Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Sau trận chiến Pháp Tướng, mặc dù Tạ Tuyết Thần cố gắng hết sức cản lại Pháp Giám tôn giả tự bạo, nhưng trong thành Ung Tuyết vẫn bị thương không nhỏ. Mọi người Tiên Minh phải mất ba ngày mới hồi phục thương thế, đến ngày thứ tư thì triệu tập Tiên Minh nghị sự, quyết định phương thức xử trí Si Ma, Nhất Niệm tôn giả cùng với Mộ Huyền Linh.

Đối với Si Ma không có bất kì dị nghị gì, sau khi hỏi không ra bất kì tin tức có giá trị nào, mọi người đều nhất trí rằng đem Si Ma cầm tù vĩnh viễn ở thành Ung Tuyết, bởi vì cho dù đem hắn đánh tan hồn phách, ma khí của hắn sẽ trở về biển Hư Không, trăm năm sau lại một lần nữa ngưng tự thành hình, lại lần nữa một Ma thần mới ra đời.

Mà Nhất Niệm tôn giả, lúc mọi người đang nghị sự thì truyền đến một tin, nói hắn đã tự sát ở trong thạch thất, chỉ để lại một bình đựng tu vi Kim Đan cả đời của hắn. Kim Đan Pháp Tướng, là một vũ khí cực cường đại, hắn dùng cách này để biểu đạt sự áy náy cùng xin lỗi của chính mình.

Vì vậy tiêu điểm tranh luận, liền chỉ có xử trí với Mộ Huyền Linh như nào.

Phó Lan Sinh đi đến bên ngoài sảnh Chính Khí, nhìn thấy Nam Tư Nguyệt lẳng lặng đứng ở dưới cây tuyết tùng, thân hình thon gầy hiện lên sự yếu ớt, khuôn mặt trong trẻo lại ẩn chứa một tia tịch liêu, hai mắt minh nhuận ngẩn ngơ mà nhìn về phương xa, tùy ý để tuyết trên ngọn cây rơi xuống trên vai mà không hề phát hiện.

Phó Lan Sinh âm thầm thở dài, tiến đến phủi những bông tuyết trên vai hắn, gọi Nam Tư Nguyệt trong suy nghĩ trở về.

"Nam Tư Nguyệt, huynh chính là lo lắng cho Linh cô nương?" Phó Lan Sinh tâm tình phức tạp, "Kỳ thật ta sớm đã phát hiện thân phận của nàng có chút cổ quái, chỉ là không nghĩ tới, nàng thế nhưng là Thánh Nữ Ma tộc, đệ tử Tang Kỳ. Huynh...huynh sớm biết rồi phải không?"

Phó Lan Sinh không biết Nam Tư Nguyệt cũng là bị lừa gạt, hay là cố ý che giấu giúp nàng ta.

Nam Tư Nguyệt nhàn nhạt cười nói: "Tất nhiên là ta biết rồi".

"Vậy huynh vì sao?" Phó Lan Sinh khẽ nhíu mày.

"Ta tin nàng" ba từ đơn giản của Nam Tư Nguyệt chặn thắc mắc của Phó Lan Sinh.

Phó Lan Sinh nhất thời không tìm ra lời nói để chất vấn nữa.

Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc giới tử túi đưa vào tay Phó Lan Sinh: "Đây là Linh Nhi bảo ta chuyển cho ngươi".

"Đây là cái gì?" Phó Lan Sinh vừa hỏi xong, liền thấy túi gấm mở ra một lỗ, một cái đầu tròn trịa thò ra, ngoài ra còn có hai tai màu vàng hình bán nguyệt, hắn kinh ngạc gọi, "A Bảo?"

A Bảo chui từ trong túi gấm ra, ở trong lòng bàn tay Phó Lan Sinh, mắt to đen nhánh ngấn nước, nghẹn ngào hỏi: "Ca ca, tỷ tỷ sẽ không có việc gì?"

Nam Tư Nguyệt ở một bên giải thích: "Hôm đó Linh Nhi bị bắt, nàng đã bí mật ném túi gấm cho ta, ta đi tới địa lao thăm nàng, nàng liền bảo ta đem A Bảo phó thác cho huynh, ngày sau huynh mang nó về Bích Tiêu Cung tìm cha".

