Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Mai Lâm phản ứng nhanh nhạy, động tác rất chắc. Y lấy túi cấp cứu ra, dùng băng cầm máu lại vết thương ngay đùi Vệ Thiên Vũ, sau đó tiêm thuốc cầm máu lại, lấy túi máu ra, dùng kim tiêm truyền máu điện tử tiêm vào huyết quản của anh, lập tức xé bỏ ống quần của anh, chuẩn bị mổ ngay tại chỗ. Toàn bộ việc đó chỉ hoàn thành trong 1 phút đồng hồ.

Y vừa hành động vừa nói trong tai nghe: “Tôi cần trợ giúp khẩn cấp, trợ giúp khẩn cấp.”

Trong vòng 30s, liền có rất nhiều người mặc đồ đen vào, thấy tình cảnh trong phòng liền hiểu rõ mọi việc. Bọn họ lập tức xoay người bảo vệ cho cửa sổ thang lầu, hành lang, không cho bất kì ai quấy rồi công tác cấp cứu.

Thần trí Vệ Thiên Vũ rất thanh tỉnh, chỉ cảm thấy khí lực dường như theo dòng máu đang chảy ra ngoài mà dần dần thoát ra nhanh chóng. Anh dựa vào người Tinos không thể nhúc nhích, cố gắng thả lỏng cơ thể, không dùng lực, để tránh khỏi máu chảy ra ngoài nhanh hơn.

“Trước khi xuất phát anh đã uống thuốc, thuốc mê không có tác dụng, anh cố chịu chút nha.” Mai Lâm trầm giọng nói, lấy dao phẫu thuật ra, cố gắng mở rộng vết thương của anh.

Trên trán Vệ Thiên Vũ lập tức thấm ra mồ hôi lạnh. Anh cắn răng, nắm chặt hai tay, nhưng cơ thể vẫn cố gắng thả lỏng, không gây khó khăn cho Mai Lâm.

Tinos cũng không dám động, chỉ có thể lấy tay giúp Vệ Thiên Vũ lau đi mồ hôi lạnh, lấy túi máu đặt trên thảm đặt sát người mình, bảo vệ lấy, tránh khỏi trường hợp lỡ có phát sinh tình huống bất ngờ, thì việc truyền máu sẽ không bị gián đoạn, sau đó hắn cầm chặt tay Vệ Thiên Vũ, hy vọng như vậy có thể giúp anh bớt chút đau đớn.

Trên trán Mai Lâm cũng đầy mồ hôi, nhưng không rảnh để ý tới. Y dùng máy thao tác trí năng cùng máy khâu vết thương, kéo chặt lại huyết quản động mạch bị đạn bắn vỡ của Vệ Thiên Vũ, dùng sinh vật cao phân tử bôi dính nó lại, sau đó khâu vết thương bên ngoài, sau đó bắt đầu băng bó.

Máu đã chảy làm nhiễm đỏ các mặt thảm trên đất, Vệ Thiên Vũ dường như đang nằm trên vũng máu, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Trên Hải Tinh Đảo, Lăng Tử Hàn vẫn nín thở nhìn màn hình, không dám nói 1 chữ, chỉ sợ quấy rối Mai Lâm, khiến y xảy ra sai sót. Cậu chỉ cảm thấy đầu ngón tay run nhè nhẹ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia sợ hãi.

Lôi Hồng Phi đang ngồi cùng với cậu, siết chặt tay ôm chặt lấy vai cậu, cố gắng thể hiện sự thoải mái và quan tâm.

Trong phòng rất an tĩnh, từ hai màn hình lớn truyền ra tiếng súng kịch liệt cùng tiếng trò chuyện gấp gáp càng thêm rõ ràng, hai người sóng vai ngồi ở đó, như pho tượng đá, không hề lay động.

Rốt cục, Mai Lâm thay Vệ Thiên Vũ băng bó vết thương, sau đó lấy máy giám sát y học ra kiểm tra cho anh, sau đó mới thông qua kênh chuyên dụng báo cáo với Lăng Tử Hàn: “Thiên Vũ mất máu quá nhiều, tình hình không tốt lắm. Trong vòng hai tiếng, anh ấy phải tiếp nhận sự trị liệu của bác sĩ, bằng không tính mạng sẽ nguy hiểm.”

