Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Buổi tối, sau khi dỗ ba đứa nhóc đi ngủ xong, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ cùng nhau trở lại phòng ngủ, cậu muốn thử hỏi ý kiến của anh với đề nghị của mình.

Quả nhiên, phản ứng Vệ Thiên Vũ rất mạnh.

“Anh tuyệt đối không đồng ý.” Vệ Thiên Vũ tức giận. “Em xem anh là người thế nào hả? Em coi mình là ai hả? Sức khỏe em thế nào chẳng lẽ em lại không rõ, còn có thể giống như trước đây tự do hành động được sao? Lần này tại Nhật, lúc bệnh của em tái phát tình hình nghiêm trọng thế nào, em là người rõ nhất mà. Nếu lúc đó anh không ở bên cạnh em thì sao? Nếu lúc đó em đang chấp hành nhiệm vụ, thân ở ngay trong lòng địch thì sao? Hậu quả quả thực không thể tưởng được. Em biết rõ có biết bao nguy hiểm, vậy mà còn muốn trở về tập trung cho việc hành động, rốt cục em muốn thế nào đây? Để anh lo lắng đến chết, muốn không ngày nào cũng phải hoảng sợ phải không? Đang trách phạt anh sao? Em lại để cho anh đi làm phó bộ trưởng, để anh tự mình ra lệnh phái em đi chấp hành nhiệm vụ à? Em đừng có nằm mơ. Nếu em thật muốn ép anh phải làm cái chức phó bộ trưởng kia, mệnh lệnh đầu tiên mà anh đưa ra chính là bắt em về hưu, ở nhà chăm con.”

Anh nói, càng nói càng lạc đề. Thấy Lăng Tử Hàn cười rộ lên, lúc này mới phản ứng, không khỏi nín, nói thầm: “Thực sự bị em chọc tức đến lú lẫn.”

Lăng Tử Hàn rất vui.

Quen biết đến bây giờ, đã hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên Vệ Thiên Vũ tức giận với cậu.

Lăng Tử Hàn dựa trên bệ cửa sổ, nhìn anh cười, không nói gì.

Vệ Thiên Vũ tự xấu hổ, tiến đến ôm lấy cậu, cúi đầu nói: “Cũng là em làm phó bộ trưởng đi, anh về chỗ La Hãn. Anh không muốn rời khỏi Bộ Quốc An, đừng điều anh đi.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Với khả năng của anh, như vậy thì quá lãng phí rồi.”

“Chẳng phải em cũng vậy hay sao?” Vệ Thiên Vũ kề sát vào má cậu, cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng. “Năng lực của em trong số tất cả bọn anh, mặt nào cũng mạnh, mà sức khỏe của em so với tất cả bọn anh thì lại kém hơn. Nếu em không làm phó bộ trưởng, thì trong số bọn anh còn ai có tư cách.”

Lăng Tử Hàn bật cười: “Sức khỏe kém cũng là lý do thăng chức sao?”

Vệ Thiên Vũ buông cậu ra, ôm cậu đặt lên giường, ôn nhu nói: “Kỳ thực lý do nhiều lắm, không cần phải liệt kê ra từng cái. Xét đến cùng chỉ là 1 câu, trong 8 người chúng ta, em là người thích hợp làm quan nhất.”

Lăng Tử Hàn nằm xuống, cười lắc đầu: “Em và các anh giống nhau, không thích hợp làm quan. Chính trị quá phiền phức, lại hao tâm tốn sức, em không hứng thú với nó.”

“Anh nghĩ chức phó bộ trưởng này của em hơn phân nửa là quản lý khu tình báo cùng hành động bí mật thôi, về mặt chính trị chắc cũng không liên quan nhiều.” Vệ Thiên Vũ tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cậu, lý trí phân tích. “Anh nghĩ, có em trấn ở trên cao, nhân viên hành động bên chúng ta sẽ tốt hơn.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn nắm tay anh, trong lòng an tĩnh. “Em có hơi lo lắng. Nếu như muốn anh vì chuyện này mà phải rời đi, em tuyệt đối không đồng ý.”

