Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Buổi tối, Lăng Tử Hàn lái xe vào bệnh viện 643.

Quân cảnh giới nghiêm ở chỗ này đã được di tản, chỉ còn lại các cảnh vệ canh gác với số lượng nhiều gấp đôi hơn bình thường. Lăng Tử Hàn đưa công tác chứng minh của mình ra, trải qua kiểm chứng nghiêm mật, được phép đi vào Đặc Biệt Y Liệu.

Cậu đi vào tòa nhà, lên lầu, qua lối đi nhỏ thật dài, tiếng bước chân không nhanh không chậm nhẹ nhàng vang lên trên hành lang không bóng người.

Trước đây chưa bao lâu, cậu chỉ là một niên thiếu nhỏ bé và yếu ớt, cũng từng 1 mình đi qua hàng lang dài nhỏ, thăm cha đang hôn mê sâu của mình.

Cho đến giờ cậu vẫn nhớ kỹ, đó là một đêm mưa, cậu đẩy cửa phòng bệnh cha mình ra, lần đầu tiên gặp Đồng Duyệt. Lúc đó, Đồng Duyệt vẫn còn trẻ, vẫn anh tuấn, ánh mắt nhìn cha mình tràn đầy ôn nhu, với cậu cũng quan tâm đầy đủ. Ở trong lòng cậu, từ giây phút đó, đã tiếp nhận việc người đàn ông đó sẽ trở thành người yêu của cha mình rồi.

Hôm nay, Đồng Duyệt nằm ở phòng bệnh, sống chết chưa biết, Lăng Tử Hàn cũng đã từng đi qua hàng lang này suốt bao nhiêu lần, cảm giác lần này so với những năm trước giống nhau như đúc.

Trước phòng vô khuẩn có một khoảng nho nhỏ dùng để gia đình đến thăm viếng, bố trí rất thư thích, rất thuận tiện cho người nhà ở lại. Lăng Nghị ngồi ở sofa, nhìn màn hình trên tường đang hiện hình ảnh của Đồng Duyệt, nét mặt vẫn rất bình tĩnh.

Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đi tới chỗ cha mình ngồi xuống.

Lăng Nghị không nói gì, nhưng nét mặt đã nhu hòa rất nhiều.

Thanh âm Lăng Tử Hàn rất nhẹ: “Cha, 10 năm trước, cha để cho sếp hạ lệnh cho con đi, tâm tình cha lúc đó thế nào?”

Lăng Nghị trầm mặc, một lúc lâu mới nói: “Giống như bị lăng trì, thống khổ.”

Lăng Tử Hàn không hề hé răng, bỗng nhiên vươn tay ra, cầm lấy tay cha mình, tay kia đặt lên mạch đập, chú ý mạch của ông.

Lăng Nghị không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, tùy ý con mình.

Một phút đồng hồ sau, Lăng Tử Hàn cảm thấy thoải mái, mạch của cha mình vẫn rất có lực, hiển nhiên tâm không loạn, rất bình tĩnh. Cậu cười khổ: “Cha, cha luôn nói con mạnh mẽ hơn cha, kỳ thực con kém xa cha nhiều.”

Lăng Nghị rút tay mình ra khỏi tay cậu, đưa tay ôm lấy vai cậu.

Lăng Tử Hàn nghiêng người dựa vào vai cha mình, trái tim phân loạn dần dần bình tĩnh.

Lăng Nghị nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Hành động lần này phải hy sinh rất lớn sao?”

“Không nhất định.” Lăng Tử Hàn cúi đầu đáp. “Nếu có thể khống chế tốt, thì chúng ta không cần phải hy sinh quá lớn.”

“Vậy là tốt rồi.” Lăng Nghị nhẹ nhàng dựa mặt mình vào đầu con trai, ôn nhu mà nói. “Con vì quá lo lắng nên tâm loạn sao?”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn thở dài. “Kế hoạch lần này là phương án tốt nhất, Thiên Vũ là người thích hợp nhất, anh ấy kiên trì muốn đi, con không cách nào nói ‘không’ cả.”

Lăng Nghị trầm mặc, một lúc lâu, ông chậm rãi nói: “10 năm trước, Thiên Vũ cũng không có nói ‘không’.”

“Con biết.” Lăng Tử Hàn cảm khái. “Cha, những năm qua, cha đã cực nhiều rồi.”

“Đừng nói như vậy. Cha luôn thấy hạnh phúc, trước đây có con bên cha, sau này lại có Tiểu Duyệt, Thiên Vũ, hiện tại con cháu đầy đàn, toàn bộ đều do con mang đến cho cha.” Thanh âm Lăng Nghị rất nhẹ. “Là cha, cha làm quá ít cho con, nhưng con lại làm cho cha rất nhiều điều, cha luôn thấy áy náy.”