Lăng Tử Hàn lập tức mệnh lệnh: “Thủ tiêu hành động, lập tức rút về.”

“Không thể thủ tiêu được.” Vệ Thiên Vũ kiên quyết mà nói. “Mai Lâm có thể đưa anh trở về, phái 1 tiểu đội yểm hộ cho anh là được. Những người khác phải tiếp tục hành động. Tận dụng thời cơ, bọn họ nhất định phải đi đến cuối cùng.”

Lăng Tử Hàn do dự vài giây, liền nói: “Được, phái ra hai tiểu đội yểm hộ cho các anh rút khỏi đó, những người khác tiếp tục hành động. Mai Lâm, anh mang Thiên Vũ đến LY7030, ở đó đã có sẵn hai thuỷ phi cơ.”

“Yes, sir.” Mai Lâm chậm rãi ôm lấy Vệ Thiên Vũ, chạy nhanh ra ngoài.

Tinos tiếp nhận súng lục mà y đưa, liền hướng về hành lang.

Vệ Thiên Vũ lập tức gọi lại bọn họ: “Tinos, mở đường là chuyện của bọn họ, không phải của anh, anh cùng tôi rời khỏi đây. Mai Lâm, cậu lưu lại, đi bắt Abu, kêu y ra lệnh quân đội ngừng bắn, nhường đường. Với lại, hiện tại tôi có thể kết luận, trong phạm vi thế lực của Abu, nhất định có tổng bộ của ‘Founder’, cậu phải cố gắng tra xét, dẫn người thẳng tới ổ bọn chúng …” Một hơi nói đến khúc này, anh đã hết sức, chỉ có thể ngừng lại, thở dốc.

Tinos và Mai Lâm đều trừng mắt nhìn anh, muốn phản đối, hiện tại quan trọng nhất chính là cứu người, không phải bắt người. Vệ Thiên Vũ không chờ bọn họ mở miệng, lập tức nhấn mạnh: “Đây là mệnh lệnh.”

Sắc mặt anh hiện tại đã trắng xanh, thanh âm cũng rất yếu, nhưng lại mang uy nghiêm khiến người khác khó mà chống cự. Tinos không nói gì cả, lập tức tuân theo, từ trên tay Mai Lâm cẩn thận đón lấy anh.

Mai Lâm lập tức lủi về phía sau, lấp túi cấp cứu ra băng bó cho Abu, đồng thời tàn bạo nói với y: “Nếu mày dám hành động thiếu suy nghĩ, tao sẽ lập tức giết cả nhà mày.”

Abu cảm giác được trên người y phát ra sát khí dày đặc, khiến một vị tướng quân thân kinh bách chiến, giết người không gớm tay cũng phải sợ run, do dự chốc lát, liền gật đầu.

Lăng Tử Hàn cũng nghe được Vệ Thiên Vũ nói, biết anh nói đúng, lập tức thông qua hệ thống chỉ huy ra lệnh: “Mai Lâm, hiện tại anh sẽ là chỉ huy, các tổ Du Dặc cùng La Y dẫn đã tới Mogadishu, trong vòng 1 tiếng sẽ hội hợp với các anh, cùng hành động. Nhiệm vụ của bọn họ sau khi xác nhập, mục tiêu chính là Fernando, Antinogen, Heinz cùng Jack …”

Sau đó, tần suất trò chuyện của Du Dặc, La Y lập tức kết nối với bọn họ, Mai Lâm không muốn lộ thông tin trước mặt Abu, nên khi nói chuyện với mọi người đều dùng tiếng Nhật.

Abu nghe không hiểu tiếng Hán cùng tiếng Nhật, nghe được vài từ nhưng không biết được nội dung cuộc nói chuyện, rốt cục nghĩ không ra bọn họ là ai. Ăn khớp nhất, đại khái chính là ’25’ Hiện tại đã trở thành tổ chức khủng bố Á Châu, bên trong phần lớn là người Á Châu và vài người có huyết thống con lai Á Châu.

