Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Thông qua một loạt kỹ thuật xử lý phản truy tung, tín hiệu truyền vào phòng chỉ huy.

Vệ Thiên Vũ cầm 1 ly cà phê, ngồi bên cạnh Tinos, tóc thấm ướt, con mắt sáng sủa, khóe miệng có nét cười. Tư thái Tinos cũng dễ dàng, với người bên cạnh dường như có vài phần thương yêu và dung túng.

Antinogen không có hiện thân, xuất hiện trước màn hình chỉ có Heinz, y nhìn Vệ Thiên Vũ một hồi, cười hỏi: “Sao rồi? Cậu ta còn sống không?”

“Cậu ta ngủ rồi, hình như bệnh giảm bớt rồi thì phải.” Vệ Thiên Vũ nhún vai. “Trên thế giới cư nhiên còn có cách chữa trị này, thực sự là mới nghe lần đầu, thế nhưng, lúc làm thật là khó người khác mà, sợ giày vò cậu ta quá thì chết, không dám tận hứng.”

Tinos nhịn không được bật cười, vô cùng thân thiết nói với anh: “Khổ cho em rồi.”

“Không có việc gì.” Vệ Thiên Vũ cũng cười. “Vì tiền mà, khổ 1 chút cũng không sao.”

Tinos cười ha ha, lập tức nhìn về phía màn hình lớn, tâm bình khí hòa mà nói: “Heinz, lúc trước khi tôi gặp đau đớn cũng là anh tận mắt nhìn thấy, nếu anh cũng bị người khác làm vậy, sẽ dễ tha thứ hay sao? Hiện tại tôi đang bàn công việc với anh, nếu anh không đồng ý, thì không làm tiếp cũng được. Dù sao hồi đầu lúc chúng tôi bắt cóc người này cũng không nghĩ tới sẽ giao dịch với các anh, chúng tôi định bàn với bên Bắc Kinh kia, để bọn họ dùng tiền chuộc người. Ngoại trừ Bắc Kinh, tôi tin rằng Fernando bên “Kẻ hủy diệt” cũng đồng ý dùng tiền chuộc người. Nếu các anh không muốn, tôi đương nhiên sẽ không miễn cưỡng, tìm người khác buôn bán vậy. Hiện tại chúng tôi đã biết phương pháp trị liệu cho cậu ta, cũng không cần gấp nữa. Nếu các anh vẫn không đáp ứng điều kiện của chúng tôi, thì đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, sau này không cần liên hệ lại với tôi nữa.”

Thanh âm Heinz càng thêm nhu hòa: “Tinos, đừng nói như vậy, lẽ nào chúng ta chỉ có thể bàn việc buôn bán thôi sao? Lúc trước, chúng ta cùng chung chí hướng, vì vậy mới đi cùng nhau. Hiện tại, hai chúng ta một lần nữa xuất sơn, lẽ nào không phải duyên phận hay sao? Anh nghĩ, chúng ta vẫn còn cùng chí hướng giống trước kia, đúng không?”

“Lôi kéo quan hệ cá nhân là một thủ đoạn để buôn bán, chuyện này tôi hiểu.” Vệ Thiên Vũ lười biếng nói xen vào. “Bất quá, Mr.Heinz, tôi nghĩ điều kiện chúng tôi đưa ra không tính là quá khó. Lúc trước, Tinos bị Antinogen chỉnh thảm vậy, vì chuyện đó mà đau đớn suốt bao năm, muốn hắn trực tiếp xin lỗi cũng là chuyện hợp lý mà. Cũng đâu phải là khoét thịt trên người hắn, lấy máu hắn, chỉ là nói chuyện vài câu thôi mà. Nếu ngay cả chuyện này các anh cũng không làm được, thì còn gì gọi là thành ý đây? Nếu như không có thành ý, thì không cần bàn tiếp đến việc buôn bán của chúng ta nữa đâu. Tôi mặc kệ hai bên các anh có lý tưởng gì, có tôn chỉ gì, nói chung, việc buôn bán thì vững chắc như 1, không cần thương lượng lại. Chúng tôi mạo hiểm sinh mạng để cướp được người này, cũng không thể để các anh dễ dàng tiện nghi như vậy.”

Tràng nói đó khiến Heinz đuối lý, nụ cười có chút cương cứng. Sau một lát, thanh âm Antinogen truyền tới: “Được, nếu như tôi tận mắt nhìn thấy Ngô Tiệp, tôi sẽ xin lỗi Tinos.”

