Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đạn chuẩn xác bắn trúng đầu Matano Masao.

Ông ta đang nói chuyện với Yamamoto Gan, máu từ vết thương bắn ra trúng ngay mặt Yamamoto Gan.

Cùng lúc đó, một viên đạn lại bắn về phía Yamamoto Gan.

Ngay lúc mà Matano Masao bị trúng đạn, thì mấy tên mặc đồ đen đã lập tức nhảy người lên, dùng thân mình che chở Yamamoto Gan, rồi rút súng bắn về phía núi.

Viên đạn đó bắn trúng ngực 1 tên áo đen, gã kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống.

Lăng Tử Hàn bắn hai phát, xoay người lại liền tháo khẩu súng ra, rồi nhét vào balô, sau đó cúi người nấp xuống bụi hoa, nhanh chóng lùi lại phía sau núi.

Yamamoto Gan được mấy tên đồ đen kia bảo vệ mình lui về phía căn nhà.

Mai Lâm cùng La Y chỉ là nhìn xa xa, sau đó làm bộ rút lui vì né tránh.

Bây giờ bọn họ vẫn chưa thể hạ gục được Yamamoto Gan, nếu không kế hoạch ám sát tại Nhật Bản của bọn chúng phải thay đổi người chỉ huy, hiện giờ họ muốn tha cho gã, để gã phải ra tay bố trí tại Tokyo, không thể phái người đến Âu Châu tham dự ám sát. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi thì thu thập gã sau.

Lăng Tử Hàn rút lui khỏi chỗ ngắm bắn chưa đến 10′, bốn phương tám hướng đã xuất hiện thành viên “Đế Quốc Đạo Thần Đảng” mặc áo đen. Xem ra đã có chuẩn bị từ trước rồi, vừa có dấu hiệu liền lập tức xong lên.

Lăng Tử Hàn vừa chạy vội trong bụi hoa. Vừa lấy ra một thanh đao của võ sĩ Nhật Bản.

Đao truyền thống này giống như đao của truyền thống Trung Quốc, không có cấu tạo phức tạp như súng ống, bởi vậy không cần phải để Vệ Thiên Vũ thay đổi qua. Thanh đao này cũng không phải dạng để sưu tầm bảo tồn, cho nên không cần phải dựa vào phương pháp xa xưa, giống “Chân đao” (1) dùng công nghệ thủ công truyền thống chế tác ra, mà là sử dụng thép carbon, dùng máy móc đập thành một “Phảng đao” (2). Nó không có hoa văn phức tạp, không có trang trí dư thừa, thân đao dài nhỏ, mang chút hình cung, đao phong lợi hại, ẩn hiện hàn quang.

Đối với Lăng Tử Hàn thì cái chuôi đao này cả cắt dưa hấu còn không được, nhưng đối phó với bọn thủ hạ của cái tên Yamamoto Goro tự cho mình là võ sĩ thì cậu càng muốn dùng loại đao này, nhằm châm chọc cùng sỉ nhục gã.

Cậu không hề có ý né tránh, mà trực tiếp thấp người chạy qua bụi hoa, sau đó ném balô, bỗng nhiên đứng dậy, quơ đao về phía tên áo đen đứng gần mình nhất.

Trong tay đối phương cầm súng, nhưng chưa kịp nhấn cò thì đã bị đâm trúng chỗ hiểm, chặt đứt đường sinh mạng.

Lăng Tử Hàn như gió mà chém về phía những người khác, đao trong tay như hồ điệp xuyên hoa, trong không trung phát ra tiếng gió thổi. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, đao phong lóe ra ánh sáng lạnh hoa mỹ, như sấm chớp bổ về bọn chúng, đâm thủng trái tim chúng, chặt đứt cổ họng chúng. Mỗi một chiêu của Lăng Tử Hàn đều giản đơn mau lẹ, hơn nữa thực dụng, không có động tác võ thuật đẹp gì. Động tác cậu khá mau, bỗng nhiên quay lại, thủ pháp chém đao càng thêm ưu mỹ, như nước chảy mây trôi, mở rộng ra biển lớn. Cậu như một tử thần đang múa đao, biến cuộc giết chóc tàn khốc thành một nghệ thuật hoa mắt thần mê.

Trong tíc tắc, toàn bộ bọn người áo đen chắn trước mặt cậu đều lần lượt ngã xuống. Cậu vẫn cận chiến với bọn chúng, khiến bọn chúng không cách nào nổ súng, sợ đả thương người nhà. Đến tận khi cậu giết chết hết chúng, thì đối phương không có cơ hội nào nổ súng.

Bọn áo đen đứng đằng xa thì chạy về phía cậu, đợi khi cậu giết hết bọn người ở gần mình, chỉ còn lại mình cậu đứng giữa bụi hoa, thì những tên đó mới giơ súng lên bắn.

