Type: Phương Thùy

Lúc Mạc Quân hồi phủ đã là cuối giờ Dần. Chàng không qua phòng ngủ vì sợ Thiên Anh thức giấc mà đi thẳng tới thư phòng nghỉ ngơi một chút rồi còn chuẩn bị vào buổi chầu sớm. Nhưng khi chàng đang thay đồ, cửa thư phòng bỗng bị đạp tung ra, sau đó nàng bước vào như hung thần ác sát, phía sau là nha hoàn vừa đuổi theo vừa kêu lớn: “Vương phi, người không thể vào! Vương gia đang…” Nhưng lời còn chưa hết, nàng đã hầm hầm bước đến trước mặt chàng.

Mạc Quân ra hiệu cho người hầu lui ra, nhìn nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao giờ này đã dậy rồi?”

Nàng chẳng thèm đáp lại, lại có vẻ vô cùng giận dữ, dúi vào tay chàng một vật bằng gỗ nhỏ xíu, nghiến răng nói: “Chúc mừng sinh nhật!” rồi “hừ” lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng quay người bỏ đi.

Mạc Quân kinh ngạc nhìn biểu hiện của nàng, lại cúi đầu nhìn món đồ bé nhỏ trong tay. Mặc dù hơi khó coi nhưng miễn cưỡng có thể nhận ra là một cây đàn mô phỏng theo cây cổ cầm của chàng, được ghép từ hai mảnh gỗ nhỏ, khi mở ra, bên trong có tên của chàng và nàng. Phải mất một lúc, chàng mới nhớ ra hôm nay chính là sinh thần của mình. Mạc Quân bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra bấy lâu nay, nàng chuyên tâm ở xưởng gỗ là để làm món quà này tặng chàng, bất chấp những vết xước hay vết chai xuất hiện trên đôi bàn tay mềm mại. dễ phải tới hơn một tháng, từ khi chàng đi đón đoàn cầu thân cho đến hôm qua, nàng mới làm xong để kịp tặng chàng. Trong lòng vui sướng muốn phát điên, Mạc Quân vội vàng mặc xong triều phục, toan đuổi theo nàng nhưng lại không sao lý giải nổi cơn giận của nàng. 

“Ngươi, lại đây!” Chàng gọi nha hoàn chạy theo nàng lúc nãy. “Vì sao vương phi lại giận dữ như vậy?”

Nha hoàn nọ lúng túng cúi đầu, thật thà bẩm báo: “Bẩm vương gia, lúc tối qua từ xưởng gỗ Thương Sơn trở về, vương phi rất vui vẻ. Nhưng người chờ mãi không thấy vương gia trở về, lại nghe được tin bên phủ Cửu vương…”

Chàng nhướng mày. 

“Tin… công chúa Triệu quốc cùng với một vị vương gia… liền mắng…” đến đây thì nha hoàn kia im bặt.

“Mắng?” Chàng lại hỏi. “Ngươi nói đi, bổn vương sẽ không nổi giận.”

“Vương phi mắng… người là… là… đồ… khốn kiếp!” Nha hoàn nọ nói xong thì mồ hôi trên trán túa ra.

Mạc Quân chau mày. Cái từ này đã nghe đến lần thứ hai rồi, mặc dù không hiểu lắm nhưng chàng cũng biết ý nghĩa chắc cũng chẳng tử tế gì. Chàng nghĩ, càng nghĩ lại càng muốn cười. Thì ra Thiên Anh của chàng ghen tuông như thế. Quả nhiên rất hợp với tính cách dữ dội của nàng. Chàng cười lớn.

“Vương gia?” Nha hoàn nọ ngây ra không hiểu.

Chàng thu lại nụ cười, nói thêm. “Ngươi tên gì? Đến gặp Trần quản gia lĩnh thưởng”. Vì sao lại thưởng ư? Vì sự cống hiến cho hạnh phúc vương phủ chứ sao! Mạc Quân vui vẻ vừa cười vừa bước ra khỏi thư phòng.

Nha hoàn nọ rốt cuộc hoàn hồn, lắp bắp đáp: “Bẩm, nô tì tên A Phi!”

Nhưng chàng đã đi mất hút.