Phó Lan Sinh đột nhiên biểu tình kì quái, "Tại sao nàng ta không nhờ huynh giúp đỡ?"

Nam Tư Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nói: "Hẳn là tin tưởng huynh".

Phó Lan Sinh vừa nghe xong, cảm thấy mắt nhìn người của Mộ Huyền Linh khá chính xác.

Kỳ thật là Mộ Huyền Linh cảm thấy trên người Phó Lan Sinh có nhiều bảo vật, A Bảo đi theo hắn tu luyện chỉ có lợi. Hơn nữa Phó Thương Ly kia tám chín phần là ở Bích Tiêu Cung, tìm Phó Lan Sinh trợ giúp là thỏa đáng nhất. Tự nhiên, nhân phẩm của Phó Lan Sinh cũng đáng tín nhiệm, dù sao cũng là người Nam Tư Nguyệt công nhận.

Phó Lan Sinh nhẹ nhàng nhéo nhéo tai A Bảo, "Tỷ tỷ ngươi lúc này chỉ sợ muốn gặp cũng khó". Thấy Nam Tư Nguyệt nhìn về phía mình, Phó Lan Sinh mới thở dài nói, "Hai ngày trước, ta nhìn thấy Tố Ngưng Chân tìm phụ mẫu ta, là vì việc xử trí Mộ Huyền Linh. Ta không biết bọn họ đã nói cái gì, nhưng lúc Tố Ngưng Chân rời đi biểu cảm khá hài lòng, hẳn là được phụ mẫu ta hứa hẹn cùng nhau đối phó Mộ Huyền Linh".

Nam Tư Nguyệt cau mày, sắc mặt lộ ra lo lắng. Hiện giờ Tiên Minh chỉ còn bốn tông môn biểu quyết, Kính Hoa Cốc cùng Bích Tiêu Cung đạt được liên minh, còn Linh Sư Đảo khả năng hai người họ không giúp đỡ, từ đó, liền chỉ có Tạ Tuyết Thần một mình đối mặt với sự bức ép của những người khác.

Giờ phút này xung quanh sảnh Chính Khí bày ra kết giới, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuộc nghị sự này kéo dài gần hai canh giờ rồi vẫn chưa kết thúc, từ đó có thể thấy rằng quá trình diễn ra không được tốt.

Nam Tư Nguyệt đứng ở ngoài cửa hai canh giờ, thấy cửa lớn sảnh Chính Khí mở ra, hắn di chuyển đôi chân lúc này mới nhận thấy chân mình đau nhức.

Tuy rằng Tố Ngưng Chân trên mặt mang theo một tia bất mãn, nhưng cảm xúc thập phần ổn định, có thể thấy kết quả tuy không như yêu cầu nàng ta đưa ra, nhưng cũng không đi xa quá.

Cao Thu Mân vội vàng chạy về phía Tố Ngưng Chân, dò hỏi xem xử trí Mộ Huyền Linh như nào.

Tố Ngưng Chân nói: "Tông chủ đã hạ lệnh, tan đi ma công của yêu nữ, cầm tù 300 năm ở thành Ung Tuyết".

Lòng Nam Tư Nguyệt trùng xuống, đem ánh mắt nhìn về phía Tạ Tuyết Thần, ánh mắt Tạ Tuyết Thần thanh lãnh như tuyết, gật đầu một cái.

Hắn đã gặp qua nỗi đau ma khí dật tán đau, mà cưỡng ép tán công, càng đau gấp trăm lần, liền như bị người ta dùng dao cùn cắt đứt gân cốt toàn thân, thanh tỉnh rút gân lột ra, vạn tiễn xuyên tim.

Mà cầm tù 300 năm, đối với bán yêu mà nói đó là cầm tù đến chết.

Tố Ngưng Chân bất mãn nói: "Kỳ thật lấy thân phận Thánh Nữ Ma tộc, trước trận xử quyết tế cờ, nhất định có thể thấy uy danh lớn mạnh của Nhân tộc".