Cậu cúi thấp người, lăn vào trong bụi hoa, cầm lấy balô nhanh chóng lăn về phía trước.

Thân pháp cậu nhẹ nhàng, tốc độ của bọn người kia không bằng, rất nhanh bị cậu bỏ lại phía sau.

Lăng Tử Hàn bay qua triền núi, đao cầm trong tay chém mạnh vào chỗ cao nhất trong ngọn núi, rồi phi người nhảy xuống, thẳng xuống đường cái.

Mai Lâm đã lái xe việt dã chờ sẵn ở đây.

Lăng Tử Hàn mở cửa xe nhảy vào.

Mai Lâm nhấn chân ga. Xe như tên rời dây cung, chạy thẳng về phía trước.

Yamamoto Goro chạy tới, chỉ thấy một thanh đao võ sĩ cắm thẳng vào ngọn núi nở đầy hoa tươi, trong cơn gió nhẹ, máu trên thân đao chậm rãi chảy xuống.

Ánh mắt y càng thêm cuồng nhiệt, vẫn nhìn bầu trời xa xăm.

Lăng Tử Hàn ngồi ở trong xe, dáng người nhàn nhã đi chơi, nét mặt bình tĩnh, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, cậu chỉ đang cùng bạn mình dạo chơi ngoại thành, hiện tại đang về nhà.

Mai Lâm mỉm cười hỏi cậu: “Đánh một trận như thế, đã ghiền không?”

Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Anh đó, tính cách cả đời không đổi, cứ thích đấm đá như thế. Chỉ là giết mấy tên địch mà thôi, không đáng để hưng phấn đến vậy đâu.”

“Chuyện thống khoái như thế, đương nhiên đáng giá vui sướng mà.” Mai Lâm ha ha cười, dưới chân vẫn dậm mạnh chân ga, xe chạy về phía trước, như đang diễn tả tâm tình của y.

Trên đường xác nhận không có bị người theo dõi, bọn họ rất nhanh về tới đình viện mỹ lệ kia, đẩy cửa ra vào phòng.

Vệ Thiên Vũ chạy tới kéo tay Lăng Tử Hàn, không hỏi cậu những chuyện liên quan, mà lập tức kéo cậu tới ngồi xuống bên bàn, thay cậu kiểm tra tình hình sức khỏe.

Lăng Tử Hàn cười lắc đầu: “Em không sao.”

Vệ Thiên Vũ hoàn toàn không để ý đến cậu, cẩn thận kiểm tra hoàn tất cho cậu, lúc này mới buông tay cậu ra. Anh nhìn số liệu, trong lòng hồi hộp một chút, nhưng trên mặt bất động thanh sắc, vẫn duy trì nụ cười, trên tay thao tác liên tục, nhanh chóng truyền số liệu đến cho Đồng Duyệt ở Bắc Kinh.

Lăng Tử Hàn hiểu khá rõ cơ thể của mình thế nào, cũng không nói thêm gì, chỉ bỏ vũ khí xuống, sau đó rửa tay, thay quần áo, khôi phục trạng thái ở nhà chơi rông.

Mai Lâm hăng hái hỏi cậu: “Lão đại, tiếp theo chúng ta làm gì?”

Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng gõ đầu y: “Sao cậu lại trẻ con đến thế? Ăn cơm trước, sau đó lại bàn công tác.”

“Đúng đúng, là do tôi sơ sót.” Mai Lâm lập tức phản ứng, xấu hổ cười nói. “Lão đại, tôi quên mất việc này.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Không sao, chúng ta chờ La Y tới rồi hãy ăn, dù sao cũng không có việc gì làm, vậy bàn chuyện công việc cũng tốt.”

Nếu cậu đã nói vậy, Vệ Thiên Vũ cũng không phản đối, chỉ là lấy thuốc ra, để cậu uống, lúc này mới bắt đầu đi chuẩn bị truyền dịch.

Mai Lâm thấy Lăng Tử Hàn tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng tinh thần rất tốt, hơn nữa mấy năm qua cậu luôn vậy, nên cũng không khuyên cậu nghỉ ngơi làm gì.

Lăng Tử Hàn ngồi trước máy vi tính, liền nhanh chóng điều tra tư liệu liên quan tới “Đế Quốc Đạo Thần Đảng”. Cán bộ cao tầng của tổ chức này tất cả đều xuất hiện trước màn hình, bên cạnh ảnh chụp đều có sự giới thiệu tường tận.

