Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 30: Một ngày chạy trốn

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đầu năm 2066, Mai Uyển rất an tĩnh, hoa viên muôn hồng nghìn tía, máy tưới cỏ tự động thỉnh thoảng phun ra hơi nước, dưới ánh mặt trời dần hiện ra từng ánh cầu vồng ngắn.

Nhân viên công tác đều đang bận rộn. Hôm nay là tiết đoan ngọ, tuy rằng người trong viện thường không có khái niệm với mấy ngày nghỉ hay lễ, nhưng bọn họ vẫn bố trí để nơi này có chút không khí.

Trong viện này có 3 cán bộ cao cấp của quốc gia, cộng thêm một chuyên gia y học báu vật quốc gia, nhưng lại luôn cực kỳ an tĩnh, may là hiện tại có thêm hai đứa nhóc hiếu động, khiến toàn bộ nhân viên biết được cảm giác sức sống là thế nào.

Bất quá, hôm nay hai đứa nhóc ấy lại ở yên trong nhà không chịu lộ mặt.

Tại lầu hai biệt thự của Lăng Tử Hàn, Lăng Tư Hàn cùng Lăng Niệm Hàn đang ngồi ở hai bên bàn học rộng, mỗi đứa ôm một cái notebook, đang lướt tay như bay, vô cùng bận rộn.

Lăng Tư Hàn vừa gõ bàn phím bùm bùm, vừa thỉnh thoảng lấy ra một hột đậu phộng trong cái hộp bên cạnh bỏ vào miệng. Lăng Niệm Hàn thì vừa nhai kẹo cao su, vừa miệng lẩm bẩm: “Tao theo … ”

Thanh âm trầm bồng du dương, lúc lên lúc xuống.

Một lát sau, hai chân mày của hai nhóc chau lại.

Lăng Tư Hàn cũng không lấy đậu phộng nữa, nhóc kề sát vào màn hình, ngón tay càng lúc càng nhanh, trên mặt có chút luống cuống: “Này, sao bức tường chắn này lại quen mắt thế nhỉ?”

Lăng Niệm Hàn cũng có chút khẩn trương,vừa phi khoái nhấn tay vừa thì thào: “Không thể nào, chúng ta chạy đến chỗ nào rồi?”

Bỗng nhiên, hai đứa như bị bò cạp chích, liền run người lên, cùng kêu: “Chạy mau.”

Hai người như lâm đại địch,4 bàn tay nhỏ bé nhanh chóng lướt nhanh trên bàn phím. Không lâu sau, bọn nhóc liền ngừng tay, nhìn nhau rồi cùng lúc nhảy xuống ghế, trăm miệng một lời mà nói: “Trốn.” Liền xoay người ra ngoài, chạy vội xuống thang, ra khỏi biệt thự.

Bọn nhóc không dám ngừng lại nửa bước, ra cửa liền chạy thẳng cửa chính.

Trên đường chạy thì gặp một phu nhân của Cục phục vụ đang kiểm tra công tác, thấy bọn nhóc có chút thất thố kinh hoàng, quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Lăng Tư Hàn nói lung tung: “Dì Lục, chúng con muốn qua nhà bạn học chơi.”

Lăng Niệm Hàn lập tức hưởng ứng: “Đúng vậy, dì Lục, phiền dì nói cho ba con biết, buổi chiều tụi con không về ăn đâu.”

Nói xong, cả hai lập tức chạy ra cửa chính, dọc theo tường chạy về phía trước.

Chạy trốn một hồi vẫn không thấy cửa Mai Uyển, hai người mới dừng lại, thở hồng hộc thương lượng: “Làm sao giờ?”

“Trước tìm chỗ để nghĩ cách cái đã.”

Hai nhóc hết nhìn đông tới nhìn tây, rất nhanh liền phát hiện cách đó không xa có một quán cà phê, tên rất lạ, gọi là “Mảnh đất không trọng lực”. Bọn nhóc tâm ý tương thông, lập tức chui vào đó.

