Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Vệ Thiên Vũ chẳng khác gì một boss phân tử khủng bố chân chính cả, mang theo 50 tên súng vác vai, đạn lên nòng leo lên du thuyền cao tốc tiếp cận bờ biển Somalia.

Lúc này, có hai chiến thuyền như là pháo hạm hải quân Somalia trong bóng đêm tiếp cận bọn họ.

Vệ Thiên Vũ mệnh lệnh du thuyền giảm tốc độ, chậm rãi ngừng lại.

Cả hai pháo hạm đó một trái một phải dừng lại ngay bên cạnh thuyền bọn họ, bắc ván ngang qua, khoát lên mép thuyền bọn họ.

Vệ Thiên Vũ trầm ổn đi tới, nhìn 1 vị tướng quân người da đen đi tới trước mặt mình.

Y nở nụ cười nhẹ, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, vươn tay hướng về phía Vệ Thiên Vũ: “Có phải Laidi Ahmed không? Tinos đã nói với tôi rồi, tôi tới đây đón em.”

“Cám ơn tướng quân Aideed.” Vệ Thiên Vũ bắt tay với y, nhiệt tình mà nói. “Em có nghe Tinos đề cập qua tới ngài rất nhiều lần, nói ngài là một người bạn rất tốt.”

Vị này chính là tướng quân tên Abu Nur Aideed, là một thế lực rất lớn ở Somalia, có rất nhiều chính phủ hoặc vũ trang phản chính phủ quốc gia ở Phi Châu cũng mua hàng bên y, rất nể mặt y.

Từ năm 2047, chính phủ Somalia sau chính biến quân sự rơi đài, quốc gia đó liền luôn bị vũ trang quân phiệt cắt cứ, quốc gia chia năm xẻ bảy biến thành trạng thái vô chính phủ, còn thủ đô Mogadishu cùng 6 tỉnh chung quanh đều trong phạm vi thế lực của Abu Nur Aideed, y được xem là hoàng đế của khu đó.

Hơn hai mươi năm trước, Tinos lưu lạc đến Mogadishu, lúc đang làm công trong một nhà hàng, kết bạn với Abu tuổi trẻ, hai bên tâm đầu ý hợp. Sau đó, Tinos đi Mỹ, còn y tham gia vào quân đội, nhưng hai người thủy chung vẫn duy trì quan hệ bằng hữu, không hề thay đổi. Lần này, Tinos lựa chọn đi Mogadishu gặp mặt Heinz, ngoài chuyện vì thế cục rất loạn, nếu có chuyện ngoài ý muốn, dễ thoát thân, nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn có một người bạn thân ở chỗ này, khi cần thiết có thể phái người tới cứu viện.

Người Phi Châu có sự nhiệt tình cùng hào sảng đặc biệt, Tinos cùng Abu có hơn 10 năm mất liên lạc, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện, vừa gọi điện cho y, Abu liền kinh hỉ, vui sướng không nói nên lời.

Nói chuyện phiếm vài câu, Tinos nhẹ nhàng nói: “Abu, em họ em Laidi Ahmed sẽ thay em đến Mogadishu để gặp 1 người. Nếu tình huống không có gì, thì em ấy gì cũng có thể ứng phó, nhưng nếu xuất hiện bất ngờ lớn, xin anh chăm sóc nó giúp em.”

“Không thành vấn đề, khi nào cậu ấy tới. Anh sẽ đi đón.” Abu sảng khoái cười nói. “Anh sẽ đích thân bảo vệ cậu ấy.”

“Chuyện này thì không dám.” Tinos khoái trá mà nói. “Anh đường đường là đại tướng quân, sao có thể chui vào hiểm cảnh được. Em chỉ muốn nhờ anh cho người bảo vệ nó, có lẽ chuyện cũng không có gì, thế nhưng, dù sao cũng là địa bàn của anh, nên cũng muốn nhờ anh chú ý giùm.”

Abu cười ha ha, nhưng kiên trì muốn tới đón anh.

Vệ Thiên Vũ đối diện Tinos, hơi hơi gật đầu, Tinos liền đáp ứng, nói cho y thời gian, địa điểm hội hợp.

Abu Nur Aideed lớn lên rất khôi ngô, mặc quân phục rằn ri, mang nón Beret, trên vai là 3 ngôi sao sáng, nhìn qua rất uy vũ. Y cùng với Vệ Thiên Vũ nói hai câu xong, liền thấy được Chu Khải Minh đứng phía sau anh cùng vài người khác. Y tòng quân hai mươi năm, kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn liền biết những người này đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, chiến lực mạnh.

