Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 9 - Chương 5: Pn bộ 4 – Chanh sắc ký ức

DƯƠNG QUANG TRÊN BIỂN CA-RI-BÊ.

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

La Ceiba (1) là một thành thị cảng của tiểu quốc Honduras (2) Trung Mỹ, đứng trên quảng trường rộng đầy ánh sáng mỹ lệ, có thể thấy được biển Ca-ri-bê mênh mông vô bờ.

Lăng Tử Hàn đang ở trong một căn nhà 3 tầng bên cạnh quảng trường, nơi này là điểm dừng chân lúc đến đây của họ, chủ nhà là một Hoa kiều, ở chỗ này làm ăn nhiều năm, an phận thủ thường, hàng năm đều có bạn bè họ hàng từ Trung Quốc đến thăm ông, vì vậy hàng xóm đều đã quen, nên với chuyện cậu có mặt ở đây cũng không lấy làm lạ.

Lần này Lăng Tử Hàn tới Trung Mỹ, là vì phải đuổi bắt bại hoại Trần Dự trong Bộ Quốc An, tên tham quan này vì tư dục của bản thân mà trong quá trình mua khí giới dám mua hàng nhái, khiến cho hai nhân viên hành động trong quá trình chấp hành nhiệm vụ phải bất hạnh hy sinh, khiến cho cậu cực kỳ tức giận, cậu hành động nhiều năm như thế, cực kỳ hiểu rõ việc trang bị thật tốt liên quan trực tiếp tới sự thành bại của nhiệm vụ cùng với an nguy của chính nhân viên hành động, Trần Dự chỉ lo tham, lại không hề để ý tới sống chết của bọn họ, thật sự là tội ác tày trời, thân là phó cục trưởng cục đốc chủ quan trinh thám, cậu tự mình dẫn một đội liệp thủ trẻ tuổi, tự mình đi bắt gã về quy án.

Trần Dự vì là người thực hiện quá trình mua sắm hậu cần cho Bộ Quốc An, nên mưa dầm thấm đất, nên thường thức cùng tính cảnh giác cơ bản cũng cao hơn người thường khá nhiều, ngay khi hai đặc công do sử dụng phải thiết bị chất lượng kém khiến cho hy sinh, tin này vừa truyền về, gã liền do dự, sau đó lập tức chạy trốn sang nước khác, chạy đến Honduras một nơi không hề có thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc.

Dưới sự trợ giúp của Vệ Thiên Vũ, Lăng Tử Hàn thông qua mạng lưới tình báo toàn cầu của Bộ Quốc An, rất nhanh tìm được nơi trốn của Trần Dự.

Lúc này, liệp thủ tổ 2 đã hoàn thành phần lớn kế hoạch huấn luyện, tiến vào giai đoạn thực tập, khi liệp thủ tổ 1 ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, sẽ căn cứ vào từng tình huống mà mang họ theo, với hành động thực tế của từng người bọn họ mà tiến hành đánh giá năng lực, vì vậy lần này Lăng Tử Hàn cũng dẫn theo 6 người đi.

Cao Huân Nam, Vương Ngạn An, Trịnh Phương Du, Trương Khải, Thái Giai Kiệt, Lô Tiệp, tuổi của họ cách nhau cũng không mấy sai biệt, lớn nhất cũng chỉ mới 23, nhỏ nhất chỉ mới 20, bọn họ trong quá trình huấn luyện đều biết ở trước mình đã có đàn anh đàn chị, đều cực kỳ xuất sắc, nhưng cụ thể họ là ai thì đều không ai rõ ràng. Lúc được Lăng Tử Hàn dẫn đi chấp hành nhiệm vụ, bọn họ cũng chỉ biết người này là phó cục trưởng cục tra Bộ Quốc An, phân công quản lý điều tra bí mật cùng hành động, tuy rằng là cùng nhau đồng hành, nhưng với mấy người thanh niên tâm cao khí ngạo trong lòng cũng có chút khinh thường Lăng Tử Hàn. Sắc mặt cậu tái nhợt, cơ thể gầy yếu, tiếng nói ôn hòa, nét mặt mệt nhọc, mỗi ngày uống thuốc thay ba bữa cơm, thấy thế nào cũng không giống tinh anh trong phương diện đặc công.