Hà Tiện Ngã nhíu mày: "Loại hành vi này có khác gì Ma tộc?"

Hà Tiện Ngã cũng cảm thấy tu luyện ma công là không thể chấp nhận được, nhưng trước trận chiến giết người là mất đi nhân tính. Huống chi Mộ Huyền Linh đối với Tạ tông chủ có ân, về tình về lý, cũng không thể hành sự tàn nhẫn như vậy. Hai người họ ở sảnh Chính Khí lại tức giận mà muốn đánh nhau, nhưng Tạ Tuyết Thần lại giải phóng uy áp, liền khiến hai người bình tĩnh xuống.

Tạ Tuyết Thần cuối cùng đồng ý tán ma công, lại không đồng ý xử tử Mộ Huyền Linh, nên sửa thành cầm tù 300 năm, Kính Hoa Cốc cùng Bích Tiêu Cung mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

"Tạ tông chủ, nếu mệnh lệnh đã hạ, không bằng hôm nay liền hành hình đi" Tố Ngưng Chân nhìn sắc trời, đúng lúc mặt trời trên cao, tuyết đã ngừng trời cũng tốt.

Nam Tư Nguyệt tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Tạ tông chủ, nàng bị thương chưa lành...."

Tạ Tuyết Thần nắm chặt quyền, nhàn nhạt nói: "Mang nàng đến đi".

Mộ Huyền Linh đi từ địa lao ra, ánh nắng chói chang khiến nàng chả y nước mắt, nàng cúi đầu, nước mắt chảy dài xuống cằm thon nhỏ, rơi xuống băng gạc quấn quanh cổ.

Mộ Huyền Linh nhắm mắt lại, bị thủ vệ lôi kéo xiềng xích, áp giải nàng từ địa lao đến sảnh Chính Khí, nàng nhắm mắt lại đếm, tổng cộng 1300 bước, mỗi bước đi đều thập phần đau đớn. Nắng như đổ dầu nóng lên trên đầu, nàng nhéo lòng bàn tay để chịu đựng sự lo lắng cùng đau đớn, đốt ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay lại chảy ra máu tươi.

Mộ Huyền Linh cảm giác được rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình, hoài nghi, cay nghiệt, lo lắng, đau lòng,....

Bỗng nhiên, bả vai nàng bị một lực ấn mạnh xuống, cơ thể không tự chủ được mà quỳ xuống.

Nàng cúi đầu, trong tầm mắt xuất hiện một góc áo màu trắng, một hơi thở mát lạnh quen thuộc bao phủ lấy nàng.

"Thánh Nữ Ma tộc Mộ Huyền Linh tu luyện ma công, làm hại nhận gian, được chúng Tiên Minh quyết định, tan đi ma công của Mộ Huyền Linh, cầm tù ở thành Ung Tuyết 300 năm".

Nàng nghe được âm thanh của Tạ Tuyết Thần trên đỉnh đầu, trong giọng trầm tĩnh và thanh lãnh lẫn lộn đan xen có chút khàn khàn không thể nhận ra.

Nàng ngẩng mặt lên, hơi mở nhẹ mắt nhìn khuôn mặt Tạ Tuyết Thần có chút mơ hồ.

Bên cạnh truyền đến âm thanh sắc bén của Tố Ngưng Chân: "Yêu nữ, ngươi còn gì muốn nói không?"

Mộ Huyền Linh hơi hơi nhíu mày, cánh môi có chút trắng bệch khẽ mở.

"Có."

Mọi người nín thở nhìn về phía nàng.

Mộ Huyền Linh nỗ lực nhìn rõ bộ dạng Tạ Tuyết Thần, nhưng giữa ánh nắng chính ngọ khiến hốc mắt cô đỏ hoe, hai mắt đau nhức và chua xót.

"Tạ Tuyết Thần...." nàng nhỏ giọng hỏi, "Thương thế của huynh đỡ chưa?"

Nắm đấm của Tạ Tuyết Thần dưới ống tay áo rộng siết chặt đến mức ngón tay trắng bệch, kìm nén sự run rẩy của mình nói: "Đã tốt rồi".