Lúc này, Lôi Hồng Phi cũng đã truyền lệnh đến. Ngoại trừ Chu Khải Minh, còn 1 quan chỉ huy hành động phụ trách hậu viên cũng là đội trưởng đội đột kích Thiểm Điện hiện nay, là một tinh anh đặc chiến dũng mãnh. Lôi Hồng Phi tóm tắt ngắn gọn hạ lệnh, muốn họ phái ra hai tiểu đội đưa người bị thương đến địa điểm chỉ định, luôn nhấn mạnh: “Phải đảm bảo an toàn cho họ.”

“Yes, sir.” Bên kia lập tức chấp hành.

Vệ Thiên Vũ yên lòng, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, không thể tập trung lực chú ý. Anh không suy nghĩ nhiều nữa, ngửa đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tinos, tôi phải nhờ anh rồi.”

“Yên tâm đi, tôi nhất định đưa cậu ra ngoài, đem cậu an toàn về nhà.” Tinos ôm chặt lấy anh, cố gắng bảo trì sự cân bằng, nhanh chóng đi ra phía ngoài.

Những người mặc áo đen yểm hộ trong phòng cho bọn họ đều đã nhận được mệnh lệnh, lập tức hộ tống bọn họ ra khỏi đây, đến địa điểm chỉ định.

Mai Lâm ôm Abu đặt lên sofa, đem điện thoại đặt trước mặt, trầm giọng nói: “Tướng quân, nếu muốn con gái con trai ông bình an vô sự thì hạ lệnh liền đi.”

Thái độ của y kiên quyết, nhưng trong quá trình hành động vẫn thể hiện sự tôn trọng dành cho Abu, điều này khiến cho Abu không thể cự tuyệt mệnh lệnh của y, không muốn giở trò với bọn phân tử khủng bố không nhân tính, y không muốn mạo hiểm nên liền cầm lấy điện thoại, dùng tiếng Somalia hạ lệnh cho quân đội của mình, muốn bọn chúng ngừng bắn, lên xe rời đi, cũng muốn quân cảnh có trong Mogadishu không được hành động thiếu suy nghĩ, gặp phải tình huống bất thường phải lập tức xin chỉ thị, phải được đích thân y đồng ý mới được công kích.

Chờ y cúp máy, Mai Lâm liền đi ra xa 1 chút, thấp giọng cùng Chu Khải Minh và các quan chỉ huy khác trò chuyện, nói cho bọn họ biết Abu đã hạ lệnh ngừng bắn, nếu đối phương chấm dứt nổ súng, bọn họ cũng không cần bắn trả. Hai người kia lập tức nói: “Yes, sir.”

Rất nhanh, tiếng súng trong vườn đã giảm bớt, Tinos ôm Vệ Thiên Vũ leo lên xe Abu, hai bộ đội đặc chủng ngồi ở phía trước, nhấn ga, bay nhanh ra ngoài. Bên ngoài sân đã có sẵn 4 xe việt dã, vừa thấy bọn họ ra, liền có 2 chiếc xe chạy phía trước mở đường, hai chiếc xe ở phía sau bảo hộ, một đường nhanh như gió, thẳng tới khu bến tàu gần biệt thự.

Đây là một khu quốc tế xã tân hải, người ở đây phi phú tức quý, tự mình chuyên cung cấp các bãi biển cùng bến tàu cho các hộ gia đình sử dụng, ở một khu biển tư nhân phía trước đã có sẵn 1 du thuyền tư nhân cùng thuỷ phi cơ, trở thành một thế ngoại đào nguyên khác hẳn với khu hỗn loạn ở Mogadishu này.

Ở đây có hệ thống bảo mật, nhưng Abu là kẻ độc tài, đã sớm quy định nghiêm khắc, dù là hệ thống bảo an thế nào cũng không được chặn xe của y lại, vì vậy khi xe của bọn Vệ Thiên Vũ tới đây thì thông qua sự phân hình của máy dò xét an toàn xác nhận đó là xe chuyên dụng của tướng quân Abu, liền lập tức mở cửa chính.

Bọn họ không hề giảm tốc độ, trực tiếp vào khu biệt thự này, hướng thẳng tới biển.

Ở đó có 1 cầu tàu dài màu trắng chìm 1 nửa trong nước, hòa với biển xanh trời xanh, tạo nên phong cảnh mỹ lệ. Lúc này, đầu cầu tàu đang dừng cùng với 2 thuỷ phi cơ, đang chờ bọn họ.

