Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 6 - Chương 61: Hạnh phúc tựa như hoa mùa xuân nở

PHẦN 01

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Chính biến vũ trang tại B quốc đã thông báo thất bại, Vệ Thiên Vũ cùng Lôi Hồng Phi đều trọng thương trở về, điều này khiến cho cả Lăng Tử Hàn cùng Lâm Tĩnh đều không hề dễ chịu.

Thương thế Vệ Thiên Vũ khôi phục một chút, liền kiên trì muốn xuất viện. Đây là tính cách chung của các liệp thủ, Đồng Duyệt không còn cách nào khác, căn bản không ngăn được. Lăng Tử Hàn nhìn kỹ bệnh án Vệ Thiên Vũ, quyết định đón anh về nhà dưỡng thương.

Tổng thống B quốc Lý Nguyên còn đang chữa bệnh ở Bắc Kinh, Lăng Tử Hàn có thể tạm thời không cần trở về Khê La. Cậu cũng không cần đến Bộ ngoại giao, cũng không cần đến “Thứu tháp” công tác, vì vậy liền ở nhà chăm sóc Vệ Thiên Vũ. Cậu không đi làm cũng không trái với điều lệ, chỉ là tránh không được mấy lời dị nghị như là “Thái tử gia quả nhiên khác xa tiểu dân thường chúng ta, có thể hưởng được ngày nghỉ nhiều đến vậy” … Cậu đã từng làm “Thái tử gia chơi bời lêu lổng” nhiều năm rồi, cũng đã nghe khá nhiều nhàn ngôn toái ngữ cùng loại, nên chẳng để trong lòng.

Vệ Thiên Vũ mất máu quá nhiều, nguyên khí đại thương, Lăng Tử Hàn suy xét một chút, liền quyết định đưa anh tới căn nhà nhỏ trong núi tĩnh dưỡng. Nơi đó an tĩnh, không khí cũng không ô nhiễm, rất có lợi cho sức khỏe của anh. Vệ Thiên Vũ hoàn toàn tán thành với quyết định của cậu. Lăng Tử Hàn nhanh nhẹn thu thập vật phẩm tùy thân, liền chạy vào trong núi.

Hoa đỗ quyên trong núi nở đến sáng lạn, mỗi lần Lăng Tử Hàn đến nơi đây, tâm tình đều rất tốt. Lần này tuy rằng Vệ Thiên Vũ bị trọng thương, nhưng hiện nay tình huống khôi phục cũng khá ổn, chỉ cần có nhiều thời gian nghỉ ngơi để lấy lại sức, đây với bọn họ đã là chuyện đáng vui mừng. Con đường núi có chút nhấp nhô, nên cậu lái rất chậm, cố gắng giảm thiểu xóc nảy, để tránh động tới vết thương của Vệ Thiên Vũ khiến anh đau đớn.

“Hoa này hằng năm đều nở đẹp như vậy.” Lăng Tử Hàn cười khẽ, “Nếu như chúng ta có tiền, thật muốn mua vài ngọn núi về.”

“Anh cũng đã từng nghĩ qua như vậy,” Vệ Thiên Vũ dựa vào lưng ghế, thoải mái mà cười nói. “Ở đây rất đẹp, anh chỉ sợ có công ty nào đó để mắt tới, mua xong lại tiến hành khai phá, sẽ phá hủy hết tất cả.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn than nhẹ. “Mấy ngày trước em rảnh rỗi không có việc gì làm, có tra xét một chút, nơi này là rừng nguyên sinh, thuộc về khu vực bảo hộ cấm khai phá.”

“Vậy anh an tâm.” Vệ Thiên Vũ biết cậu mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, sao lại có khả năng rảnh rỗi không có việc gì làm? Khẳng định bởi vì lo lắng cho mình, nên mới không có tâm trạng làm việc, lúc này mới đi điều tra này nọ. Nhìn khuôn mặt tuấn dật của Lăng Tử Hàn, anh nhịn không được đưa tay qua, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay của cậu, kỳ thực anh rất muốn nắm tay cậu, thế nhưng hiện tại tay lại không có khí lực.

Lăng Tử Hàn quay đầu cười cười với anh, tay phải rời khỏi tay lái, kéo tay của anh qua, đặt lên môi hôn, sau đó nhẹ nhàng thả lại. Vệ Thiên Vũ rất hài lòng, trên mặt vẫn mang theo nét cười.

Xe dừng lại trước cửa tiểu viện, Lăng Tử Hàn dùng điều khiển từ xa tắt đi hệ thống bảo vệ bí mật, sau đó mở cửa xe, mở hàng rào đi vào, cẩn thận kiểm tra 1 lần, xác nhận an toàn, lúc này mới đi ra, đỡ Vệ Thiên Vũ vào cửa.

Để tiết kiệm nguồn sinh lực, bọn họ khi rời khỏi đây đều luôn tắt tất cả thiết bị điện có ở đây, chỉ mở hệ thống bảo vệ, bởi vậy trong phòng có chút ẩm ướt, âm lãnh. Lăng Tử Hàn để Vệ Thiên Vũ ngồi xuống chờ, sau đó nhanh chóng mở hệ thống sinh hoạt trí năng, rồi thay đổi drap giường, bao gối, vỏ chăn sạch sẽ. Vài phút sau, trong phòng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, trên giường cũng dường như tản ra vị đạo dương quang, khiến người ta cảm giác rất thoải mái.

Vệ Thiên Vũ tập tễnh đi tới bên giường, chậm rãi nằm xuống, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Thật muốn nhanh chóng khỏe lại.”

Lăng Tử Hàn ôn nhu an ủi anh: “Anh vậy là đã khôi phục nhanh lắm rồi.”

Trên thế giới người duy nhất có tư cách nói câu này chắc cũng chỉ có cậu mà thôi. Vệ Thiên Vũ nghĩ tới những khó khăn vài năm qua, nhất thời đau lòng, nhịn không được đưa tay ôm lấy cậu, nhìn cậu 1 lát, nhưng vẫn không nói gì.

Lăng Tử Hàn ngay từ đầu cho rằng anh định nói gì đó, nhưng đợi 1 chốc lát liền rõ được tâm tình của anh. Cậu nhìn người trên giường, mỉm cười cúi đầu xuống, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt anh, sau đó kề sát lỗ tai anh ôn nhu nói: “Anh nghỉ ngơi một chút, em đi làm cơm.”

Vệ Thiên Vũ hơi hơi gật đầu, lúc này mới thả cậu ra.

Lăng Tử Hàn đắp chăn lại cho anh, đi ra ngoài lấy hành lý vào, lần lượt bỏ vào từng phòng, sắp xếp xong, lúc này mới vào nhà bếp.

Khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng đồ ăn ngon vẫn phải dùng tay để làm ra, mấy loại thức ăn nhanh dùng dây chuyền sản xuất ra đều chứa đầy mùi vị của chất phụ gia, không có ích với con người, chỉ khi các liệp thủ chấp hành nhiệm vụ, phải cải trang thành thiếu nam thiếu nữ vô tri, mới đụng vào mấy thứ đó, còn bình thường họ đều tự tay mình làm ra món ngon, cố gắng hưởng thụ lạc thú cuộc sống.

Mười ngón tay thon dài của Lăng Tử Hàn rất linh xảo, mổ cá, lóc xương, đập tỏi, cắt miếng khoai tây, từng động tác đều rất ưu mỹ, chuẩn xác mà nhanh chóng. Ánh mắt của cậu rất chuyên chú, tựa như những việc nhà vụn vặt này cũng quan trọng giống công tác của cậu vậy, một chút sơ sẩy cũng không thể có.

Vệ Thiên Vũ nằm một hồi, cảm giác khí lực khôi phục nhiều, liền đứng dậy đi ra ngoài, theo mùi hương thức ăn mà vào bếp.

Có một luồng ánh sáng vàng kim từ cửa sổ tà tà chiếu vào, một làn khói nhàn nhạt xoay tròn trong luồng sáng, khiến khói lửa ngập tràn trong phòng bếp còn mang theo nhiều vị đạo phiêu dật. Lăng Tử Hàn đang cắt miếng khoai tây, một tay đẩy, một tay cắt dao, theo tiếng cạch cạch nhẹ nhàng, từng lát khoai tây mỏng lần lượt xuất hiện trên bàn cắt.

Vệ Thiên Vũ hít vào một hơi thật sâu, tiến lên ôm lấy thắt lưng Lăng Tử Hàn, cằm gác lên vai cậu, cười tủm tỉm mà nói: “Anh muốn đi nghỉ phép.”

“Được.” Lăng Tử Hàn đem các lát khoai tây được cắt xong kia bỏ vào trong giỏ thức ăn, lại lấy mấy cọng hành qua cắt, lúc mới hỏi: “Muốn đi đâu?”

Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một hồi, nói: “Tốt nhất là một nơi ngăn cách, an ninh, yên tĩnh, ánh nắng tươi sáng, có hoa có chim.”

Lăng Tử Hàn bật cười, “Chẳng phải là ở đây sao?”

Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, cũng cười: “Kỳ thực anh chỉ muốn nói, cuộc sống bây giờ là mong ước của anh.”

Lăng Tử Hàn ngừng tay, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía anh, khoái trá mà nói: “Cũng là mong ước của em.”

Vệ Thiên Vũ hôn hôn cậu, thỏa mãn mà thở nhẹ: “Chúng ta so với nhiều người quả thực rất may mắn.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn gật đầu, sau đó bóc tỏi ra, tinh tế băm.

Vệ Thiên Vũ nhìn chiếc cổ mảnh khảnh của cậu, nhịn không được đau lòng hôn một chút, nhẹ giọng nói: “Để anh làm cho.”

“Anh đi nghỉ đi, đừng có thể hiện.” Thanh âm Lăng Tử Hàn rất nhu hòa. “Chờ sức khỏe anh hồi phục rồi, tất cả đều để anh làm, em chỉ nằm dài chờ ăn thôi, được không?”

Vệ Thiên Vũ cười ra tiếng: “Được, vậy hiện tại để em làm, anh chờ ăn.”

Lăng Tử Hàn cũng không có đuổi anh về phòng nằm, vẫn để anh dựa vào người mình, cõng anh đi tới đi lui, làm cơm, xào rau. Đợi khi tất cả đều đã chuẩn bị xong, cậu mới xoay người, đem cái người không có khí lực bước đi nhưng vẫn dính sát vào người mình ra ngoài, nhẹ nhàng đặt anh ngồi xuống sofa, sau đó bưng cơm nước đi ra ngoài, ngồi xuống cùng anh ăn.

Ăn cơm xong, Vệ Thiên Vũ cảm giác rất buồn ngủ. Lăng Tử Hàn buông chén, đi tới dìu anh, nhẹ giọng nói: “Anh đừng quá hưng phấn, đi ngủ một chút đi. Ngày nghỉ của chúng ta rất dài, không cần vội.”

“Ừ.” Vệ Thiên Vũ nghe lời đứng dậy, theo cậu vào phòng ngủ.

Một lát sau, Lăng Tử Hàn đi ra thu dọn chén bát, dọn dẹp sạch nhà bếp, sau đó nhẹ bước đi vào trong phòng. Thấy Vệ Thiên Vũ đã ngủ say, cậu đứng bên giường nhìn một hồi, liền trở ra phòng bên ngoài, ngồi xuống ghế nằm, lên online tìm một bộ phim điện ảnh để xem.

Phần lớn các bộ phim điện ảnh và truyền hình hiện tại đều là phim bằng 3D, nhưng Lăng Tử Hàn lại thích mấy bộ phim điện ảnh kiểu cũ 2D, loại hình giản đơn này sẽ không khiến cho âm thanh của bối cảnh dội vào tai người nghe, có thể khiến người ta quan tâm đến tình cảm mà bộ phim muốn truyền tải hơn.

Màn hình chính là mặt tường, hình ảnh rất rõ ràng, đang phát ra một bộ phim văn nghệ của Âu Châu, nói về chuyện tình của một con người cùng một mỹ nhân ngư trong biển, có ngọt ngào, cũng có không ít ngăn trở, là một câu chuyện đơn giản, nhưng lại mang sức cuốn hút khiến người xem rơi lệ.

Lăng Tử Hàn sợ làm ồn tới Vệ Thiên Vũ, nên mang tai nghe, nhưng lại sợ Vệ Thiên Vũ tỉnh lại hoặc muốn gì đó mà bản thân lại không nghe thấy được, vì vậy điều chỉnh âm thanh tới mức nhỏ nhất. Âm nhạc mỹ lệ nhẹ nhàng mà vang lên, theo cùng hình ảnh mỹ lệ, ái tình mỹ lệ, Lăng Tử Hàn trầm mặc mà xem, bỗng nhiên trong đầu chợt nhớ tới ngày nghỉ cách đây rất lâu về trước, cậu cùng Vệ Thiên Vũ trong tuyết sơn mỹ lệ dắt tay đồng hành, nhớ tới vô số ngày đêm, thời điểm cả hai sóng vai chiến đấu, yểm hộ cho nhau, còn có những thời điểm cùng nhau ngắm hoa nở hoa tàn, đào sinh vân khởi tuyệt vời …

Từ lúc 12 tuổi, cậu đã nhìn thấy hầu hết các tình cảnh tàn khốc, cho nên thời gian khi rảnh rỗi rất ít xem mấy thể loại phim chiến tranh, gián điệp, cảnh phỉ, bắn nhau …, cũng không thích mấy bộ phim hài, thường xem nhiều mấy bộ phim tình cảm nhẹ nhàng hoặc là mấy bộ phim điện ảnh huyễn tưởng, nhưng đa số cũng chỉ để thả lỏng mà thôi, cho đến giờ chưa từng khiến cho cậu phải suy nghĩ miên man cảm nghĩ trong đầu như vậy.