Vệ Thiên Vũ trầm mặc chốc lát, cúi đầu mà nói: “Tử Hàn, chúng ta kết hôn là vì muốn vĩnh viễn cùng nhau 1 chỗ, không có tờ giấy đó, chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn cùng nhau 1 chỗ. Nếu như kết hôn mà phải xa nhau, mà không kết hôn lại có thể ở bên nhau, thì chúng ta cũng không cần tờ giấy đó làm gì.”

“Em đương nhiên sẽ không quan tâm đến hình thức thế tục này làm gì.” Lăng Tử Hàn than nhẹ. “Nhưng em cũng muốn anh có con.”

Vệ Thiên Vũ rất cảm động, nhưng chẳng hề để ý mà nói. “Anh không coi trọng huyết thống lắm. Tiêu Tiêu, Diêu Diêu cũng là con của anh, anh rất yêu tụi nó.”

Lăng Tử Hàn rất hiểu anh, nên không nói thêm gì nữa, chỉ là mỉm cười: “Được rồi, em sẽ cân nhắc.”

Vết thương của cậu tuy đã lành, nhưng tình hình sức khỏe vẫn chưa ổn hẳn. Vệ Thiên Vũ không muốn cậu lại hao tổn tinh thần, nên không thảo luận chuyện này nữa, nhẹ nhàng nói: “Ngủ thôi.”

Lăng Tử Hàn “Ừ” một tiếng, trong bóng đêm nhắm mắt lại.

Đêm qua Vệ Thiên Vũ quá mức kích tình, đêm nay không dám lỗ mãng. Anh nghiêng người, đưa tay ôm lấy thắt lưng Lăng Tử Hàn, trong lòng thỏa mãn.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Thiên Vũ lại rời giường trước, dự định ra ngoài chặn ba đứa nhóc quỷ kia.

Chỉ bất quá, ba đứa nhóc quỷ kia sau thất bại ngày hôm qua, đã đúc kết ra được kinh nghiệm, định ra kế hoạch mới, lúc này đã mai phục ngay tại cửa từ lâu, chờ anh vừa mở rộng cửa, lập tức ào tới, liên tiếp nhào vào trong phòng.

Vệ Thiên Vũ tay mắt lanh lẹ, theo bản năng một tay ẵm 1 đứa, đồng thời đưa chân cản đứa thứ 3 lại.

Ba đứa nhóc kêu lên.

“Baba”

“Anh hai.”

“Cha xấu quá đi.”

“Vệ ca ca buông tay”

Lăng Tử Hàn lập tức tỉnh, vừa ngẩng đầu liền thấy cảnh đó, cười lên.

Vệ Thiên Vũ thấy cậu bị đánh thức, cũng không ngăn cản chúng nữa, buông tay mình ra, nhưng trong lòng tính toán lần sau cần phải dậy sớm hơn nữa, hoặc tốt nhất là làm một hệ thống giám sát báo nguy, chỉ cần 3 đứa nhóc vừa ra khỏi phòng chúng thì sẽ lập tức báo cho anh biết.

Cả ba đứa nhóc liền hô vang, tiến lên ào lên giường, từ trước ra sau mà đè lên người Lăng Tử Hàn.

Vệ Thiên Vũ nhìn chúng, xác nhận động tác của tụi nhỏ không động tới vết thương của Lăng Tử Hàn, lúc này mới cười đi ra.

Ba đứa nhóc thành công, hài lòng lăn qua lăn lại, hỉ hả, hết sức vui mừng.

Lăng Tiêu nói: “Ba ba, dẫn con ra ngoài chơi đi.”

Lăng Diêu lập tức nói tiếp: “Ba ba, chúng ta đến một nơi xa thật xa chơi đi.”