Mộ Huyền Linh mỉm cười nói: "Vậy ta liền an tâm rồi".

Mọi người không nghĩ tới câu hỏi của nàng lại là như vậy, kinh ngạc nhìn nhau không tin nổi. Vốn nên là hiện trường hành hình lãnh khốc tàn nhẫn, thế nhưng lại có một tia lưu luyến ôn nhu. Tố Ngưng Chân cùng Cao Thu Mân mặt tái mét nhìn một màn trước mắt.

Tạ Tuyết Thần đột nhiên nửa quỳ xuống đất, nhìn thẳng Mộ Huyền Linh.

"Linh Nhi, ta tự mình vì cô tán công" Tạ Tuyết Thần nói, "Khả năng sẽ rất đau".

Mộ Huyền Linh rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt thanh tuấn của hắn, sâu trong đôi mắt phượng kia là phản chiếu hình ảnh tiều tụy của mình, nàng nhìn hắn nhẹ giọng cười: "Ta không sợ đau".

Đầu ngón tay hơi lạnh của Tạ Tuyết Thần đụng phải gương mặt nàng, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn tâm thu về, hắn đứng dậy lùi về phía sau ba bước, tay phải xòe năm ngón tay ra, một trận linh lực không tầm thường lan ra từ lòng bàn tay hắn, phảng phất như một cơn gió lốc ngưng tụ trong lòng bàn tay. Tất cả linh lực thiên địa dồn từ xung quanh về lòng bàn tay hắn, tay áo trắng như tuyết của hắn tung bay, gió tuyết tăng đột ngột, những người tu vi thấp không tự chủ được mà lùi lại phía sau, chỉ có Nam Tư Nguyệt nửa bước cũng chưa lùi, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh đang quỳ trên mặt đất.

Tay phải Tạ Tuyết Thần có vẻ nặng nề vô cùng, chậm rãi nâng cánh tay lên, linh lực dồi dào dồn lên đó, đương lòng bàn tay hướng về phía Mộ Huyền Linh, linh lực đột nhiên cuốn theo tuyết gắt gao bao quanh nàng, thân hình nhỏ nhắn của nàng bị gió tuyết nâng lên, y phục màu tím bị gió lay động, tùy ý tung bay, giống như con bướm màu tím tung bay trong gió bão.

Mộ Huyền Linh sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, linh lực Tạ Tuyết Thần giống một con dao cùn cắt thân thể nàng, tuyết trắng giống như muối rơi lên trên miệng vết thương, những sợi dây linh lực vô hình xuyên qua các lỗ chân lông vào trong xương tủy của nàng, đem những ma khí những năm qua nàng hấp thụ vào cơ thể trừ bỏ.

"A a a a....."

Mộ Huyền Linh cắn chặt môi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng kêu đau đớn thấu tim, một ngụm máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ dưới nền tuyết. Dưới ánh mặt trời chói chang, mắt thường có thể thấy từng tia ma khí tràn ra từ trên người nàng, nàng bị linh lực cường đại giống như bão táp gột rửa khắp người, phảng phất giống như thiên đao vạn quả, đau đến mức nàng không tự chủ được mà run rẩy. Mồ hôi lạnh ướt hết y phục, nàng ngẩng cổ mảnh khảnh lên, băng gạc màu trắng ở cổ từ trong gió bay đi, miệng vết thương rách toạc ra, từng giọt máu theo cổ chảy xuống, nàng giống như một con tiên hạc gãy cổ, yếu ớt mà thê mĩ, làm người ta không dám nhìn thẳng, lại không rời mắt được.

Tay Tạ Tuyết Thần từ trước đến nay cầm kiếm kiên định mà quyết đoán, giờ khắc này lại nhẹ nhàng run rẩy.

Chỉ thiếu một chút....

Hắn mượn linh lực cảm nhận được ma khí dao động trong cơ thể nàng, những sợi linh lực vô hình đó, mở rộng xúc giác của hắn, cứ như thể tận mắt nhìn thấy từng tấc da thịt của nàng vậy, vuốt v e từng tấc xương dưới làn da của nàng, cho đến khi tất cả ma khí đen nhánh được loại bỏ khỏi cơ thể nàng, hắn mới run rẩy rút linh lực của lòng bàn tay ra.

