Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Nghe xong báo cáo của Mai Lâm, La Hãn trầm chốc lát, suy đoán nói: “Tôi cho rằng, đối phương bỏ ra số tiền lớn để mướn Quỷ Thu ám sát boss, mục đích chính có lẽ không chỉ như vậy, có khả năng có một âm mưu lớn nào khác.”

Lữ Hâm cũng suy tư, chậm rãi gật đầu, biểu thị đồng ý cái nhìn của hắn.

Mai Lâm lãnh tĩnh mà nói: “Chúng ta phải mau chóng điều tra ra chân tướng, để ngừa vạn nhất.”

La Hãn thở dài: “Xem ra, cần phải để lão đại đi một chuyến rồi.”

Mai Lâm thở dài không ngớt: “Đúng vậy, đối phương nói rằng có tư liệu phân biệt sinh vật của cậu ta, tôi không thể nào giả cậu ta được.”

Nhưng Lữ Hâm lại không xử lý theo tình cảm như bọn họ, ông như đinh đóng cột mà nói: “Đây là đại sự quốc gia, không thể để tư làm ảnh hưởng đến công, lập tức đi tìm boss.”

Lăng Nghị nghe xong báo cáo của ông, càng thêm quả đoán: “Lập tức kêu Lăng Tử Hàn lại đây, nghiên cứu phương án hành động.”

Lữ Hâm lập tức gật đầu: “Yes sir, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu ấy.”

Lăng Tử Hàn cũng không có cắt đường điện thoại, nhưng ngoại trừ công tác thì cậu ít khi nói chuyện, càng không gặp mặt bạn bè, cũng xin miễn bạn bè tới cửa. Cân nhắc tới bệnh tình cùng tâm trạng của cậu, tất cả mọi người cũng không tiện miễn cưỡng cậu. Lần này, nếu như không phải có việc lớn, thì bọn họ cũng sẽ không tới quầy rầy cậu.

Lăng Tử Hàn vừa nghe Lữ Hâm dùng lệnh triệu tập thứ nhất, liền không nói gì, lập tức rời cửa chạy tới “Thứu tháp”.

Ngay khi cậu bước vào phòng họp nhỏ quen thuộc kia, thì Lữ Hâm cùng La Hãn ngồi ở chỗ này rồi. Dưới ánh đèn sáng, sắc mặt tái nhợt của Lăng Tử Hàn càng khiến bọn họ thêm hoảng sợ.

Nhưng Lăng Nghị không để cho họ có thời gian để hỏi han nhau, lập tức ngồi xuống nói thẳng: “La Hãn, cậu nói sơ qua tình hình một chút đi.”

La Hãn bắt đầu từ bức mail mà họ nhận được, đến tận khi Mai Lâm trở về, kể lại từng chuyện một rõ ràng với Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài vấn đề. Lúc nghe nói đối phương có tư liệu phân biệt sinh vật của mình thì không khỏi nghi hoặc: “Sao bọn họ lại có được tư liệu phân biệt sinh vật của Quỷ Thu? Chuyện này thật kì quái.”

La Hãn thảo luận với cậu: “Bọn họ bỏ ra khí lực lớn như vậy, nhất định phải chứng minh rõ được thân phận của cậu, đến tột cùng mục đích là gì?”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút: “Tôi nghĩ bọn họ làm vậy là có hai mục đích chính, một là bọn họ cần xác thực rằng Quỷ Thu chân chính sẽ tự mình tiến hành hành động ám sát lần này, sợ có người khác thế thân, khiến họ không thể thành công.”

La Hãn chậm rãi gật đầu, hỏi: “Vậy mục đích còn lại?”

Lăng Tử Hàn dừng một chút, bình tĩnh mà nói: “Dụ tôi ra để giết.”

Ba người còn lại không hề giật mình, chỉ nghiêm túc suy nghĩ lời nói của cậu, gật đầu.

Lăng Nghị mở miệng: “Được rồi, chúng ta thương lượng phương án hành động tiếp theo.”

Lữ Hâm cùng La Hãn nhìn một chút Lăng Tử Hàn, muốn nói lại thôi.

“Trong tình hình thế này, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác.” Lăng Tử Hàn rất lãnh tĩnh mà nói. “Tôi đi.”

Chuyện kế tiếp rất đơn giản, La Hãn lần lượt truyền qua cho cậu các chi tiết hành động vô cùng quen thuộc, ngay cả nhắm mắt cũng có thể biết được rõ ràng, Lăng Nghị cùng Lữ Hâm cũng không hề cất tiếng hỏi.

Cuối cùng La Hãn thân thiết hỏi: “Sức khỏe của cậu thế nào rồi?”

