liếc mắt nhìn đồng hồ: “Còn cần gì nữa không, để anh đi lấy cho.”

 

Tống Vãn Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hết rồi ạ.”

 

“Anh ngủ phòng bên kia, có việc gì thì nhớ qua tìm anh.”

 

Tống Vãn Chi hơi đỏ mặt, vẫn gật đầu: “Ừm.”

 

Giang Tứ đứng thẳng thẳng người chuẩn bị đi nhưng sau khi đi được vài bước thì anh nhớ tới gì đó nên quay lại hỏi cô: “Buổi sáng em thường dậy mấy giờ?”

 

“Hả?” Tống Vãn Chi ngước mắt lên: “Cần em dậy sớm sao?”

 

Giang Tứ trầm mặc vài giây rồi dứt khoát nói thẳng: “Ngày mai là ngày giỗ của ông nội anh, buổi sáng anh sẽ đi nghĩa trang để cúng tế quét dọn, em có muốn đi với anh không?”

 

Tống Vãn Chi giật mình.

 

Mặc dù có vẻ Giang Tứ chỉ hỏi như thế, biểu cảm cũng lười biếng như thường nhưng đôi mắt ngược sáng nhìn xuống tối đen như mực khiến Tống Vãn Chi kìm lòng không đậu mà khẩn trương.

 

Căn phòng im lặng trong một thời gian dài.

 

Giang Tứ cười: “Sợ gì chứ, cũng đâu phải bắt em đồng ý lời cầu hôn đâu.”

 

Tống Vãn Chi hoàn hồn, hơi mất tự nhiên né tránh ánh mắt của anh: “Em là người ngoài, để em đi những chuyện cúng tế quét dọn này thì bà nội và mọi người sẽ không đồng ý đâu.”

 

“Bà nội đã đồng ý rồi, những người khác thì em đừng để ý.” Giang Tứ dừng một chút, thờ ơ nhếch môi: “Hơn nữa em cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì, em gái anh và chị dâu em, hai thân phận này đều không tính là người ngoài, dù sao thì em cũng có một cái trong đấy.”

 

Tống Vãn Chi: “!”

 

Trước khi cô gái yên tĩnh bị đùa giỡn phát cáu thì anh cũng cứng họng cười cười, bóng lưng thon dài lười biếng vẫy vẫy tay.

 

“Nghĩ cho kĩ. Ngủ ngon nhé, cô bạn nhỏ.”

 

“…”

 

Đợi đến khi Giang Tứ khép cửa lại thì giọng nói của anh mới không lặp đi lặp lại trong đầu cô nữa, Tống Vãn Chi lưỡng lự.

 

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng mở sách ra, trong sách có chữ viết tay đặc biệt của ai đó.

 

“Ngủ ngon.” Cô nói nhỏ: “Giang Tứ.”

 

.

 

Tống Vãn Chi dậy rất sớm nhưng không ra khỏi phòng ngủ.

 

Sau khi rửa mặt, cô cầm ly nước và cuốn sách tối qua rồi ngồi xuống ghế sofa bên cửa sổ.

 

Cô đã mở cửa sổ ra, những tia nắng buổi sáng sớm và tiếng người nho nhỏ, tiếng động cơ xe nổ rồi tắt rồi chạy đi cũng bay vào phòng.

 

Trong đó còn có vài câu trò chuyện, Tống Vãn Chi phân biệt được giọng nói của bà nội Nhậm và Giang Sùng.

 

Nhưng không nghe thấy giọng Giang Tứ.

 

Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng của cô bị gõ cốc cốc.

 

Dì Vương đến gọi cô xuống lầu ăn sáng.

 

Trong phòng ăn trống trơn, chỉ có một mình Tống Vãn Chi.

 

Lúc cô ngồi xuống bàn thì tâm trạng hơi chùng xuống nhưng cố gắng giấu đi, không muốn để cho dì Vương biết. Cho nên khi dì Vương bưng chén cháo xuống trước mặt cô, Tống Vãn Chi vốn đang ủ rũ thì cười cảm ơn dì ấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 

 

“Cẩn thận nóng nhé, dì vừa mới múc ra luôn. Dì không ngờ cháu dậy sớm thế, dì tưởng cháu còn ngủ cơ.”

