Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ mang hai người thiếu niên đi ra khỏi nhà trọ thì trời đã về chiều.

Hồi sáng bọn họ đã gọi taxi hẹn giờ đến rước trước, nên giờ vừa ra đã có xe đậu sẵn trước cửa nhà trọ. Lăng Tử Hàn vẫn ngồi ở hàng ghế trước, còn Vệ Thiên Vũ cùng hai thiếu niên kia ngồi ở hàng ghế sau.

Lăng Tử Hàn dặn dò tài xế chạy về hướng biệt thự của Lạc Mẫn cùng Chu Tự.

Khi xuống tới chân núi, có mấy người du khách nhàn nhã đi lên núi chơi, vừa thấy xe bọn họ, thì hờ hững liếc ngang qua. Lăng Tử Hàn vẫn lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, tựa như không nhìn thấy bọn họ.

Vệ Thiên Vũ lại rất tự tại thoải mái, hạ toàn bộ kính xe xuống, đặt tay lên bệ cửa, nửa mặt lộ ra ngoài, hài lòng thưởng thức phong cảnh dọc theo đường. Cổ áo của anh mở rộng, lộ ra mảnh da thịt màu nâu chocolate trơn bóng, mái tóc trước trán theo gió bay nhẹ, nhìn qua chẳng khác gì người Bát Kỳ (1), khiến người khác chú ý vô cùng. Anh vẫn luôn nở nụ cười, thể hiện nét hòa ái dễ gần, khiến người khác vừa nhìn thấy cũng không tự chủ được mà mỉm cười theo.

Còn hai người thiếu niên lại yên ắng vô cùng, yên lặng ngồi một chỗ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe.

Đi qua nửa thành phố, xe quẹo vào khu biệt thự xa hoa của Lạc Mẫn, cuối cùng cũng đến trước cổng dãy biệt thự xinh đẹp.

Lăng Tử Hàn thanh toán tiền, lập tức thong dong xuống xe, đi về phía cửa chính. Vệ Thiên Vũ mỉm cười nhẹ bước theo.

Hai người thiếu niên cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn theo sát phía sau bọn họ.

Lạc Mẫn đã nhận được tin tức bằng mật mã online từ Lăng Tử Hàn trước rồi, lúc này khuôn mặt đầy nét cười vui vẻ ra tận cửa đón, cười nói: “Tiểu Thu, Musa, sao giờ này các cậu mới tới?”

Cánh tay bị thương của hắn vẫn phải quấn băng trên cổ, nên dùng tay còn lại vỗ vỗ vai Vệ Thiên Vũ, nhìn qua vô cùng thân thiết.

“Ngày hôm qua đi chơi về muộn một chút.” Vệ Thiên Vũ cười hì hì nói. “Anh cũng biết chúng tôi thích hoạt động về đêm, còn ban ngày cứ thế lăn ra ngủ mà thôi.”

Lạc Mẫn cười ha ha: “Đúng vậy.”

Lúc này, phía sau hắn xuất hiện một người thanh niên còn trẻ nhưng nhìn rất lạ, thân hình cao lớn, đường viền ngũ quan rõ ràng, màu da hơi ngâm, sáng bóng khỏe mạnh. Cậu mỉm cười lễ phép, nhìn mấy người khách lạ trước mặt.

Vệ Thiên Vũ hiếu kỳ mà nhìn cậu một cái. Lạc Mẫn phát hiện ra, quay đầu vừa nhìn, cười hài lòng nói: “Nào đến đây, tôi giới thiệu mọi người với nhau. Cậu ấy là anh em của tôi, Thạch Lỗi. Tiểu Lỗi, đây là hai người bạn thân của anh, Musa ca, Thu ca. Tất cả mọi người đều là người một nhà, ngàn vạn lần đừng khách khí.”

Thạch Lỗi nhìn qua còn rất trẻ, nhiệt tình đưa tay về phía bọn họ: “Thu ca, Musa ca, hồi nãy có nghe Mẫn ca nói về các anh, thật sự như sấm bên tai đó nha.”

Lăng Tử Hàn lãnh đạm bắt tay cùng cậu một chút rồi buông ra, lui qua một bên, vô tình liếc mắt nhìn Lạc Mẫn.

Vệ Thiên Vũ rất thân thiện bắt tay rất lâu với cậu, cười nói: “Lỗi ca quá khen rồi, trước đây chưa thấy qua Lỗi ca, bất quá nếu Mẫn ca nói mọi người đều là người một nhà, thì sau này cứ từ từ tìm hiểu rồi thân thiết sau vậy.”

“Đó là đương nhiên.” Thạch Lỗi cũng thân thiết bắt tay. “Nghe Mẫn ca nói Thu ca đã từng đã cứu mạng anh ấy, tôi nghe xong vô cùng cảm kích.”

“Vậy à?” Vệ Thiên Vũ hơi hơi nhíu mày. “Lỗi ca cùng Mẫn ca tình cảm rất tốt nha.”

Thạch Lỗi quay đầu nhìn Lạc Mẫn, cười nói: “Mạng của tôi là do Mẫn ca cứu trở về, sau lại do anh ấy nuôi lớn, rồi đưa tôi qua nước ngoài du học, tân tân khổ khổ bồi tôi thành tài, không có Mẫn ca, cũng sẽ không có Thạch Lỗi hôm nay, anh ấy đối với tôi ân trọng như núi.”

Lạc Mẫn nhẹ nhàng bước tới, để tay lên vai Thạch Lỗi, ôn hòa mà nói: “Được rồi, đừng nói nghe qua có vẻ nghiêm trọng như thế, chính do bản thân em biết cố gắng nỗ lực mà thôi.”

Thạch Lỗi lúc này mới buông ra tay Vệ Thiên Vũ.