“Cũng được.” Lăng Tử Hàn đạm đạm cười. “Chính là tụi nhỏ quậy quá.”

La Hãn cũng nở nụ cười, cũng vì hắn nghĩ có hai nhóc con dễ thương như vậy bồi bên cạnh cậu, cậu sẽ không bỏ cuộc, cũng sẽ không bỏ mặc sức khỏe của mình nữa, bọn họ mới để cậu tự do như vậy, không bắt ép cậu đến bệnh viện kiểm tra.

“Trẻ con đều vậy mà, lúc dễ thương thì như thiên sứ, lúc bướng bỉnh thì như ác ma.” Hắn tiến lên vỗ vỗ vai Lăng Tử Hàn, mỉm cười nói. “Tử Hàn, lần này cậu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không còn giống trước đây nữa rồi, cần phải sắp xếp tốt cho tụi nhỏ đó.”

“Tôi biết.” Lăng Tử Hàn không cười, thanh âm trầm thấp. “Tôi sẽ thu xếp thỏa đáng.”

La Hãn không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, nhìn cậu rời đi.

Lăng Tử Hàn ra “Thứu tháp”, lập tức trở về Long Quan.

Lúc này trời đã tối, trên đường ngựa xe như nước, theo thường lệ thì trong thời gian này kẹt xe lợi hại vô cùng. Lăng Tử Hàn kiên trì chờ xe trong hàng dài xe hơi, tâm tình khá xấu.

Đã một năm rồi, sự phẫn nộ, thương cảm, mệt mỏi rã rời cùng tiếc nuối lúc trước vẫn còn hiện diện trong trái tim cậu. Cậu mang hai đứa nhỏ kiên quyết rời khỏi Mai Uyển, trở lại Long Quan ở, đồng thời xin nghỉ dài hạn, vừa chuyên tâm chiếu cố con, vừa tự hỏi tương lai của hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ rất hoạt bát khả ái, hơn nữa vô cùng thông minh, mỗi ngày ở cùng hai đứa bé, khiến cậu mệt gần chết, nhưng cũng thấy thích vô cùng.

Nhìn con mình, cậu cũng thường tự hỏi, có phải nên tha thứ cho sự lừa gạt của hai người cha cùng Vệ Thiên Vũ hay không? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cho dù tha thứ, thì cậu cũng tạm thời không muốn ở chung với họ.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh trước tiên tới, khuyên cậu vô số lần. Lâm Tĩnh còn dạy cậu làm sao chăm sóc bé. Các liệp thủ khác cùng Long Tiềm, Trương Hải Dương cũng chạy tới, khuyên cậu nên tha thứ cho cha của mình, không nên để tâm vào chuyện này quá. Nhưng Lăng Tử Hàn sẽ nghe lời khuyên của người khác hay sao? Cậu cứng đầu cố chấp đến thế, dù là ai cũng không thể khuyên nổi.

Cậu một mình chăm con, mệt tình trạng kiệt sức, nhưng không muốn giao cho người khác. Các bạn cậu thấy đều không chịu nổi, thu xếp mời tới cho cậu hai bảo mẫu có kinh nghiệm chăm sóc hai bé. Vì an toàn, những những người này vận dụng quan hệ khá rộng của mình, triệt để tiến hành điều tra tất cả tư liệu của hai người bảo mẫu này, xác nhận an toàn, mới đưa đến Long Quan. Quả nhiên Lăng Tử Hàn cũng dễ thở hơn nhiều.

Hôm nay đã qua một năm, Lăng Tử Hàn thực sự là giận dữ tột cùng, vẫn không cho cha, Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ nhìn hai bé, mà bọn họ tất nhiên cũng không dám cưỡng cầu, sự tình cứ như vậy mà căng cứng, khiến toàn bộ liệp thủ cùng mấy người bạn bè ít ỏi của Lăng Tử Hàn thở dài không ngớt.

Thật vất vả mới rời khỏi con đường này, Lăng Tử Hàn có thể tăng tốc, cuối cùng quay về Long Quan.

Vừa vào cửa, hai đứa nhóc con liền ào tới, mỗi đứa một bên, vững vàng ôm lấy chân cậu, lập tức cười hì hì, không ngừng gọi: “Ba ba.”

Sự phát triển về mặt trí lực của hai đứa nhóc quả thực kinh người, tình trạng sức khỏe cũng không khác những đứa trẻ bình thường khác là bao. Hiện tại hai nhóc đã 2 tuổi, đi đứng rất vững, hơn nữa lại cực kỳ thích đi lại chung quanh, thích nhất là đem toàn bộ tất cả mọi vật thấy được tháo banh ra, khiến cho ba người lớn vô cùng đau đầu.