“Không, cha là người cha tốt nhất, so với cha, con còn kém xa.” Lăng Tử Hàn cười rộ lên. “Đến giờ con vẫn chưa thể dạy dỗ tốt cho Tiêu nhi, Diêu nhi nữa.”

“Thời đại khác nhau, bọn nhỏ cũng không nhất thiết phải đi trên con đường giống con.” Lăng Nghị cũng cười. “Sau này làm nhà khoa học cũng được vậy. Tụi nó còn nhỏ, không cần phải quyết định con đường tương lai ngay lúc này, tất cả đều còn sớm. Tiểu Húc cũng vậy, cứ để tụi nhỏ vui sướng tiêu dao, tự do tự tại hưởng thụ tuổi thơ đi. Chẳng phải lúc con đặt tên cho tụi nhỏ, cũng nghĩ vậy hay sao?”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Con là một người cha lười nhác, so ra kém cha nhiều.”

“Đây mới là có trình độ đấy.” Lăng Nghị nói đùa. “Cái này gọi là lù khù vác cái lu chạy, đại tượng hi hình, đại âm vô thanh (Tiếng lớn nghe không thấy. Tượng lớn không có hình), còn mạnh hơn cha nhiều.”

Lăng Tử Hàn nhịn không được cười nói: “Cha, nếu cha mà hùng biện thì quả là Sở Hướng Vô Địch nha.”

Lăng Nghị cũng cười ra tiếng.

Bầu không khí trở nên dễ dàng, Lăng Tử Hàn còn không loạn nữa, bình tĩnh rất nhiều.

Hai cha con cứ ngồi như thế trong 1 thời gian khá lâu, Lăng Tử Hàn mới nói: “Cha, cha cùng con về nhà đi. Cha cũng cần phải nghỉ ngơi, không thể cứ ngồi thế được. Tình huống của ba nhìn qua cũng khá ổn, cha không cần quá lo.”

“Được.” Lăng Nghị gật đầu. “Con cho người đưa tới vị bác sĩ tuổi trẻ kia có năng lực, cha rất tin tưởng hắn.”

“Con cũng vậy.” Lăng Tử Hàn cười xoa dịu cha mình. “Hắn chính là chuyên gia trong lĩnh vực này, có cái nhìn cùng kiến giải độc đáo, đồng thời nghiên cứu cũng hơn 10 năm, hẳn là cũng có tâm đắc.”

“Đúng vậy.” Lăng Nghị đứng dậy, lại nhìn một chút Đồng Duyệt, lúc này mới nói. “Chúng ta về thôi.”

Lăng Tử Hàn lái xe, cùng cha mình trở về. Cảnh vệ của Lăng Nghị cũng tăng thêm gấp đôi, lái xe đi theo phía sau bọn họ, cùng nhau trở lại Mai Uyển.

Lúc này đã đêm khuya, cả khu vườn vắng vẻ. Ngoại trừ phòng trực ban cùng phòng quản chế bảo an ra, còn lại ký túc xá của nhân viên công tác đều đã tắt đèn, chỉ có biệt thự Lăng gia còn đèn.

Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn trước sau vào cửa, phòng khách đang đặt 1 ngọn đèn bàn nhỏ, nhưng không có ai.

Lăng Tử Hàn chăm sóc đưa cha mình lên lầu, trong lúc ông tắm thì vào phòng trẻ em nhìn con trai cùng em trai mình.

3 đứa nhỏ tình cảm rất tốt, luôn ngủ chung ở 1 phòng. Lần đầu tiên Lôi Hồng Phi thấy cả 3 đứa nhỏ ngủ riêng trên từng cái giường đơn, không khỏi cười ha ha, nói giống như trong doanh trại ấy, Lâm Tĩnh cũng cười gật đầu, chọc khiến họ buồn cười. Lôi Hồng Phi còn thừa cơ khuyến khích tụi nhỏ tương lai tham gia quân ngũ, khiến cho 3 đứa nhỏ tâm viên ý mã, thương lượng vài ngày, cuối cùng quyết định chờ lớn lên rồi tính.

Đêm đã khuya, 3 đứa nhỏ đang đang ngủ say, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái vô cùng. Lăng Tử Hàn nhìn một hồi, đắp lại chăn cho tụi nhỏ, lúc này mới đi ra, quay lại phòng cha mình.

Lăng Nghị mặc áo ngủ, ngồi ở trên giường, mở TV xem tin.

Lăng Tử Hàn lập tức tắt TV, có chút trách cứ mà nói: “Cha, cha mau ngủ đi, gần đây cũng không có chuyện lớn gì phát sinh đâu.”

Lăng Nghị nở nụ cười, nghe lời nghe lời nằm xuống: “Được, cha ngủ, con cũng đi nghỉ đi.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn thấy cha mình ngủ, liền tắt đèn, đóng cửa ra ngoài.