Vệ Thiên Vũ bất động thanh sắc nhìn Lăng Tử Hàn. Hai người cũng nhận thấy khoảnh khắc khi Thạch Lỗi nhìn Lạc Mẫn, trong ánh mắt tràn đầy nhiệt tình nồng nhiệt.

Lạc Mẫn cười nhìn về phía hai người thiếu niên đứng cách đó không xa: “Hai cậu nhóc ấy quả thật rất xinh đẹp, bạn của hai người à?”

Vệ Thiên Vũ quay đầu lại nhìn một chút, mỉm cười cầm tay Tiểu Cẩm. Tiểu Cẩm lập tức đi tới bên người anh, dịu ngoan để yên cho anh ôm. Tiểu Ngọc sợ hãi nhìn Tiểu Thu, đừng yên một chỗ không dám động đậy.

Vệ Thiên Vũ cười nói: “Là ngày hôm qua tới chỗ Minh ca chơi, tình cờ quen biết được hai người bạn nhỏ này, Minh ca rất khí khái, tặng hai cậu ấy cho chúng tôi luôn. Đây là Tiểu Cẩm, đó là Tiểu Ngọc. Đến đây nào, các em đều biết người này mà phải không? Anh ấy là Mẫn ca.”

“Tặng?” Thạch Lỗi thì thào nói nhỏ, thần tình trong mắt có chút phức tạp, chậm rãi đưa mắt nhìn về phía hai người thiếu niên xinh đẹp biết vâng lời kia.

Tiểu Cẩm cùng Tiểu Ngọc tất nhiên biết Lạc Mẫn, đối với hai cậu mà nói đó là một đại nhân vật cao cao tại thượng, lúc này có thể gặp mặt trực tiếp như vậy, kích động hưng phấn vô cùng, khiến khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng mà kêu lên: “Mẫn ca.”

Lạc Mẫn mỉm cười tiến lên, nhẹ nhàng đưa tay xoa tóc hai cậu thiếu niên, ôn hòa mà nói: “Nếu đi theo Musa ca, Thu ca, thì cũng là người một nhà, không cần khách khí. Tiểu Lỗi, em đưa hai em ấy đi đâu đó chơi đi, anh muốn nói chuyện riêng với Tiểu Thu cùng Musa.”

Thạch Lỗi nghe thấy có chút mắc cười: “Mẫn ca, khi nào rồi mà anh còn xem em là con nít như thế?”

Lạc Mẫn lúc này mới bừng tỉnh, không khỏi cười ha ha: “Anh vẫn đang ảo giác, mỗi lần nhìn em lại nghĩ tới cậu nhóc 14 tuổi lúc trước, cỡ tuổi giống hai người họ.”

Thạch Lỗi nhìn nụ cười tựa như ánh mặt trời tỏa nắng của hắn, trên khuôn mặt tuấn lãng cũng tràn đầy tiếu ý. Cậu mạnh mẽ nói: “Em đã 25 rồi đó.”

Lạc Mẫn khẽ gật đầu, có chút cảm khái: “Đúng vậy, em đã trở thành người đàn ông rồi.”

Thạch Lỗi lúc này mới thoả mãn nhìn hắn một cái, lập tức đưa tay hướng về phía người thiếu niên vẫn còn ngơ ngẩn đứng chỗ kia, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngọc phải không? Đến đây, anh dẫn em đi chơi.”

Tiểu Ngọc như vừa tỉnh từ mộng, sợ hãi nhìn thoáng qua Lăng Tử Hàn. Lăng Tử Hàn gật đầu nhẹ. Tiểu Ngọc lúc này mới đưa tay lên, đặt vào lòng bàn tay to ấm áp kia, đi theo vào cửa biệt thự.

Nhìn Thạch Lỗi đem hai người thiếu niên kia dàn xếp ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, từng chút từng chút căn dặn quản gia đem khăn mặt cùng nước hoa quả ra, Vệ Thiên Vũ liền cười đưa Tiểu Cẩm ngồi xuống sofa, để cậu ngồi xuống, ngẩng đầu nói với Thạch Lỗi: “Tiểu Cẩm cũng phiền Lỗi ca chăm sóc rồi.”

Thạch Lỗi nhanh chóng khiêm tốn nói: “Musa ca quá khách khí rồi, cứ gọi em là Tiểu Lỗi. Tiểu Cẩm là bạn của Musa ca, tất nhiên em phải chăm sóc rồi.”

Vệ Thiên Vũ rộng rãi, cười gật đầu: “Tốt, vậy anh cũng không khách khí nữa.”

Thạch Lỗi vỗ vỗ vai Tiểu Cẩm: “Coi đây là nhà của mình đi, không cần gượng ép, muốn ăn muốn uống cái gì thì cứ nói.”

Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm hiển nhiên chưa từng nhận được cách đối xử tốt như thế này, nhất thời cảm thấy vừa mừng vừa lo, sắc mặt ửng đỏ mà gật đầu lia lịa.

Vệ Thiên Vũ cười đưa tay vuốt nhẹ mặt của Tiểu Cẩm, ôn hòa mà nói: “Baby à, chờ ở chỗ này, một lát tôi đến.”

Tiểu Cẩm nhanh chóng gật đầu, cúi đầu nói: “Dạ!”

Lăng Tử Hàn vẫn đứng ở bên cạnh Lạc Mẫn, vô cùng lãnh đạm nhìn mấy người trước mắt mình, hờ hững xem như chẳng có gì là liên quan đến mình cả.

Lạc Mẫn mỉm cười nói với cậu: “Cùng tôi vào thư phòng đi.”

Lăng Tử Hàn gật đầu.

HẾT CHAP 15

Mục lục

(1) Người Bát Kỳ: thuộc dân tộc Mãn của người Trung Quốc.