Cậu hơi hơi quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hoa đỗ quyên trong núi xa nở tầng tầng lớp lớp, sáng loá, bầu trời xanh thẳm, đẹp đến động lòng người, khiến cậu nhớ lại rất nhiều rất nhiều thứ, nào là hoa hồng đào nguyên, nào là ruộng hoa ở Kim Tân Nguyệt, bóng đêm trên Cung Đảo, sa mạc của Tây Vực, biển rộng của Khê La … Chẳng biết qua bao lâu, cậu mới hồi phục tinh thần, trên mặt hiện ra nụ cười nhẹ.

Lúc này, Vệ Thiên Vũ chậm rãi đi tới, nhìn nét mặt của cậu, không khỏi ngẩn ra. Anh đi tới ghế nằm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”

“Nhớ tới chuyện lúc trước.” Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn về phía anh. “Có phải em già rồi hay không?”

Vệ Thiên Vũ bật cười, giơ tay lên ôm cậu. “Bình thường anh cũng hay nhớ về chuyện lúc trước, có phải đã sớm già rồi không?”

Lăng Tử Hàn theo thế tay của anh mà dựa vào phần vai trên cánh tay đã khỏi thương hẳn của anh. “Già thì già, cũng tốt mà.”

“Em không già.” Vệ Thiên Vũ khôi hài mà nói. “Hiện tại dù em có giả thành niên thiếu 14, 15 tuổi thì cũng không có vấn đề gì.”

“Anh cũng vậy thôi, chúng ta giả thành ai cũng không có vấn đề gì.” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng nói. “Thế nhưng, em vẫn chưa nhìn thấy anh giả thành bộ dáng thiếu niên nha, lần sau sẽ sắp xếp cho anh một nhiệm vụ như vậy.”

Vệ Thiên Vũ buồn cười, “Em không thể dùng quyền mưu tư, làm khó anh như vậy chứ.”

“Thách thức nhỏ thôi mà,” Lăng Tử Hàn hài hước mà nói. “Anh có thể giả thành một niên thiếu thiên tài, là nhân tài best-seller, tổ chức khủng bố ai cũng muốn.”

Vệ Thiên Vũ cười ra tiếng: “Nếu em thật sự bỏ được, thì anh phải đi thôi.”

Lăng Tử Hàn thở dài, cầm tay anh, nhẹ nhàng mà nói: “Luyến tiếc.”

Vệ Thiên Vũ rất vui mừng, nâng người lên, hôn môi cậu.

Lăng Tử Hàn vươn đầu lưỡi, cùng anh triền miên một hồi. Hô hấp dần dần có chút gấp gáp. Cậu lui một chút về phía sau, thấp giọng nói: “Anh có thương tích, không thể kích động quá.”

“Ừ.” Vệ Thiên Vũ nhìn cậu, đôi mắt phiếm lam tràn đầy thâm tình, thanh âm rất nhẹ. “Chúng ta có thể ở bên nhau như vậy, thật là tốt.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn rất đồng ý, nhớ tới tâm tình khi nhìn thấy Vệ Thiên Vũ cả người đầy máu nằm trong đường ống nước ngầm ở Khê La, cậu liền đặc biệt quý trọng thời gian tốt đẹp mà hiện tại mình có được.

HẾT PHẦN 01

Mục lục

PHẦN 02

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Hai người thông minh tuyệt đỉnh ngồi ở trong phòng, nhất thời không biết nên làm gì thì tốt, trầm mặc nửa ngày. Vệ Thiên Vũ thử thăm dò: “Anh đi coi thử mấy công cụ.”

Lăng Tử Hàn biết mấy thứ đó là bảo bối của anh, lâu vậy không thấy, khẳng định rất nhớ, liền đứng dậy, đỡ anh đến phòng làm việc.

Vệ Thiên Vũ nhìn Lăng Tử Hàn kéo tấm vải bạt che cỗ máy của mình ra, đặt qua 1 bên, lúc này mới đi tới, yêu quý mà mò từ bên này sang tới bên kia. Cỗ máy tinh vi này là do chính anh tự mình thay đổi, còn có thêm 1 cái máy khác được đặt trong phòng làm việc ở tầng ngầm biệt thự Mai Quyển, như vậy dù anh ở đâu, chỉ cần có linh cảm, đều có thể tự mình ra tay làm việc. Cỗ máy này dưới ánh mặt trời hiện ra màu tro kim loại, dưới ánh sáng ảm đạm trong phòng lóe sáng bóng lạnh lùng, mang lại mỹ cảm đặc biệt. Vệ Thiên Vũ âu yếm nửa ngày, lúc này mới thỏa mãn buông tay ra, lui ra phía sau hai bước.

Lăng Tử Hàn kéo tấm vải bạt tới, cẩn thận phủ kín nó lại, sau đó cùng anh trở về phòng.

Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một chút, liền tiến vào phòng tắm. Anh đã nằm trong bệnh viện lâu đến vậy, tuy rằng luôn dùng máy siêu sóng giữ thân thể sạch sẽ, nhưng vẫn mang lại cảm giác kỳ lạ, hiện tại nếu đã về nhà, thì cần phải cẩn thận tắm rửa, như vậy tâm lý cũng sẽ tốt hơn.

Vết thương của anh đã đóng vẩy, chỉ cần băng kín vết thương không để dính nước, thì có thể tắm rửa sơ. Lăng Tử Hàn vừa nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, liền kéo anh lại, quan tâm nói: “Em vào phòng tắm đổ nước, sau đó băng vết thương lại cho anh.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ không có cậy mạnh, nghe lời ngồi vào một bên, nhìn màn hình trên tường.

Hiện tại đang chiếu 1 bộ phim điện ảnh khác, là bộ phim văn nghệ, nói về một đôi nam nữ trung niên đang gắn bó tình cảm ở nơi sa mạc, nhìn mặt trời chiều lặn xuống bãi cát vàng, tuy rằng lặng lẽ, nhưng làm cho người ta cảm giác được tình yêu thương nồng đậm.

Lăng Tử Hàn chỉnh nước ấm xong, đi ra dùng băng dính không thấm nước bọc kín vết thương lại cho Vệ Thiên Vũ, lúc này mới đưa anh vào phòng tắm, cẩn thận bỏ anh vào trong bồn tắm lớn.

Vệ Thiên Vũ cười nói: “Kỳ thực vết thương của anh đã ổn rồi, có thể tự mình tắm rửa.”

Lăng Tử Hàn nhìn anh 1 cái, sau đó cẩn thận cầm lấy bông tắm, vừa lau người cho anh vừa bình thản nói: “Chờ anh thật sự khỏe rồi, hãy tự mình tắm.”

