Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Nếu Lăng Tử Hàn đã trở về, đương nhiên sẽ do cậu chăm sóc Vệ Thiên Vũ, Mai Lâm tới biệt thự Shepherd, trợ giúp Triệu Thiên công tác.

Trước đây, y cũng đã từng giả thành Quỷ Thu hoặc đồ đệ Quỷ Thu, dù bộ dáng gì cũng phải tỏ ra trầm mặc ít lời, nhưng hiện tại, bản thân y là thật sự không muốn nói 1 chữ nào.

Triệu Thiên cũng không biết chuyện này, vẫn trước sau như một hoạt bát, luôn luôn cười, có ý vô ý trêu chọc y. Mai Lâm ra bộ dáng lười tính toán với y, nhiều lắm chỉ là trừng mắt liếc nhìn y biểu y tiếp tục làm việc. Lúc nghỉ ngơi, y thường cầm một ly trà hoặc cà phê ngồi vào ban công, yên lặng nhìn cảnh tượng băng thiên tuyết địa bên ngoài, chẳng thèm để ý tới ai.

Trong mắt Roger cùng Nick, liền nghĩ cảnh này coi rất vui mắt. Nick nhịn không được nói với Roger: “Thật đúng là sư phụ dạy ra đồ đệ, ngay cả tính cách cũng y chang nhau.”

Lăng Tử Hàn vẫn ở cùng Vệ Thiên Vũ, lúc làm việc cậu cũng để anh nằm bên cạnh ghế sofa mềm bên cạnh mình, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với anh. Hai người không hề đề cập đến chuyện quá khứ, cũng chưa bao giờ thảo luận chuyện tương lai, không nói chuyện trong nhà, thường chỉ nói về khí trời, lữ hành, sự khác biệt giữa cảnh vật vĩ độ nam bắc bán cầu.

Vệ Thiên Vũ hai ngày đúng hạn uống thuốc, lại ngủ nhiều, có được rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, còn có Lăng Tử Hàn ở bên cạnh, cẩn thận chăm sóc anh, tâm tình anh vui vẻ, sức khỏe khôi phục rất mau. Lăng Tử Hàn thấy trạng thái anh cũng khá tốt, liền đồng ý cho anh tiếp tục làm việc.

Hai ngày qua Mai Lâm đều ở bên kia, thấy Vệ Thiên Vũ tới, y mới trở lại biệt thự Lý Nguyên.

Lăng Tử Hàn một mực trong phòng công tác, đợi sau nhận được báo cáo xong, mới phát hiện y đang ngồi ở ban công, đờ người ra. Lăng Tử Hàn đi ra cửa phòng, rất nhanh bước tới, đưa tay để nhẹ lên vai y.

Mai Lâm mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn cậu 1 cái, miễn cưỡng nở nụ cười, rồi quay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài.

Lăng Tử Hàn xoay người đi tới quầy bar phòng khách, ngâm ly trà nóng, lại rót cho mình ly nước, sau đó bưng tới ban công, cầm ly trà trong tay đưa cho Mai Lâm.

Mai Lâm nhìn ly trà thơm nồng bốc hơi nóng hầm hập, thần tình trên mặt hòa hoãn một ít. Y đưa tay tiếp nhận chén trà, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Lăng Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh y, ôn hòa mà nói: “Nếu anh thật sự cảm thấy áy náy, chờ hành động lần này kết thúc, đến nhà của tôi chăm trẻ đi. Làm bảo mẫu 2 năm, để Tiểu Húc cùng Tiêu nhi Diêu nhi dằn vặt anh cho đã, trong lòng anh chắc không còn thẹn nữa đâu nhỉ?”

Vừa dứt lời, Mai Lâm nhịn không được nở nụ cười. Y cào tóc mình, nét mặt có chút khổ sở: “Đề nghị của cậu rất tốt, nhưng tôi không chăm trẻ đâu. Cậu cũng thấy rồi đó, hai cô công chúa nhà tôi đều có thể dạy dỗ tôi đó, tôi chẳng có chút uy tín nào cả. Cả ba nhóc tì nhà cậu đều không phải đèn cạn dầu, tôi chẳng dạy được gì cho tụi nó đâu.”