Lăng Tử Hàn biết suy nghĩ của họ, nhưng cũng không nói gì, trước tiên chính là đem toàn bộ các tư liệu tình báo liên quan tới hành động lần này gửi tới trang web được tạo ra dành riêng cho họ, để họ có thể tự mình xem, có gì muốn hỏi thì hỏi, nhưng những người đó trong lúc xem tư liệu cũng là tự mình thảo luận, cũng ít khi nào giao lưu cùng cậu, cậu cũng hiểu nên không tức giận.

Sau khi đến La Ceiba, Lăng Tử Hàn nói với tổ trưởng của họ, Cao Huân Nam: “Hành động lần này có thể do các cậu tự mình chấp hành, nhưng phải đem toàn bộ kế hoạch báo cáo với tôi trước, trong quá trình cậu tiến hành chỉ huy hành động, tôi sẽ bên cạnh xem xét, nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp, thì tôi lập tức tiếp nhận quyền chỉ huy của cậu, nhớ kỹ, mục tiêu phải bắt giữ, an toàn áp giải về nước, không được tạo ra động tĩnh lớn, không được kinh động quân ở đây, dẫn đến tranh chấp quốc tế.”

Trong lòng Cao Huân Nam rất nóng lòng muốn thử, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là khống chế tâm tình mình, trầm ổn gật đầu. “Yes, sir.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, ý bảo hắn có thể bắt đầu làm việc, nhìn bóng lưng người thanh niên đang kích động kia, cậu thoáng thả lỏng 1 chút, đem ánh mắt hướng ra biển rộng ngoài cửa sổ.

Cơ thể của cậu vĩnh viễn vẫn không tốt được, tinh thần cũng khó mà vực dậy, luôn luôn cảm giác được sự hàn lãnh, đau đớn, buổi tối thì cũng gặp ác mộng không ngừng, ngủ thì tỉnh, nên cực kỳ uể oải, cậu cũng chỉ có thể dùng công việc tạm thời dời đi lực chú ý của bản thân, nghĩ cách giảm bớt được đau đớn. Vệ Thiên Vũ mỗi ngày đều sẽ liên hệ với cậu, tuy rằng biết cậu không muốn đáp lại, biết cậu phải miễn cưỡng hồi phục là một chuyện cực kỳ khổ cực, nhưng vẫn không hề từ bỏ, chủ yếu là sợ cậu không uống thuốc đúng giờ, khiến bệnh tình chuyển biến xấu, dù cho cậu không hề trả lời, nhưng ngày nào anh cũng căn dặn.

Lăng Tử Hàn hiểu được tâm tình của Vệ Thiên Vũ, mỗi lần sau khi nhận được tin của anh đều trả lời một câu trả lời được, bảo cho anh biết cậu nghe lời dặn của bác sĩ mà uống thuốc, để anh không cần phải lo lắng.

La Ceiba ở miền nhiệt đới, ánh nắng khá gắt, ẩm ướt oi bức, những người mới tới đều sẽ cảm giác khó mà thích ứng, Lăng Tử Hàn lại nghĩ ở đây so với Bắc Kinh thì càng thêm thoải mái, 6 người thanh niên mà cậu dẫn theo đều bận rộn công tác, thái độ dành cho cậu đều là kính nhi viễn chi, nhưng nhờ vậy khiến cậu thấy thanh tĩnh khá nhiều, không ai ở bên cạnh lo lắng, không ai bên cạnh hỏi han ân cần, có thể một mình mà ngồi, cậu đã thật lâu rồi không trải qua những tháng ngày như thế này.

Uống một ngụm nước, cậu thả ly ra, tiếp tục nhìn màn hình máy tính làm việc, La Hãn ổn trọng ngồi ngay cơ quan tình báo đặc biệt, cậu không cần phải quan tâm gì cả, nhưng hầu hết các kế hoạch hành động đều phải thông qua cậu, như vậy có thể đưa ra được xác suất cao nhất cho sự thành công cùng an toàn cho nhân viên hành động, mỗi lần thiết lập phương án hành động, La Hãn cùng Du Dặc đều sẽ gửi cho cậu xem, cũng không phải là trong lòng bắt buộc phải vậy, mà bởi vì cậu bản thân đã làm Lão Đại khá lâu rồi, cũng đã quen với việc lãnh đạo, cho nên cũng không chối từ, lại càng không hề lấy lệ, rất nghiêm túc mà cân nhắc, cố gắng làm thật cẩn thận.