Phòng ngủ của cậu vẫn còn sáng đèn, Vệ Thiên Vũ đang ngồi trước máy vi tính chuyên chú công tác.

Lăng Tử Hàn đi tới phía sau anh, đặt tay lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Sao còn không ngủ? Không phải hành động mai mới bắt đầu hay sao?”

“Anh chờ em về.” Vệ Thiên Vũ xoay người lại, ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười hỏi. “Em không giận anh chứ?”

“Không có.” Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói. “Anh không có làm sai, chỉ là em hơi lo lắng thôi.”

“Kỳ thực không cần phải lo lắng quá.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Tinos lúc trước có tiếng trong giới tổ chức khủng bố quốc tế không thua gì Heinz, có thể xem là một đời kiêu hùng. Anh ta hận Antinogen, lại bất mãn với khoa học, nên mới lên giường với Heinz, hai người kỳ thực không có tình cảm gì. Với anh mà nói, chưa hẳn là chuyện xấu. Anh sẽ căn cứ tình huống, lợi dụng tối đa cơ hội. Anh bảo đảm sẽ không cùng Heinz lên giường, vậy được rồi ha?”

Lăng Tử Hàn bị anh chọc cười: “Những gì anh nói em đều biết. Điều em lo chính là, nếu Heinz từng cùng Tinos làm tình, sự quen thuộc với hắn cũng sẽ cao, sợ y sẽ nghi ngờ anh.”

“10 năm, từ thanh niên đến trung niên, biến hóa rất lớn đấy.” Vệ Thiên Vũ định liệu trước nói. “Em yên tâm đi, anh sẽ ứng phó được mà.”

“Ừ, em tin anh.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Muộn rồi, chúng ta mau ngủ đi.”

Vệ Thiên Vũ không có dị nghị. Hai người tắm rửa, sau khi lên giường, anh bỗng nhiên nói. “Em biết không? Hai đứa con của Mạc Thanh Hải, kỳ thực là con của hắn cùng Đàm Như Thủy đấy.”

Lăng Tử Hàn có chút bất ngờ, quay đầu nhìn về phía anh.

Vệ Thiên Vũ cười nói: “Bọn anh ngẫu nhiên trò chuyện mà nói ra. Đàm Như Thủy dùng tế bào của mình tạo ra tế bào sinh sản gốc, hình thành trứng. Hai đứa nhỏ cứ thế mà hình thành.”

Kỹ thuật này từ đầu thế kỷ này đã mà bắt đầu nghiên cứu, 40 năm trước đã được thực hiện, có không ít cặp đôi đồng tính lựa chọn sử dụng kỹ thuật dựng dục này. Thế nhưng, sau đó có không ít trường hợp do chỗ thiếu hụt gien mà tạo thành bệnh di truyền mới, khiến cả người lớn cùng trẻ nhỏ đều gặp không ít đau khổ, mọi người dần trở nên cẩn thận hơn với kỹ thuật này, cơ bản đều mang thái độ chờ đợi công nghệ tiên tiến hơn.

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đàm bác sĩ nghiên cứu gien, có thể có biện pháp bảo chứng tốt đảm bảo cho tụi nhỏ khỏe mạnh.”

“Đúng vậy, em thấy con của tụi họ rất bình thường đấy.” Vệ Thiên Vũ hưng phấn. “Tử Hàn, anh cũng muốn con anh cũng dùng kỹ thuật này dựng dục. Con của anh cùng em, em thấy sao?”

“Được.” Lăng Tử Hàn lập tức đồng ý. “Em không có ý kiến.”

Vệ Thiên Vũ cảm thấy mỹ mãn ôm lấy cậu, không nói gì nữa.

Hai người đều rất uể oải, rất nhanh liền ngủ.

Sáng sớm, 3 đứa nhỏ thấy Lăng Nghị, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều ở nhà, liền lớn tiếng hoan hô. Tụi nhóc đã mấy ngày rồi không thấy cả 3 người lớn đồng thời ở nhà.

Nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của tụi nhỏ, cảm nhận được không khí mang theo hương hoa cỏ, nhìn ánh nắng đầu hạ. Lăng Tử Hàn cùng Lăng Nghị đều thấy tâm tình thư sướng, cũng dần giảm bớt lo lắng dành cho người mình yêu.

Ăn xong bữa sáng, Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ đều phải đi làm, liền đưa cho 3 đứa nhỏ một đống bài tập đầy tính tính khiêu chiến, lúc này mới rời đi.

Lăng Tử Hàn vừa đi vào văn phòng, bệnh viện bên kia liền gọi tới.