Hiện tại đang là giờ học và đi làm, quán cà phê không có vị khách nào, hai nhóc chạy tới bên cửa sổ ngồi xuống ghế, lấy ra máy tính trong người, thầm thì cách giải quyết.

Một cô gái mỉm cười đi tới, khách khí hỏi hai vị khách là song bào thai dễ thương kia: “Các em muốn uống gì?”

Lăng Tư Hàn không thèm quay đầu, hỏi: “Bên chị có gì?”

Cô gái cười nói: “Chỗ bọn chị có cà phê là ngon nhất, cũng là bảng hiệu của quán …”

Không đợi cô nói xong, Lăng Niệm Hàn đã vung tay lên: “Được được, hai ly.”

Cô gái bị bộ dáng “Tôi đang rất vội nên đừng làm phiền” của hai đứa nhóc khiến buồn cười không thể chịu được, viết xong đơn gọi món liền quay về quầy, cùng cô gái bên trong cười nói gì đó, đại khái là đang bàn về hai cậu nhóc nhỏ tuổi đẹp trai kia.

Lăng Tư Hàn cúi đầu mà nói: “Tìm người tới cứu mạng thôi.”

Lăng Niệm Hàn gật đầu, thanh âm rất thấp: “Một người không đủ đâu, không ngăn được ba mình đâu.”

“Ừ, đúng vậy. Ngay cả ông nội cũng không ổn, khẳng định ngăn không được.” Lăng Tư Hàn khổ não. “Em nói thử coi trên thế giới này có ai ngăn được ba mình đây?”

Lăng Niệm Hàn đau khổ suy tư: “Em thấy không ai ngăn được ba hết.”

Lăng Tư Hàn quyết định: “Mặc kệ, gọi hết mọi người tới đây đi, trên dưới một lòng chắc có thể ngăn được mà ha?”

Lăng Niệm Hàn xúc động gật đầu: “Cứ vậy đi, không thể làm gì khác hơn là liều chết không sợ hy sinh vậy.”

Hai nhóc nói thầm một hồi, liền móc điện thoại từ túi quần jean ra, từng người một mà gọi.

“Chú La Hãn cứu mạng …”

“Dì Trác Mã cứu mạng …”

“Chú Đại Long cứu mạng …”

“Chú Hải Dương cứu mạng …”

“Dì La Y cứu mạng …”

“Chú Du Dặc cứu mạng...”

“Chú Mai Lâm cứu mạng...”

“Chú Triệu Thiên cứu mạng...”

“Chú Tiểu Lang cứu mạng...”

“Chú Lão Hổ cứu mạng...”

Tất cả những ai nhận được điện thoại đều không ai ngoại lệ, cười tủm tỉm hỏi: “Lại quậy cái gì rồi?”

Hai nhóc lắp bắp, nhất thời không chịu nói, chỉ kêu thảm: “Lão ba đang truy giết tụi con nè, tụi con đang trốn đó, không dám về đâu. Nếu chú/dì không tới, tụi con chỉ còn biết bỏ nhà trốn đi, lưu lạc giang hồ thôi. Sẽ không có cơm ăn, sẽ bị chó cắn, còn bị lạc đường, bị người khác lừa bán …”

Những người này hiện tại đều là danh tướng trọng thần, biết rõ hai thằng nhóc này nghịch ngợm tới mức vô pháp vô thiên, khẳng định lần này là phạm lỗi nặng, nên mới khiến ba của bọn chúng muốn xử lý một chút, lại nhìn đến khuôn mặt quá giống Lăng Tử Hàn, trên khuôn mặt ấy lại mang sự thảm thương, khiến lòng bọn họ lập tức mềm xuống. Bọn họ đều biết Lăng Tử Hàn từ khi cậu còn nhỏ, nhưng lại chưa từng thấy qua biểu cảm này của cậu bao giờ. Lúc này thấy khuôn mặt thê thảm cùng năn nỉ của bọn nhỏ, nhất thời đồng ý.