Thân ảnh màu tím nhẹ nhàng rơi từ không trung xuống, rơi vào trong vòng tay hàm chứa hương tuyết mát lạnh.

Mộ Huyền Linh đã mất đi ý thức, trên mặt không còn một tia huyết sắc, hơi thở mong manh đến mức khó mà phát hiện ra, chỉ khi ôm nàng mới có thể cảm nhận được nhịp đập mong manh.

"Tạ tông chủ" Tố Ngưng Chân bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: "Ma công tan hết, lúc này tâm trí của yêu nữ này suy yếu nhất, ta cho rằng nên vấn tâm với nàng ta!"

Vấn tâm, là thủ đoạn thẩm vấn của Nhân tộc, nhân lúc ý thức không rõ ràng, tâm trí suy nhược nhất, xâm nhập vào trái tim, tiến hành tra hỏi, đối phương tất nhiên sẽ nói lời thật lòng, nhưng cách này rất ác độc, có thể gây tổn thương vô pháp nghịch chuyển tinh thần của bệnh nhân, nặng thì rơi vào trong hôn mê, nhẹ thì trở thành kẻ ngốc.

Tạ Tuyết Thần lạnh lùng liếc nhìn Tố Ngưng Chân một cái.

"Tố cốc chủ, Mộ Huyền Linh tán công cầm tù, hiện giờ chỉ là một bán yêu bình thường, không phải Thánh Nữ Ma tộc, không cần phải tiếp ngươi vấn tâm".

Trên người Tạ Tuyết Thần truyền đến khí tức lạnh lẽo khiến Tố Ngưng Chân không khỏi thấy ớn lạnh, nàng căng da đầu nói: "Nàng ta nhất định biết rất nhiều bí mật của Tang Kỳ, nó chắc chắn sẽ giúp chúng ta giành chiến thắng!"

Lời Tố Ngưng Chân còn chưa dứt, một thanh kiếm màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, mũi kiếm sắc bén tần khai, chỉ thẳng giữa mày nàng.

Là Quân Thiên!

Tố Ngưng Chân không dám tin trước mắt là kiếm Quân Thiên, đường đường là Tông chủ Tiên Minh, cư nhiên vì một yêu nữ bán yêu mà chĩa kiếm vào mặt nàng.

Tạ Tuyết Thần gắt gao ôm Mộ Huyền Linh, mắt phượng liếc nhìn mọi người xung quanh, bóng dáng cao lớn càng lúc càng đi xa.

"Từ hôm nay trở đi Mộ Huyền Linh là người của thành Ung Tuyết".

Mọi người thân ảnh bạch y kia biến mất, uy áp đột nhiên thu hồi, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng rồi sắc mặt lại nghiêm túc lên.

Tố Ngưng Chân hung hăng vứt phất trần chi thế ra, đem một cây cột đá đánh gãy ngang, sụp đổ đột ngột.

"Tạ tông chủ thực ra là có ý này" Tố Ngưng xanh mặt nói, "Gọi là cầm tù, thật ra là bảo hộ, ha ha..... Tù nhân thành Ung Tuyết, cũng có thể xem là người thành Ung Tuyết sao?"

Nếu lúc nãy Phó Uyên Đình còn có chút nghi hoặc, giờ phút này liền minh bạch rồi. Tạ Tuyết Thần là không để người khác giết Mộ Huyền Linh, dù có đ ộng tình hay không, vẫn là xuất phát từ đạo nghĩa. Hắn tuy không biết Tố Ngưng Chân cùng Tang Kỳ có mẫu thuẫn gì, nhưng Tố Ngưng Chân đối với Mộ Huyền Linh có sát khí nhất định phải g iết chết. Sau khi Mộ Huyền Linh tán công là lúc nàng không thể tự bảo vệ mình trước Tố Ngưng Chân, Tạ Tuyết Thần chỉ có thể dùng cách này để bảo hộ nàng.