Cậu nói rất hời hợt, thái độ cũng đương nhiên, khiến Vệ Thiên Vũ cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể tiếp nhận sự chăm sóc của cậu. Nghĩ tới sức khỏe của cậu, Vệ Thiên Vũ đúng là vẫn còn lo lắng, nhịn được chốc lát vẫn không thể nhịn nữa. “Em đừng để bản thân mệt quá, đến lúc đó ai chăm sóc em?”

“Em biết tự lo mà.” Lăng Tử Hàn cười khẽ. “Anh đừng lo cho em nữa, trước hết điều dưỡng bản thân cho mau khỏe đi.”

Bông tắm trong tay cậu mềm mại, mang theo bọt xà phòng lướt qua cơ thể Vệ Thiên Vũ, cảm giác rất thoải mái. Vệ Thiên Vũ ngâm mình ở trong nước ấm áp, đầu gối lên cái gối mềm không thấm nước đặt ở bên rìa bồn tắm, từ từ nhắm hai mắt, trên mặt tràn đầy thích ý.

Lăng Tử Hàn yêu quý chậm rãi lướt qua da thịt trơn bóng, cúi đầu hôn hôn đầu vai anh, bàn tay từ thắt lưng duyên dáng trượt xuống dưới, lướt qua giữa hai chân anh.

Vệ Thiên Vũ giật mình, hai gò má rõ ràng có chút huyết sắc. Anh mở mắt nhìn Lăng Tử Hàn, lúng túng một lát, thở dài. Anh hiện tại hữu tâm vô lực, không thể tránh được.

Lăng Tử Hàn nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên môi anh 1 chút, nhẹ giọng nói: “Còn nhiều thời gian mà.”

Vệ Thiên Vũ khoái trá gật đầu, một lần nữa nhắm mắt lại.

Hơi nóng phủ đầy, rất nhanh khiến anh hoàn toàn thả lỏng, dần dần cảm thấy buồn ngủ, tiếng nước mơ hồ tựa như bài hát ru con, khiến anh bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp

Lăng Tử Hàn tắm rửa sạch cho anh rồi, mới thả hết nước trong bồn ra, lấy khăn tắm lau khô thân thể cho anh, sau đó ôm anh ra ngoài, đặt lên giường phòng ngủ, kéo chăn bọc lấy anh. Cậu nhìn qua tuy gầy gò suy nhược, nhưng khi ôm lấy Vệ Thiên Vũ lại rất có lực, hành động lại rất nhẹ, dù làm rất nhiều thứ vẫn khiến anh không tỉnh giấc.

Nhìn khuôn mặt say ngủ tuấn duật của Vệ Thiên Vũ, cậu đưa tay lên vuốt ve, bên môi hiện ra ý cười.

Năm tháng trong núi nhàn nhã trôi, cũng rất thong thả, bất kì liệp thủ nào cũng có tính kiên trì khá cao, Vệ Thiên Vũ tất nhiên cũng không gấp. Anh thích ngồi ở trong viện, nhìn Lăng Tử Hàn đi lên sườn núi hái rau dại, rồi chậm rãi quay lại.

Hoa đỗ quyên nở khắp núi cực kỳ mỹ lệ, Lăng Tử Hàn đi ở giữa, tựa như toàn bộ cẩm tú đều nở rộ vì cậu, càng khiến cậu trông siêu phàm thoát tục.

Đầu hạ, khí trời biến ảo không ngừng thay đổi, ngọn núi thường thường mặt trời mọc đông mưa rơi phía tây, thay đổi trong nháy mắt, không có báo trước. Khi cơn mưa đầu hạ lần đầu tiên rơi xuống kể từ khi bọn họ tới đây, thì Lăng Tử Hàn đang ở bên ngoài, Vệ Thiên Vũ lập tức ngồi không yên, miễn cưỡng đi ra ngoài tìm cậu.

Gió có chút lạnh, thổi lên trên người bình thường thì khá thoải mái, nhưng cơ thể của Vệ Thiên Vũ khá yếu, lúc này cảm giác quần áo trên người có chút mỏng, nhưng đã lỡ ra cửa, anh nghĩ đường đi cũng không bao xa, nên không có quay về mặc thêm áo, mà tiếp tục đi.

Lăng Tử Hàn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất đào được nửa túi rau dại, theo quán tính mà ngẩng đầu nhìn về hướng nhà, nhưng lại phát hiện có một người đang cầm dù đi lên núi. Cậu nhất thời nóng nảy, lập tức đứng lên chạy vội xuống dưới núi, khiến trên đường đi hoa rơi vô số.

Vệ Thiên Vũ thấy thân ảnh đang chạy về phía mình, không khỏi nở nụ cười.

Lăng Tử Hàn vọt tới trước mặt anh, cởi áo khoác bạc của mình ra khoác lên người anh, không vui mà nói: “Anh lên đây làm gì? Còn mặc ít như vậy, lỡ cảm lạnh thì sao?”

Vệ Thiên Vũ đưa dù cho cậu, kéo áo khoác trên người, mỉm cười giải thích: “Trời mưa rồi, anh lo lắng, nên muốn ra đón em.”

“Chỉ vài giọt mưa nhỏ thôi thì có sao đâu chứ?” Lăng Tử Hàn kéo cả người anh trở về, thanh âm trở nên dịu dàng. “Em tự mình biết ấm lạnh ra sao mà, anh đừng lo lắng.”

“Ừ. ” Vệ Thiên Vũ cùng cậu quay về nhà, nhịn không được hỏi. “Rau em hái đâu rồi?”

“Bỏ lại trên núi rồi.” Lăng Tử Hàn mạn bất kinh tâm mà nói. “Gió thì mạnh, mưa lại đang rơi, thấy anh đi tới, em còn tâm tư mà quản thứ đó hay sao?”

Vệ Thiên Vũ cười nhìn cậu: “Nhưng anh muốn ăn chúng.”

Lăng Tử Hàn đứng lại, “Vậy anh chờ 1 lát.” Cậu đưa dù nhét lại vào trong tay Vệ Thiên Vũ, quay người đi lên núi, kéo cái túi bảo vệ môi trường chứa đầy rau dại trong đó đi xuống.

Vệ Thiên Vũ nhìn cậu đi lại mạnh mẽ, thân nhẹ như yến, tựa như nhìn thấy lại niên thiếu đầy sức sống nhiều năm về trước. Trong mắt anh chớp động nhu tình, hồi ức, còn có một tia thẫn thờ.

Lăng Tử Hàn chạy đến trước mặt anh, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, cùng anh đi vào trong nhà. Cậu biết Vệ Thiên Vũ đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng không có nói. Bọn họ cùng nhau đi qua con đường dài đến vậy, xa đến vậy, dù là dùng ngôn ngữ gì cũng là hư rỗng, không cần phải nói.