“Vậy cũng không có gì.” Lăng Tử Hàn mỉm cười nói. “Cùng tụi nó đi quậy phá cũng được đó.”

Mai Lâm không khỏi cười ra tiếng: “Tôi là cái dạng người đó sao?”

Lăng Tử Hàn thấy tâm tình y đã tốt hơn, liền thân thiết vỗ vỗ vai y: “Từ lúc chúng ta quen biết tới ngày hôm nay, có 25 năm rồi nhỉ?”

Mai Lâm suy nghĩ 1 chút, liền cảm khái nói: “Đúng vậy, 25 năm rồi. Thời gian qua mau quá.”

Lăng Tử Hàn đầu vai y, nhẹ giọng nói: “Lúc trước, chúng ta tựa như anh em, anh trợ giúp tôi, tôi trợ giúp anh, tuy hai mà một, ai vì ai mà bị thương đều là chuyện bình thường, hoàn toàn không cần nói ra lời, phải không? Hiện tại cũng như vậy. Những chuyện quá khứ, hiện tại nhớ lại, đều là người cùng vật mà tôi quý trọng mà thôi, còn những ký ức không đáng, tôi đều quên hết rồi, anh cũng không cần để ở trong lòng nữa.”

Mai Lâm trầm mặc một hồi, hơi hơi gật đầu: “Được.”

Lăng Tử Hàn liền thay đổi câu chuyện, nói tới chính sự: “Dựa theo tiến độ công tác của bọn Thiên Vũ, mai kia là hoàn thành, phỏng chừng đối phương 23 ngày sau là tới nghiệm hàng, đây là chuyện rất quan trọng, anh không thể phân tâm.”

“Tôi biết.” Mai Lâm thu hồi nụ cười, kiên định mà nói. “Lão đại, anh yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ không tái phạm sai lầm như lúc trước nữa.”

“Nhân phi thánh hiền, tổng hội phạm thác.” (Người không phải thánh, cũng có lúc mắc sai lầm). Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng thở dài. “Hành động vừa rồi ở Mogadishu tôi vì nóng vội đã phạm sai lầm, để cho anh mạo hiểm, khiến Thiên Vũ bản thân bị trọng thương, suýt nữa … Haizzz, mọi người đều là từ sai lầm mà trưởng thành, không chỉ có anh, tôi cũng vậy. Thế nhưng, chúng ta không thể phạm lại vào những sai lầm đã từng phạm qua, mà phải càng thêm nỗ lực làm tốt công việc.”

“Ừ, tôi biết.” Mai Lâm gật đầu, lập tức nói thêm. “Lão đại, tôi nghĩ hành động ở Mogadishu cũng rất tốt. Cậu không thể nhân nhượng với chúng tôi, lại hà khắc với bản thân mình được.”

Lăng Tử Hàn uống ngụm nước ấm, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất rõ sai lầm mà mình đã phạm là gì, nếu Thiên Vũ không có bị thương nặng đến vậy, thì sai lầm này kỳ thực không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí không tính là sai lầm, nhưng bản thân tôi không nghĩ như vậy. Tôi không lãng tránh, nhưng cũng không sa vào đó, đó là giáo huấn kinh nghiệm tổng kết quan trọng nhất, còn công tác không thể kết thúc, vẫn tiếp tục như cũ.”

Mai Lâm quay đầu đi, nhìn cậu, nghiêm túc mà nói: “Lão đại, tôi biết mình phải làm thế nào, cậu yên tâm đi.”

“Tôi đương nhiên yên tâm về anh.” Lăng Tử Hàn mỉm cười, cũng không nói thêm gì, chỉ là nhìn phong cảnh, liền đứng dậy trở về phòng, lại bắt đầu công tác.

Mai Lâm nhìn đồng hồ 1 chút, cũng buông ly trà, đến nhà bếp làm cơm. tâm tình của y đã bình tĩnh trở lại, tinh thần đại chấn, trạng thái hoàn toàn khôi phục.

Buổi tối Vệ Thiên Vũ trở về, lập tức cảm giác được sự thay đổi của Mai Lâm, trong lòng cũng cảm giác được khoái trá. anh không có hỏi nhiều, đợi khi cùng Lăng Tử Hàn ngủ, mới khẽ cười nói: “Em khuyên được Mai Lâm rồi hả?”