"Thật không ngờ, Tạ tông chủ cũng là một người có tâm" Phó Lan Sinh nhẹ nhàng cảm khái nói, bỗng nhiên phát hiện một người có một chỗ trống, quay đầu nhìn lại, liền chỉ thấy bóng dáng tịch liêu mà cô độc của Nam Tư Nguyệt, chậm rãi biến mất trước gió tuyết.

Tạ Tuyết Thần đem Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng đặt xuống giường, trên người nàng sớm bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, mái tóc rụng trên trán dính chặt vào gò má nhợt nhạt, hơi thở nhẹ nhàng không thể nghe thấy. Tạ Tuyết Thần ngồi bên mép giường, lòng bàn tay phải đặt trên bụng dưới của Mộ Huyền Linh, một luồng linh lực ấm áp chậm rãi chảy vào trong kinh mạch nàng.

Nàng vốn dĩ tu luyện ma công, ma khí cùng linh lực của hắn bài xích, nhưng hiện giờ đã tan đi ma công, linh lực của hắn có thể đi vào bên trong thân thể nàng để sưởi ấm và nuôi dưỡng những kinh mạch vỡ nát.

Nhưng mà tán đi ma công đối với thân thể tổn thương quá lớn, hắn chỉ có thể cẩn thận đem linh lực chia thành hàng ngàn sợi nhỏ, âm thầm không tiếng động mà chữa trị thương thế của nàng, chuyện này đối với bất kỳ ai cũng đều không phải một việc dễ dàng. Cần phải phân tâm trí thành hàng ngàn cái nắm bắt mỗi một sợi tơ biến hóa. Sau nửa canh giờ, Tạ Tuyết Thần liền cảm thấy linh lực vận hành có sự cản trở, đành phải tạm ngừng truyền linh lực.

Sắc mặt Mộ Huyền Linh vẫn tái nhợt như cũ, tim đập tựa hồ mạnh hơn một chút, nhưng hơi thở vẫn mong manh như cũ, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

Tạ Tuyết Thần thấy cả người nàng ướt đẫm, liền thi triển tịnh y chú, thanh trừ sạch mồ hôi và máu trên cơ thể nàng, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên cổ nàng.

Y phục ở cánh tay rách nát, cũng có một vết thương do kiếm, nhưng hẳn là đã dùng linh dược, nên đã kết vảy lại, chỉ để lại một vết sẹo màu hồng nhạt. Vết thương trên cổ ban đầu không sâu, không dùng sinh cơ tán, ngược lại hôm nay lại bị rách ra.

Tạ Tuyết Thần vén máu tóc dài ở cổ lên, lấy ra một lọ thuốc mỡ cẩn thận bôi lên vết thương. Làn da mềm mại tái nhợt dưới đầu ngón tay, càng làm vết thương trở nên gớm ghiếc và đáng sợ hơn.

Hắn biết là ai làm nàng bị thương, cũng biết là ai đã băng bó cho nàng, trong lòng nàng.... Thật sự không có một tia oán hận sao?

Ánh mắt Tạ Tuyết Thần dừng ở khuôn mặt đang ngủ say.

"Cô vốn không cần cùng ta vào thành" Tạ Tuyết Thần vô thức mà nói, "Ngày hôm đó, cũng thật sự không cần đối phó Si Ma".

Hắn tự nhiên minh bạch Mộ Huyền Linh vì cái gì mà làm vậy, người trời sinh thập khiếu, nghe được, nhìn thấy được nhiều hơn người thường, cho nên hắn dần dần hiểu ra, lời thú thật của nàng tưởng như nói đùa nhưng đều là sự cất giấu chân thành.

Chỉ là vẫn không hiểu sự chân thành này đến từ đâu?

Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào đôi mày thanh tú của nàng, Tạ Tuyết Thần rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Xin lỗi vì ta không thể đáp lại sự chân thành của cô".

Hắn sớm đã quyết định côi cút cả đời, đối với nàng một tia tâm động, cũng sẽ bóp ch ết từ khi bắt đầu nảy sinh.

"Nhưng....ta vẫn sẽ cố gắng bảo hộ cô" đây là đạo tâm của một Pháp Tướng tôn giả đã lập hạ lời thề.