 

“Cháu cũng mới dậy thôi, lúc ấy đang đọc sách trong phòng, sợ làm ồn mọi người nên cháu không ra ạ.” Cô nhận bát đũa, do dự nhẹ giọng hỏi: “Dì Vương, khi nào Giang Tứ trở về thế?”

 

“Giang Tứ?” Dì Vương ngoài ý muốn xoay người: “Thằng bé…”

 

“Ồ, cảm động quá đi.”

 

Một giọng nói khàn khàn, còn hơi ngái ngủ truyền vào phòng ăn.

 

“Mới sáng sớm mà đã thương nhớ anh trai thế rồi hả!”

 

“…!”

 

Đũa trên tay cô cứng đờ, cũng không dám ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi chân dài lười biếng chậm rãi đi vào phòng rồi kéo ghế đối diện phía cô và ngồi xuống, đầu ngửa ra sau lưng ghế.

 

Anh mặc chiếc áo màu đen lỏng lẻo, bờ vai rộng lớn, cổ áo hơi lệch một chút để lộ phần da thịt sáng bóng ở cổ và xương quai xanh, còn có yết hầu sắc bén gợi cảm.

 

Tống Vãn Chi không dám nhìn lên, chỉ cúi đầu uống một ngụm cháo.

 

Dì Vương thở dài, bày bát đũa cho anh: "Cảm động gì? Sao mới sáng sớm mà cháu giống như mấy con Zombie trong ngày tận thế trong phim mà cháu trai dì xem thế? Để bà nội cháu thấy gì cũng la cháu cho coi.”

 

“Luôn có mấy người điên nghĩ rằng, nửa đêm mình không ngủ thì nửa đêm người khác cũng không ngủ.” Giang Tứ ngáp một cái sau đó chậm rãi nâng thẳng cổ, nhìn xuống: “Bây giờ anh giống Zombie lắm hả, Chi Tử?”

 

“…”

 

Tống Vãn Chi đang nuốt một ngụm cháo, chỉ yên tĩnh nhìn anh.

 

Người đối diện lười biếng chống cằm dựa vào bàn ăn, đối diện với cô. Mái tóc lộn xộn đến mức không có gì để nói, lông mày dài của anh nhẹ nhàng hơi nhướng lên, bày cái vẻ mặt lười biếng mà gợi cảm trước mặt cô.

 

Tống Vãn Chi nhớ lại bức ảnh Giang Tứ trong miệng các cô bạn Vương Ý Huyên, bức ảnh đó truyền khắp diễn đàn các trường Đại học, Cao đẳng của thành phố P.

 

Cùng với, câu khẩu hiệu kia.

 

Hiện tại xem ra, chắc là bị chính anh tạo ra.

 

Tống Vãn Chi lập tức cúi đầu lại, húp một ngụm cháo nóng sau đó mới an tĩnh mở miệng: “Giống.”

 

Giang Tứ: “?”

 

Dì Vương cũng tán đồng xoay người cười cười, rồi đi vào bếp lấy bữa sáng cho Giang Tứ.

 

Tầm mắt Giang Tứ càn quét liếc nhìn cánh môi cô gái đang ngậm thìa, còn có mi mắt khẩn trương run run do bị anh nhìn chằm chằm, dừng lại một lát anh mới cười ác ý: “Được.”

 

Giọng điệu Giang Tứ tản mạn: “Nếu anh trở thành Zombie, chuyện đầu tiên anh làm là bắt em lại, sau đó nhốt em trong phòng tối…”

 

“?”

 

Tống Vãn Chi ngẩng đầu, nhíu mày nhìn anh.

 

Giang Tứ: “À không, chậm chậm ăn đi.”

 

Tống Vãn Chi: “…”

 

Có đôi khi người này ấu trĩ chết đi được.

 

Ăn bữa sáng xong.

 

Nhìn cuối cùng Giang Tứ cũng khôi phục một chút tinh thần, anh kiên nhẫn chờ cô gái đối diện nuốt ngụm cháo cuối cùng xong thì mới lên tiếng: “Chuyện tối qua anh hỏi em, em nghĩ sao?”