Y càng thêm tán thưởng Vệ Thiên Vũ: “Tinos nghỉ ngơi mười năm, tôi còn tưởng em ấy về hưu triệt để, không nghĩ tới, vừa hiện thân lại xuất thủ bất phàm.”

“Đúng vậy, nghỉ ngơi dưỡng sức mười năm, tự nhiên thực lực sẽ mạnh hơn.” Vệ Thiên Vũ đạm đạm cười. “Tướng quân, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Abu vung tay lên.

2 chiến thuyền pháo hạm liền khởi động, một chiếc chạy trước dẫn đường, 1 chiếc chạy sau hộ tống, rất nhanh tiến tới cảng, đậu ở bến tàu.

Abu đã chuẩn bị xe hơi cho bọn họ. Vệ Thiên Vũ bắt tay nói lời cảm tạ với y, lập tức mang theo người của chính mình lên xe, chạy tới khu quán bar bên thành nam.

Ở đây rất loạn, là nơi mà các hắc bang hoạt động hung hăng ngang ngược, đủ loại người mang súng đi trên đường, mọi người nhìn cũng quen, không ai sợ hãi.

Lúc xe việt dã của bọn Vệ Thiên Vũ cùng 2 chiếc xe vận binh bọc thép theo phía sau tiến đến, thì những người trên đường chỉ liếc mắt nhìn, rồi tiếp tục chuyện của mình, đều tưởng có hắc bang hẹn chỗ này để đàm phán, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Suy đoán bọn họ cũng không sai, ’25’ cùng ‘Founder’ xác thực chính là hai tổ chức khủng bố lớn, cũng quả thật hẹn chỗ này để gặp mặt.

Xe bọn họ dừng trước 1 quán bar làng chơi. Chu Khải Minh dẫn người nhảy xuống xe trước, trong tay cầm súng tự động, vây quanh ở bốn phía xe việt dã, cảnh giác quan sát tỉ mỉ.

Vệ Thiên Vũ sắp xếp rất chặt, chờ bọn họ quan sát một hồi, mới mở cửa xe, vươn đôi chân dài ra, ưu nhã chui ra khỏi xe, dưới vòng vây của dong binh dũng mãnh chung quanh, chậm rãi bước vào quán bar.

Một luồng sóng nhiệt ập tới, âm nhạc mạnh đinh tai nhức óc vang lên, đủ mọi trai gái mặc đồ hình thù kỳ quái đang phóng đãng dưới ngọn đèn, như đang thác loạn.

Không ai để ý tới bọn họ, Vệ Thiên Vũ trực tiếp quẹo phải, dọc theo hành lang nhỏ đi đến cuối cùng. Ở hai bên hành lang đều là các phòng cho thuê, bên trong đang diễn ra các cuộc giao dịch ***, cờ bạc, thuốc phiện, đủ thanh âm vang lên không dứt bên tai.

Vệ Thiên Vũ không chút biến sắc, khuôn mặt âm trầm cứ thể mà bước đi, vòng vo 1 hồi, liền thấy 1 căn phòng thuê nhỏ đang mở rộng cửa, bên cạnh có đứng vài người, trong tay đều cầm súng. Trong tay bọn Chu Khải Minh cũng cùng 1 loại, là súng tự động AK.

Vừa thấy bọn họ xuất hiện, những người đó lập tức dùng súng nhắm ngay bọn họ. Động tác của bọn Chu Khải Minh cũng không chậm, nòng súng song song nhắm ngay đối phương.

Bên ngoài bên trong quán bar đều có người chuẩn bị tiếp ứng bọn chúng, người theo Vệ Thiên Vũ vào cũng chỉ có 11 người, song phương giằng co, nhất thời giương cung bạt kiếm.

Vệ Thiên Vũ dừng bước chân, lạnh lùng nhìn bọn họ. Mười giây đồng hồ sau, anh quay đầu đi.

Bọn Chu Khải Minh lập tức lui về phía sau, bảo hộ Vệ Thiên Vũ rời khỏi.

Lúc này, trong phòng vang lên một thanh âm, dùng tiếng Anh mang khẩu âm Âu Châu nói: “Là Molnar tiên sinh phải không? Mời vào.”

Người ngoài cửa né qua 2 bên, nòng súng cũng hạ xuống.

Lúc này Vệ Thiên Vũ mới dừng lại bước chân, xoay người lại, lạnh lùng nói: “Anh không phải người tôi cần gặp.”