Vệ Thiên Vũ cùng Tinos liếc nhau, lúc này mới nói: “Được rồi, nhưng địa điểm gặp phải do chúng tôi quyết định.”

Heinz khẽ lắc đầu: “Tinos, Ahmed, làm ơn bỏ qua cho sự cẩn thận của tôi. Hai người nghĩ có nên gặp nhau tại phủ tướng quân Abu không? Y là bạn chung của cả hai chúng ta, cũng sẽ không làm hại đến bất kì ai trong hai bên, có thể bảo trì trung lập, sẽ không hỗ trợ cho bên nào. Với lại, nơi đó là địa bàn của y, có thể đảm bảo cho bên em cùng bên anh an toàn, là nơi gặp mặt lý tưởng nhất.”

Tinos hơi hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, liền nói: “Tôi đồng ý, nhưng chuyện này cũng không thể do cả hai ta định đoạt, tôi phải trực tiếp liên hệ với Abu, đợi anh ấy đồng ý mới quyết định.”

“Vậy em chờ chút, anh sẽ để Abu nói chuyện với em.” Heinz hiển nhiên thoả mãn kết quả này, dáng cười trên mặt trở nên chân thực.

Một phút đồng hồ sau, Abu liền xuất hiện trên màn hình. Hiện tại đã hừng đông, y không còn mặc phục tướng quân, chỉ mặc thường phục, mỉm cười, khoái trá mà nói: “Tinos, anh rất nóng lòng hy vọng em sẽ tới nhà của anh. Yên tâm, em với anh là bạn thân lâu năm, như anh em ruột, anh nhất định đảm bảo an toàn cho em.”

“Em tin anh.” Tinos cười gật đầu. “Được rồi, em cùng Ahmed sẽ đến nhà anh, cũng thăm bé gái dễ thương của anh nữa.”

Abu hài lòng cười to: “Đế Á đã trưởng thành thành thiếu nữ rồi, anh còn hai đứa con trai nữa.”

“À? Chúc mừng chúc mừng.” Tinos càng cao hứng, liền nói. “Được rồi, trời sắp sáng rồi, vì an toàn, tối này bọn em mới đi.”

“Không sao, Abu tướng quân có thể đi tiếp hai người bọn em.” Heinz mỉm cười, hòa ngôn duyệt sắc. “Nếu tối khởi hành, đêm vừa xuống là có thể đến nơi, bọn em chắc ở cách đây không xa nhỉ?”

“Đúng vậy, không xa lắm.” Tinos bất động thanh sắc, mở miệng nói không có chút do dự.

Heinz thấy hắn trả lời thẳng thắn như vậy, lại có nhiều nghi hoặc nhưng lại không thể hiện ra ngoài, sang sảng cười nói: “Vậy bây giờ có thể đến đây được không?”

“Anh luôn kiêu ngạo như vậy, sao tự dưng lại khách sáo thế, khiến tôi chẳng quen tí nào.” Tinos dường như khôi phục tâm tình, trêu chọc y một câu, lập tức sảng khoái gật đầu. “Được rồi, chúng tôi sẽ lên đường. Abu, hơn 8h sau, anh lên biển đón bọn em nhé, vị trí cụ thể Ahmed sẽ nói cho anh biết.”

Nghe bọn họ nói hơn 8h sau mới đến, đối phương cũng không dám khẳng định là bọn họ có cách Somalia xa lắm không, bất quá, theo quy củ, bọn họ không nên hỏi cái này, Tinos khẳng định cũng sẽ không nói cho bọn họ biết.

Abu liền cười gật đầu: “Được, anh nhất định tới đón em.”

Tinos không nói thêm gì nữa, nói thẳng: “Cứ vậy đi, chúng tôi đi chuẩn bị 1 chút rồi mới xuất phát.”

“Được, anh nhất định đợi em đợi em đến.” Heinz mang theo phong độ thân sĩ, mỉm cười hạ thấp người.

Tinos mỉm cười, đưa tay tắt hệ thống trò chuyện.

Vệ Thiên Vũ lập tức khôi phục nguyên trạng, đứng dậy đặt ly cà phê trên bàn, nói với Tinos: “Chúng ta chuẩn bị đi rồi, anh cứ nghỉ ngơi chút đi, thời gian không còn nhiều, chúng ta phải chuẩn bị lên đường rồi.”