“Được, tụi con đừng sợ, lát nữa tan ca chú sẽ chạy tới.”

“Yên tâm đi, có dì ở đây, không để cho ba con đánh tụi con đâu.”

“Được rồi, dì sẽ tới đây, nhất định giúp tụi con, khuyên ba con không nên tức giận nữa.”

Lôi Hồng Phi càng thẳng thắn: “Ha, cứ vậy đi, các con tới nhà chú ở vài ngày, để ba con hết giận rồi trở về. Chú cũng muốn ghé thăm Lôi gia gia cùng Tương nãi nãi của tụi con, sẵn dịp này ghé qua Trúc Uyển luôn. Các con cứ đến đó chơi, khi nào ăn cơm thì cùng chú về nhà, ba con chỉ cần đứng trước hai người này thì không dám làm gì đâu.”

Hai thằng quỷ nhóc liền nhất thời hô “Vạn tuế”, thuận lợi bưng ly cà phê mà cô gái vừa bưng tới hồi nãy uống sạch trong 1 ngụm, sau đó móc tiền thanh toán bill, nhanh chân chạy ra ngoài thẳng đến Trúc Uyển.

Lôi Hồng Phi vừa vào cửa biệt thự của cha mẹ, thì hai thằng nhóc đã chạy tới.

Lúc này dường như tâm định rồi, hai nhóc liền mỉm cười giả dễ thương, ngoài miệng đầy đường mà nói: “Lôi gia gia, Tương nãi nãi, tụi con nhớ hai người.”

Lôi Chấn đang chơi trò chơi trên máy tính, Tương Ngọc Lan đang đọc báo, vừa thấy hai đứa nhóc xinh đẹp hoạt bát chạy đến trước mặt mình, oanh oanh yến yến, lập tức bỏ đồ trên tay, một người kéo một đứa ôm lấy, ôm vào lòng rồi không muốn buông tay.

Lôi Hồng Phi cởi quân phục tướng quân, ngồi xuống trước mặt hai nhóc, cười hì hì hỏi: “Gây chuyện xấu gì rồi?”

“Đâu có đâu.” Lăng Tư Hàn nghiêm trang. “Chúng con chỉ là trẻ con vô trí, sao lại làm chuyện xấu được.”

“Đúng vậy, tụi con còn nhỏ, sao biết chuyện xấu là thế nào.” Lăng Niệm Hàn cũng giả bộ. “Toàn bộ đều do chú Lôi dạy tụi con thôi.”

Hai đứa nhóc làm bộ vô tội nhìn Lôi Hồng Phi, Lôi Chấn lập tức nổi giận: “Này, thằng nhóc này, không được dạy hư trẻ nhỏ.”

Lôi Hồng Phi không biết nên khóc hay cười, nhìn nét mắt đắc ý của tụi nhóc, liền giơ quyền về tụi nó: “Được được, chú phục tụi con rồi. Nếu hai đứa lợi hại như vậy, sao lại bị dọa thành thế này chứ? Còn đi khắp nơi tìm chỗ trốn nữa.”

Câu hỏi vừa rồi đụng vào ngay chỗ nhạy cảm, hai đứa nhóc nhất thời không mạnh miệng được nữa, liền một trái một vài mà quay đầu hỏi Lôi Chấn: “Lôi gia gia, ba con nghe lời ai nhất?”

“Đương nhiên là ông nội con rồi.” Lôi Chấn không chút nghĩ ngợi nói ra.

Hai đứa nhóc nhất thời nhíu mày, khe khẽ nói nhỏ: “Một hồi chạy đi tìm ông nội.”