“Làm quen chẳng lẽ không được sao?” Người trong phòng đi tới cửa, khóe miệng vừa nhếch lên, mang nét cười khiến người khác sợ hãi.

Cũng giống như tình báo bên anh, những tình báo liên quan tới ‘Founder’ cũng đều do 1 tay Vệ Thiên Vũ loại bỏ, chỉnh lý phân loại, lưu trữ, sau đó mới báo cho các nhân viên liên quan, cho nên không ai có thể hiểu rõ tình hình của ‘Founder’ hơn anh cả.

Người này vừa xuất hiện, anh liền nhận ra, đó là một trong những trợ thủ cao cấp của Jack, giết người không chớp mắt, hai tay dính đầy máu tanh, biệt hiệu ‘Đồ tể’, nhưng không rõ tên đầy đủ của gã là gì, chỉ biết trong ‘Founder’ mọi người gọi gã là Polis.

Vệ Thiên Vũ trầm giọng nói: “Tôi là Laidi Ahmed, thay Tinos Molnar tới gặp Mr.Heinz.”

Người nọ nhếch miệng, âm trầm nói: “Tôi thay Heinz tới gặp Mr.Molnar, anh có thể gọi tôi là Polis.”

Bố trí bên trong rất đơn giản, chung quanh tường là sofa, ở giữa có thể khiêu vũ, hát, nhưng ở bên trong hiện giờ chỉ có 3 người, cũng không có âm nhạc, rất an tĩnh. Ngoại trừ Polis ra, còn có 2 người khác, trong tay cũng đều cầm súng, hiển nhiên là thuộc hạ của Polis.

Polis bên cạnh Vệ Thiên Vũ nói: “Mời ngồi, Mr.Ahmed.”

Vệ Thiên Vũ bình tĩnh đi tới trước sofa, nhìn trái phải 1 chút, lập tức ngồi xuống ở giữa.

Chu Khải Minh mang súng tiến đến, vừa nhìn bố trí bên trong, lập tức quay đầu lại ra dấu, có một người ghìm súng đi đến. Hai người đứng phía sau Vệ Thiên Vũ, cách cự ly bằng với hai thuộc hạ của Polis.

Polis không có hé răng. Vệ Thiên Vũ thoải mái dựa vào sofa, nhìn gã, nhàn nhạt hỏi: “Mr.Heinz gửi thư tới cho Tinos, nói là muốn gặp anh ấy. Tôi có thể toàn quyền thay cho Tinos, có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Nhưng Polis hoài nghi nhìn anh, chậm rãi nói: “Mr.Ahmed, xin thứ lỗi cho tôi kiến thức hạn hẹp. Trước đây tôi chưa từng nghe nhắc tới anh, hiện tại cũng không rõ thân phận của anh. Xin hỏi, trước đây chức vụ của anh là gì lúc ở ’25’.”

Vệ Thiên Vũ bình thản mà nói: “Trước đây tôi không phải là người của ’25’, là Tinos giải tán ’25’, lúc về nhà dưỡng thương, chúng tôi mới gặp. Từ huyết thống mà nói, thì tôi với anh ấy là anh em bà con, bà ngoại tôi cùng bà ngoại anh ấy là chị em họ.”

Quan hệ thân thích quanh co phức tạp này nhất thời khiến đầu óc Polis có chút rối loạn, ở trong lòng suy tính nửa ngày, cũng không suy nghĩ ra nổi quan hệ huyết thống của bọn họ, nhưng ít ra cũng biết được người này có thân thích với Tinos, quen biết nhau trong thời gian hắn trở lại tĩnh dưỡng, chiếm được tín nhiệm của Tinos.

Suy nghĩ một chút, gã có chút khó hiểu mà nói: “Lúc đó Mr.Molnar vì bị thương nên mới giải tán ’25’ phải không? Hắn bị thương gì vậy, sao lại làm như thế?”

Vệ Thiên Vũ cười nhạt: “Ảnh bị thương thế nào, Mr.Antinogen bên các anh chắc biết rõ hơn ai hết mà.”

Polis lập tức không nói gì cả.

Vệ Thiên Vũ nhìn chung quanh căn phòng một chút, mặt trầm xuống: “Nếu Mr.Heinz không có ở đây, mà Polis anh cũng chẳng nói là có chuyện gì kiếm anh tôi, thì chúng ta không còn gì cần phải nói nữa đâu.” Nói xong, anh liền đứng dậy.

