Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lôi Hồng Phi chậm rãi đưa đẩy, cảm thấy khoái cảm như triều dâng bài sơn đảo hải phát tán toàn thân. Y ôm chặt lấy thắt lưng Lăng Tử Hàn, lực càng lúc càng mạnh.

Lăng Tử Hàn dù đã uể oải bất kham, nhưng lúc này cũng nhanh chóng kích động. Thân thể đã lâu chưa thân thiết với ai trở nên mẫn cảm vô cùng, hơn nữa thân thể Lôi Hồng Phi khoẻ mạnh, tràn ngập lực đạo trùng kích tựa như búa tạ phóng xuất, từng chút từng chút nện vào nơi sâu thẳm thân thể của cậu, khiến *** chi hỏa của cậu cũng nhanh chóng bốc cháy. Trong ngọn lửa ái tình cháy rực, cả người cậu đầy mồ hôi. Cảm giác tê dại chạy dọc cột sống, nhanh chóng lan ra toàn thân. Thân thể cậu căng lên, liền mở miệng rên rỉ.

Lôi Hồng Phi nghe được thanh âm của cậu, kích động khiến cả người run lên, lực đưa đẩy càng lúc càng mạnh. Y tha thiết quấn chặt lấy thắt lưng thon gầy kia, hung hăng đánh mạnh vào bên trong cơ thể kia, dường như muốn đem hết hai năm thương nhớ bị đè nén ở trong lòng toàn bộ phát tiết ra.

Lăng Tử Hàn rên rỉ nói: “Hồng Phi, được rồi … được rồi … được rồi … Đừng … nữa … làm …”

Lôi Hồng Phi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đè xuống, toàn thân bao trùm thân thể cậu, hai bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của cậu, lập tức nhún mạnh phần eo, tăng lực thêm, toàn diện khống chế cơ thể cậu, công thành đoạt đất mạnh mẽ.

Lăng Tử Hàn bị thân thể nặng nề của y chặn lại, trong thế tiến công mãnh liệt thở hổn hển: “Tên bá đạo anh … đồ khốn, em sẽ … thiến anh …”

Lôi Hồng Phi nghe được liền nở nụ cười, lực lượng thắt lưng mạnh hơn nửa, một lần tiến công đều đánh thẳng vào chỗ sâu nhất.

Lăng Tử Hàn kêu to lên: “A—”

Lôi Hồng Phi đột nhiên bị sự co giật của cậu xoắn chặt bản thân, không thể nhẫn nại được nữa, nhanh chóng nỗ lực nặng nề mà áp cậu xuống nệm, lập tức phun ra dục dịch nóng rực.

Thân thể trẻ tuổi của hai người vẫn nằm yên đó, run người nhẹ trong dư vị cao trào vừa qua.

Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng, có dấu hiệu tiêu hao thể lực, không khỏi có chút ảo não, nhưng cũng không có oán giận. Cậu chịu sức nặng của người nằm trên mình, nhanh chóng ngủ say.

Lôi Hồng Phi ôm cậu, qua một hồi lâu mới lưu luyến mà rời khỏi, xuống giường vào phòng tắm.

Chờ y đi ra, Lăng Tử Hàn ngay cả tư thế cũng không đổi, hiển nhiên đã ngủ say.

Lôi Hồng Phi lúc này mới nhớ cậu đã một mực nói mệt muốn chết, không khỏi có chút áy náy. Y leo lên giường, ôn nhu mà đem Lăng Tử Hàn vào phòng tắm, giúp cậu tắm rửa, sau đó ôm đến trên giường, lúc này mới ung dung nằm xuống, ngủ say.

Đêm đó, hai người họ đều ngủ rất ngon. Đến tận khi mặt trời lên cao, Lôi Hồng Phi mới tỉnh lại.

Nghiêng đầu nhìn lại, Lăng Tử Hàn còn đang ngủ. Lôi Hồng Phi không đành lòng đánh thức cậu, nhưng lại muốn nói chuyện với cậu, nhất thời thấy mâu thuẫn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu.

Qua một hồi lâu, ánh mắt nóng rực của y rốt cục đánh thức Lăng Tử Hàn. Cậu xoay người lại, nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

“Ừ!” Lôi Hồng Phi xoay người chặn cậu, hôn lên gương mặt, cổ, sau đó kéo nụ hôn xuống, chạm vào hai nhũ tiêm của cậu, hàm trụ nó, nhẹ nhàng cắn ngão mút vào.

Lăng Tử Hàn hít sâu một hơi, rõ ràng cảm giác được thân thể y nhanh chóng nóng lên, bản thân mình cũng như vậy. Cậu ôm lấy người trên mình, đang cân nhắc không biết có nên ngăn cản hay không, lập tức liền biết không có khả năng ngăn cản nữa rồi.

Lôi Hồng Phi như tên trên dây, không hề có dự định chấm dứt.

Trận chiến kịch liệt này đến giữa trưa mới kết thúc.

Lăng Tử Hàn vừa mệt vừa đói, sức cùng lực kiệt hỏi y: “Anh muốn giết em phải không?”

“Làm sao lại thế?” Lôi Hồng Phi đau lòng ôm lấy cậu. “Chỉ là anh quá nhớ em mà thôi, thật sự là khống chế không được.”