 

Động tác dì Vương thu dọn chén bát cũng chậm lại, cũng nhẹ nhàng hơn.

 

Nhất thời, bầu không khí trên bàn ăn thật là vi diệu.

 

Giang Tứ im lặng vài giây, cúi đầu cười nhạt: “Dì Vương, dì không tin tưởng phẩm chất đạo đức của cháu hay là hoài nghi nhân tính của cháu?”

 

Dì Vương cũng không kiêng dè gì, nói thẳng: "Là bà nói dì coi chừng cháu.”

 

“Coi chừng cháu cái gì?”

 

Dì Vương nhìn Tống Vãn Chi vẫn tỉnh bơ một cái rồi tiếp tục dọn chén đũa: “Bà nói, nếu phát hiện cháu thừa dịp mà bắt nạt Vãn Chi thì không cần khách khí với cháu.”

 

Giang Tứ rũ mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nên như vậy.” Anh giương mắt lên, nhìn cô một cách không đứng đắn rồi cười cười: “Nếu bà nội đã nói thế vậy cháu yên tâm hơn nhiều.”

 

“…”

 

Tống Vãn Chi ngồi đối diện anh, hơi nhíu mày.

 

Cô đứng dậy thu dọn bát đũa của mình, dì Vương có nói “Ôi thôi, để dì làm cho” mà cô vẫn giúp đỡ dì ấy.

 

Giang Tứ im lặng ngồi một lát, cũng đừng dậy từ bên cạnh bàn ăn.

 

Anh nhớ tới điện thoại rơi ở phòng vệ sinh chung ở tầng một nên chuyển hướng, đi đến hành lang phía trước, đứng ở ngoài phòng bếp

 

Cửa kính phòng bếp khép hờ, trong bồn rửa chén, cô gái đưa lưng về phía cửa chần chờ mở miệng, giọng nói cũng mềm mại: “Dì Vương, dì có thể nói với bà nội là không cần như thế không?”

 

“Hả?”

 

“Giang Tứ… Anh Giang Tứ rất có chừng mực, cũng hiểu thị phi đúng sai rất rõ ràng, đúng là anh ấy thích nói giỡn thật nhưng bản tính không xấu.”

 

Tay dì Vương đang rửa chén cũng dừng một chút, lập tức dùng nụ cười che lấp: “Đương nhiên, bà chủ là bà nội ruột của thằng bé mà, tính thằng bé sao thì bà ấy biết hết.”

 

“Nếu đã biết.” Cô gái lần này do dự thật lâu, vẫn là lấy hết dũng khí nói tiếp: “Nếu đã biết thì đừng để bà nội cứ đề phòng, đoán già đoán non về anh ấy nữa, được không ạ? Anh ấy không phải là người như vậy, vì vậy cũng không cần phải nhắc nhở anh ấy về bất cứ điều gì cả. Tuy rằng trông anh ấy không thèm để ý nhưng bị người thân thiết nhất không tin mình thì ít nhiều gì trong lòng cũng sẽ khổ sở… Chúng ta không thể bởi vì chính anh ấy cũng lấy chuyện này ra mà đùa giỡn thì cảm thấy anh ấy không để ý, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả chính anh cũng sẽ không tin mình là người có bản tính tốt...”

 

Trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng nước.

 

Chắc lúc này cô gái cũng rất quẫn bách*, cho nên dù đứng bên ngoài phòng bếp cũng nhìn thấy ngón tay cô đang nắm chặt góc áo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 

 

*Khốn đốnngặt nghèođến mứchết đườnggiải quyết.

 

Hầu như rất hiếm khi Tống Vãn Chi chủ động gần gũi với mọi người - bất kể là về thể chất hay tâm lý. Đối với cô mà nói, những lời như giờ phút này như đã nói hết nước hết cái, cô cảm thấy mất tự nhiên, lại rất lo lắng có thể mạo phạm đối phương hay không.

 

Bên ngoài cửa kính.

 

Giang Tứ không nhúc nhích, duy chỉ có ánh mắt là hừng hực.

 

“Được rồi, dì biết rồi. Dì sẽ nói những lời này cho bà nội Giang Tứ nha. Cháu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, việc nhỏ mà, nhé?”

 

“Nhưng…”