Lăng Tử Hàn nhìn vệ tinh truyền tới tin cập nhật.

Vệ Thiên Vũc vẫn duy trì được sự thanh tỉnh đang được Tinos ẩm lên thủy phi cơ, các bộ đội đặc chủng lần lượt đăng ký, thủy phi cơ trượt dài 1 khoảng liền lập tức cất cánh, đoàn xe nhanh chóng quay đầu, hướng tới phủ tướng quân.

Xem đến đây, Lăng Tử Hàn hỏi Lôi Hồng Phi: “Trong vòng 1 tiếng có thể kết thúc cuộc chiến không?”

“Có lẽ không thể.” Lôi Hồng Phi lắc đầu. “Đối phương lần này làm lớn, nên cử ra rất nhiều người, hỏa lực cũng rất mạnh, muốn trong thời gian ngắn đẩy lùi hoặc tiêu diệt chúng, không dễ.”

Lăng Tử Hàn thoáng suy nghĩ chốc lát, liền hoắc mắt đứng dậy, nói với y: “Anh ở đây chỉ huy, em ra ngoài mở đường, phải để bọn họ khi bay tới đây sẽ lập tức tiến vào.”

“Không được, em ở lại, anh đi.” Lôi Hồng Phi cũng lập tức đứng lên, nghiêm túc nhìn cậu. “Tử Hàn, em bình tĩnh chút đi, em hiện tại chính là tổng chỉ huy, không thể mạo hiểm được. Anh dẫn người đi, nhất định sẽ mở được đường, đảm bảo máy bay của Thiên Vũ có thể thuận lợi tiến đảo.”

Lăng Tử Hàn bị y nói, nhất thời bình tĩnh lại. Cậu đúng ở đó, trầm tư vài giây, liền nói: “Vậy đi, Hồng Phi, anh vẫn lưu lại đây, em sẽ không dùng tàu ngầm, anh cho em hai người, bọn em lặn xuống nước ra ngoài trước, sau đó mang theo thuyền ngầm tiếp Thiên Vũ, như vậy có thể tránh được hệ thống giám sát của kẻ địch, không đánh với chúng, cũng là phương pháp bảo đảm nhất và nhanh nhất.”

Lôi Hồng Phi lập tức tính toán phương án hành động nhanh nhất trong đầu, lập tức gật đầu: “Được, anh đi sắp xếp, thế nhưng, không chỉ có 2 người, anh sẽ đưa em tiểu đội. Em đi đi, chú ý an toàn.”

“Ừ, em nhất định sẽ cẩn thận.” Lăng Tử Hàn ôm y 1 chút, liền vội vã rời đi.

Lôi Hồng Phi nhìn bóng lưng cậu biến mất ngoài cửa, lập tức hạ 1 loạt mệnh lệnh.

Người ở lại trên đảo thuộc Bộ Quốc An phần lớn đều là nhân viên kỹ thuật hoặc là nhân viên bảo đảm hậu cần, không phải nhân viên chiến đấu, Lôi Hồng Phi phái ra 10 bộ đội đặc chủng am hiểu lặn nước cùng chiến đấu trong nước, cùng Lăng Tử Hàn bơi ra ngoài, theo sự chỉ huy của cậu mà hành động.

Bọn họ 11 người mặc vào trang bị lặn xuống nước, mang theo thuyền ngầm cùng hơn 10 bộ áo lặn, lặng yên xuống nước, ra khỏi đảo, hướng về phía đông.

Áo lặn của bọn họ cùng thuyền ngầm đều có thiết bị động lực cùng trang bị che đậy, đều “Miễn dịch” với hầu hết các máy dò xét trên thế giới. Vừa xuống nước, bọn họ liền khởi động toàn bộ thiết bị, rất nhanh lặn xuống, dùng tốc độ nhanh nhất bơi đi.

Ngoài khơi chiến hỏa tràn ngập, nhưng dưới nước vẫn an tĩnh như cũ, có rất nhiều cá, hữu hiệu mà yểm hộ cho hành động của bọn họ.