Lôi Hồng Phi có hứng thú nhìn bọn nhóc, chậm rãi nói: “Ông nội tụi con chưa bao giờ phản đối ý kiến ba tụi con đâu, chỉ có một việc ngoại lệ duy nhất, chính là hạ sinh tụi con thôi. Nếu như ba con muốn xử lý tụi con, thì chú đoán cả hai ông tụi con cũng không khuyên được đâu.”

Nét mặt vui vẻ của tụi nhóc nhất thời suy sụp.

Lôi Hồng Phi thấy tụi nhóc hỉ nộ ái ố đều thể hiện rõ, hoàn toàn khác hẳn với Lăng Tử Hàn từ nhỏ đã không biểu lộ gì, nhưng lại thật ra giống nhau vô cùng, nhất thời hết sức vui mừng, cười thoải mái nói: “Yên tâm đi, trên đời này còn có 1 người không sợ ba tụi con, đó chính là chú.”

Hai đức nhóc lập tức thay đổi nét mặt, cợt nhả nói: “Chú Lôi, chú anh minh thần võ, tiêu sái bất phàm, là người tốt nhất trên đời này.”

Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Hai đứa thiệt là gian xảo, rất thông minh, nói rất hay nha. Được, chúng ta ăn cơm trước, sau đó cùng chú trở về.”

Tương Ngọc Lan liếc mắt: “Trở về gì chứ? Cứ ở lại đây, chơi cùng bà vài ngày.”

Đang nói đùa thì Lăng Tử Hàn đi đến.

Cậu chỉ mặc T-shirt màu đen đơn giản, cùng áo khoác màu xanh đậm, an tĩnh đứng đó, ôn hòa kêu một tiếng: “Bác Lôi, dì Tương.” Lập tức hạ ánh mắt nhìn hai đứa nhóc.

Hai nhóc đó nhìn chung quanh, nhưng lại không dám nhìn lại ba mình.

Lôi Hồng Phi vừa thấy bộ dáng chột dạ của tụi nhóc liền buồn cười. Y đứng lên, đi tới trước mặt Lăng Tử Hàn, không nói gì ôm cậu 1 chút, cười nói: “Sao thế? Muốn truy sát con mình thật à?”

Biểu tình Lăng Tử Hàn hòa hoãn xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh hỏi tụi nó coi hôm nay tụi nó đã làm gì?”

Lôi Hồng Phi quay đầu nìn hai đứa nhóc.

Hai đứa cúi đầu, nói thầm: “Là do tụi con không cẩn thận.”

“Không cẩn thận cái gì?” Lăng Tử Hàn lạnh lùng nói. “Không cẩn thận hack domain của cha tụi con, không cẩn thận bị cha tụi con cắt đứt móng vuốt à?”

Lăng Tư Hàn dường như cảm thấy nhụt nhã với sự miêu tả của ba mình, liền ngẩng đầu lên, nắm chặt quyền, lớn tiếng kháng nghị: “Không phải móng vuốt.”

Lăng Niệm Hàn cũng đỏ mặt, kêu lên: “Là đuôi thôi, đuôi đó.”

Lôi Chấn, Tương Ngọc Lan cùng Lôi Hồng Phi đều nhịn không được, tất cả đều cười đến ngửa tới ngửa lui.

Nhưng thần sắc Lăng Tử Hàn như thường, bình tĩnh gật đầu: “Được, ba sửa lại, không phải móng vuốt, là đuôi. Các con lại dám hack vào kho số liệu của cha con, thực sự là to gan lớn mật. Kết quả tay chân chưa đủ nhanh, bị cha các con tóm được đuôi, nhưng lại để tụi con trốn thoát được. Miêu tả của ba đúng chưa?”

Hai đứa nhóc giờ mới hiểu được, dù là móng vuốt hay là đuôi, thì rốt cục mình cũng đã bị tóm rồi, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Bọn nhóc cúi đầu cúi đầu, không dám hé răng.

Lôi Hồng Phi giờ mới hiểu được, thì ra hai đứa nhóc dám hack vào trong kho số liệu của Bộ Quốc An do Vệ Thiên Vũ, tinh anh máy vi tính đứng nhất trấn thủ, có thể gọi là thiên tài được rồi.