Vào trong nhà rồi, Lăng Tử Hàn ném cái túi trong tay, Vệ Thiên Vũ cũng bỏ dù qua 1 bên. Anh biết Lăng Tử Hàn có chút tức giận về việc anh tự ý dầm mưa ra khỏi cửa, nên tự giác cởi áo khoác, nằm lên giường, kéo chăn lại.

Lăng Tử Hàn nhìn bộ dáng biết sai tự sửa của anh, cũng không trách gì anh nữa, mà tiến vào phòng tắm lấy 1 chậu nước nóng đi ra, giúp anh rửa mặt rửa tay, sau đó mới đem giỏ rau vào trong bếp.

Sau đó, Vệ Thiên Vũ cũng không dám tự mình đi ra ngoài vào ngày mưa nữa, nhưng vẫn ở trong phòng đứng ngồi không yên, lo lắng không ngớt. Lăng Tử Hàn biết tâm tình của anh, nên chỉ cần mưa nhỏ cũng sẽ lập tức quay về, để cho anh an tâm.

Dần dần, tinh thần cùng thể lực Vệ Thiên Vũ khôi phục không ít, có thể vào trong bếp giúp làm cơm. Nếu khí trời tốt, Lăng Tử Hàn sẽ cùng anh ra ngoài tản bộ, hít thở chút không khí trong lành, nhìn hoa nở, nghe chim hót.

Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Vệ Thiên Vũ tĩnh dưỡng, mà với Lăng Tử Hàn cũng là đang triệt để nghỉ ngơi, không ai quấy rối bọn họ, chỉ có Đồng Duyệt đã tới một lần, thân thể thân thể cho hai người họ, mang theo một ít thuốc cùng thuốc bổ. Đồng Duyệt tương đối thỏa mãn với tình hình sức khỏe hiện giờ của hai người họ, cười dặn dò Lăng Tử Hàn, “Ở đây lâu lâu 1 chút đi, thừa dịp này tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn vui vẻ gật đầu, thân thiết hỏi. “Hồng Phi thế nào? Còn có những người khác, khôi phục nhiều không?”

“Thân thể Hồng Phi khỏe mạnh, khá tốt, khôi phục rất mau. Sau khi Lâm Tĩnh trở về luôn một mực chăm sóc cho y, ba thấy tình hình của y cũng khá tốt.” Đồng Duyệt thoải mái mà nói. “Vết thương của Lạc tiên sinh đã khỏi hẳn, nhưng vẫn lo lắng cho Chu tổng thống, lại nhớ con trai, nên tâm tình cũng bất định, nhưng bệnh tình chủ yếu đã chuyển biến tốt đẹp. Vết thương của Trịnh tiên sinh cơ bản khỏi hẳn, hiện tại đều ở bên phòng của Lý Nguyên tổng thống mà chăm sóc ông ấy.”

“Vậy là tốt rồi.” Lăng Tử Hàn yên tâm.

Đồng Duyệt rất thích cái sân này của bọn họ, liền cùng bọn họ ăn cơm, sau đó đi vòng vòng trên núi, lúc này mới luyến tiếc mà lái xe rời đi.

Lăng Tử Hàn nhìn xe của hắn biến mất khỏi tầm xa, liền xoay người quay về phòng. Vệ Thiên Vũ đang nói chuyện điện thoại, thấy cậu vào, liền vui vẻ nói: “Là Hồng Phi.”

Lăng Tử Hàn nhìn màn hình trên tường.

Lôi Hồng Phi mặc y phục bệnh nhân, nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, trên mặt gầy gò có vài phần huyết sắc, nhìn qua tinh thần rất tốt.

Lăng Tử Hàn thật cao hứng: “Hồng Phi, vết thương của anh khá chưa?”

“Đúng vậy, khá hơn rồi.” Lôi Hồng Phi than thở. “Vẫn không cho anh xuất viện, khiến anh chán chết được.”

“Vết thương của anh như vậy, sao có thể xuất viện liền được?” Lăng Tử Hàn an ủi y. “Cố gắng dưỡng thương đi, nếu cảm thấy chán, có thể gọi điện cho bọn em mà, chúng ta có thể lên mạng chơi trò chơi đó.”

“Đúng vậy, anh gọi cho bọn em chính là vì ý này đó.” Lôi Hồng Phi đại hỉ, “Chúng ta chơi game đi, anh cũng muốn luyện độ linh hoạt cho tay trái.”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, nhưng lại hỏi 1 vấn đề không có liên quan. “Có Lâm Tĩnh ở đó không?”

“Có chứ.” Lôi Hồng Phi nhìn về phía một bên, lớn tiếng nói. “Lão Lâm, Tử Hàn có chuyện muốn hỏi cậu này.”

“Tới ngay.” Mơ hồ nghe thấy tiếng của Lâm Tĩnh, một lát sau, Lâm Tĩnh xuất hiện, đại khái vừa ở trong phòng tắm, nên lúc này tay áo kéo lên, vừa nói chuyện vừa cầm khăn lau hai tay. “Tử Hàn, Thiên Vũ.”

Lăng Tử Hàn nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Hồng Phi có thể chơi game không?”

“Tôi đã hỏi Đồng viện trưởng rồi, chú ấy nói là có thể, chỉ là phải kiểm soát thời gian, không được hao tổn tinh thần.” Lâm Tĩnh có chút bất đắc dĩ. “Người này cứ luôn la hét buồn chán, không cho y chơi thì y kêu gào đòi xuất viện, Đồng viện trưởng cũng không có cách nào với y hết.”

Lăng Tử Hàn buồn cười. “Như vậy, thì anh có thể cho y chơi game trên máy rời mà.”

“Y nói không đủ kích thích.” Lâm Tĩnh càng thêm bất đắc dĩ. “Nếu là trước đây, thì tôi sẽ đánh y 1 cái rồi, nhưng hiện tại y dựa thế bản thân có thương tích, khiến tôi không có biện pháp.”

Lúc hắn nói như vậy, ngay cả Vệ Thiên Vũ cười ra tiếng.

Tuy rằng Lôi Hồng Phi mất đi một cánh tay, nhưng bọn họ khi đứng trước mặt y nói chuyện cũng không cẩn thận né tránh làm gì, vẫn giống như lúc trước, tuyệt không kiêng kỵ, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho Lôi Hồng Phi không cảm thấy khổ sở, khiến cho y biết được mọi người không coi y là người tàn tật, xem y với người bình thường là hoàn toàn như nhau.

Lăng Tử Hàn cười trêu chọc: “Sự đanh đá đó của y cũng không phải mới đây, từ nhỏ đến lớn đều là cái tính này, phải cực cho anh rồi.”

Lôi Hồng Phi đắc ý dào dạt, hắc hắc cười không ngừng. “Game trên máy rời thì có ý nghĩa gì chứ? Phải đối chiến mới đã.”

“Được.” Lăng Tử Hàn liền đồng ý. “Thiên Vũ, anh tới luyện với y đi, nhất định phải giết y đến không còn miếng giáp.”

