Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Vệ Thiên Vũ giả giọng Tứ Thái Thái Nhạc Uyển Di thành công, căn cứ vào những cuộc trò chuyện trước đây của bà, anh mô phỏng giống y đúc cả khẩu âm cùng cách dùng từ.

Sau đó, anh nhấn số liên lạc với hai con thuyền khác, mệnh lệnh bọn họ thay đổi kế hoạch hành động, đến địa điểm mà du thuyền anh đang đậu để tập kết đợi mệnh. Vì điện thoại của Nhạc Uyển Di ngay từ đầu đã sự dụng hệ thống phản Prensences, người tiếp điện thoại không thể nhìn thấy số, nên anh mới có thể giả mạo thành công như thế. Đối phương không nghi ngờ gì, nhanh chóng thay đổi hướng thuyền, chạy tới sát du thuyền của hai người họ.

Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn lặn xuống biển, nhanh chóng bơi tới mạn thuyền của hai thuyền đó. Đây là loại thuyền máy đời cũ, giống mấy thuyền đánh cá mà ngư dân nghèo khổ hay sử dụng để mưu sinh, ở trên biển không khiến người khác chú ý.

Trên thuyền có mang theo lượng lớn thuốc nổ, coi như phần tử khủng bố trên thuyền cầm chắc sẽ bỏ mạng, bất kì lúc nào cũng trong tâm thế chuẩn bị tiến hành tập kích tự sát, vì vậy hai người họ không thể để bọn Lạc Mẫn dẫn người vây bắt hai thuyền này, sợ bức bọn phần tử khủng bố khiến chúng nhấn kíp nổ, khiến thương vong vô số.

Trên cả hai chiếc thuyền đó, mỗi thuyền chỉ có hai người, hơn nữa đều ở khoang điều khiển, bởi vậy hành động của hai người vẫn chưa bị đối phương phát hiện.

Phần tử khủng bố chạy đến địa điểm chỉ định liền thả chậm tốc độ, đợi mệnh lệnh tiếp theo của Tứ Thái Thái. Chắc do thấy chiến hữu, hai chiếc thuyền dần dần đậu sát vào nhau, thoải mái cười nói. Có một người leo lên boong, muốn cùng với người khác ở tàu bên kia hút thuốc. Người thuyền bên kia thấy vậy liền bước ra cùng, mỉm cười lấy điếu thuốc của đối phương.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ mỗi người giải quyết một chiếc, đều là từ đuôi thuyền leo lên sau boong, rồi phi thân chạy tới đầu thuyền đánh lén.

Bọn họ đột kích từ mặt hông, còn hai người đứng ngay boong thì quay lưng lại phía mặt hông đó, người trong khoang thuyền cũng đang mỉm cười nhìn hai người đứng bên ngoài boong, hoàn toàn không chú ý tới phía sau mình.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ hầu như cùng nghiêng người lộn lên boong tàu, giơ súng lên bắn thẳng vào lưng cùng đầu người trong khoang thuyền.

Hai thân thể to lớn đang cầm lái chấn động, ngã gục liền.

Hai người đứng ở bên ngoài sửng sốt, lập tức cúi người xuống. Súng tự động của bọn họ đều đặt trên bàn trong khoang thuyền, lúc này tay không tấc sắt, có chút do dự, liền muốn nhảy xuống biển.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ như tên rời dây cung, phóng người ra khỏi khoang điều khiển, hướng súng bắn tất cả các loạt đạn vào đầu của hai người kia. Bọn họ vội vã nhìn người trên boong cùng trong khoang thuyền đều đã chết. Hai người họ cũng không để lỡ dù giây phút nào, lập tức nhảy xuống khoang đáy.

Hai chiếc thuyền này cũng y như chiếc trước, khoang đáy vốn để chứa hải sản bắt được giờ lại chứa rất nhiều thuốc nổ, nhưng do loại thuyền này không lớn, nên lượng thuốc nổ chứa ở đây không nhiều bằng chiến thuyền đầu tiên tìm được, có lẽ vì vậy mà mới định cho hai chiếc thuyền này song song hành động, tăng uy lực bạo tạc.