Đồng Húc ôm cánh tay anh mình không tha: “Anh, em cũng muốn đi.”

“Được.” Lăng Tử Hàn nhìn tụi nhóc, gật đầu. “Ba đưa tụi con lên núi ở một thời gian, ở đó có rất nhiều thứ để chơi, còn có thể cưỡi ngựa nữa.”

Ba đứa nhóc lập tức hoan hô nhảy nhót, ăn xong điểm tâm liền khẩn cấp kéo cậu đi. Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt nghe xong ý kiến của cậu, cũng tán thành.

Lần này cậu xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ lấy được huân chương ra, còn có được thêm 1 tháng nghỉ ngơi. Theo quy định cũ, cậu cần phải được nghỉ ngơi để điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất.

Thế nhưng, Vệ Thiên Vũ lại phải đúng hạn đi làm, tuy rằng có hơi tiếc nuối, nhưng lúc tan ca có thể đến đó, quá lắm là phải lái xe hơn mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi được, nhưng anh cũng không chú ý lắm.

Hai người dùng ban ngày để chuẩn bị quần áo cùng đồ dùng hằng ngày cho tụi nhỏ, sau đó lại đưa tụi nhỏ đến căn nhà nhỏ trong núi của Vệ Thiên Vũ, bắt đầu trải qua cuộc sống thong thả điền viên.

Ba đứa nhóc hưng phấn cực kỳ, tụi nhỏ dù sao cũng không giống mấy đứa con nít khác thích ngủ, mà sáng sớm đã rời giường, cười đùa ở trong sân.

Lăng Tử Hàn đơn giản mang chúng ra ngoài chạy bộ.

Một đường đầy hoa và chim chóc, khiến bọn nhóc không kịp nhìn.

Chờ bọn nhóc chạy mệt, Lăng Tử Hàn liền dừng lại, dạy cho tụi nhóc cách phân biệt vài giống cây cỏ, thuận tiện hái chút rau dại về.

Ăn xong điểm tâm, cậu yêu cầu tụi nhóc phải dọn chén, quét rác, sau đó dạy chúng học, Tiếng Trung tiếng Anh đều học hết.

Sau khi ngủ trưa, cậu lại dẫn bọn nhóc đến bãi chăn ngựa cách đó vài ngọn núi, thay phiên cho chúng cưỡi, ba đứa nhóc cười đùa vui vẻ vô cùng. Chơi vài ngày thì cậu cũng dần quen với ông chủ trại ngựa, cùng ông thương lượng việc mua ba con ngựa con loại tốt, sau đó về chăn sóc, sẵn cho bọn nhỏ cưỡi luôn.

Ông chủ trại ngựa này tương đối kinh dị, ba đứa nhóc thực sự quá nhỏ, cũng chỉ 3,4 tuổi, dân tộc du mục thì không ai lại để cho trẻ con tuổi này đi học cưỡi ngựa bao giờ. Bất quá, nếu người làm cha như cậu kiên trì, ông cũng không phản đối. Dù sao lúc bọn nhóc cưỡi ngựa thì cũng có người trong trại ngựa đi kèm, cũng không sợ khiến chúng bị thương.

Trong khoảng thời gian này Lăng Tử Hàn rất vui sướng, cậu không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ lo chăm ba đứa nhóc, giúp chúng làm cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà, dạy cho bọn nhóc rất nhiều đạo lý.

Vệ Thiên Vũ đi sớm về trễ, cũng không nói cho cậu nghe chuyện công tác, chỉ để ý hưởng thụ thiên luân chi nhạc, thỉnh thoảng trước khi ngủ thì kể chuyện cho tụi nhỏ nghe, hoà thuận vui vẻ.

Những ngày vui vẻ chưa đến 20 ngày, thì Lăng Tử Hàn nhận được điện thoại Lôi Hồng Phi. Y thông qua hệ thống mã hóa của hệ thống quốc an liên lạc với cậu.