Khi mấy thanh niên kia không ở bên cạnh, cậu liền đem hệ thống điều hòa trong phòng điều chỉnh thành ẩm ướt, chứ không phải là lạnh, nhưng mà loại nhiệt độ hơi nóng như thế khiến cho cậu cảm thấy thoải mái hơn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy khó thở, phải dùng tới mũ dưỡng khí, mới có thể ổn được.

5h chiều, thấy Thái Giai Kiệt nhìn qua ngại ngùng hướng nội cùng Lô Tiệp hoạt bát khả ái về trước, hai người họ trong tay cầm theo túi mua sắm của siêu thị, hiển nhiên là về trước để làm cơm, lúc đi tới trước cửa, liền gặp phải một bà thím hàng xóm, hai người liền dùng tiếng Tây Ban Nha lưu loát mà chào hỏi cùng bà nói chuyện phiếm một chút, sau đó mới mở rộng cửa vào nhà.

Lăng Tử Hàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn họ, không có biểu tình gì, cũng không nói gì, hai người trẻ tuổi kia đều có chút thấp thỏm, nhẹ giọng bắt chuyện cùng cậu một hai câu thì liền chạy vào nhà bếp.

Lăng Nghị là tự mình lên lớp giảng dạy cho liệp thủ tổ 1, nhiều năm qua đi, đã không cần ông phải tự mình lên lớp giảng dạy, cho nên toàn bộ những thanh niên này đều chưa ai gặp qua ông, cũng không biết quan hệ của Lăng Tử Hàn và Lăng Nghị, họ ai cũng hiểu quy củ, nên không ai dám một mình đi điều tra tư liệu của Lăng Tử Hàn, chỉ là trước khi được phái đi, thì đã được La Hãn cùng Du Dặc đặc biệt căn dặn, một nói rõ cậu chính là người nhà, nên cái gì cũng không cần phải giấu giếm, phải hoàn toàn nghe lệnh chỉ huy của cậu, hai là nhấn mạnh sức khỏe của cậu không tốt, phải chú ý tình huống của cậu, trong ẩm thực lại càng phải chú ý, không được để cậu tiếp xúc với bất kì chất kích thích gì, nếu một ngày mà bệnh cũ của cậu tái phát, thì hành động lập tức thủ tiêu, cần phải lập tức đưa cậu về nước, tiếp nhận trị liệu, điều này khiến cho 6 người kia đều cảm thấy nghi hoặc, với thân phận của cậu càng thêm khó mà nắm bắt, nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, bọn họ phải chấp hành vô điều kiện.

Trải qua 2 người theo dõi cùng chờ đợi, bọn họ đã điều tra được tình huống của Trần Dự rõ ràng trong lòng bàn tay, buổi tối ngồi bên bàn ăn, Cao Huân Nam theo dự định mà báo cáo cho Lăng Tử Hàn biết về quy luật hoạt động của Trần Dự cùng phương án hành động mà họ đã thương thảo ra.

“Trần Dự hiện tại là chim sợ cành cong, mỗi ngày đều rất ít ra cửa, mua đồ đều thông qua đặt hàng online, gã không biết nói tiếng Tây Ban Nha, tiếng Anh cũng không giỏi, cũng tương đối vấp váp, vì vậy trên cơ bản đều mua hàng trên các cửa hàng người Hoa.” Cao Huân Nam trầm ổn mà nói. “Chúng tôi dự định giả thành nhân viên giao hàng, đến nhà gã bắt gã, bình thường gã đều chỉ định người giao hàng, đó là một cô gái người Hoa, Tiểu Trịnh có thể giả thành cô gái đó.”

Trịnh Phương Du lập tức gật đầu: “Tôi đã quan sát qua cô ta, cô ta rất trẻ, hoạt bát rộng rãi, Trần Dự ấn tượng khá tốt về cô ta, nên sẽ không phòng bị.”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, hờ hững hỏi: “Trần Dự có qua lại với hàng xóm không?”

“Không có,” Cao Huân Nam nắm rất rõ. “Trần Dự trên tay không còn bao nhiêu tiền, nhà trọ đang thuê chỉ nằm ở khu bình dân, ở đó ngư long hỗn tạp, gã rất cẩn thận, không hề qua lại với ai.”

Lăng Tử Hàn biết toàn bộ tiền mà gã tham ô đều dành hết cho con trai, nên mặt kinh tế cũng không có dư dả gì, gã hoảng hốt chạy trốn như thế cũng chỉ vì muốn khiến mọi người dồn hết chú ý lên gã, để con trai mình có thể từ con đường khác mà bỏ chạy thành công, tình thương của người cha như vậy quả thực đáng sợ, thông qua quan sát và phán đoán của bọn Cao Huân Nam, cậu không hề nhiều dị nghị, nhưng cậu không có cùng quan điểm với đường lui sau đó của họ.