Mạc Quân tìm thấy nàng đang nện đế giày trên đường đến Thiên Vũ tạ. Nhìn thấy bóng hình yêu thương ấy, chàng không khỏi cảm thấy bồi hồi, liền nhanh chóng đi tới, ôm ngang thắt lưng nàng rồi theo gió thổi bên tai nàng: “Không phải ta”, lại thì thầm: “Đêm nay, chờ ta!”

Chàng thỏa mãn ngắm nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của nàng giãn da rồi ửng hồng. Kìm lòng không được, Mạc Quân ấn lên môi nàng, một nụ hôn nhẹ rồi buông nàng ra, lưu luyến một hồi mới trở gót lên xe ngựa vào triều.

Đêm ấy, khi chàng hồi phủ, Thiên Anh đón chàng bằng sắc mặt hồng rực. Nàng mặc bộ váy chàng thích nhất. Mạc Quân không rõ bằng cách nào mà nàng biết đó là bộ váy chàng yêu thích không thôi, bộ váy màu mộc lan tím hồng. Sắc màu ngọt ngào này càng làm khuôn mặt nàng bừng lên nét rực rỡ. Đến khi Mạc Quân bế nàng đặt xuống giường, gương mặt nàng đã đỏ rực lên như mặt trời bé con, và nàng thẹn thùng cùng căng thẳng đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt chàng. Nghĩ muốn trêu đùa nàng một chút, Mạc Quân liền kéo nàng đứng dậy, chậm rãi cởi đi ngoại bào và trung y của nàng như tất cả những đêm hai người ngủ chung, sau đó dừng lại. Chàng nén cười khi thấy nàng có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu im lặng.

Bằng giọng vô cùng nghiêm túc, chàng lên tiếng: “Người đâu, thắp nến!” 

Đến lúc này, Thiên Anh mới kinh hoảng ngẩng đầu lên nhìn chàng, vội lấy tay bịt miệng chàng lại, lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng thắp nến!”

Chàng kéo tay nàng ra, chỉ cười không đáp. 

Thiên Anh xấu hổ cực độ, chỉ biết chôn vùi khuôn mặt đỏ rực và nóng bừng của mình vào ngực chàng. Ánh nến xuyên qua mấy lớp màn trướng, dịu dàng hắt tới. 

Mạc Quân nâng khuôn mặt nàng lên, âu yếm gọi: “Anh nhi!”

Nàng tuyệt nhiên không nhúc nhích.

Chàng lại càng vui vẻ, ghé vào bên tai nàng thầm thì: “Còn nhớ nến tân hôn nàng chém sáng hôm đầu tiên chúng ta thành thân không?”

Thiên Anh kinh ngạc ngước mắt nhìn chàng.

“Ta đã cho người nấu lại rồi.” Giọng chàng đầy mê hoặc. “Nàng xem, tâm ý của ta đã đủ thấu tới trời xanh chưa?”

Nàng cúi đầu, mím môi cười.

“Nhìn ta, Anh nhi!” Mạc Quân nỉ non bên tai nàng, nàng cũng ngẩng đầu nhìn sâu vào cặp mắt tối thẫm của chàng. “Nàng còn thiếu ta một lời chúc.”

Nàng hơi ngạc nhiên, nghĩ nghĩ một lúc liền cười nói: “Sinh nhật vui vẻ!”’

“Không đúng!” Chàng nhẹ nhàng lắc đầu, sửa lại cho nàng: “Phải là ‘tân hôn vui vẻ’ mới phải.”

Nàng lại cười. Chàng tỏ vẻ hờn dỗi. “Nhắc lại cho gia!” 

Nàng ngoan ngoãn làm theo, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Tân hôn vui vẻ” lại thấy không đúng lắm, liền thắc mắc: “Câu này nói vào sáng mai không phải hợp lý hơn sao?” Nhưng chàng không đáp, chỉ dùng ánh mắt đen thẫm với hai ngọn lửa sáng rực khóa lấy mắt nàng, sau đó cúi đầu hôn nàng mê muội.

Rốt cuộc, Mạc Quân cũng có đêm sinh thần tuyệt vời nhất đời chàng.