Thiết bị nổ cùng kíp nổ ở đây đều đã được phân loại đàng hoàng, còn thuốc nổ thì đặt ngay trung tâm. Vệ Thiên Vũ tỉ mỉ kiểm tra một lần, nói với Lăng Tử Hàn: “Có hai thiết bị điều khiển, dù phá hủy cái nào thì cái còn lại sẽ khởi động chương trình đếm ngược. Có thể bọn chúng sợ người trên thuyền đến lúc lùi bước, phá hư kíp nổ.”

Lăng Tử Hàn kiểm tra các thiết bị ở trên một chiếc thuyền khác, xác nhận cách nhìn nhận của Vệ Thiên Vũ: “Không sai, đúng là như vậy. Chúng ta không có thời gian nghiên cứu loại thiết bị này, nên để cho Lạc Mẫn báo cảnh sát, mời chuyên gia gỡ bom chuyên nghiệp bên cảnh sát đến xử lý.”

Hai người cẩn thận đẩy các thiết bị ở tầng đầu qua một bên, nhìn xuống tầng tiếp theo, đều cùng lúc phát hiện ra điều khiển từ xa.

Vệ Thiên Vũ lập tức nói rằng: “Đây là thiết bị điều khiển từ xa tiếp sóng đường dài, cần lập tức dỡ bỏ, nếu không sợ có người điều khiển phát nổ từ xa.”

Lăng Tử Hàn rút ra một con dao nhỏ ngay mắt cá chân, liền thấy con số sáu mươi màu hồng xuất hiện, lập tức tính ngược thời gian.

Mi Vệ Thiên Vũ hơi hơi nhíu lại, nhanh chóng nói: “Sáu mươi giây liền nổ. Tử Hàn, bên cậu thì sao?” Anh vừa nói vừa nhìn mạng lưới cực kỳ rắc rối khó gỡ.

“Tôi cũng vậy.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh nói, lập tức ngồi xổm xuống, nhìn kỹ mấy sợi dây điện đầy đủ màu sắc.

Khoảng chừng mười giây đồng hồ sau, Vệ Thiên Vũ hít sâu một hơi, nói rõ ràng: “Tử Hàn, kíp nổ này không có khả năng dỡ bỏ, chỉ cần thời gian được khởi động, phải cùng lúc cắt đứt 6 sợi gốc của nó mới có thể ngăn lại được vụ nổ, hiện tại chúng ta không có thời gian nghiên cứu để tìm ra 6 sợi đó, bỏ thôi.”

Lăng Tử Hàn lập tức đứng dậy chạy ra bên ngoài, song song nói rằng: “Cho thuyền chìm.”

Hai người xông lên boong, lập tức nhảy xuống biển. Bọn họ dùng thuốc nổ plastic C4 mang theo bên mình gắn vào thân thuyền nằm dưới mặt nước nhưng tránh phần khoang chứa thuốc nổ, rồi lập tức bơi bằng tốc độ nhanh nhất tránh xa nó ra.

Chỉ nghe hai tiếng nổ mạnh nặng nề vang lên, trên mặt nước ngay chỗ hai chiếc thuyền đậu xuất hiện vòng xoáy nước, thân tàu bắt đầu nghiêng.

Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn ra sức bơi trong biển, trong lòng tính xem thời gian nổ còn bao nhiêu lâu.

Thuốc nổ trên thuyền vẫn chưa tiến hành xử lý chống thấm nước, nếu lượng nước biển lớn như vậy tràn vào khoang đáy, có thể giảm không ít uy lực, nhưng lực nổ chắc chắn không nhỏ.

Bọn họ bơi về phía trước chưa được 100m, thuyền đã nghiêng một độ lớn, nửa thuyền chìm hẳn trong nước. Nhưng vụ nổ vẫn xảy ra.

Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn song song chìm hẳn xuống nước. Sau đó, chỉ nghe một tiếng bùm, cả khoang đáy của hai thuyền đồng thời nổ tung, từ ngoài khơi dâng lên một trận cuồn cuộn, sóng xung kích thật lớn khuếch tán, nước biển bốn phía cuộn trào mãnh liệt, xu thế cực kỳ mạnh.

Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn chìm trong nước không lâu sau, liền cảm thấy một lực thật lớn đánh mạnh vào người họ. Bị sự cản trở của nước, nên xung kích của trận nổ không đánh trực tiếp lên người họ, mà nâng cả người họ cùng nước biển lên cao. Bọn họ vừa bị những con sóng bén nhọn đánh văng lên, vừa bị cuộn sóng mạnh mẽ cuốn ngược lại vào trong mặt nước biển. Tuy rằng lực chống đỡ của bọn họ khá mạnh, nhưng cũng thấy đầu váng mắt hoa.

Du thuyền của bọn họ đậu ở xa đã bị sóng lớn xóc nảy, có nguy cơ bị lật úp.

Lăng Tử Hàn thấy động tác của Vệ Thiên Vũ có chút chậm chạp, lập tức ra sức bơi tới, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, giúp anh ổn định lại trong những cơn sóng cao vút này.

Cảm giác được cái ôm đầy lực đó, ý nghĩ Vệ Thiên Vũ phút chốc rõ ràng, tuy rằng thân thể có chút như nhũn ra, cũng đã ổn định lại.

Lăng Tử Hàn nói nhỏ vào bên tai anh: “Gần đây chắc chắn còn người của bọn chúng, chúng ta cần nhanh hơn.”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười với cậu, ý bảo tự mình biết. Hai người lập tức xoay người, cùng nhau chống đỡ đợt sóng tiếp theo, đem hết toàn lực bơi tới chỗ du thuyền.

Đợi được bò lên trên du thuyền, hai người đều là kịch liệt thở hổn hển, đã bắt đầu lâm vào tình trạng kiệt sức. Khoang thuyền chứa không ít nước biển, nhưng bọn họ không rảnh bận tâm, bước lên mặt nước đi đến bánh lái.

Hai máy tính đặt trong khoang thuyền bị xóc nẩy mà rớt xuống mặt sàn đầy nước, không thể nào sử dụng. Vệ Thiên Vũ lấy ra một chiếc máy tính nhỏ mà anh luôn mang theo bên người từ chiếc tủ quần áo phía sau khoang thuyền, lập tức bắt tín hiệu vệ tinh.

“Kỳ quái.” Anh vừa nhìn dãy số liệu không thể giải thích được đang nhấp nháy trên màn hình vừa nói thầm. “Ở gần đây không có mục tiêu khả nghi, vậy bọn họ đang ở đâu? Lẽ nào dùng tàu ngầm? Nhưng ở dưới nước không tìm thấy loại vật thể nào vậy cả.”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, nói với anh: “Chúng ta một mực chú ý các loại thuyền loại nhỏ, vậy anh nhìn lại mấy loại thuyền loại lớn gần đây xem sao.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ lập tức bắt đầu tìm tòi thuyền lớn.

Lúc này, hai chiến thuyền kia đã chìm vào trong lòng biển, chỉ để lại ngoài khơi hai vòng xoáy nước thật lớn.

Lăng Tử Hàn lập tức cho thuyền ra khỏi khu vực nguy hiểm, chạy vào lộ trình đường biển mà “Viễn Phương” sắp đi qua.

Vụ nổ lớn thình lình xảy ra lần này kinh động toàn bộ tàu thuyền ở gần đó, nên chúng liền lập tức tránh xa ra. Ngoại trừ mấy thuyền đánh cá đang hoạt động, mấy thuyền khác đều tới cảng Nam Cảng để tìm chỗ an toàn.

Đây là cảnh đêm đầy nguy hiểm, ngoài khơi yên lặng kia dường như đang chuẩn bị chào đón từng cơn sóng gió động trời, khiến cho người người sợ hãi một cách vô thức.

HẾT CHAP 32

Mục lục