“Ừ, chuyện quá khứ cũng hơn 20 năm rồi, bây giờ còn nói tới làm gì?” Lăng Tử Hàn tắt đèn, bỗng nhiên nghiêng người, áp tới bên người anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng mà nói. “Anh cũng vậy đó.”

Vệ Thiên Vũ hài lòng ôm cậu, cúi đầu cười nói: “Anh sai rồi. Anh đảm bảo, sau này sẽ không nhắc tới nữa, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới.”

Lúc này Lăng Tử Hàn mới triệt để yên lòng. cậu ôm lấy Vệ Thiên Vũ, ôn nhu hôn môi anh. Động tác cậu rất nhẹ, rất triền miên, tựa như đang nắm trong tay một vật dễ vỡ.

Vệ Thiên Vũ biết chính mình đã từng bị trọng thương ở Mogadishu, gần chết, chuyện này đối với Lăng Tử Hàn là chấn động khá lớn, cũng giống như lúc trước khi anh nhìn thấy Lăng Tử Hàn ở trên Cung Đảo vậy, liền khiến anh rất đau lòng.

Hai người trong bóng đêm tha thiết ôm, ôn nhu hôn môi, da thịt kề sát, khí tức tương thông. trong đêm tối vắng vẻ, không khí dường như đang lặng lẽ bắt đầu khởi động sự ngọt ngào.

Thật lâu sau, Lăng Tử Hàn mới buông anh ra, dịu dàng nói: “Ngày mai anh còn phải tiếp tục làm việc, phải nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta ngủ đi.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ không có dị nghị. Hiện tại không phải lúc theo đuổi dục vọng, tình huống sức khỏe của anh vẫn chưa cho phép.

Lăng Tử Hàn nằm xuống sát bên người anh, tay vẫn nắm chặt tay anh.

Vệ Thiên Vũ nhắm mắt lại, yên tĩnh 1 hồi, bỗng nhiên nghiêng đầu, nói với cậu: “Công tác của bọn anh ngày mai là có thể kết thúc. Hôm nay anh đã cùng Roger thương lượng, ngày mai hắn sẽ liên hệ với người mua, thương lượng công việc liên quan tới việc nghiệm hàng. Việc này bọn anh không có tư cách nhúng tay vào, không thể làm gì khác hơn là căn cứ tình huống tùy cơ ứng biến.”

“Được.” Lăng Tử Hàn định liệu trước. “Chúng ta cứ chuẩn bị tốt trước đó, ở đâu nghiệm hàng cũng không có vấn đề gì. Anh chỉ cần kiên trì 1 chút, hoặc là chúng ta không đi, hoặc là cả 4 người chúng ta đều đi. Nếu bọn họ kiên trì, thì chí ít cũng phải là anh cùng em đi.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ nắm chặt tay cậu, dịu dàng nói. “Ngủ thôi, tất cả đều phải chờ ngày mai Roger liên lạc với đối phương xong mới quyết định được.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn nhàn nhạt nói. “Anh cứ kiên trì giữ nguyên tắc của mình là được, không nên nhượng bộ đơn giản.”

“Anh biết mà.” Vệ Thiên Vũ trở mình, đưa tay ôm lấy thắt lưng cậu, mỉm cười nói. “Chúng ta có phải già rồi hay không, hình như càng ngày càng lo lắng cho đối phương hơn rồi.”

Lăng Tử Hàn không khỏi nở nụ cười: “Ừ, em già rồi, nhưng anh vẫn chưa, cho nên em lo cho anh đó.”

Trong lòng Vệ Thiên Vũ bỗng nhiên co rút đau đớn, vội vã không suy nghĩ nhiều, cố gắng khắc chế chính mình, thoải mái nói: “Anh lớn hơn em tới 7 tuổi, phải già hơn em chứ, đó là quy luật tự nhiên, không có điều gì có thể cải biến được đâu.”

Lăng Tử Hàn cười vỗ vỗ cánh tay anh đang ôm mình, cười nói: “Anh chậm 1 chút, em nhanh 1 chút, chúng ta cùng nhau già.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ cảm thấy vui vẻ, nhịn không được ôm chặt cậu hơn.

Lăng Tử Hàn không nói gì nữa, khoái trá nhắm hai mắt lại.

HẾT CHAP 53