Ánh mắt Lôi Hồng Phi sáng lên, hăng hái mà nói: “Được được, Thiên Vũ là cao thủ khó mà bỏ qua nha, tôi đã muốn đấu với anh từ lâu rồi.”

“Được, đến đây đi.” Vệ Thiên Vũ sảng khoái gật đầu đồng ý.

Bọn họ lập tức kết thúc trò chuyện, đăng ký trò chơi.

HẾT PHẦN 02

Mục lục

PHẦN 03

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đây là một game chiến lược tức thời do nội bộ quân đội phát triển, chủ yếu là dùng để huấn luyện bộ đội đặc chủng, là hình thức đối chiến có vũ khí, cũng có hình thức dùng vũ khí lạnh, bối cảnh có giải cứu con tin, chiến tranh đại quy mô, thâm nhập địch, v…v…. bản đồ thì có rừng rậm, sa mạc, thành thị, hải dương, thậm chí vũ trụ, nội dung khá phong phú.

Lăng Tử Hàn để cho Vệ Thiên Vũ chơi, cũng xem như giải sầu, còn mình thì đi nhận mail, nhìn xem có chuyện gì quan trọng cần phải xử lý hay không.

Việc Mai Lâm và Vệ Thiên Vũ giả thành “Linh Quỷ Song Sát” xuất hiện tại Khê La, tuy rằng cực kỳ bí ẩn, nhưng tin tức vẫn bị lộ ra ngoài, các chuyên gia không ít người biết việc này, nhất thời đủ mọi lời đồn. Đôi hoàng kim luôn hợp tác cùng nhau đó nửa chính nửa tà, trên người mang không ít vụ án, nhưng cũng làm không ít việc tốt, khiến tất cả mọi người không ai phán đoán biết được tập tính của họ như thế nào. Tình báo quốc tế khắp các quốc gia đều truyền tụng không ít tin liên quan về tư liệu của “Linh Quỷ Song Sát”, kết luận vẫn là “Sát thủ chuyên nghiệp cùng chuyên gia kỹ thuật mang tiêu chuẩn quốc tế cùng tố chất chuyên nghiệp nhất thế giới.”

Lăng Tử Hàn xem lướt qua các tư liệu tình báo mà các cấp cao thường trao đổi cho nhau, lại kiểm tra mạng lưới tình báo nội bộ Bộ Quốc An, xác nhận chiến sự B quốc đã dẹp yên, chỉ đang tiến hành công tác sau chiến tranh, liền yên tâm.

Làm xong công việc, cậu liền đem game mà Vệ Thiên Vũ đang chơi trình chiếu trên màn hình lớn, khởi động hình thức “Quan chiến”, để cho những người bên thứ ba có thể dùng mắt để quan sát quá trình chiến đấu của hai người họ.

Những game bình thường được phổ biến không có tính năng này, nhưng game mà Vệ Thiên Vũ cùng Lôi Hồng Phi đang chơi lại nhất định phải có, ngoại trừ “Quan chiến” dùng cho mấy trận đối chiến bình thường ra, nó còn có thêm hình thức “Tân binh”, “Huấn luyện”, “Thể năng kèm theo”, cân nhắc tương đương toàn diện.

Lăng Tử Hàn ngồi dựa vào sofa, hai chân duỗi thẳng, cười mỉm nhìn tình hình chiến đấu, đồng thời cùng Lâm Tĩnh nhẹ giọng trò chuyện, “Lần này anh trở về nghỉ ngơi à?”

“Không, tôi xin hủy nhiệm vụ trở về nước.” Thanh âm Lâm Tĩnh trầm thấp nhu hòa. “Hồng Phi bị thương, Giác Phi còn đang chấp hành nhiệm vụ tại B quốc, Bộ tư lệnh phải có người tọa trấn chỉ huy, cho nên tôi phải trở về. Tôi đã báo cáo cho Chu tổng thống rồi, đề cử Phùng Thu Sinh trở thành đại đội trưởng đội đặc công, các huấn luyện viên Trung Quốc khác vẫn tiếp tục ở lại đó, trợ giúp cậu ấy quản lý và huấn luyện, dù sao bọn họ cũng cần quan chỉ huy đặc công của chính mình, cuối cùng tôi đảm nhận vị trí đó cũng không thích hợp. Tự ca đồng ý đề cử đó của tôi, thế nhưng lại hy vọng tôi tiếp tục ở lại, giúp bọn họ thành lập và huấn luyện bộ đội đặc chủng mới, thế nhưng, đó không phải nhiệm vụ của tôi, tôi không thể tự mình làm chủ, bọn họ vẫn phải theo trình tự mà liên lạc với Bộ quốc phòng bên chúng ta. Cứ vậy, sau khi tôi bàn giao công tác thì trở về.”

“Tốt.” Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói. “Anh về thì tốt rồi. Hồng Phi mất 1 cánh tay, dù trong lòng hay trong sinh hoạt hằng ngày đều sẽ xuất hiện sự thay đổi khá lớn, cần phải có người thân ở bên cạnh chăm sóc, cổ vũ y, giúp y mau chóng khỏe mạnh. Vết thương của Thiên Vũ cũng không nhẹ, tôi không cách nào chú ý cả hai bên được, bên Hồng Phi có anh sẽ an tâm hơn.”

“Đừng nói như vậy,” Thanh âm Lâm Tĩnh càng thấp. “Y là đồng nghiệp của tôi, là bạn bè, anh em, lần này vì cứu tôi nên mới mất đi 1 cánh tay, tôi nhất định phải ở bên cạnh y, chăm sóc cho y rồi.”

Lăng Tử Hàn nghe ra được tâm tình của hắn, lập tức an ủi hắn. “Lâm Tĩnh, trên chiến trường tất nhiên phải gặp những nguy hiểm như vậy rồi, anh cứu y, y cứu anh, đều là đương nhiên, anh đừng có đè nặng việc này trong lòng. Lúc trước khi Liễu trung đội vì cứu tôi mà hy sinh, tôi cũng rất đau lòng, nhưng cũng rất cảm kích, vĩnh viễn đều không quên, thế nhưng tôi cũng không tự trách mình. Xét đến cùng, những thương tổn này cũng không phải do chính chúng ta tạo ra. Tuy rằng Hồng Phi bị thương, thế nhưng có thể còn sống, đó chính là may mắn. Đồng viện trưởng cũng sẽ lắp đặt tay giả điện tử cho y, cuộc sống sau này của y cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều, sẽ giống như người bình thường, chỉ là trong quá trình hồi phục cần có người cổ vũ mà thôi.”

Lâm Tĩnh trầm mặc chốc lát, thở phào một cái: “Cậu nói đúng, tôi sẽ cẩn thận chăm sóc cho y.”