Lăng Tử Hàn cúi người xuống, một tay một đứa, ôm lấy hai đứa, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng, tâm tình rõ ràng tốt hơn nhiều. Hai nhóc ôm lấy cổ cậu, cái miệng nhỏ nhắn cũng liền nhỏm tới, hôn vài cái lên mặt ba mình.

Hai người bảo mẫu đứng ở phía sau thở dài, Lăng Tử Hàn nhất thời hiểu được, ôn hòa hỏi: “Lần này tụi nhỏ lại tháo cái gì vậy?”

Bảo mẫu bất đắc dĩ lắc đầu: “Máy giặt.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười, nói với hai đứa nhỏ: “Vậy để cho tụi con tự lấy tay mà giặt đồ.”

Hai đứa nhóc đắc ý dào dạt, rung người qua lại, chớp chớp mắt, quả thực mi phi sắc vũ.

Lăng Tử Hàn thở dài, cuối cùng quyết định, nói với con: “Đưa các con tới nhà ông nội, chịu không?”

Hai đứa nhỏ đã không còn nhớ rõ ông nội mình nữa, lúc này nghi hoặc hỏi: “Ông nội là gì?”

Lăng Tử Hàn lại thở dài, nhẹ giọng nói: “Cha của ba đó.”

Hai nhóc cảm thấy cảm thấy hứng thú: “Được đó, ba ba, chúng ta cùng nhau đi.”

Lăng Tử Hàn quyết định thật nhanh, lập tức gọi cho bảo mẫu thu thập một chút, đưa bọn nhóc ra cửa, đi ô-tô thẳng đến Mai Uyển.

Từ khi cậu rời khỏi đây, Vệ Thiên Vũ buồn bã cũng tự mình về nhà của mình ở.

Lăng Tử Hàn dẫn con trai vào cửa, Đồng Húc thấy bọn họ trước, lập tức vui mừng, chạy ào người tới, lao thẳng tới vào lòng Lăng Tử Hàn, kêu lên: “Anh hai, anh hai.”

Lăng Tử Hàn ôn nhu cười, ôm nhóc lên.

Hai đứa nhóc được bảo mẫu ôm nhất thời ghen tức, ra sức nhảy xuống, bước chân nhỏ nhắn ngắn ngủn chạy tới bên người ba mình, liều mạng muốn tách họ ra, vừa lớn tiếng nói: “Tránh ra, tránh ra, ba ba là của tụi tui.”

Đồng Húc ôm chặt Lăng Tử Hàn, cũng lớn tiếng nói: “Ảnh là anh của tui.”

Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt có chút mừng rỡ, thấy vậy không khỏi bật cười. Hai người đi ra, vừa ôm lấy bé, vừa cười nói: “Chơi với ông nội nè, để chú cùng ba ba con nói chuyện.”

Hai đứa nhóc lập tức dời lực chú ý, cẩn thận quan sát ông nội.

Lăng Tử Hàn cùng cha mình ngồi xuống sofa phòng khách, đặt em mình lên đùi, vừa vuốt nhẹ vai nhóc vừa nói với Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt: “Con cần ra ngoài, nên muốn để hai đứa nó ở đây.”

Đồng Duyệt lập tức gật đầu: “Tử Hàn, tụi ba luôn mong tụi nhỏ có thể ở đây, con cứ yên tâm đi.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, không nói gì nữa.

Trong nhà có thêm hai đứa nhỏ, nhất thời náo nhiệt hơn nhiều. Đồng Húc cũng không còn thấy cô đơn nữa. Tuy rằng là tranh Lăng Tử Hàn, nên hai đứa cháu chỉ nhỏ hơn chú út một tuổi này xảy ra xung động nhưng ba đứa trẻ cũng nhanh chóng biến chiến tranh thành tơ lụa, cùng nhau chạy đi chơi.

Lăng Tử Hàn nhìn thấy con mình thích ứng ở đây rồi, liền đứng dậy rời đi.

Thời gian khẩn cấp, cậu cần tiến hành huấn luyện cường hóa, khôi phục trạng thái.

Chỉ là, cậu đã quên nói cho cha mình sở thích của con. Đợi khi hai đứa nhóc cùng Đồng Húc chơi mệt rồi, Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt mới phát hiện, thì trên chiếc thảm trong phòng đã một đống linh kiện hơi kỳ quái, quan sát chung quanh 1 chút mới phát hiện, máy làm ẩm không khí tự động đã không còn nữa.

Lăng Nghị liếc mắt nhìn Đồng Duyệt, cười nhẹ giọng nói: “Đây chính là phiền não của nhà có thiên tài.”

HẾT CHAP 03

Mục lục