Polis cầm lấy tay của anh, nét mặt lại tràn đầy khách khí: “Mr.Ahmed, xin anh đừng hiểu lầm. Hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, Heinz tiên sinh không tiện công khai gặp mặt. Y phái tôi tới, là muốn mời ngài tới chỗ an toàn hơn gặp mặt y.”

Vệ Thiên Vũ châm chọc cười: “An toàn với y, nhưng không an toàn với tôi. Mr.Polis, chắc anh biết rõ, lần này gặp mặt là do Mr.Heinz đề nghị, không phải chúng tôi. Hiện tại là y muốn gặp Tinos, không phải Tinos muốn gặp y. Nếu vậy, y không thể sắp đặt cho chúng tôi được, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của chúng tôi. Bằng không, không gặp cũng được.”

Polis cũng đã định liệu trước, tay trái bắt lấy anh, tay phải nhanh chóng móc súng ra, chỉ thẳng vào đầu anh, nhưng thanh âm vẫn như cũ lễ phép: “Thất lễ rồi, Mr.Ahmed, nếu anh không chịu đi, thì không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải mang anh đi vậy.”

Chu Khải Minh cùng người kia lập tức ào lên. Thuộc hạ Polis cũng song song chạy tới, nòng súng chỉ vào đối phương, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Vệ Thiên Vũ khinh miệt nhìn Polis, cánh tay bị gã nắm chặt bỗng nhiên nâng lên, nhanh như chớp mà khuy cánh tay lại, đánh thẳng vào đầu gã, tay trái cũng hé ra, nắm cổ tay phải của gã, quay tay 1 cái đã đoạt được súng trong tay gã.

Hai tay nổ súng, bách phát bách trúng, đó chính là kỹ năng cơ bản của liệp thủ, Vệ Thiên Vũ vừa đoạt được súng, 5 ngón tay linh hoạt vừa chuyển, súng lục trong tay anh vòng vo nửa vòng, nòng súng hướng thẳng ra ngoài. Anh cầm súng, nhắm ngay huyệt Thái Dương Polis, nhẹ nhàng mà nói: “Buông tay của anh ra.”

Chuyện thay đổi trong chớp mắt, Polis cùng người của gã đều bất ngờ không phòng bị, Chu Khải Minh cùng người kia trong lòng âm thầm tán thán, nhưng trên mặt vẫn như cũ, dường như đã quen với thân thủ tuyệt diệu của anh từ lâu rồi.

Polis bị súng nhắm ngay chỗ hiểm, sợ run một hồi, liền chậm rãi buông lỏng cánh tay đang nắm tay anh ra.

Thanh âm Vệ Thiên Vũ vẫn rất nhẹ, nhưng rất lãnh: “Mr.Polis, xin phiền anh tiễn tôi đi thôi. Các anh không giữ lời hứa, đây không phải phong cách lúc trước của ‘Founder’, lại càng không giống cách mà Mr.Heinz làm việc. Theo tôi thấy, anh là giả phải không? Là do ai phái tới? ICPO (1)? IMCO (2)? Hay là do nước nào phái tới? Mỹ? Trung Quốc? EU?”

Polis không biết nên khóc hay cười, nghiêm túc mà nói: “Mr.Ahmed, xin anh đừng hiểu lầm, tôi không phải do cái đám rác rưởi ấy phái tới, tôi thực sự là do Mr.Heinz phái tới mời anh.”

“Mời như vậy ư?” Vệ Thiên Vũ đưa nòng súng băng lãnh nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương của gã, thanh âm lạnh hơn. “Cái này gọi là bắt cóc? Hay là bắt giữ đây?”

Polis bị anh chỉnh khó có thể chống đỡ, chỉ có thể liên thanh xin lỗi: “Xin lỗi, Mr.Ahmed, là do tôi lỗ mãng, xin anh tha thứ. Đây là thời điểm nhạy cảm, Mr.Heinz vừa vượt ngục, bên ngoài tin đồn cấp bách, y không thể không cân nhắc tới vấn đề an toàn, xin anh hiểu cho.”

Vệ Thiên Vũ trào phúng mà nói: “Mr.Heinz các anh yêu quý sinh mạng của mình như vậy, sinh mạng của Molnar bên chúng tôi cũng rất đáng quý vậy. Cứ vậy đi, Mr.Polis, xin anh đưa tôi đến bến tàu, chỉ cần chúng tôi an toàn lên thuyền, thì sẽ thả anh đi.” Nói xong, anh hơi nhếch đầu 1 cái.