“Được.” Lăng Tử Hàn nhìn chiến đấu kịch liệt trên màn hình, khẽ cười nói: “Anh xem, Hồng Phi chỉ có một cánh tay, nhưng hùng phong vẫn không hề giảm.”

Lâm Tĩnh cũng ở bên kia nhìn tình cảnh chiến đấu, tâm tình hiển nhiên tốt hơn nhiều. “Tôi cứ luôn nghĩ y là một tên thô lỗ, vô tâm vô phế, hiện tại mới hiểu được, kỳ thực y là một dũng sĩ chân chính, nội tâm rất mạnh mẽ. Chỉ có coi khinh tất cả kẻ địch, không để sự sợ hãi cản trở, là một nhân tài tràn ngập tự tin và dũng khí mới có thể được như vậy.”

“Đúng.” Lăng Tử Hàn đồng ý, “Từ nhỏ y đã như vậy rồi, nhìn qua tuy thô lỗ, không câu nệ tiểu tiết, kỳ thực là một người phóng khoáng, luôn tin tưởng bản thân mình. Cha tôi vẫn luôn nói y có phong độ của một đại tướng.”

Lâm Tĩnh cười nói: “Đúng vậy, cha của cậu ánh mắt luôn lợi hại hơn chúng ta mà.”

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Lăng Tử Hàn liền đem thói quen sinh hoạt bình thường của Lôi Hồng Phi nói cho hắn biết, thích ăn món gì, thích uống canh gì, ghét nhất vật gì, kể lại cẩn thận chi tiết. Lâm Tĩnh nghe rất chuyên tâm, nếu như gặp phải chỗ không rõ sẽ tự mình hỏi. Trong lúc bọn họ nói chuyện, thì cuộc chiến bên kia cũng kết thúc.

Lôi Hồng Phi chỉ dựa vào 1 cánh tay khẳng định không thắng được Vệ Thiên Vũ, nhưng y dùng rất nhiều chiến lược xảo diệu, cùng Vệ Thiên Vũ đối kháng trong thời gian khá lâu, tuy rằng cuối cùng thất bại, nhưng vẫn vui vẻ mà cười ha ha, đắc ý.

Lâm Tĩnh cúp máy, tiến lên ra lệnh lệnh cưỡng chế bắt y phải nghỉ ngơi. Lôi Hồng Phi chơi đã ghiền, liền không có kiên trì, mặc cho hắn lấy laptop đi.

Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ rời khỏi trò chơi, quan tâm hỏi anh: “Thế nào? Mệt mỏi à?”

“Không sao.” Vệ Thiên Vũ quay đầu nhìn cậu. “Hồng Phi thật lợi hại, bị thương nặng như vậy, mà còn có thể đánh với anh trong thời gian lâu đến vậy. Người bình thường sau khi bị mất tay chân, không ít người sản sinh ảo giác tứ chi, luôn theo bản năng mà sử dụng phần tứ chi đã không còn nữa, nhưng động tác của Hồng Phi hoàn toàn rất tốt, dường như y đã quen việc sử dụng một cánh tay, hơn nữa vận động như thường.”

“Y chính là con gián không bao giờ chết đó.” Lăng Tử Hàn đi tới đưa tay đặt lên trán anh, lại cầm tay anh để bắt mạch, cảm giác tất cả đều bình thường, liền yên tâm. “Anh nghỉ 1 chút đi, em đi làm cơm.”

“Cùng làm đi.” Vệ Thiên Vũ đứng dậy nói. “Anh không mệt. Hồng Phi thương nặng như vậy, sao anh có thể dùng hết lực được? Chỉ là thể hiện bên ngoài toàn lực mà thôi, kỳ thực giữ lại khá lớn sức.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu, liền nắm tay anh vào nhà bếp.

Hai người thương lượng, trước tiên định ra thực đơn bữa tối, sau đó đi tìm nguyên liệu nấu ăn, rửa sạch, thái thái, làm đâu vào đấy.

Vệ Thiên Vũ nhìn cậu bỏ gà vào trong trong nồi đun, có chút cảm khái mà nói: “Năm ấy khi em tới tìm anh, đến nay nhớ lại, anh đều cảm thấy rất cảm kích. Đó chính là bước then chốt nhất, nhờ có em vượt qua trước, bằng không cả đời này sợ rằng anh cũng không có dũng khí đó.”

“Anh đừng có khen ngợi em quá.” Lăng Tử Hàn quay đầu cười nói với anh. “Đó là do em ích kỷ, chạy đi tìm anh để kiếm sự an ủi đó.”

Vệ Thiên Vũ rất cao hứng với cách dùng từ của cậu: ” Vậy chứng tỏ, trong lòng em anh là người thân cận nhất.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn không chút do dự gật đầu, “Từ sớm đã vậy rồi.”

Cảm xúc Vệ Thiên Vũ dâng trào, không thể kiềm được, bỏ món ăn trong tay, đi tới ôm cậu, mạnh mẽ hôn sâu.

Lăng Tử Hàn tay đầy mùi tanh, muốn rửa tay trước, lại không dám giãy dụa, sợ khiến anh bị thương, cứ như thế bị động mà dựa vào tủ bát, bị anh áp chế, trằn trọc hôn sâu.

Dần dần, khí tức hai người đều có chút gấp gáp, không khí vốn an tĩnh dường như bành trướng. Tay Vệ Thiên Vũ vô ý thức tiến vào trong áo sơmi của cậu, ngay thắt lưng thon gầy của cậu không ngừng kích thích vuốt ve, lòng bàn tay hơi lạnh rất nhanh trở nên nóng bỏng.

Lăng Tử Hàn nỗ lực nghiêng người về phía sau, cố gắng cách xa môi của anh ra, nhẹ giọng nói: “Vết thương của anh còn chưa lành …”

Vệ Thiên Vũ tiến về trước hơi hơi tìm tòi, lần thứ hai hôn cậu, cắt đứt lời cậu.

Lăng Tử Hàn rất bất đắc dĩ, bỗng nhiên phát lực, chậm rãi đẩy anh về phía sau, đặt lên tường, lúc này mới có thể từ nhiệt tình của anh mà tách xa ra, nghiêm túc hỏi: “Hiện tại anh có khí lực làm xong trọn bộ?”

Vệ Thiên Vũ cười ra tiếng, kích tình vừa rồi đã làm anh tiêu hao không ít sức lực, lúc này vô lực mà nói: “Chỉ cần có khí lực, thì phải nắm bắt từng phút giây.”

Lăng Tử Hàn buồn cười: “Khẩu hiệu này khá hay đó.”

Vệ Thiên Vũ nở nụ cười, khe khẽ thở dài: “Không biết lúc nào mới có thể khôi phục, luôn hữu khí vô lực, thật khiến người ta khó chịu.”

“Đừng vậy mà,” Lăng Tử Hàn thoải mái hôn hôn anh, “Em bị bệnh nhiều năm như vậy, anh cũng có thể chịu được, sao bản thân mới tĩnh dưỡng có vài ngày, lại không kiên trì được như thế?”