Vừa mới nói được một phần thì Thái Giai Kiệt từ trong bếp đi ra, trong tay bưng một chén canh bơ nấm đặt trước mặt cậu.

Lăng Tử Hàn gật đầu nói tiếng “Cảm ơn” với y, sau đó phát hiện món ăn trước mặt mang lại cảm giác quen thuộc, liền nhìn y một cái.

Thái Giai Kiệt có chút xấu hổ nói: “Là do Vệ lão sư dạy, nhưng em làm không ngon mà thầy ấy.”

Lăng Tử Hàn cầm lấy thìa uống 1 ngụm, cười cười với y: “Rất ngon, cám ơn.”

Mặt Thái Giai Kiệt hơi hồng, “Không cần cám ơn, đây là phải làm.”

“Chăm sóc tôi không phải là trách nhiệm của các cậu, cho nên cần phải cám ơn các cậu.” Thanh âm của Lăng Tử Hàn rất ôn hòa. “Sau này không cần làm riêng cho tôi món gì cả, mọi người cùng nhau ăn là được.”

Cao Huân Nam ở bên cạnh cười nói: “Sếp của tụi em nói, chăm sóc anh là trách nhiệm hàng đầu của tụi em.”

Lăng Tử Hàn biết La Hãn cùng Du Dặc khẳng định ở phương diện này đã đặc biệt dặn dò, nên không hề dong dài nữa, tiếp tục đề cập tới vấn đề hồi nãy: “Nếu như khi các cậu đi gặp phải kiểm lâm, thì dự định thế nào?”

Cao Huân Nam lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc báo cáo.

Các thanh niên này đã tự nhận kế hoạch mình đưa ra rất nghiêm mật chu toàn, nhưng ở dưới rất nhiều câu hỏi của cậu lại bắt đầu có cảm giác đổ mồ hôi lạnh, rất nhiều chi tiết họ đều chưa từng nghĩ tới, có nhiều tình huống từng cân nhắc qua, nhưng lúc đó họ mang tâm cao khí ngạo mà cho rằng đó là điều bình thường nên bỏ qua, cho nên không quá mức coi trọng, chỉ cho rằng đó là câu hỏi nên cứ thế trả lời, nhưng trải qua từng bước ép sát, truy vấn không ngừng đến cùng của cậu, họ mới phát hiện ra thì ra kế hoạch mà ban đầu họ cho rằng là chặt chẽ chu đáo lại có kẽ hở chồng chất.

Ăn xong bữa cơm, Lăng Tử Hàn bình thản mà nói: “Các cậu không thể giả thiết đối phương là người thường, không biết đánh cũng không biết phòng bị, mà phải giả thiết người đó đều là chuyên gia giống chúng ta, với từng một chi tiết nhỏ đều không được bỏ qua, đều phải coi trọng.”

6 thanh niên kia nghiêm túc mà cùng nhau đáp “Yes, sir.” Chỉ với hơn nửa tiếng, họ đều ăn xong, cũng biết rõ sếp mình vì sao khi nhắc tới cậu đều không tự chủ mà nói ra lời khen ngợi.

Lăng Tử Hàn đứng dậy rời đi, cũng không tham gia cuộc họp cuối cùng sau bữa tối của họ.

Ngày thứ hai, Cao Huân Nam mang kế hoạch hành động đã được sửa đổi báo cáo cho cậu, sau khi nghe xong, cậu lại tiến hành thêm một lượt các vấn đề, Cao Huân Nam bị hỏi tới mức á khẩu xấu hổ, lập tức cùng đồng nghiệp tiến hành thảo luận lại để chỉnh sửa.

Dùng tròn 1 ngày đêm, dưới sự dẫn dắt có ý thức có ý thức cùng sự truy bức lạnh lùng của Lăng Tử Hàn, bọn họ rốt cục cũng đưa ra được một phương án hành động hoàn thiện, sau đó trong phòng tập luyện mấy lần.

Lăng Tử Hàn rất ít động thủ, cũng không nói chuyện nhiều, chỉ là ở bên cạnh nhìn xem, nhưng sự trầm mặc của cậu lại mơ hồ mang lại một áp lực vô cùng, khiến mấy thanh niên vốn ban đầu còn có chút táo bạo dần cũng kiên định lại, nghiêm túc mà suy xét từng chi tiết, cố gắng diễn tập đến mức tận thiện tận mỹ.