“Ừ!” Lăng Tử Hàn tất nhiên là biết y đang nói thật, không khỏi mỉm cười. “Vậy anh đi làm cơm đi, em muốn ngủ tiếp.”

Lôi Hồng Phi cảm thấy hơi choáng váng. “Em muốn ăn gì?”

“Anh làm gì em ăn nấy.” Lăng Tử Hàn trở mình lại, tiếp tục ngủ.

Lôi Hồng Phi vò đầu. Nói tóm lại, bản thân y hoàn toàn không biết làm mấy việc nhà thế này, thế nhưng bản thân giày vò Lăng Tử Hàn nhiều như vậy, cũng phải hầu hạ lại cậu mới được. Y xuống giường, nhanh chóng đắp chăn cho Lăng Tử Hàn, vào phòng tắm rửa mặt, rồi vào nhà bếp.

Y lấy sách dạy nấu ăn trong tủ, coi menu trong chức năng của tủ lạnh, sau đó nhấn nút. Tủ lạnh lập tức lấy nguyên liệu điều phối với nhau, sau đó nhanh chóng làm thành món, có cháo yến mạch cùng sữa bò, trứng chiên cùng chân giò hun khói, bánh mì nướng. Đem các món đó bỏ vào lò điện cùng lò nướng để tự động làm nóng.

Lôi Hồng Phi hài lòng ngâm nga một bài, lần đầu tiên đi tìm máy hút bụi trí năng, ấn nút khởi động, để nó tự động quét tước bụi khắp phòng khách, sau đó đem bữa sáng nóng hổi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng lay tỉnh Lăng Tử Hàn.

“Ăn đi em!” Y như đang hiến vật quý cho Lăng Tử Hàn vậy.

Lăng Tử Hàn vừa nhìn mấy thứ đó liền biết là do tủ lạnh tự động điều phối, nở nụ cười, nhưng không có trêu chọc y. Chí ít y cũng biết nhờ cơ khí làm hộ chứ không đến nỗi bất tài.

Lôi Hồng Phi đem bàn chải đánh răng có siêu sóng điện từ trong phòng tắm ra, để cậu vệ sinh miệng, lúc này mới nhìn cậu chậm rãi thưởng thức.

Y kéo màn cửa. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào, nhanh chóng khiến cả căn phòng tăng thêm cảm giác ấm áp. Y đứng ngay cửa sổ nhìn về phía xa, sau đó mới ngồi vào bên giường, cùng Lăng Tử Hàn ăn bữa sáng đơn giản, nhưng trong lòng lại thấy thỏa mãn vô cùng.

Sau khi ăn xong, Lăng Tử Hàn thở hắt ra, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu dựa đầu vào giường, nhìn về phía Lôi Hồng Phi. Hai năm không gặp, y đã trưởng thành hơn nhiều.

Lăng Tử Hàn mỉm cười hỏi y: “Quân hàm hiện giờ của anh là gì?”

Lôi Hồng Phi cười hì hì: “Trung tá.”

“Thăng nhanh vậy sao?” Hai hàng lông mày Lăng Tử Hàn nhíu lại, bên môi hiện lên nét cười. “Rất giỏi!”

Lôi Hồng Phi dọn dẹp bàn ăn, nhưng không đem ra ngoài. Nhìn nụ cười xinh đẹp cùng nét mặt ôn hòa của cậu, y cảm thấy cảm xúc dâng trào, không khỏi nói: “Tử Hàn, chúng ta kết hôn đi!”

Lăng Tử Hàn ngẩn ra, suy nghĩ chốc lát, liền gật đầu: “Được!”

Lôi Hồng Phi vui mừng quá đỗi: “Thật ư? Tử Hàn, em đồng ý kết hôn với anh ư?”

Lăng Tử Hàn gật đầu, nhưng bình tĩnh nói: “Nhưng anh phải về hỏi lại ý kiến của cha mẹ nữa đó.”

“Đương nhiên là phải nói với bọn họ rồi.” Lôi Hồng Phi lơ đểnh. “Cha mẹ anh là nhìn em lớn lên, từ nhỏ đã nói em rất ngoan, còn bắt anh phải theo gương của em nữa, hiện tại ước gì có thể cho em thành con của họ đó.”

“Cũng không nhất định như vậy.” Lăng Tử Hàn mỉm cười nói. “Bất quá, đương nhiên em nguyện ý gọi họ là cha mẹ. Anh cứ về nói cho họ biết đi, chúng ta chọn ngày sau. Cha em không thành vấn đề đâu, vì cha sẽ không phản đối.”

Lôi Hồng Phi vô cùng cao hứng mà đem chén đĩa bỏ vào máy rửa chén đa năng, rồi thay quần áo: “Tử Hàn, anh về nhà trước, em ở đây chờ tin tốt của anh nhé!”

“Được!” Lăng Tử Hàn cười mỉm đáp ứng một tiếng, nghe tiếng ra ngoài cửa của y, lập tức nằm xuống giường.

Cậu mệt cực kỳ. Nhiệm vụ lần này tốn thời gian mất hơn hai năm, hầu như lấy đi gần hết tinh lực của cậu. Hiện tại, có thể trở về nhà mình, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

HẾT CHAP 03

Mục lục