Lăng Tử Hàn nhấn vào cán sự cao cấp phụ trách hành động của “Đế Quốc Đạo Thần Đảng”, Taoka Tadashii, hệ thống truy tung được Vệ Thiên Vũ thiết trí bắt đầu tuần tra tình huống hữu quan cùng vị trí của gã.

Vài phút sau, tên người Nhật Bản sắc bén kia xuất hiện trên màn hình. Gã 30 tuổi, vóc người trung bình, đang chạy xe trên con đường phồn hoa.

Lăng Tử Hàn điều chỉnh tầm nhìn 1 chút, thấy được tên của các cửa hiệu dọc hai bên đường mà gã đang lái, thỉnh thoảng có đồ vật hoặc bảng hiệu.

Cậu hờ hững nói: “Gã đang ở Tokyo. Mai Lâm, người này giao cho anh. Anh có 5 ngày, phải giết được hắn.”

Mai Lâm chấn động: “Tốt, tôi lập tức xuất phát.”

“Không cần gấp, anh cứ nghiên cứu tài liệu trước, sau đó cùng Thiên Vũ thương lượng tốt rồi hãy làm.” Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói. “Cần phải gọn gàng, Với lại, thân thủ phải khống chế 1 chút, để đối phương khó mà suy đoán.”

“Yes, sir.” Mai Lâm lập tức nghiêm túc, bắt đầu nghiên cứu.

Lăng Tử Hàn đứng lên, nhường vị trí cho y, xoay người đi ra ngoài phòng.

Vệ Thiên Vũ đang trò chuyện với Đồng Duyệt, vẻ mặt ưu tư.

“Tình hình của nó vẫn đang chuyển biến xấu.” Trong thanh âm Đồng Duyệt sầu lo sầu lo. “Hiện nay xem ra, xu thế chuyển biến xấu tương đối chậm, ngoài việc bắt đầu dùng thuốc trở lại thì nguyên nhân quan trọng nhất chính là ý chí nỗ lực kiên trì của nó. Bản thân nó không từ bỏ, chuyện này cũng tương đối lạc quan. Thiên Vũ, con đừng gấp, chú sẽ triệu tập chuyên gia nghiêm túc nghiên cứu tình huống này, mau chóng đưa ra phương án trị liệu.”

“Dạ.” Trong lòng Vệ Thiên Vũ nóng như lửa đốt, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. “Có cần đưa em ấy trở về nằm viện hay không?”

“Tạm thời không cần.” Đồng Duyệt rất lãnh tĩnh. “Hiện tại nằm viện cũng không có tác dụng gì, trái lại càng khiến tâm trạng nó càng thêm tệ, chứng bệnh về mặt tâm lý sẽ bạo phát, rất khó mà chữa. Cho nên, hiện tại nó muốn làm gì cứ để nó làm, chỉ cần tinh thần nó vui vẻ, thì đây cũng là một cách tốt để khống chế bệnh tình của nó.”

“Con hiểu.” Vệ Thiên Vũ khó chịu, có chút do dự, nhưng vẫn hỏi. “Chú Đồng, nếu như chúng ta không gạt em ấy chuyện hai đứa nhỏ, thì em ấy cũng sẽ không ngừng việc tiếp nhận trị liệu suốt 1 năm qua, vậy thì bệnh tình tương đối ổn định của em ấy cũng sẽ không chuyển biến xấu phải không?”

“Đó đương nhiên cũng có quan hệ, nhưng cũng không phải chuyện quan trọng.” Đồng Duyệt ôn hòa an ủi anh. “Thiên Vũ, con đừng tự trách mình, nếu việc này sai, thì cũng là là trách nhiệm của chú, không có liên quan tới con. Bệnh của Tử Hàn trên thế giới vẫn chưa có một ai, không chỉ vì nguyên nhân quỷ dị, hơn nữa sau đó lại hay biến đổi, bọn chú lại không thể tham khảo người đi trước, chỉ có thể tự mình nghiên cứu phương pháp trị liệu. Trực tiếp đối kháng với bệnh thì phải dựa vào chính nó. Thân thể mỗi người đều là máu thịt, một ngày nào đó đến giới hạn thì sẽ chuyển biến xấu, đây là quy luật khách quan, không liên quan đến tình cảm cá nhân. Thiên Vũ, thời gian 3 năm khó khăn nhất con đã cùng Tử Hàn chống chọi, hiện tại cũng không phải thời gian khó nhất, con còn phải tiếp tục chống đỡ. Chúng ta sẽ toàn lực ứng phó, nỗ lực nghĩ biện pháp cứu lấy sinh mạng của nó, con cứ yên tâm.”

Vệ Thiên Vũ vẫn còn khó chịu, nhưng trên lý trí vẫn thừa nhận Đồng Duyệt nói chính xác. Anh thở dài, trong giọng nói tràn đầy kiên định: “Con rõ rồi, con nhất định kiên trì, dù thế nào cũng không từ bỏ.”