Chu Khải Minh ra dấu, các quân sĩ bên người anh lập tức tiến lên đi, cầm súng tự động đặt trên vai, rút ra súng lục nhắm ngay Polis, đưa tay siết chặt thân thể gã, đưa gã ra ngoài.

Vệ Thiên Vũ đi theo phía sau bọn họ, đi ra cửa.

Nòng súng Chu Khải Minh vẫn xoay thẳng vào người trong phòng, chậm rãi lui ra ngoài.

Polis hét lớn: “Không được nổ súng, họ là người một nhà.”

Vệ Thiên Vũ liếc mắt nhìn qua mười mấy quân sĩ của mình đang thủ bên ngoài, không nói gì. Những người đó đã vào vị trí tốt, yểm hộ bọn họ ra thẳng bên ngoài.

Bọn họ đã quen thuộc bản đồ của quán bar này trước đó, không có đi ra từ đại sảnh chính diện, mà quẹo vào con đường dành cho nhân viên, từ cửa sau ra ngoài, vào một con hẻm nhỏ đầy bụi bặm chồng chất.

Chu Khải Minh đang hạ lệnh với người bên ngoài thông qua hệ thống trò chuyện, bọn họ vừa đi ra ngoài, 3 chiếc xe kia lập tức chạy tới.

Bọn họ nhanh chóng lên xe, chạy thẳng ra bến tàu.

Còn chưa tới nơi, 1 đội xe liền đến, ngăn cản bọn họ.

Người của Chu Khải Minh nhanh chóng mở cửa, ra khỏi xe nâng súng, chuẩn bị giao hỏa với đối phương.

Từ xe jeep quân dụng trước mặt, tướng quân Abu Nur Aideed kia mỉm cười hòa nhã bước xuống. Lúc này Vệ Thiên Vũ mới từ trong xe bước xuống, ưu nhã thong dong tiến ra phía trước, cười nói: “Tướng quân Aideed, chuyện của tụi em đã xong rồi, chuẩn bị rời đi.”

“À, nhanh vậy sao?” Abu cầm tay anh, nhiệt tình mà nói. “Nếu không có việc gì, xin mời tới nhà tôi uống chén trà đi. Tôi cùng Tinos có mười năm không gặp, rất nhớ em ấy. Nếu em là em trai Tinos, thì cũng là anh em của tôi, khó có dịp một lần, chúng ta ngồi xuống tâm sự đi. Em yên tâm, đây là địa bàn của tôi, đảm bảo an toàn cho em, không ai dám động tới em đâu.”

Vệ Thiên Vũ trầm ngâm chốc lát, liền vui vẻ đồng ý: “Vậy được, em cũng muốn tham quan phủ tướng quân của anh.”

Abu đại hỉ, cười haha kéo anh lên xe mình. Đoàn xe lập tức quay đầu lại, chạy tới cạnh biển.

Phủ của Abu là một tòa kiến trúc cách thức tiêu chuẩn, đồ sộ, có cảm giác là Điện Élysée (3) thu nhỏ.

Xe bọn họ vào một con đường có cửa sắt do quân nhân thủ vệ, mất hơn 10 phút chạy nữa mới thấy được tòa kiến trúc màu trắng to lớn kia. Xe dừng trước tòa nhà, Abu cùng Vệ Thiên Vũ xuống xe, sóng vai đi vào cửa chính.

Trong phòng khách rộng, có 1 người Âu Châu cao lớn đang đứng. Y phong độ chào đón, vươn tay về phía Vệ Thiên Vũ, cười nói: “Mr.Laidi Ahmed, thật vui khi được gặp cậu, tôi chính là Rudolph Von Heinz.”

HẾT CHAP 24

(1) ICPO = Interpol là tên gọi thường dùng của Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (tiếng Anh: International Criminal Police Organization), một tổ chức liên chính phủ thi hành luật quốc tế được thành lập ngày 7 tháng 9 năm 1923 tại Viên, Áo.

Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Interpol

(2) IMCO = Inter-Governmental Maritime Consultative Organization

(3) Điện Élysée (tiếng Pháp: Palais de l’Élysée) là dinh Tổng thống Cộng hòa Pháp, nhiệm sở chính thức của tổng thống kể từ khi bắt đầu nền Đệ nhị Cộng hòa Pháp vào năm 1848. Nó nằm ở số 55 phố Faubourg-Saint-Honoré, gần đại lộ Champs-Élysées phía quảng trường Concorde, thuộc quận 8 thành phố Paris.

Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90i%E1%BB%87n%C3%89lys%C3%A9e