Rốt cục, Lăng Tử Hàn không còn hỏi gì họ nữa, mà bình tĩnh nói: “Có thể hành động rồi.”

Mấy thanh niên đó rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên họ ở nước ngoài tiến hành nhiệm vụ, nếu như hoàn thành tốt, thì nghĩa là họ có thể tốt nghiệp rồi.

Bọn họ trước đó đã bắt chước qua rất nhiều tình huồng, nhưng khi chân chính hành động lại cực kỳ giản đơn, Trần Dự chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, không có đủ quyền lẫn tiền để mời bảo tiêu, mà bản thân cũng chẳng có năng lực để chống cự lại, nên rất dễ đối phó.

Trịnh Phương Du giả thành nhân viên giao hàng của siêu thị, sau khi nghe lén xong đơn đặt hàng của Trần Dự, liền dựa theo thời gian mà cầm một túi đồ chất đầy đi tới, ở dưới nhà trọ thấp bé, mọi cửa đều đóng chặt, vắng vẻ không tiếng động, cô đi lại nhẹ nhàng, ở trên cánh cửa gõ.

Trần Dự không có chút hoài nghi gì, lập tức mở cửa, mỉm cười cho cô đi vào, vừa cầm đồ vừa cùng cô nói chuyện.

Trịnh Phương Du nhẹ nhàng mà đưa tay ra chém nhẹ khiến cho gã bất tỉnh, sau đó Cao Huân Nam tiến vào, đem gã bỏ vào trong một cái valy, Trịnh Phương Du chỉ dùng 30s để thay đồ, trở thành một thành phần tri thức, cùng Cao Huân Nam kéo tay đi, đem cái valy bỏ vào sau xe, lập tức thẳng tới sân bay.

Sân bay La Ceiba rất nhỏ, không thể đi máy bay đại hình, bọn họ chỉ có thể dùng máy bay thuê bao thương vụ loại nhỏ mà tới thủ đô Tegucigalpa (3) trước, sau đó đổi sang máy bay tư nhân của phú thương Hoa kiều Nam Mỹ Ngô Lợi Dương mà rời đó.

Tất cả đều rất thuận lợi, ngay khi máy bay màu tráng bình ổn phi hành qua ánh nắng của biển Ca-ri-bê, Lăng Tử Hàn mở máy vi tính, truyền một tin đến trang web riêng của nội bộ 8 liệp thủ bọn họ: “Tất cả thuận lợi, hôm nay buổi tối đến Bắc Kinh.”

Cậu tắt máy, yên lặng mà nhìn bên ngoài cửa sổ máy bay, trong lòng nhẹ nghĩ, Vệ Thiên Vũ nhất định sẽ đọc được tin nhắn này, hơn nữa cũng sẽ tới sân bay đón mình, nghĩ tới người đàn ông kia dù cho mệt mỏi thế nào cũng sẽ dùng nụ cười dịu dàng với người khác, cậu không tiếng động mà thở dài, giữa hai mi mang theo sự buồn rầu toát ra một tia thỏa mãn.

HẾT PHIÊN NGOẠI

(1) La Ceiba là thành phố cảng ở phía bắc Honduras, là thủ phủ của Atlántida Department, thành phố nằm bên bờ Biển Caribbean, dưới chân đỉnh Bonito. Thành phố này là trung tâm du lịch với các bãi biển cát trắng. Thành phố này cũng là một trung tâm ngư nghiệp.

(2) Honduras, tên chính thức Cộng hoà Honduras, (đọc là Ôn-đu-rát) trước kia thường được gọi là Honduras Tây Ban Nha, là một quốc gia tại Trung Mỹ, giáp biên giới với Guatemala ở phía tây, El Salvador ở phía tây nam, Nicaragua ở phía đông nam, phía nam giáp với Thái Bình Dương và phía bắc là Vịnh Honduras và Biển Caribe, Belize (trước kia là Honduras Anh Quốc) nằm cách 75 kilômét (50 dặm), phía bên kia vịnh Honduras.

(3) Tegucigalpa (còn gọi tắt là Tegus) là thủ đô cùng là thành phố lớn nhất nước Honduras với dân số vùng đô thị hơn một triệu. Tegucigalpa cũng là thủ phủ tỉnh Francisco Mozarán.