“Tử Hàn.” Sắc mặt của y rất nghiêm trọng. “Giác Phi hy sinh rồi.”

“Gì cơ?” Lăng Tử Hàn thất kinh. “Chuyện gì xảy ra?”

Lôi Hồng Phi trầm thống mà nói: “Lần trước chúng ta cùng bên quân Âu Châu, Nhật Bản hợp tác, càn quét thế lực khủng bố, thu được hiệu quả rất lớn. Không lâu sau có vài quốc gia đưa ra chương trình nghị sự với tổ chức hợp tác quân sự thế giới, yêu cầu lại đưa ra một đợt hành động chống khủng bố liên hợp toàn cầu, được đa số quốc gia hưởng ứng. Nửa tháng trước, hành động triển khai toàn diện, Giác Phi được bổ nhiệm tổng chỉ huy mặt trận hành động. Ai biết được có kẻ bên cạnh nó dám bán đứng nó, đưa Giác Phi vào vòng vây địch. Bên địch dùng toàn bộ dãi tần số quấy rầy đường thông tin của nó, cũng khiến bên anh không tìm thấy được vị trí chính xác của nó. Căn cứ vào điều tra hiện trường, Giác Phi bị bọn chúng chí ít vây công ba ngày ba đêm, hẳn là đạn tận lương tuyệt. Đến cuối cùng nó cũng không thể đột phá vòng vây, liền dùng thuốc nổ cực mạnh cho nổ toàn bộ đỉnh núi đó, bản thân nó cũng …”

Trước mắt Lăng Tử Hàn hiện ra vị tướng quân trẻ tuổi hưng khí bừng bừng đó, trong lòng bỗng nhiên vô cùng đau đớn.

Ninh Giác Phi, hắn còn chưa tới 30.

Vành mắt Lôi Hồng Phi đã đỏ, nhưng rất lãnh tĩnh: “Lâm Tĩnh được bổ nhiệm quyền quan tư lệnh, đã dẫn binh xuất phát, đến khu vực Giác Phi hy sinh. Hắn nhất định tìm ra nơi địch đang ở, vì Giác Phi báo thù. Chỉ là, nếu dựa vào tình báo bên anh, thì biết được tên bán đứng Giác Phi cũng chưa chết, mà là đang chạy trốn chỗ khác, ẩn nấp. Tử Hàn, bọn anh cần internet cùng tình báo bên em, cần người bên em hỗ trợ giúp tìm ra thằng khốn đó.”

“Được, em hiểu rồi, em lập tức làm ngay.” Cậu cúp máy, không nói gì cả, chỉ gọi ba đứa nhóc tới, rồi lái xe về nhà.

Sau khi dặn dò các bảo mẫu chăm sóc cho tụi nhỏ, cậu liền chạy tới “Thứu tháp”, đồng thời gọi điện cho cha cậu: “Cha, con quyết định tiếp thu bổ nhiệm.”

Lăng Nghị tất nhiên biết lý do của cậu, cũng không nói gì, lập tức an bài.

Hai ngày sau, đơn bổ nhiệm chính thức ban ra, Lăng Tử Hàn trở thành phó bộ trưởng Bộ An Toàn Quốc Gia, quản lý cơ quan tình báo quốc tế, cơ quan tình báo tin tức, cơ quan tình báo hoạt động gián điệp, cục trinh sát hoạt động gián điệp, cơ quan tình báo đặc biệt, cục tình báo phân tích tổng hợp lại cùng cục đốc tra.

Lăng Tử Hàn đi vào văn phòng mới của mình, chuyện đầu tiên cậu làm chính là ra lệnh truy tập các chủ quản các cục trên toàn cầu phải ra sức truy đuổi.

Đuổi bắt nguyên thiếu tá bộ đội đặc chủng, bí thư tư lệnh, Miêu Đan.

HẾT CHAP 26

Mục lục