Hơn 10′ sau, bọn họ rời khỏi vòng vây của kẻ địch, Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ 1 chút, liền ra dấu với các đội viên bên cạnh, mọi người cùng nhau đổi hướng, thẳng tới địa điểm dự định.

2 thủy phi cơ mang theo Vệ Thiên Vũ, Tinos các bộ đội đặc chủng đã từ lâu nhận được mệnh lệnh của Lôi Hồng Phi, lập tức hạ thấp độ cao, trượt ở ngoài khơi.

Tinos lo lắng nhìn Vệ Thiên Vũ, vẫn không ngừng nói chuyện với anh. Vệ Thiên Vũ cũng cố gắng bảo trì thanh tỉnh, kiên trì không ngủ. Nghe Lôi Hồng Phi nói Lăng Tử Hàn mạo hiểm chiến hỏa lặn xuống nước đi ra ngoài, tự mình tới đón anh, tinh thần anh chấn động, dường như trái tim đang dần dần yếu đi chợt tăng mạnh nhịp đập.

Hơn 40′ sau, máy bay đáp xuống mặt biển, chuẩn xác đến được địa điểm chỉ định.

Lăng Tử Hàn đã đến mặt nước, chờ bọn họ, lúc này lập tức để tàu ngầm nổi lên mặt nước, sau đó chuyển hơn 10 bộ áo lặn lên máy bay.

Tinos đưa Vệ Thiên Vũ vào trong thân khoang thuyền ngầm, Lăng Tử Hàn đẩy ra kính lặn xuống nước, nói với anh: “Anh nằm yên, đừng nhúc nhích, cũng không được ngủ.”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười nhìn về phía cậu, nhẹ nhàng gật đầu.

Lăng Tử Hàn đóng kín toàn bộ các cửa khoang thuyền, lắp đặt trang bị cung cấp không khí để đưa vào dưỡng khí.

Chờ Tinos mặc áo lặn nhảy xuống biển xong, Lăng Tử Hàn liền mang theo thuyền ngầm chìm dần xuống nước, nhanh chóng bơi về Hải Tinh Đảo.

Các bộ đội đặc chủng khác trên máy bay không hành động chung với họ, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của Lôi Hồng Phi, sau khi lặn xuống nước thì từ bên ngoài tập kích thuyền địch, cho nổ.

Thân của thuyền ngầm là trong suốt, Vệ Thiên Vũ an tĩnh nằm ở cái đệm mềm mại, nhìn Lăng Tử Hàn bên ngoài. Trên mặt tái nhợt của anh mang theo tiếu ý ôn nhu, đôi mắt như hải dương nhiệt đới, như trời xanh trong suốt.

Lăng Tử Hàn vẫn nhìn anh. Để tránh kẻ địch chú ý, bọn họ vẫn giữ vô tuyến điện lặng im. Lăng Tử Hàn một tay cầm cần điều khiển, một tay nắm chặt lòng bàn tay, ra dấu với anh, ý bảo anh nhất định phải bảo trì thanh tỉnh.

Vệ Thiên Vũ cười cười, biểu thị bản thân sẽ không từ bỏ.

Đang ở trong khoang thuyền, thanh âm bên ngoài đều nghe rõ ràng, tiếng kêu của cá, tiếng thở sùng sục của bọn Lăng Tử Hàn đang thở, thậm chí cả tiếng nước nhỏ, đều có thể nghe rõ. Nhưng Vệ Thiên Vũ cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh, trong lòng cũng rất bình tĩnh. Anh cảm thấy có chút lạnh, bỗng nhiên rất nhớ cái ôm của Lăng Tử Hàn.

Anh mang theo mỉm cười sung sướng, nhìn thân ảnh thon gầy đang dùng hết toàn lực để đưa anh về nhà kia, trước mắt dần dần không rõ. Anh nỗ lực giãy dụa, nhưng thủy triều hắc ám vẫn từng chút từng chút bao phủ lấy anh.

Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại, lòng nóng như lửa đốt. Cậu liều lĩnh đã điều chỉnh tốc độ nhanh nhất, cũng không dùng con đường cũ hồi nãy đi, mà dùng con đường ngắn nhất, hướng thẳng về Hải Tinh Đảo.

HẾT CHAP 37