“Được.” Tinos quan tâm nhìn anh. “Cậu cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, nói không chừng một lát sẽ là trận ác chiến đó.”

“Tôi biết rồi.” Vệ Thiên Vũ cười gật đầu, liền đi ra ngoài.

Vệ Thiên Vũ thông qua hệ thống nội tuyến tìm được Lôi Hồng Phi, Chu Khải Minh cùng Mai Lâm, mời bọn họ tới phòng chỉ huy, kể lại tình huống vừa rồi cho họ nghe, sau đó nói: “Hiện nay xem ra, Antinogen dường như đang ở Mogadishu, nhưng không bài trừ khả năng bọn chúng muốn dụ bọn tôi tới đó, Antinogen kỳ thực không có ở đó. Tuy rằng chúng tôi không có phát hiện có người truy tung, nhưng việc đến nơi đó là một chuyến phiêu lưu.”

“Đúng.” Lôi Hồng Phi nhìn màn hình trước mắt, nhanh chóng đưa ra phán đoán với tình thế. “Tôi thấy hay là vậy, Vệ cục, nếu anh thâm nhập địch sào, nguy hiểm rất lớn, bởi vậy người ở đây tốt nhất anh nên mang theo hết. Tôi đã triệu tập người đến đây tiếp viện, đại khái 1h sau là có thể đến. Mặc dù các anh xuất phát, ở đây nhất định không có việc gì. Với lại, rõ ràng khả năng tập kích giữa trời sáng khả năng không cao lắm, tốt nhất là phải chờ tới tối. Ở đây cách xa đại lục Phi Châu, bất luận kẻ nào muốn tới công kích, dù là trên biển hay không trung, đều không có khả năng giấu diếm vết tích, bọn tôi nhất định sẽ nhanh chóng phát hiện, chuẩn bị sẵn sàng.”

Vệ Thiên Vũ đồng ý cái nhìn của y, thoải mái mà cười cười: “Có Lôi tướng quân tự mình ở chỗ này tọa trấn, tôi không còn gì phải lo nữa.”

Lôi Hồng Phi cũng không nói mấy câu khách sáo, lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Khải Minh, rồi tường thuật lại kế hoạch hành động sau khi đến Mogadishu.

Chu Khải Minh nghe rất chuyên tâm, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, Vệ Thiên Vũ cẩn thận giải đáp.

Tinos cũng ngưng thần lắng nghe, thỉnh thoảng bổ sung vài câu.

Mai Lâm và Vệ Thiên Vũ hợp tác nhiều năm, đây đó ngầm hiểu, thậm chí không cần Vệ Thiên Vũ nói ra, Mai Lâm vừa nhìn các bản đồ địa hình, kiến trúc, tư liệu, số liệu trên màn hình, đã biết phải làm chuyện này thế nào. Y chỉ ngồi yên đó nghe, rất ít nói chuyện.

Y đã chỉnh sửa khuôn mặt, hiện tại chính là dáng dấp Ngô Tiệp, tóc cũng không nhuộm, là màu đen nhánh bóng loáng. Ngô Tiệp hồi nãy do Lăng Tử Hàn giả để Heinz cùng Antinogen gặp cũng là tóc đen.

Mười năm qua, Antinogen chỉ thấy số liệu kiểm tra của Ngô Tiệp, chưa từng gặp mặt cậu, vì vậy không cần phải nhuộm trắng, để tránh chúng liên tưởng mối quan hệ giữa Ngô Tiệp cùng Lăng Tử Hàn.

Lôi Hồng Phi trước đây chỉ thấy qua Mai Lâm, biết y cùng Lăng Tử Hàn có chút giống nhau, lúc này liền phán đoán người sẽ thay Lăng Tử Hàn giả Ngô Tiệp chính là y, cũng biết y chính 1 trong những đồng nghiệp của Lăng Tử Hàn, tuy rằng không cùng y hành động, nhưng với năng lực của y tuyệt đối tín nhiệm, không có chút nghi vấn.

Hiện tại đã có hơn 100 bộ đội đặc chủng giả dạng, tiến nhập Mogadishu, Lôi Hồng Phi đã đem vị trí cụ thể của 10 tiểu tổ chỉ rõ cho Vệ Thiên Vũ cùng Chu Khải Minh, muốn bọn họ cần chú ý bảo trì liên hệ với nhân viên ẩn núp bên ngoài, chú ý để kết hợp ăn ý.

Vệ Thiên Vũ căn cứ những tình huống này, tiếp tục tiến hành điều chỉnh một ít chi tiết.