“Chú biết.” Đồng Duyệt vui mừng cười, cúp máy.

Vệ Thiên Vũ đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Anh nắm chặt điện thoại, ngơ ngác mà nhìn ngàn hoa trước mặt, nhưng trong lòng lại khổ sở lo lắng lo lắng tột đỉnh, tựa như có ngàn tảng đá đè ép, khiến anh thở không nổi.

Lăng Tử Hàn nhẹ bước đi qua, đứng từ sau ôm lấy lưng anh.

Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, đưa tay cầm tay cậu.

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Nghĩ gì mà lại xuất thần như thế?”

Vệ Thiên Vũ trí kế hơn người, không có chút do dự, nhạy bén mà nói: “Nghĩ tới hai đứa nhóc kia.”

Lăng Tử Hàn cũng không đâm chọc anh, cười nói theo anh: “À, hai đứa nó quả thực quá nghịch ngợm, khiến người khác đau đầu mà. 3 đời Lăng gia bọn em không có ai như thế cả.”

Nếu như không có ảnh hưởng “Ma trảo”, Vệ Thiên Vũ sẽ thoải mái mà trêu chọc cậu là “nhất định là gien biến dị”, nhưng sự biến hóa của hai đứa nhóc có thể chính là do gien biến dị thiệt, anh một chữ càng không dám nói bừa. Anh suy tư, liền cười nói: “Có lẽ liên quan tới gien bên mẹ của chúng.”

“À, vậy người bên kia là người thế nào?” Lăng Tử Hàn lúc này mới dám hỏi.

Vệ Thiên Vũ chần chờ.

Lăng Tử Hàn lập tức cảm giác được sự trầm mặc của anh khác hẳn bình thường, lập tức quay người anh lại, nhìn anh, nghiêm túc nói: “Nói cho em biết, là ai?”

Vệ Thiên Vũ không dám nhìn cậu, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Là em họ anh.”

Lăng Tử Hàn giật mình, hiểu được, nhịn không được truy vấn: “Em họ anh?”

“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ khẳng định. “Bản thân em ấy cũng không biết chuyện này, vốn dĩ đây cũng là quy định. Cũng không phải anh cố ý, chỉ là trong lúc đi tìm trong kho trứng thì thấy trứng của em ấy, chú Đồng sau khi nghiên cứu tình huống của em ấy xong thì thấy hợp, cho nên chọn. Em ấy khác với anh, chỉ số thông minh bình thường, chú anh mất sớm, em ấy xuất ngoại cùng dì rồi, nên cũng không có học tập đến nơi đến chốn, chỉ là một đứa nhỏ lớn lên bình thường. Hiện tại em ấy cũng không phải là khoa học gia, chỉ là một thành phần tri thức trong công ty. Bất quá, thân thể em ấy khỏe mạnh, trong trứng không có bệnh về gien nào, vừa lúc phù hợp yêu cầu của chú Đồng. Bọn anh muốn gien của em có thể di truyền mạnh nhất có thể, trứng của em ấy cũng chỉ là vật dẫn mà thôi. Hiện tại xem ra, nguyện vọng của bọn anh đã thực hiện được rồi. Hai đứa nhóc y như em, sự di truyền bên mẹ không nhiều.”

“Vậy hai đứa nó đó theo nghĩa nào cũng là con của hai nhà Lăng Vệ rồi.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Vậy thì em yên tâm.”

Vệ Thiên Vũ cảm thấy câu này rất chói tai, không khỏi cảnh giác nhìn cậu. “Em có ý gì? Yên tâm cái gì? Tụi nó dù không phải con của Vệ gia, thì anh vẫn yêu tụi nó, dù bọn nó là con của Vệ gia, thì cũng cần người làm ba như em đó.”

Lăng Tử Hàn cười gật đầu: “Em đồng ý.”

Vệ Thiên Vũ cảm thấy Lăng Tử Hàn lúc này đây trở thành con người trước khi bị bệnh, tính tình luôn ôn hòa, luôn lấy người khác làm trọng, nhưng trong hành động đối địch thì càng thêm xuất sắc, khiến kẻ địch vừa nghe tên đã sợ mất mặt. Một người hoàn mỹ như vậy lại phải chịu đựng nhiều thống khổ khắc sâu, đây chính là điều luôn khiến anh khó chịu.

Anh nhìn con người mang nụ cười khiến thiên địa vạn vật mất sắc trước mặt anh, cảm xúc dâng trào, không thể ức chế, vươn tay ra,ôm chặt lấy cậu.

HẾT CHAP 17

Mục lục

(1) Chân đao

(2) Phảng đao