Lăng Tử Hàn xụ mặt, nói với hai đứa: “Nếu đã làm thì phải gánh chịu trách nhiệm, trốn cũng không thoát đâu. Lại đây, theo ba về.”

Hai đứa đưa đôi mắt đầy đôi mắt trông mong nhìn về phía Lôi Hồng Phi.

Lôi Hồng Phi lập tức rút dao tương trợ: “Tử Hàn, em cũng không nên nghiêm khắc với tụi nó quá. Với lại, cha mẹ anh cũng lâu rồi không gặp tụi nhóc, không bằng để tụi nó ở lại đây chơi hai ngày đi.”

Lăng Tử Hàn nhìn hai đứa nhóc, hờ hững nói: “Hiện tại nhà của em đang quần anh tụ hội kìa, tụi con gọi tất cả mọi người chạy tới, vậy mà mình lại không dám trở về sao?”

Hai đứa nhóc nghe thấy toàn bộ viện binh mình gọi đều đã tới, lập tức vui mừng nhếch mày, nhanh chóng xoay người ôm lấy hai vị lão nhân nói: “Lôi gia gia, Tương nãi nãi, hai ngày sau tụi con tới thăm ông bà nhé.”

Lôi Chấn biết bọn nhóc dám hack vào kho số liệu Bộ Quốc An, việc này cũng không nhỏ, xác thực cần đến chỗ Lăng Tử Hàn để ý, cũng sẽ không lưu bọn nhóc, cười nói: “Được, nhất định nhớ đến, ông dạy tụi con bắn súng.”

Hai đứa vui mừng, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, thuận tiện nháy mắt với Lôi Hồng Phi.

Lôi Hồng Phi ngầm hiểu, lập tức đưa ánh mắt “Các con cứ đi trước, chú tới yểm hộ sau”, rồi đưa tay ôm vai Lăng Tử Hàn, cười nói: “Tử Hàn, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, nhưng giờ gặp cũng không được lâu. Anh thấy hay nhân dịp này, chúng ta ra một quy định, sau này cuối tuần nào cũng tụ lại gặp mặt đi.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Anh có thời gian nhiều vậy sao?”

Lôi Hồng Phi mặt không đổi sắc, cười hì hì: “Thời gian là do mình mà. Sau này chỉ cần chúng ta không đi công tác thì mỗi tuần có thể gặp 1 lần. Nếu như đi công tác thì sau đó về gặp sau.”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, cười gật đầu: “Được rồi, theo ý anh vậy.”

Lôi Hồng Phi hài lòng cực kỳ, ôm cậu đi ra ngoài: “Tốt lắm, sau này cuối tuần anh tới đón bọn em.”

“Ừ,” Lăng Tử Hàn không nói gì nữa, nét mặt ôn hòa đi ra cửa.

Bên ngoài, hai đứa nhóc nghĩ rằng có thể chạy trốn về nhà trước đang đứng ủ rũ bên cạnh xe, cảnh vệ Lăng Tử Hàn đứng bên cạnh hai nhóc, cười tủm tỉm nhìn bọn nhóc.

Lôi Hồng Phi vừa thấy liền hiểu, nhất định là Lăng Tử Hàn đã ra lệnh cho cảnh vệ của mình, hai nhóc kia vừa ra cửa đã bị vây lấy, nửa bước khó đi.

Lăng Tử Hàn không nói gì, kéo hai đứa vào trong xe.

Đoàn xe chạy ra ngoài.

Hai đứa lúc này đã quên cơn sợ hãi, hài lòng mà ôm lấy tay ba mình, nhào vào lòng cậu mà ôm chặt lấy.

Lăng Tử Hàn không hé răng, nhưng trong mắt dần dần hiện ra tiếu ý khoái trá.

HẾT PHIÊN NGOẠI

Mục lục