4 người nhiều lần bàn luận hành động trên máy tính, chuẩn bị phương án khẩn cấp đối phó với các tình huống bất ngờ, đến tận khi xác nhận không có quên điều gì, lúc này mới trở lại nghỉ ngơi.

Vệ Thiên Vũ nhẹ bước vào phòng Lăng Tử Hàn đang ngủ, đứng bên giường cúi người nhìn, nhìn kỹ khuôn mặt an tĩnh của cậu, nghe tiếng hô hấp đều đều của cậu, trong lòng cảm giác rất an ninh.

Mặc dù đang ngủ say, nhưng anh vừa tới gần, Lăng Tử Hàn liền có cảm giác. Cậu mở mắt, nhìn người trước mắt, mỉm cười hỏi: “Khi nào xuất phát?”

“Còn hơn 1 tiếng.” Vệ Thiên Vũ ôn nhu mà nói, đưa tay đặt lên trán cậu, thấy nhiệt độ cơ thể cậu bình thường, trong lòng càng thêm vui mừng.

Lăng Tử Hàn rất tin tưởng anh, cũng không có hỏi bất kì chuyện gì liên quan tới hành động lần này, chỉ dịch người qua, thấp giọng nói: “Vậy anh nghỉ 1 chút đi.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ đi khóa cửa, rồi cởi áo khoác, nằm lên giường.

Lăng Tử Hàn không mặc quần áo, Vệ Thiên Vũ ôm chầm lấy thân thể khôi phục ấm áp của cậu, cùng cậu ôm nhau mà ngủ, rất nhanh ngủ say.

Một giờ sau, Lăng Tử Hàn tỉnh lại đầu tiên, sau đó Vệ Thiên Vũ cũng mở mắt. Hai người không nói thêm gì, đều rời khỏi giường. Vệ Thiên Vũ mặc quần áo, Lăng Tử Hàn liền đi phòng tắm.

Chờ bọn họ đi tới bến tàu, Lôi Hồng Phi, Tinos, Mai Lâm, Chu Khải Minh cùng 60 bộ đội đặc chủng đã chờ sẵn ở đó.

Các quân sĩ trong đại đội Dã Lang tuy rằng không nhận ra cậu, nhưng vẫn xem cậu là thượng cấp cũ của mình, ánh mắt nhìn cậu đặc biệt thân thiết.

Lăng Tử Hàn lần lượt nhìn lướt qua toàn bộ mọi người, trịnh trọng căn dặn: “Chú ý an toàn.”

Ai cũng gật đầu với cậu, lần lượt đáp: “Yes, sir.”, “OK.”, “Em cứ yên tâm.”

Lôi Hồng Phi không nói gì hết, chỉ nhìn lướt qua thuộc hạ của mình, những người đó toàn bộ nghiêm, thắt lưng thẳng tắp.

Lăng Tử Hàn ôn hòa nói: “Xuất phát thôi.”

Vệ Thiên Vũ liền cùng Tinos, Mai Lâm lên thuyền. Chu Khải Minh mang theo người đi theo sau.

Nhìn bọn họ trên du thuyền cao tốc ra khỏi động, Lôi Hồng Phi cùng Lăng Tử Hàn xoay người, sóng vai đi qua thông đạo, trở lại phòng chỉ huy.

Ngồi vào trước bàn chỉ huy, Lôi Hồng Phi cẩn thận đánh giá cậu, thấy sắc mặt cậu không còn giống mấy tiếng trước trắng bệch nữa, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, lúc này mới yên tâm.

“Ăn chút gì đi.” Lôi Hồng Phi thân thiết mà nói. “Sau đó uống thuốc, được không?”

“Được, anh cũng ăn chút đi?” Lăng Tử Hàn mỉm cười, liền mở hệ thống trò chuyện nội bộ, dặn nhà bếp làm vài món, đưa tới chỗ bọn họ.

Trong trong quá trình đợi, hai người song song nhìn về phía màn hình lớn trên tường.

Phòng kỹ thuật chỉ dùng vệ tinh để theo dõi du thuyền kia, có thể thấy được tình hình toàn cảnh cùng chung quanh du thuyền.

Dưới ánh sáng mặt trời, bao bọc lấy chiếc thuyền đã được Vệ Thiên Vũ thay đổi qua đang chạy thẳng về phía biển rộng, tiến thẳng Mogadishu.

HẾT CHAP 33