Đàm Như Thủy mặc áo blouse, nhìn qua càng thêm nhã nhặn. Anh lãnh tĩnh mà nói: “Lăng bộ trưởng, trên cơ bản tôi đã điều tra ra được vật chất bất minh trong cơ thể Đồng viện trưởng. Đó là một loại virút mới, chủ thể của nó là ABL-7, trong đó có một gien mang đặc tính của mầm bệnh dịch tả, dịch chuột, ở giữa còn có tăng cường thêm công dụng của ACT-30. Loại vật chất hóa học này có thể ngăn cản đại não tiết hooc-môn để thần kinh hoạt động, khiến người bị nhiễm rơi vào mê man. Theo tôi suy đoán, loại khởi phát của virút này chính là hooc-môn đại não thần kinh, trong lúc bệnh nhân ngủ, virút này chìm vào trạng thái hôn mê, không tạo thành thương tổn với người bệnh. Chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại, virút sẽ phát tác, nhanh chóng khiến bệnh nhân tử vong. Virút này truyền nhiễm trong không khí, tính lây truyền rất mạnh, tốc độ lan tràn rất mau, tỉ lệ tử vong 100%, chỉ có người chế tạo ra nói mới biết được mật mã di truyền của nó, nếu chúng ta muốn phá dãy mật mã, cần rất nhiều thời gian. Hiện tại chúng tôi chỉ có thể cố gắng để Đồng viện trưởng tiếp tục ngủ say, không để hắn tỉnh dậy, nhưng thời gian cũng không thể kéo dài, bằng không sẽ tạo nên thương tổn vĩnh viễn với não bộ của hắn. Đối phương đã thêm vào ACT-30 vào loại virút này, mục đích hẳn là để ghìm cương 1 số bộ phận, không phải giết người quy mô lớn. Thế nhưng, bọn họ nhất định sẽ có loại virút không thêm vào ACT-30, nếu một ngày nó được rải ra, hậu quả thật không tưởng nổi. với lại, virút này tính công kích gien rất rõ, nguy hiểm nhất là với người da đen, người da vàng thứ nhì, con lai sẽ có 50% tỉ lệ tử vong, người da trắng thuần chủng cơ bản miễn dịch.”

“Tôi hiểu rồi.” Lăng Tử Hàn sắc mặt ngưng trọng. “Theo anh phán đoán, thời gian Đồng bác sĩ ngủ say dài nhất là bao lâu?”

Đàm Như Thủy suy nghĩ một hồi, điều tra một hồi trên máy vi tính chính mình, sau đó nói: “Dài nhất không quá 10 ngày.”

“Được.” Lăng Tử Hàn thành khẩn mà nói. “Bác sĩ Chu, cám ơn anh.”

Cục hành động Bộ Quốc An đã sắp xếp 1 thân phận mới cho Đàm Như Thủy, đó là một chuyên gia y học trong cục, tên Chu Nhân Kiệt, nhân viên trong cục hành động vốn dĩ bí mật, trước đây cũng có nhiều chuyện tương tự, nên mọi người trong Đặc Biệt Y Liệu bệnh viện 643 cũng không nghi ngờ tính xác thực.

“Không khách khí.” Đàm Như Thủy mỉm cười gật đầu, do dự chốc lát, nhẹ giọng nói. “Lăng bộ trưởng, xin thay tôi chăm sóc Thanh Hải.”

“Anh yên tâm.” Lăng Tử Hàn khẳng định mà nói. “Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho hắn.”

“Cám ơn.” Đàm Như Thủy cười nói. “Trong cơ thể Thanh Hải trời sinh có gien miễn dịch với ABL-7, đây là điều hiếm thấy, cũng rất có ích với việc điều trị cho Đồng viện trưởng.”

“Vậy thật tốt quá.” Lăng Tử Hàn thật cao hứng. “Nói chung, tôi đều nhờ anh hết.”

“Tôi nhất định dốc hết toàn lực.” Đàm Như Thủy nói xong, liền kết thúc trò chuyện.

Lăng Tử Hàn cúp máy, bắt đầu xử lý công tác. Thuộc hạ của cậu trong cục mỗi ngày đều phải tập hợp tình báo, phát hiện tin quan trọng, nghiên cứu kết quả, báo cáo lên, cậu đều xem qua, đưa ra vấn đề, ước định phương án, phê chuẩn hoặc bác bỏ, v.v…. Tuy rằng việc cấp bách hiện tại chính là hành động liên quan tới “Founder” cùng “Kẻ hủy diệt”, nhanh chóng điều tra ra thuốc chữa cho Đồng Duyệt, nhưng những việc này cậu cũng không thể bỏ qua được.

Đến trưa, Vệ Thiên Vũ đã được chuyển sang cục hành động gọi tới cho cậu: “Tử Hàn, ‘Kẻ hủy diệt’ đã gửi một mail đến cho chúng ta, anh đã xem qua, hiện tại gửi cho em.”

HẾT CHAP 16