Vệ Thiên Vũ thở dài một tiếng, “Anh chỉ không muốn em mệt mỏi.”

“Có gì mà mệt chứ? Anh cũng giúp đỡ em không ít.” Lăng Tử Hàn cười khẽ, ôm sát lấy anh, cuộn mình vài vòng trong vòng ngực anh, rồi chậm rãi đi tới bồn nước.

Vệ Thiên Vũ ôm lấy cậu, nhắm mắt theo đuôi, nhìn cậu dùng nước rửa tay, sau đó lấy khăn mặt sạch sẽ tinh tế chà lau, nhịn không được nói: “Thật muốn cứ như vậy hoài, không muốn ra bên ngoài nữa.”

“Em cũng muốn vậy. Anh yên tâm, sẽ có một ngày như vậy mà.” Lăng Tử Hàn bỗng nhiên hơi hơi khom người, đưa anh vững vàng mà cõng lên, đi ra nhà bếp, qua phòng khách, vào phòng ngủ, đặt lên giường, vừa cởi áo khoác cùng quần áo của anh vừa mỉm cười. “Chờ tương lai chúng ta về hưu rồi, sẽ ở đây dưỡng lão.”

Vệ Thiên Vũ bỗng nhiên nhớ lại, chứng tự kỷ, trầm cảm của Lăng Tử Hàn tuy rằng đỡ hơn trước nhiều, nhưng vẫn chưa triệt để trị hết, chỉ sợ ở sâu trong nội tâm của cậu, so với bản thân mình càng khát vọng được ngăn cách hơn. Vừa nghĩ như vậy, anh lập tức hoảng loạn, cầm chặt lấy tay Lăng Tử Hàn, rất nghiêm túc mà nói: “Ở đây ở một thời gian là được rồi, cũng không thể ở lâu, không sẽ buồn lắm.”

Lăng Tử Hàn lập tức gật đầu, “Được, đều nghe lời anh.”

Trong cuộc sống hằng ngày, trên cơ bản cậu đều nghe sự an bài của Vệ Thiên Vũ, rất ít dị nghị. Vệ Thiên Vũ vui mừng cũng có chút đau lòng, rất hy vọng cậu có thể có chút nháo cãi lại, có chút đanh đá đùa giỡn, có thể mang tâm tình chân thật của mình mà phát tiết ra, nhưng cũng biết rõ đây là chuyện không có khả năng, bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, đã sớm sẽ không xử trí theo cảm tính, vì vậy chỉ có thể ở trong lòng suy nghĩ 1 chút, rồi âm thầm thở dài.

Lăng Tử Hàn đắp chăn kín lại cho anh, sau đó chuẩn bị vào trong bếp. Vệ Thiên Vũ kéo cậu, mỉm cười nói: “Chưng gà bằng lửa nhỏ, mất khá nhiều thời gian mới chín được, em đừng đi ra đi vào nữa, nằm 1 chút cùng anh được không?” Nếu như cậu không làm nũng, thì để bản thân anh làm vậy.

Lăng Tử Hàn suy nghĩ đến độ lớn nhỏ của lửa, phỏng chừng ít nhất cũng phải mất hơn 1 tiếng, mới nhẹ nhàng gật đầu, kéo chăn ra nằm xuống.

Vệ Thiên Vũ rất hài lòng, đưa tay ra để cậu gối lên, cùng cậu đầu kề đầu, vai kề vai. Rèm cửa sổ không có kéo lại, nên ánh mắt bọn họ tự nhiên quay nhìn ngoài cửa sổ.

Núi tà tà nghiêng về phía trước, tạo nên 1 độ cong hoàn hảo dưới bầu trời xanh lam. Sườn núi có rất nhiều nhiều loại hoa tự, tươi đẹp mà trải dài dưới mặt đất, nuộm đẫm một vùng mỹ lệ vô biên vô hạn. Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa run rẩy, phảng phất tựa như có một cục đá nhỏ rớt xuống hồ nước, tạo nên rung động tầng thật nhỏ.

Vệ Thiên Vũ nhìn mỹ cảnh ngoài cửa sổ, cảm thụ được khí tức ấm áp bên người, trong sự thỏa mãn và ủ rũ, chậm rãi ngủ say.

Lăng Tử Hàn nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp bên tai, trong mắt hiện ra ôn nhu và vui sướng.

Cậu cảm thấy rất hạnh phúc.

HẾT PHẦN 03

GIỚI THIỆU

Yamamoto Gan đưa ra kế hoạch ám sát mạo hiểm,

Sát thủ điên cuồng tên Fuuma (Fuuma) đưa ra lời khiêu chiến,

Cuộc chiến âm thầm đứng đằng sau kế hoạch đó chuẩn bị nổ ra, đưa ra lời thách thức với Trung Quốc.

Lần này Trung Quốc không chỉ đối mặt với Nhật Bản, mà còn có cả châu Âu,

Tàn khốc hơn, quy mô hơn …

Mục tiêu nhắm tới không chỉ là tổng tư lệnh tiền nhiệm của bộ tư lệnh Lôi Hồng Phi, là bộ trưởng quốc an toàn quốc gia Lăng Nghi, mà còn có cả thủ tướng Trung Quốc.

Rốt cục chúng muốn gì?

Và một lần nữa, sau hơn một năm mất tích, “Linh Quỷ Song Sát” lại tái xuất.

Thế nhưng,

Giữa Tử Hàn và Thiên Vũ đã xuất hiện khoảng cách.

Giữa “Linh Quỷ Song Sát” lại hình thành vết nứt,

Kết hợp hoàn mỹ đã không còn, liệu có đủ sức để đối mặt với kẻ thù mạnh, phá vỡ âm mưu chống phá quy mô lớn, bảo vệ quốc gia, hoàn thành nhiệm vụ?

Một Quỷ Thu lạnh lùng tàn nhẫn, một Tử Hàn lý trí kiên định,

Lần này lại cảm thấy khó khăn khi phải lựa chọn giữa tình cảm cá nhân và nhiệm vụ quốc gia,

Tự vấn con tim,

Yêu thương có còn đủ, để thứ tha?

Khi hạnh phúc qua đi, là những đêm dài chìm trong bóng tối, tâm trí rối loạn khi phải tiếp nhận cho sự lừa dối của chính người mình yêu thương.

Khi bình yên qua đi, là những ngày cầm trên tay ngọn đao sắc bén, trái tim lạnh lùng khi đối mặt với kẻ thù.

Màu bạc của màn đêm cô đơn,

Màu bạc của ngọn đao sắc bén,

Màu bạc cho niềm tin bị lừa dối,

Màu bạc cho lòng người xảo trá.

Khi ngọn đao vung lên, lóe ra đường sáng bạc …

Trong màn đêm tĩnh lặng, cuộc chiến bắt đầu.